‘Phụ hoàng quan tâm đến hoàng thúc, ta thân là hậu bối cũng không có quyền nói a …’
Cùng huyền kì dịch nhìn nhau thật lâu, lạc ngọc dời đi tầm mắt, thản nhiên nói, tựa hồ thỏa hiệp.
Lời vừa nói, lạc ngọc liền nhìn được huyền hoài cẩn thân thể chấn động, nhưng hắn lại không thèm nhắc lại.
Đều không phải hắn không nghĩ giải quyết, mà hắn nhìn thấy trong mắt huyền kì dịch sự kiên quyết, nếu đối phương đột nhiên đưa ra ý chỉ như vậy, tấy nhiên là đã suy nghĩ rất lâu, đối phương nắm quyền hoàng đế mà là hoàng tử không thực quyền, hắn không thể phản kháng, lại như thế nào khiến đối phương đổi ý đi?
Lúc này yên lặng không đại biểu đã từ bỏ, nếu là huyền kì dịch thật sự quyết tâm vì hoàng thúc tứ hôn, hắn cùng hoàng thúc sẽ không chịu trói, hậu lộ chuẩn bị trước đó nhất định phải có công dụng!
Chính là hết thảy đối với hoàng thúc … chỉ sợ khó có thể chấp nhận đi?
Muốn hoàng thúc nghiêm ngặt tuân thủ lễ quân thần cùng hắn bỏ trốn, có lẽ là nhiệm vụ yêu cầu độ khó cao đi …
Lạc ngọc mang theo vài phần lo lắng nhìn về một phía, nhưng huyền hoài cẩn lại cúi thấp đầu khiến cho hắn có thể thấy được vẻ mặt y lúc này.
Đến lúc đó cho dù hoàng thúc không đồng ý, hắn liền khiến y hôn mê rồi mang đi, dù sao tuyệt đối không thể xem thường tâm tư huyền kì dịch!
‘Như vậy, quốc sư có ý trung nhân?’
Thấy được lạc ngọc lặng yên, huyền kì dịch thậm chí không nhìn huyền hoài cẩn cự tuyệt, bắt buộc y chấp nhận chuyện này.
‘Ý … trung nhân?’ huyền hoài cẩn nhắc lại, đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn huyền kì dịch, ‘Có thì thế nào? Không có thì thế nào!?’
Thanh âm hắn mơ hồ nhưng đột nhiên trở nên bén nhọn, trong mắt lóe ra quang hoa thẳng tắp nhìn huyền kì dịch ở đối diện.
‘Không có, vậy trẫm liền chỉ hôn cho ngươi.’
Huyền kì dịch một chút cũng không ảnh hưởng phản ứng dị thường của huyền hoài cẩn, dùng ngữ điệu lạnh băng quyết định vận mệnh người khác.
Có hay không có ý trung nhân, vấn đề này có ý nghĩa sao?’
Lạc ngọc không để ý, rõ ràng đã định sẵn nữ nhân cho hoàng thúc, lại còn nhiều lời, đối với huyền kì dịch giả từ bi, hắn trừ bỏ cười lạnh có thể làm gì.
‘Nếu hoàng thượng đã quyết định, thân là thần tử chỉ có thể tuân mệnh.’
Huyền hoài cẩn lạnh nhạt nói, thần sắc thay đổi nhanh chóng, huyền hoài cẩn bình tình như vậy lại càng khiến lạc ngọc lo lắng.
‘Ngày mai lâm triều …’
Huyền kì dịch ngôn tẫn nhưng ý tứ rõ ràng, sau đó không coi ai ra gì ngồi một bên phê tấu chương.
Nhanh như vậy!
Lạc ngọc sửng sốt, trong lòng hận huyền kì dịch âm hiểm, nhưng lát sau cùng không nhìn đến phản ứng đối phương, hắn đột nhiên nhớ đến đối phương cho hắn tự do lúc trước, lập tức liền kéo huyền hoài cẩn ta hướng ngoài cửa mà đi.
Vừa đánh vừa xoa sao?
Kéo theo huyền hoài cẩn vội vàng đi trên hành lang gấp khúc, lạc ngọc suy nghĩ ý đồ huyền kì dịch, thẳng đến khi nghe được tiếng thở dốc bên cạnh truyền đến, hắn mới dừng bước.
Cùng huyền kì dịch nhìn nhau thật lâu, lạc ngọc dời đi tầm mắt, thản nhiên nói, tựa hồ thỏa hiệp.
Lời vừa nói, lạc ngọc liền nhìn được huyền hoài cẩn thân thể chấn động, nhưng hắn lại không thèm nhắc lại.
Đều không phải hắn không nghĩ giải quyết, mà hắn nhìn thấy trong mắt huyền kì dịch sự kiên quyết, nếu đối phương đột nhiên đưa ra ý chỉ như vậy, tấy nhiên là đã suy nghĩ rất lâu, đối phương nắm quyền hoàng đế mà là hoàng tử không thực quyền, hắn không thể phản kháng, lại như thế nào khiến đối phương đổi ý đi?
Lúc này yên lặng không đại biểu đã từ bỏ, nếu là huyền kì dịch thật sự quyết tâm vì hoàng thúc tứ hôn, hắn cùng hoàng thúc sẽ không chịu trói, hậu lộ chuẩn bị trước đó nhất định phải có công dụng!
Chính là hết thảy đối với hoàng thúc … chỉ sợ khó có thể chấp nhận đi?
Muốn hoàng thúc nghiêm ngặt tuân thủ lễ quân thần cùng hắn bỏ trốn, có lẽ là nhiệm vụ yêu cầu độ khó cao đi …
Lạc ngọc mang theo vài phần lo lắng nhìn về một phía, nhưng huyền hoài cẩn lại cúi thấp đầu khiến cho hắn có thể thấy được vẻ mặt y lúc này.
Đến lúc đó cho dù hoàng thúc không đồng ý, hắn liền khiến y hôn mê rồi mang đi, dù sao tuyệt đối không thể xem thường tâm tư huyền kì dịch!
‘Như vậy, quốc sư có ý trung nhân?’
Thấy được lạc ngọc lặng yên, huyền kì dịch thậm chí không nhìn huyền hoài cẩn cự tuyệt, bắt buộc y chấp nhận chuyện này.
‘Ý … trung nhân?’ huyền hoài cẩn nhắc lại, đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn huyền kì dịch, ‘Có thì thế nào? Không có thì thế nào!?’
Thanh âm hắn mơ hồ nhưng đột nhiên trở nên bén nhọn, trong mắt lóe ra quang hoa thẳng tắp nhìn huyền kì dịch ở đối diện.
‘Không có, vậy trẫm liền chỉ hôn cho ngươi.’
Huyền kì dịch một chút cũng không ảnh hưởng phản ứng dị thường của huyền hoài cẩn, dùng ngữ điệu lạnh băng quyết định vận mệnh người khác.
Có hay không có ý trung nhân, vấn đề này có ý nghĩa sao?’
Lạc ngọc không để ý, rõ ràng đã định sẵn nữ nhân cho hoàng thúc, lại còn nhiều lời, đối với huyền kì dịch giả từ bi, hắn trừ bỏ cười lạnh có thể làm gì.
‘Nếu hoàng thượng đã quyết định, thân là thần tử chỉ có thể tuân mệnh.’
Huyền hoài cẩn lạnh nhạt nói, thần sắc thay đổi nhanh chóng, huyền hoài cẩn bình tình như vậy lại càng khiến lạc ngọc lo lắng.
‘Ngày mai lâm triều …’
Huyền kì dịch ngôn tẫn nhưng ý tứ rõ ràng, sau đó không coi ai ra gì ngồi một bên phê tấu chương.
Nhanh như vậy!
Lạc ngọc sửng sốt, trong lòng hận huyền kì dịch âm hiểm, nhưng lát sau cùng không nhìn đến phản ứng đối phương, hắn đột nhiên nhớ đến đối phương cho hắn tự do lúc trước, lập tức liền kéo huyền hoài cẩn ta hướng ngoài cửa mà đi.
Vừa đánh vừa xoa sao?
Kéo theo huyền hoài cẩn vội vàng đi trên hành lang gấp khúc, lạc ngọc suy nghĩ ý đồ huyền kì dịch, thẳng đến khi nghe được tiếng thở dốc bên cạnh truyền đến, hắn mới dừng bước.
/174
|