Kì nguyện chương đang gần kề, mọi việc đã chuẩn bị hảo không lâu sau sẽ xuất phát.
Lạc Ngọc vẫn chưa có động tĩnh, hân vẫn ở lì trong cung của mình không hề rời cửa, nhưng hắn càng như thế càng khiến người khác nghi ngờ.
Nghe ám vệ báo, Huyền Kì Dịch vẫn như cũ không phản ứng nhưng lại thản nhiên nở nụ cười thật khó nắm bắt.
Y hiểu rõ Lạc Ngọc sẽ không bao giờ chịu thua, hắn đơn giản là án binh bất động đợi thời cơ mà thôi, có lẽ sau vài ngày nữa sẽ hành động cũng không biết chừng.
Y thật sự hứng thú, thiên hạn thái bình hảo nhàm chán có chút gợn sóng coi như tiêu khiển cũng không tệ.
Đúng như y sở liệu, Lạc Ngọc đang ở trong cung tính toán.
Mài Ngọc cung một mảnh yên tĩnh, trong ngoài cung không một bóng người hầu duy chỉ có thư phòng là có nhân.
Bàn hướng về phía nam, cửa sổ mở toang, ánh mặt trời nhẹ nhàng len vào càng khiến người khác thêm vài phần lo lâu. Lạc Ngọc sấp trên án tiền nghỉ ngơi gió nhẹ lay những lọn tóc, ánh mặt trời khiến hắn nhíu mày nhưng vẫn không khiến hắn thanh tỉnh. Cũng khó trách, hắn lao lực nhiều ngày nghĩ ra phương án, hôm qua mới nghĩ ra , hiện tại thật mệt mỏi a. Ngay cả phòng ngủ cũng lười đi, liền trực tiếp nằm sấp ở đây .. ngủ.
Có lẽ hắn mơ thấy mình rời cung khóe miệng nhấc lên nụ cười, xung quanh vẫn một mảnh yên tĩnh…..
Không biết qua bao lâu, trên người dâng lên nhiệt khí khiến hắn tỉnh lại. Nhu nhu mắt, trời đã vào chiều, đứng dậy sửa sang xieenm y lại đến gương chải lại mái tóc đen tuyền của mình.
Trong gương bóng người tuy mơ hồn nhưng Lạc Ngọc vẫn coa thể nhìn ra gương mặt quen thuộc kia, nhiệt khí trong lòng dâng lên hưng phấn.
Phụ hoàng, chúng ta nên bắt đầu đi…..
Đôi môi hồng nhạt tạo nên độ cong dụ hoặc, Lạc Ngọc mỉm cười rời phòng. Hành lang dài gấp khúc uốn lượn, nhưng hắn sớm quen thuộc một dườngđi đến nơi đó, Huyền Kì Dịch hẳn là ở thư phòng đi.
‘Phụ hoàng….’
Đẩy cửa ra, quả như hắn dự kiến, Huyền Kì Dịch đang phê duyệt tấu chương, Alcj Ngọc chậm rãi đi đến bên người hắn.
‘Vài ngày không thấy, người hảo.’
Chi dát; cửa phòng mở ra một tiểu thái giám đem điểm tâm đến.
‘Phụ hoàng không nghỉ ngơi chút sao?’
Lạc Ngọc đứng dậy đến cạnh Huyền Kì Dịch, thái độ bất biến nhưng lại ngồi vào lòng y!
Huyền Kì Dịch nhíu mày, đưa tay ôm Lạc Ngọc vào lòng.
Bàn tay trắng nõn tinh tế run run bưng chén trà đưa lên miệng, Lạc Ngọc cuối đầu nhấp một ngụm, khẽ nhếch miệng.
‘Ngô…’
Một lát,sắc mặt Lạc Ngọc trắng bệch, chén trà trên tay cũng rơi xuống sàn, ôm bụng đau đớn.
Huyền Kì Dịch vừa nhìn cũng biết Lạc Ngọc trúng độc, ôm chặt Lạc Ngọc vô cùng lo lắng.
Đúng lúc này, một tia sáng xẹt ngang qua, Huyền Kì Dịch nhanh chóng né tránh, nhưng chủy thủ lại hướng đến tay Lạc Ngọc tạo thành một dường cắt sâu. Huyền Kì Dịch tung một chưởng liền đem thái giám có ý đồ ám sát đánh bay ra ngoài, nghe thấy tiếng động trong phòng, thị vệ liền lập tức chạy đến bao quanh thư phòng.
‘Mau truyền thái y!’
Nhìn đến cánh tay bị thương của Lạc Ngọc, Huyền Kì Dịch thanh âm trở nên lạnh thấu xương.
Lạc Ngọc vẫn chưa có động tĩnh, hân vẫn ở lì trong cung của mình không hề rời cửa, nhưng hắn càng như thế càng khiến người khác nghi ngờ.
Nghe ám vệ báo, Huyền Kì Dịch vẫn như cũ không phản ứng nhưng lại thản nhiên nở nụ cười thật khó nắm bắt.
Y hiểu rõ Lạc Ngọc sẽ không bao giờ chịu thua, hắn đơn giản là án binh bất động đợi thời cơ mà thôi, có lẽ sau vài ngày nữa sẽ hành động cũng không biết chừng.
Y thật sự hứng thú, thiên hạn thái bình hảo nhàm chán có chút gợn sóng coi như tiêu khiển cũng không tệ.
Đúng như y sở liệu, Lạc Ngọc đang ở trong cung tính toán.
Mài Ngọc cung một mảnh yên tĩnh, trong ngoài cung không một bóng người hầu duy chỉ có thư phòng là có nhân.
Bàn hướng về phía nam, cửa sổ mở toang, ánh mặt trời nhẹ nhàng len vào càng khiến người khác thêm vài phần lo lâu. Lạc Ngọc sấp trên án tiền nghỉ ngơi gió nhẹ lay những lọn tóc, ánh mặt trời khiến hắn nhíu mày nhưng vẫn không khiến hắn thanh tỉnh. Cũng khó trách, hắn lao lực nhiều ngày nghĩ ra phương án, hôm qua mới nghĩ ra , hiện tại thật mệt mỏi a. Ngay cả phòng ngủ cũng lười đi, liền trực tiếp nằm sấp ở đây .. ngủ.
Có lẽ hắn mơ thấy mình rời cung khóe miệng nhấc lên nụ cười, xung quanh vẫn một mảnh yên tĩnh…..
Không biết qua bao lâu, trên người dâng lên nhiệt khí khiến hắn tỉnh lại. Nhu nhu mắt, trời đã vào chiều, đứng dậy sửa sang xieenm y lại đến gương chải lại mái tóc đen tuyền của mình.
Trong gương bóng người tuy mơ hồn nhưng Lạc Ngọc vẫn coa thể nhìn ra gương mặt quen thuộc kia, nhiệt khí trong lòng dâng lên hưng phấn.
Phụ hoàng, chúng ta nên bắt đầu đi…..
Đôi môi hồng nhạt tạo nên độ cong dụ hoặc, Lạc Ngọc mỉm cười rời phòng. Hành lang dài gấp khúc uốn lượn, nhưng hắn sớm quen thuộc một dườngđi đến nơi đó, Huyền Kì Dịch hẳn là ở thư phòng đi.
‘Phụ hoàng….’
Đẩy cửa ra, quả như hắn dự kiến, Huyền Kì Dịch đang phê duyệt tấu chương, Alcj Ngọc chậm rãi đi đến bên người hắn.
‘Vài ngày không thấy, người hảo.’
Chi dát; cửa phòng mở ra một tiểu thái giám đem điểm tâm đến.
‘Phụ hoàng không nghỉ ngơi chút sao?’
Lạc Ngọc đứng dậy đến cạnh Huyền Kì Dịch, thái độ bất biến nhưng lại ngồi vào lòng y!
Huyền Kì Dịch nhíu mày, đưa tay ôm Lạc Ngọc vào lòng.
Bàn tay trắng nõn tinh tế run run bưng chén trà đưa lên miệng, Lạc Ngọc cuối đầu nhấp một ngụm, khẽ nhếch miệng.
‘Ngô…’
Một lát,sắc mặt Lạc Ngọc trắng bệch, chén trà trên tay cũng rơi xuống sàn, ôm bụng đau đớn.
Huyền Kì Dịch vừa nhìn cũng biết Lạc Ngọc trúng độc, ôm chặt Lạc Ngọc vô cùng lo lắng.
Đúng lúc này, một tia sáng xẹt ngang qua, Huyền Kì Dịch nhanh chóng né tránh, nhưng chủy thủ lại hướng đến tay Lạc Ngọc tạo thành một dường cắt sâu. Huyền Kì Dịch tung một chưởng liền đem thái giám có ý đồ ám sát đánh bay ra ngoài, nghe thấy tiếng động trong phòng, thị vệ liền lập tức chạy đến bao quanh thư phòng.
‘Mau truyền thái y!’
Nhìn đến cánh tay bị thương của Lạc Ngọc, Huyền Kì Dịch thanh âm trở nên lạnh thấu xương.
/174
|