‘Hiện tại thế nào?’
Bên trong mã xa hoa lệ phủ kín lông tơ mềm mại đủ để hai người nằm, Huyền Hoài Cẩn cẩn thận hỏi han Lạc Ngọc vừa tỉnh lại.
‘Tơt lắm…’
Lạc Ngọc ngẩng đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng đã khá hơn trước.
‘Nghỉ thêm đi.’ Huyền Hoài Cẩn ôn nhu vuốt trán Lạc Ngọc.
‘Ân.’
Toàn thân vô lực tái nằm xuống, nhãn châu có chút run rẩy khó chịu nhưng không bao lâu Lạc Ngọc liền ngủ say. Hắn tuy nhắm mắt nhưng ý thức lại hoàn toàn thanh tỉnh, với tình hình hiện tại, hắn thắng a.
Huyền Kì Dịch chắc cũng nhận ra âm mưu của hắn, kế hoạch này dựa vào Huyền Kì Dịch có bao nhiêu sủng ái hắn mà bày ra, y như thế nào không xót hắn.
Tuy rằng ‘túy hồng trần’ cực độc nhưng hắn có cách giải độc, bởi thế kế hoạch lần này tuyệt không nguy hiểm, hắn cùng lắm chỉ suy yếu như người sắp chết mà thôi.
Để đạt được mục đích, hắn không những mời thích khách mà còn cấp hắn thanh chủy thủ tẩm độc. bởi vậy hắn đối với tên thích khách rõ như lòng bàn tay, trước đó cũng đã ăn ít giải dược, nên hắn tuy trúng độc nhưng ba ngày sau liền thanh tỉnh.
Cũng thật may mắn Huyền Kì Dịch buông tha sớm nếu không qua ba ngày kế hoạch của hắn sẽ bại lộ.
Tóm lại, hắn thắng a. Cuối cùng cũng được xuất cung, hắn phải hảo hảo điều dưỡng thân thể, đối với huấn luyện sư mà nói đây là điều trọng yếu, là vốn liếng.
Việc huấn luyện yêu cầu cực cao về thân thể cùng tinh thần, huấn luyện sư không có cảm quan sâu sắc cùng nghị lực cao thì ngươi không đủ tư cách.
Đan điền truyền đến từng trận nhiệt, Lạc Ngọc vận khí chạy khắp các kinh mạch trong cơ thể, tình huống hiện tại xem ra chưa đến năm ngày công lực sẽ phục hồi. Mà bốn ngày sau liền đến nơi tổ chức kì nguyện chương, lúc đó hắn đủ năng lực đi tìm con mồi.
Bị kìm hãm lâu ngày, thoát ra khỏi ngục tù cầm cố, huấn luyện sư hắn tâm dương khó nhịn, cả người huyết mạch tuôn trào , cảm nhận sung sướng sau mười lăm năm kiề nén a…..
Bốn ngày này hắn cũng phải hảo chiếu cố hoàng thúc , nếu không đến kì nguyện chương bao nhiêu là mỹ nam kiêm con mồi hắn sẽ đi săn cho bõ bao năm vắng vẻ vị đạo mỹ nhân …..
Bên trong mã xa hoa lệ phủ kín lông tơ mềm mại đủ để hai người nằm, Huyền Hoài Cẩn cẩn thận hỏi han Lạc Ngọc vừa tỉnh lại.
‘Tơt lắm…’
Lạc Ngọc ngẩng đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng đã khá hơn trước.
‘Nghỉ thêm đi.’ Huyền Hoài Cẩn ôn nhu vuốt trán Lạc Ngọc.
‘Ân.’
Toàn thân vô lực tái nằm xuống, nhãn châu có chút run rẩy khó chịu nhưng không bao lâu Lạc Ngọc liền ngủ say. Hắn tuy nhắm mắt nhưng ý thức lại hoàn toàn thanh tỉnh, với tình hình hiện tại, hắn thắng a.
Huyền Kì Dịch chắc cũng nhận ra âm mưu của hắn, kế hoạch này dựa vào Huyền Kì Dịch có bao nhiêu sủng ái hắn mà bày ra, y như thế nào không xót hắn.
Tuy rằng ‘túy hồng trần’ cực độc nhưng hắn có cách giải độc, bởi thế kế hoạch lần này tuyệt không nguy hiểm, hắn cùng lắm chỉ suy yếu như người sắp chết mà thôi.
Để đạt được mục đích, hắn không những mời thích khách mà còn cấp hắn thanh chủy thủ tẩm độc. bởi vậy hắn đối với tên thích khách rõ như lòng bàn tay, trước đó cũng đã ăn ít giải dược, nên hắn tuy trúng độc nhưng ba ngày sau liền thanh tỉnh.
Cũng thật may mắn Huyền Kì Dịch buông tha sớm nếu không qua ba ngày kế hoạch của hắn sẽ bại lộ.
Tóm lại, hắn thắng a. Cuối cùng cũng được xuất cung, hắn phải hảo hảo điều dưỡng thân thể, đối với huấn luyện sư mà nói đây là điều trọng yếu, là vốn liếng.
Việc huấn luyện yêu cầu cực cao về thân thể cùng tinh thần, huấn luyện sư không có cảm quan sâu sắc cùng nghị lực cao thì ngươi không đủ tư cách.
Đan điền truyền đến từng trận nhiệt, Lạc Ngọc vận khí chạy khắp các kinh mạch trong cơ thể, tình huống hiện tại xem ra chưa đến năm ngày công lực sẽ phục hồi. Mà bốn ngày sau liền đến nơi tổ chức kì nguyện chương, lúc đó hắn đủ năng lực đi tìm con mồi.
Bị kìm hãm lâu ngày, thoát ra khỏi ngục tù cầm cố, huấn luyện sư hắn tâm dương khó nhịn, cả người huyết mạch tuôn trào , cảm nhận sung sướng sau mười lăm năm kiề nén a…..
Bốn ngày này hắn cũng phải hảo chiếu cố hoàng thúc , nếu không đến kì nguyện chương bao nhiêu là mỹ nam kiêm con mồi hắn sẽ đi săn cho bõ bao năm vắng vẻ vị đạo mỹ nhân …..
/174
|