Bên ngoài xe ồn ào rất nhanh liền im lặng, không bao lâu một vị vệ trưởng vén mành xe hướng Lạc Ngọc báo cáo tình hình.
Hắc y nhân đã bị đánh lui, đối diện với đám thị vệ võ công cao cường bọn họ không tài nào chiếm được ưu thế chỉ có thể chật vật tạm thời buông tha mục tiêu ám sát. Đối thị vệ phân phó Lạc Ngọc liền bắt đầu hỏi tình hình thiếu niên.
‘Vậy là các ngươi đang bị đuổi giết?’
Lẳng lặng nghe xong thiếu niên tự thuật, Lạc Ngọc không chút sợ hãi cười lại càng không đem huyết tinh trước mặt để vào mắt.
‘Ân…’
‘Nếu chúng ta đều phải đi kì nguyện chương, vậy cùng đi.’
Lạc Ngọc không chút do dự liền quyết đinh, mà Huyền Hoài Cẩn một bên cũng không phản đối.thiếu niên có chút kinh ngạc với phản ứng hai người trước mặt, người bình thường ddunhj phải tình huống này không sợ đến ngất mới lạ, sợ trốn còn không kịp làm sao có thể quản chuyện bọn họ.
Xem ra hai người này là quan to hiển quý, thân phận cao quý như họ quý nhất là mạng mình cho dù có cao thủ bảo hộ cũng không nguyện ý mạo hiểm, bởi vậy thiện ý của Lạc Ngọc khiến cho thiếu niên rất cảm động.
‘Đa tạ!’
Thiếu niên cám ơn không ngăn cản, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, mặt đỏ lên.
‘Ta gọi là Vũ Huỳnh, ca ca gọi là Thương Duệ, đến bây giờ mới nói tên, thất lễ!’
‘Không có gì.’ Lạc Ngọc khoát tay, ‘Ta là Lạc Ngọc, vị này là hoàng thúc ta Hoài Cẩn.’
Lạc Ngọc cố tình bỏ qua họ nhưng cũng không có ý giấu diếm, dù sao thì chỉ cần hiểu biết chút ít về hoàng thất đều có thể đoán ra thân phận bọn hắn, càng nói thị vệ bên ngoài người quyền quý bình thường lại có khả năng thuê. Hơn nữa đối phương cũng không hoàn toàn nói thật a.
‘Ngươi chắc cũng mệt, trước nằm nghỉ một hồi đi.’
Huyền Hoài Cẩn quan tâm đem giường ngủ của y tặng cho Vũ Huỳnh, chính mình cùng Lạc Ngọc ở một bên nhuyễn tháp. Vũ Huỳnh nói lời cảm tạ liền nằm xuống, mấy ngày liền y bị đuổi giết vừa khẩn trương vừa sợ hãi khiến y rất nhanh liền ngủ.
‘Ngươi thật sự muốn thu lưu bọn họ?’
Nhìn Vũ Huỳnh ngủ say, Huyền Hoài Cẩn nhẹ nhàng hỏi, không phải hắn nhẫn tâm thấy chết không cứu, chính là tình huống này, tuyệt đối không đon thuần như đối phương thuật lại.
‘Đã đáp ứng, có thể đổi ý sao?’ Lạc Ngọc hỏi lại một câu, lập tức an ủi nói, ‘Yên tâm, có nhiều cao thủ như thế , sẽ không có việc gì.’
Nói xong liền nhắm mắt lại, Huyền Hoài Cẩn nghĩ đến hắn mệ mỏi cũng không lên tiếng quấy rầy, lặng lẽ nghỉ ngơi.
Nhưng trên thực tế Lạc Ngọc rất hưng phấn, trong đầu không ngừng vạch ra kế hoạch.
Ha ha, lại có thêm hai con mồi mới, làm thế nào để bắt giữ đây….
Hắc y nhân đã bị đánh lui, đối diện với đám thị vệ võ công cao cường bọn họ không tài nào chiếm được ưu thế chỉ có thể chật vật tạm thời buông tha mục tiêu ám sát. Đối thị vệ phân phó Lạc Ngọc liền bắt đầu hỏi tình hình thiếu niên.
‘Vậy là các ngươi đang bị đuổi giết?’
Lẳng lặng nghe xong thiếu niên tự thuật, Lạc Ngọc không chút sợ hãi cười lại càng không đem huyết tinh trước mặt để vào mắt.
‘Ân…’
‘Nếu chúng ta đều phải đi kì nguyện chương, vậy cùng đi.’
Lạc Ngọc không chút do dự liền quyết đinh, mà Huyền Hoài Cẩn một bên cũng không phản đối.thiếu niên có chút kinh ngạc với phản ứng hai người trước mặt, người bình thường ddunhj phải tình huống này không sợ đến ngất mới lạ, sợ trốn còn không kịp làm sao có thể quản chuyện bọn họ.
Xem ra hai người này là quan to hiển quý, thân phận cao quý như họ quý nhất là mạng mình cho dù có cao thủ bảo hộ cũng không nguyện ý mạo hiểm, bởi vậy thiện ý của Lạc Ngọc khiến cho thiếu niên rất cảm động.
‘Đa tạ!’
Thiếu niên cám ơn không ngăn cản, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, mặt đỏ lên.
‘Ta gọi là Vũ Huỳnh, ca ca gọi là Thương Duệ, đến bây giờ mới nói tên, thất lễ!’
‘Không có gì.’ Lạc Ngọc khoát tay, ‘Ta là Lạc Ngọc, vị này là hoàng thúc ta Hoài Cẩn.’
Lạc Ngọc cố tình bỏ qua họ nhưng cũng không có ý giấu diếm, dù sao thì chỉ cần hiểu biết chút ít về hoàng thất đều có thể đoán ra thân phận bọn hắn, càng nói thị vệ bên ngoài người quyền quý bình thường lại có khả năng thuê. Hơn nữa đối phương cũng không hoàn toàn nói thật a.
‘Ngươi chắc cũng mệt, trước nằm nghỉ một hồi đi.’
Huyền Hoài Cẩn quan tâm đem giường ngủ của y tặng cho Vũ Huỳnh, chính mình cùng Lạc Ngọc ở một bên nhuyễn tháp. Vũ Huỳnh nói lời cảm tạ liền nằm xuống, mấy ngày liền y bị đuổi giết vừa khẩn trương vừa sợ hãi khiến y rất nhanh liền ngủ.
‘Ngươi thật sự muốn thu lưu bọn họ?’
Nhìn Vũ Huỳnh ngủ say, Huyền Hoài Cẩn nhẹ nhàng hỏi, không phải hắn nhẫn tâm thấy chết không cứu, chính là tình huống này, tuyệt đối không đon thuần như đối phương thuật lại.
‘Đã đáp ứng, có thể đổi ý sao?’ Lạc Ngọc hỏi lại một câu, lập tức an ủi nói, ‘Yên tâm, có nhiều cao thủ như thế , sẽ không có việc gì.’
Nói xong liền nhắm mắt lại, Huyền Hoài Cẩn nghĩ đến hắn mệ mỏi cũng không lên tiếng quấy rầy, lặng lẽ nghỉ ngơi.
Nhưng trên thực tế Lạc Ngọc rất hưng phấn, trong đầu không ngừng vạch ra kế hoạch.
Ha ha, lại có thêm hai con mồi mới, làm thế nào để bắt giữ đây….
/174
|