<Tiếp>
"Mọi người trở về trước đi."
Anh ấy nhất định sẽ trở về.
Chắc chắn như vậy.
Mộc Tây thấy Quý Nghiên không nhúc nhích, còn muốn nói điều gì, lại bị Mẫn Y Thần kéo.
Mộc Tây không hiểu nghiêng đầu, Mẫn Y Thần thấp giọng nói: "Nghe theo cô ấy đi."
Cho dù là người hay thi thể, trừ khi để cho chính mắt cô ấy thấy được Bạch Thắng, nếu không Quý Nghiên sẽ không chết tâm.
Người bên cạnh khuyên như thế nào cũng không nghe.
Mẫn Y Thần với Mộc Tây trở về cầm quần áo cho Quý Nghiên, thuận tiện mang chút đồ ăn. Quý Nghiên vỗi vã ra ngoài, mặc rất ít, bờ biển lại có gió lớn, ban đêm nhiệt độ lại thấp, thân thể cô ấy đã không tốt, rất dễ dàng ngã bệnh. Dương Hàm Mặc đứng ở sau lưng cô, nhìn bóng dáng cô càng yếu ớt, giống như một cây tùng, đứng thẳng tắp, kiên định lại cố chấp yên lặng chờ người yêu của cô trở về.
Đội ngũ tìm kiếm cứu nạn trên mặt biển cũng giảm bớt.
Từ hàng loạt, biến thành tốp ba tốp năm phân tán ở các nơi trên biển, tiếp theo các nơi chỉ còn lại một chiếc hai chiếc, dần dần, cả mặt biển cũng không thấy được mấy thuyền cứu nạn.
Ánh đèn cũng càng ngày càng mờ.
Vẫn còn ít người vẫn kiên trì cứu viện.
Quý Nghiên cất bước đi về phía bờ biển, Dương Hàm Mặc lanh tay lẹ mắt ngăn cô lại. "Em muốn làm gì?"
"Buông em ra." Quý Nghiên giãy giụa.
Dương Hàm Mặc bắt lấy cô không thả.
"Nghiên nghiên, em bình tĩnh một chút."
"Em muốn đi cứu anh ấy, bọn họ không đi cứu, em đi cứu."
"Em tỉnh táo một chút có được không?" Dương Hàm Mặc la lớn. "Bây giờ trồ sắp sáng, cho dù người vẫn ở trong biển, cũng đã sớm mất mạng. Hơn nữa, biển rộng lớn như vậy, em muốn đi tìm như thế nào? Ngay cả đội cứu nạn cũng không tìm được, chỉ bằng em, có thể cứu được anh ta sao? Em nhìn rõ hiện thực một chút, anh ta đã chết, đã chết, dù cho tìm ra, cũng chỉ là một xác chết trôi không nhận ra."
Nhiều lời tàn nhẫn như thế.
Tại sao anh có thể nói ra dễ dàng như vậy?
Quý Nghiên lui về phía sau mấy bước. Nước mắt đã sớm rơi đầy mặt. "Anh không hiểu, anh không quan tâm, dĩ nhiên có thể nói nhẹ nhàng như vậy. Anh ấy là sinh mệnh của em, là nơi chốn của em, là nơi này..." Quý Nghiên tóm lồng ngực của mình. "Vĩnh viễn ở đây, anh ấy sẽ không bỏ lại em. Nếu như anh ấy đi, em cũng không sống được."
"..."
Dương Hàm Mặc trầm mặt, không có nói tiếp.
Ánh mắt u ám nhìn Quý Nghiên.
Mộc Tây và Mẫn Y Thần đúng lúc trở lại, Mẫn Y Thần dừng xe ở một bên, từ xa đã nghe thấy tiếng cải vã bên này. Mộc Tây cầm áo khoác ngoài chạy đến bên cạnh Quý Nghiên, cầm quần áo khoác lên trên người cô, sau đó nhìn Quý Nghiên một chút, lại nhìn Dương Hàm Mặc một chút, hỏi: "Sao vậy?"
"Hai người lúc này còn cãi nhau ẩm ĩ cái gì?" Tầm mắt cô lưu chuyển ở giữa hai người.
Quý Nghiên nghiêng người, lau nước mắt một cái, không trả lời. Dương Hàm Mặc cũng trầm mặc xoay qua một bên, không khí trong lúc nhất thời rơi vào yên lặng.
Mẫn Y Thần nhận điện thoại, sau đó đi đến bờ biển, lên chiếc thuyền cấp cứu.
Thuyền cấp cứu rất nhanh rời bờ, đi về phía biển.
Mộc Tây ở bên cạnh Quý Nghiên, ánh mắt đuổi theo thuyền cấp cứu.
Ánh mắt Quý Nghiên vẫn như cũ nhìn chằm chằm mặt biển.
Dương Hàm Mặc liếc nhìn Quý Nghiên, lại quay trở lại, không nói một lời.
Thời gian dường như cũng chậm lại.
Cho đến chiếc thuyền cứu nạn còn sót lại cũng trở về, tim Quý Nghiên trong nháy mắt chìm vào đáy cốc, cô dường như nghe được tiếng tim của mình rơi xuống. Mẫn Y Thần lên bờ, đi đến bên cạnh Quý Nghiên với Mộc Tây, trầm giọng nói: "Đi thôi."
Cả người Quý Nghiên chấn động.
Mộc Tây nhìn Quý Nghiên, ánh mắt phức tạp. "Quý tiểu Nghiên."
Quý Nghiên theo bản năng tránh ra mấy bước, không muốn nghe bọn họ sẽ nói gì.
Dương Hàm Mặc thấy dáng vẻ của cô, cuối cùng thở dài. Nhân viên cứu nạn lần lượt từ bên cạnh đi qua bọn họ, mặt Quý Nghiên xám như tro tàn, Dương Hàm Mặc tiến lên, vòng qua nhân viên cứu nạn đi về phía Quý Nghiên, đang muốn nói 'Em hãy chết tâm đi', còn chưa nói ra khỏi miệng, chợt dừng lại.
Trong ánh mắt rõ ràng chiếu rọi ra thân hình Quý Nghiên cứng đờ, nhìn thẳng sang hướng khác không nhúc nhích, giống như tượng sáp.
Mộc Tây và Mẫn Y Thần cũng theo tầm mắt của cô nhìn lại.
Dương Hàm Mặc đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Trong bóng đêm, một chiếc xe màu đen nhỏ đang chậm rãi lái về phía bên này, đèn xe chiếu rọi, chỗ tài xế ngồi kia gương mặt tuấn nhã như ẩn như hiện, trước mắt lại có bóng người đi qua, trước mắt Quý Nghiên vụt qua một cái, nhìn kỹ lần nữa, vừa đúng thấy anh tắt máy, đèn xe biến mất trong nháy mắt đó, gương mặt mong nhớ ngày đêm cứ như vậy rõ nét đập vào mi mắt của cô.
Trong nháy mắt như thế, Quý Nghiên còn tưởng rằng mình ảo giác.
Đến khi anh đẩy cửa xe ra xuống xe, thân hình cao lớn khôi ngô từng bước một đi về phía mình, tư thế thong dong trang nhã như vậy, giống như lúc ban đầu anh đi vào sinh mệnh của cô, mang theo tự tin tuyệt đối cùng cường thế. Hốc mắt Quý Nghiên ấm áp, cũng không kìm nén tình cảm nội tâm trào ra, chạy thật nhanh về phía anh.
Áo khoác ngoài rơi xuống, rơi ở trên đất bùn lạnh như băng.
Lại bị gió thổi đến bên chân của Dương Hàm Mặc.
Tim Dương Hàm Mặc dường như cũng bị gió thổi quá, lạnh như vậy. Anh nhìn Quý Nghiên bay vào trong ngực người kia, mà anh ta cũng đưa tay ôm chặc lấy cô. Tất cả đều hiển nhiên thật giống như vốn nên như thế, bọn họ vốn đã thuộc nhau, ai cũng không chen lọt vào.
Mấy người cũng ăn ý không có tiến lên.
Bạch Thắng ôm chặc lấy Quý Nghiên, một tay ở trên tóc của cô khẽ vuốt, nói thật, một khắc kia cô xông đến, anh kinh ngạc. Ôm lấy cô chẳng qua là hành động theo bản năng, đại não cho đến bây giờ mới vận chuyển bình thường. Bạch Thắng nhẹ giọng hỏi: "Nghiên Nghiên, sao em lại đến đây?"
"Tại sao giờ mới xuất hiện?" Quý Nghiên khóc nói: "Làm em sợ muốn chết, làm em sợ muốn chết..."
Nước mắt của cô không chút kiêng kỵ chảy xuống, nhỏ giọt ở trên bả vai của anh, Bạch Thắng nâng mặt của cô lên, nhìn cô thật sâu, cũng không nói gì, nghiêng đầu hôn lên.
Môi của anh trước sau như một mang theo cảm giác lành lạnh.
Hai mắt Quý Nghiên đẫm lệ nhắm nghiền lại, hai cánh tay buộc chặt, khéo léo đáp lại anh. Bạch Thắng không tự chủ nhếch môi lên, làm nụ hôn này sâu hơn.
Thiếu hụt trong lòng, dường như cũng ở trong khoảnh khắc được lấp đầy.
Thiên ngôn vạn ngữ, không bằng một nụ hôn có thể biểu đạt cảm nhận của bọn họ giờ phút này.
Hai người hồn nhiên hôn quên mình, tất cả xung quanh mình dường như không tồn tại. Động tác Bạch Thắng hết sức dịu dàng, lưỡi linh hoạt cùng cái lưỡi thơm tho của cô chơi đùa, hết sức lưu luyến. Ngón cái thỉnh thoảng ở gò má cô ma sát, chậm chạp lại nhu thuận, không khỏi tăng thêm mấy phần triền miên thích thú.
Hai người một đường dây dưa thật lâu.
Bạch Thắng mới buông cô ra.
Trán Quý Nghiên cụng sát vào trán anh, nặng nề thở hào hển.
"Có phải rất sợ hãi không?" Hai tay Bạch Thắng nâng mặt Quý Nghiên lên, dịu dàng hỏi.
Quý Nghiên gật đầu.
/194
|