Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 78: Tìm được rồi, nhà thiết kế vũ khí của anh.

/194


Mình cần thêm 100 share nữa để up chương tiếp theo nhé các bạn. bây giờ là được 534 đến 634 mình up nốt chương.


Chương 78: Tìm được rồi, nhà thiết kế vũ khí của anh.

"Ưm, về sau anh có thể thu lại một chút hay không? Cứ tiếp tục khiêu gợi người khác như vậy, em sẽ chịu áp lực rất lớn nha! Còn nữa, về sau bộ dạng đi tắm của anh cũng chỉ có thể cho mình em thấy thôi." Quý Nghiên bá đạo nói.

Lúc Bạch Thắng vừa tắm xong thật sự rất gợi cảm, đôi mắt sáng thâm thúy lộ ra một tầng hơi nước, khuôn mặt như vẽ, cô không muốn bị những người phụ nữ khác chiếm tiện nghi đâu!

“Ha ha.” Bạch Thắng cười khẽ một tiếng, cảm giác rất vui sướng. Cầm khăn mặt trong tay, đến gần cô, Quý Nghiện ngồi ở trên giường, đầu hơi ngửa lên vừa đủ để nhìn thấy nét mặt của anh, có lẽ vì vậy mà không hiểu sao một cảm giác áp bức chợt ập đến. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cô vô thức lùi về phía sau. Nhưng sau lưng lại đụng phải ván giường lạnh lẽo, Quý Nghiên không thể lùi tiếp, hai tay siết chặt cái chăn trước người, ánh mắt trong suốt không tự chủ được hơi nhìn anh.

Bạch Thắng đứng bên giường, hai tay chắp sau lưng, hơi cúi người, khuôn mặt tuấn tú chỉ cách cô vài centimet. Hơi thở nam tính mạnh mẽ lập tức bao phủ, tim Quý Nghiên bỗng nhiên lỡ mất một nhịp, không tự chủ được run rẩy, anh nhấc khóe môi, đối diện với ánh mắt cô, giọng nói mát lạnh mang chút trêu ghẹo không chút do dự chậm rãi nói: “Sau này dáng vẻ khỏa thân của anh cũng chỉ có một mình em được nhìn thấy.”

Nói xong, đúng như mong muốn liền nhìn thấy sắc mặt cô đỏ lên như muốn bùng nổ, Quý Nghiên há to miệng, nửa ngày sau mới kìm nén thốt ra một câu: “Lưu manh.”

Bạch Thắng ngồi thẳng lên, nhíu mày. “Lưu manh chỗ nào?”

Quý Nghiên theo phản xạ nói: “Chỗ nào cũng lưu manh.”

Bạch Thắng buồn cười giương môi: “Ừm, đàn ông không lưu manh sao có thể theo đuổi được bà xã?”

“…” Quý Nghiên bị anh làm cho nghẹn lời.

Anh lại nói: “Yên tâm, anh chỉ lưu manh với một mình em.”

“…” Loại lời này anh có thể đừng dùng bộ mặt phớt tỉnh như vậy mà nói được không?

Quý Nghiên muốn khóc rồi, dùng lời nói đấu với Bạch thiếu gia, muốn chiếm ưu thế không phải là rất khó khăn sao? tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Quý Nghiên quả quyết bại trận, cũng không phải là lần đầu tiên. Cô ôm chăn xuống giường, không thèm liếc anh một cái, chỉ để lại một câu: “Em cũng đi tắm.”

Liền chạy thục mạng.

Cho nên nói, da mặt mỏng đối phó với da mặt dày, so ra da mặt mỏng luôn phải chịu thiệt.

Bạch Thắng nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, trong mắt tụ lại vui vẻ. Ném khăn mặt sang một bên, rút cuốn tạp chí trên giường, hai chân bắt chéo tựa vào đầu giường, ngón tay lật tạp chí, dưới ánh đèn vàng nhạt khuôn mặt có vẻ tao nhã mà nhu hòa.

Hôm sau là ngày cuối tuần, vừa vặn Quý Nghiên được nghỉ.

Trong thời gian lễ Giáng Sinh này, nghỉ dưỡng thần là tốt nhất.

Cô thoải mái nhàn nhã ở nhà lên mạng.

Hôm này thời tiết rất tốt, ánh mặt trời cực kỳ ấm áp, lại không chói mắt, ánh sáng vừa đủ, trong không khí ngẫu nhiên thổi tới một cơn gió nhẹ, vừa mát lạnh vừa khoan khoái. Quý Nghiên ôm máy tính ngồi trên ban công, trên bàn gỗ mun nhỏ đặt một ly cả phê và mấy món điểm tâm ngọt tinh xảo, thật sự là đầy đủ cho một cuộc sống cá nhân!

Cô thỏa mãn nhếch môi, nhìn ra cảng biển xa xa, một bức tranh xanh thẳm đồ sộ, cực kỳ lộng lẫy. Phong cảnh Hong Kong ban ngày rất khác với ban đêm, đưa mắt nhìn có thể trông thấy tầng tầng lớp lớp những tòa cao ốc chọc trời, cùng với dãy núi xanh biếc trong lành dễ chịu, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n cảng Victoria vang danh toàn cầu, những chiếc thuyền nhỏ đang chạy. Giờ khắc này, có thể nói là phong cảnh nơi này rất tốt, có thể nhìn một cái là thấy được hết quang cảnh thành phố này.

Khiến tâm trạng con người cũng không tự giác được bắt đầu tốt lên!

Quý Nghiên bật máy tính, đăng nhập vào Cục Quốc An, dựa theo lời Dịch Vĩnh Quân nói với cô mà nhập vào mấy câu lệnh. Hình ảnh vừa chuyển, liền nhìn thấy một khung đối thoại màu đen.

Thành công rồi!

Quý Nghiên kiềm chế hưng phấn trong lòng, gõ chữ thoăn thoắt.

(Chú thích: 0203 là tên đăng nhập)



0203: Chỉ huy (Khuôn mặt cười)

Bạch thiếu gia: Nói.

Quý Nghiên bĩu môi, thật là lạnh lùng! Cô làm mặt quỷ với cái màn hình, gõ từng chữ từng chữ.

0203: Tiêu chuẩn xét duyệt NSA là gì vậy ạ? tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Bây giờ em đang muốn vào anh thấy có được không?

Bạch thiếu gia: Bản lĩnh như thế nào?

0203: Taekwondo nhị đẳng huyền đai, từng học Karate và Judo một thời gian...

Bạch thiếu gia: Tuổi?

0203: 22 tuổi.

Bạch thiếu gia: À.

0203: …?

Bạch thiếu gia: Căn cơ bình thường, tuổi tác hơi lớn, bản lĩnh chưa đủ nổi trội.

Quý Nghiên: “…”

Lại bị ghét bỏ rồi! Căn cơ như vậy thì cô có thể hiểu được, nhưng tuổi hơi lớn? Quý Nghiên yên lặng, 22 tuổi rõ ràng là độ tuổi như hoa chứ? Tiểu Bạch anh chắc chắn không phải người trái đất rồi! Hu hu… Chẳng lẽ anh nói chuyện với người khác đều là thẳng thắn như vậy sao? Quý Nghiên bị đả kích.

0203: Vậy là em bị out sao?

Bạch thiếu gia: Không hẳn. Thiên phú chế tạo súng ống đạn dược của em rất cao, đến sở nghiên cứu là được rồi.

Trong Cục Quốc An, không phải người nào cũng xông pha tiền tuyến, giống như vài nhân viên nghiên cứu hạt nhân, nhân viên kỹ thuật, đều ở hậu phương chuyên tâm nghiên cứu. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Những người này đều không cần bản lĩnh, chỉ cần có kỹ năng cực tốt, khả năng tự vệ lại càng phải mạnh hơn, để lỡ có xảy ra chuyện gì thì tỉ lệ trốn thoát cũng lớn hơn chút. Trước kia cũng có xảy ra mấy vụ nhân viên nghiên cứu bị bắt sau khi làm phản, đương nhiên thà chết cũng không theo, cho nên, càng có nhiều người tài như vậy… thì khẳng định càng có ưu thế.

“…” Quý Nghiên lại im lặng lần nữa.

Nếu được rồi thì lúc đầu anh nói những thứ kia để làm gì? Bình thường đả kích người ta vui lắm sao? Cô cảm thấy Tiểu Bạch rất khổng tước mà.

0203: Vậy bây giờ em cần phải làm gì?



Không có người trả lời.

Quý Nghiên vừa ăn điểm tâm ngọt vừa ngồi đợi.

Trên màn hình vẫn không có hiện lên tin nhắn mới.

Vì vậy cô vừa cắn mấy miếng bánh ngọt vừa gửi đi mấy hàng dấu ba chấm.



Lặng im.

Năm phút sau.

Quý Nghiên nhìn một chuỗi dài dấu ba chấm mà mình gửi nãy giờ, đã chiếm hết toàn bộ khung chat, nhưng vẫn không thấy bất kỳ câu trả lời nào. Cô xoắn xuýt cắn ngón tay. “Không phải bị đứt mạng rồi chứ?”

Không có khả năng! Mạng lưới internet của nhà họ Bạch trước giờ luôn rất tốt, cực kỳ ổn định. Anh đang ở phòng làm việc, tín hiệu tất nhiên phải tốt hơn sân thượng mới đúng! tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Quý Nghiên nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu xị xuống. A… Hay là lặng lẽ chạy tới phòng làm việc thử xem? Chắc không bị phát hiện đâu nhỉ?

Nhưng nếu như bị phát hiện thì cô cũng có thể nói là mình vô tình đi ngang qua mà o(n_n)o~

Quý Nghiên hạ quyết tâm, đang chuẩn bị đứng dậy, ai ngờ bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người cao ráo chậm rãi đi về hướng này. Hai tay đút vào túi quần, đi lại cực kỳ thong dong thoải mái, anh mặc quần áo ở nhà màu xám, dưới ánh mặt trời càng làm nổi bật lên vẻ trẻ tuổi đẹp trai của anh.

“Ây…” Quý Nghiên ngẩn người, không chút biến sắc khép laptop lại, đôi mắt trong sáng nhìn anh hỏi: “Sao anh lại qua đây?”

Chân dài bước tới, đi thẳng đến trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm mới nhàn nhạt quét lên cái laptop trên bàn nhỏ bị cô đóng lại kia, đuôi lông mày cong lên, ánh mắt chuyển lên người Quý Nghiên, mở miệng, mang theo một chút hờ hững nói: “Anh đến xét duyệt.”

Quý Nghiên hiển nhiên không kịp phản ứng.

Bạch Thắng cười nhẹ, thoáng chốc nghiêng người mở laptop của cô ra, Quý Nghiên còn chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy màn hình lóe lên, hình ảnh vừa nãy hiện ra trước mắt. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Bạch Thẳng chỉ đơn giản liếc qua, một tay nâng laptop, một tay đặt lên trên màn hình, giơ nó đến trước mắt Quý Nghiên. Nhướn nhướn mày hỏi: “Nhà thiết kế vũ khí của anh.”

“…”

Quý Nghiên hóa đá.

Chương 78 <Tiếp>: Tìm được rồi, nhà thiết kế vũ khí của anh.

Bạch Thắng im im lặng lặng nhìn cô, phong thái yên tĩnh mà kiên nhẫn.

Ánh nắng vàng ấm áp rơi trên người bọn họ. Sau nửa ngày, Quý Nghiên mới thở ra một hơi, mở miệng, nhưng mang theo mười hai phần mười không thể tin. “Làm sao anh biết?”

“Tra IP.” Anh bình tĩnh nói.

“…” Quý Nghiên á khẩu không trả lời được.

Cái máy tính này là vừa mới mua, chính cô đã cài đặt thêm mấy tầng bảo vệ. Nhưng mà về phương diện này Quý Nghiên hoàn toàn là chim non, chỉ biết duy nhất vài cái mà Dương Hàm Mặc đã dạy cô, cái máy tính trước kia cũng có bảo vệ, đều là Dương Hàm Mặc tự mình giúp cô thiết lập, cô sử dụng cũng rất yên tâm. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Trái lại sơ sót hôm nay, dùng kỹ thuật của Bạch Thắng, tra IP của cô là chuyện dễ dàng, thủ đoạn này của cô hoàn toàn không đủ dùng.

Quý Nghiên ủ rũ nói: “Sao trước kia anh lại không tra IP của em?”

Bạch Thắng nói: “Cũng có điều tra, nhưng em đặt bảo vệ, anh nghĩ có lẽ là em không muốn cho mọi người biết rõ thân phận của em, nên không điều tra tiếp.”

Dù sao lúc ấy Quý Nghiên cũng chỉ vẽ thiết kế vũ khí cho Cục Quốc An, nói trắng ra chỉ là người làm công, chưa tính là nhân viên nội bộ, lại càng không liên quan đến bất kỳ chuyện bí mật nào, cho nên không có tính uy hiếp. Dù cô có thân phận gì, tự nhiên cũng sẽ không quá quan trọng.

Nếu như hôm nay không phải cô nói chuyện với anh bằng giọng điệu khiến anh cảm thấy quen thuộc, hơn nữa 0203 lộ ra những tin tức kia, ăn khớp với Quý Nghiên, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n lại liên tưởng đến bản thân lúc dạy Quý Nghiên bắn súng, trong lúc vô tình đã cho thấy cô rất quen thuộc với súng ống, làm cho Bạch Thắng sinh nghi, chứ nếu không phải vậy thì anh cũng đã không thăm dò IP của Quý Nghiên rồi.

Giây phút chứng kiến thông tin này, Bạch Thắng thật sự có chút dở khóc dở cười.

Anh trịnh trọng nhắc nhở cô: “Nghiên Nghiên, em đổi máy tính xong đã quên mất cài đặt bảo vệ rồi.”

Quý Nghiên: “…”

Anh cũng không cần làm gì liền trực tiếp tra được tin tức của cô.

Quý Nghiên rớt nước mắt: “Kỹ thuật của em kém đến trình độ này sao?”

Đã đến mức có thể trực tiếp bỏ qua rồi.

Đâu phải cô không có cài đặt bảo vệ! Cô còn không ngừng cài thêm, mấy tầng bảo vệ đó cũng khá tốt mà. Huhu… Quý Nghiên càng cảm thấy bị đả kích.

Bạch Thắng nhíu mi: “Mặc kệ như thế nào, anh cũng rất kinh ngạc.”

Thì ra cô vẫn luôn ở bên cạnh anh, chỉ là anh không biết.

Quý Nghiên không hổ là sinh vật đề kháng đả kích, nghe xong lời này, tinh thần lập tức tỉnh táo, hơi đắc ý nói: tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n “Em đã nói em có thể bằng bản lĩnh của mình tiến vào NSA mà! Anh còn không tin.”

“Ừ, Nghiên Nghiên rất tuyệt!” Anh hùa theo lời cô nói tiếp.

Lời tán dương không hề keo kiệt chút nào làm cho trong lòng Quý Nghiên thoắt cái không còn vướng mắc, cảm giác thành tựu tỏa ra, cười tủm tỉm nhìn anh. “Thật là tinh mắt…”

Bạch Thắng khẽ cười lên.

Quý Nghiên thừa dịp hỏi luôn:  “Như vậy coi như em đã được thông qua rồi đúng chứ?”

Ánh mắt của cô tràn ngập chờ mong, ai ngờ Bạch Thắng lại lắc đầu.

“Vẫn chưa được?” Sắc mặt của Quý Nghiên lập tức xị xuống. “Rốt cuộc là anh muốn thế nào đây?”

Đừng nói là nãy giờ anh chỉ đang đùa giỡn cô thôi đó nha? 

Bạch Thắng chậm rãi nói: “Mấy ngày nữa anh phải đi Bắc Kinh một chuyến, em đi cùng với anh.”

Nghe giọng điệu của anh thì giống như là có ý muốn cô ở bên kia chờ một chuyến. Quý Nghiên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bình thường anh cũng có về Bắc Kinh, nhưng thời gian luôn không lâu, mỗi lần xử lý xong chuyện liền nhanh chóng trở về.

Bạch Thắng nói: “Đi xử lý chuyện của thế giới ngầm, phải mất một ít thời gian. Nếu em đã muốn vào NSA thì lần này coi như là bài sát hạch của em đi, nếu như đạt yêu cầu thì cho qua, như thế nào?”

Giọng điệu của anh giống như đang giải quyết việc chung, bởi vì chuyện của Vân Song Chỉ lúc trước mà lần này Bạch Thắng không thể không cân nhắc đến tâm trạng của thuộc hạ. Mọi người đã từng chứng kiến một trận bi kịch, khó tránh khỏi sẽ sinh ra bóng ma, nếu anh đưa Quý Nghiên vào, nói người khác không có ý kiến là giả dối, chắc chắn trong lòng sẽ có nghĩ này nghĩ nọ. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Bản thân Quý Nghiên lại là người nhạy cảm như vậy, đến lúc đó trong lòng cô cũng sẽ không vui, thời gian ở trong Cục Quốc An cũng sẽ trôi qua rất khó chịu.

Trước đó Bạch Thắng còn lo lắng không biết giải quyết vấn đề này như thế nào, hôm nay biết rõ thân phận nhà chế tạo súng đạn của cô, chuyện này coi như có thể xử lý tốt hơn nhiều. Mười ba tuổi Quý Nghiên đã bắt đầu vẽ bản thiết kế cho Cục Quốc An, đã cống hiến không ít, người trong cục tuy không biết cô, nhưng cũng biết đến người này, đối với cô càng thêm tán thưởng. Đã có thân phận nhường này thì có thể giải đi không ít tiếng chất vấn. Hơn nữa, trước hết lần này để cho cô ở bên cạnh anh, càng tăng thêm sự hiểu biết lẫn nhau, cũng để cho Quý Nghiên sớm ngày thích ứng cuộc sống ở NSA. Anh tin tưởng dùng năng lực của cô, rất nhanh có thể khiến cho trong lòng mọi người tiếp nhận cô.

“Không thành vấn đề.” Quý Nghiên trưng ra khuôn mặt tươi cười, vui vẻ tiếp nhận thách thức.

Thật ra cô vốn cảm thấy bản thân cần thời gian để rèn luyện, đây là một cơ hội tốt, cũng là một khởi đầu tốt.

Bây giờ Quý Nghiên cũng có chút nóng lòng muốn bắt đầu thử thách, về sau có thể thường xuyên ở bên cạnh anh, cùng anh kề vai chiến đấu…

Cảm giác như bước được đến gần anh thêm một bước.

Thật tốt.

“Vậy việc em du lịch khắp thế giới cần phải bỏ sao?” Quý Nghiên hỏi.

Bạch Thắng lắc đầu nói: “Không cần, em cứ giữ đi.”

Thân phận của cô không nên công khai, như vậy đôi khi làm việc còn có thể thuận tiện hơn một chút. Hơn nữa càng có lợi cho sự an toàn của cô, bây giờ với sức lực của cô còn chưa đủ để đảm bảo có thể bảo vệ mình thật tốt, như vậy có thể an toàn hơn rất nhiều, cũng bớt được rất nhiều việc! Anh chỉ cần chào hỏi với Mẫn lão đại một tiếng là được rồi.

Nhà họ Ngôn.

Ngôn Quyết ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hai chân bắt chéo, trong tay ôm một người phụ nữ xinh đẹp nóng bỏng. Khóe môi tà mị cong lên, không biết ghé vào tai người phụ nữ kia nói câu gì, cô ta đột nhiên che miệng thẹn thùng cười cười, điệu bộ như cô gái nhỏ.

Thế nhưng sau đó, người phụ nữ kia liền nghiêng người quấn lấy ngồi lên đùi Ngôn Quyết, đôi môi khiêu gợi rơi trên lồng ngực hơi lộ ra của hắn, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n đầu lưỡi liếm láp, thành thạo trêu đùa. Đồng thời, bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương một đường di chuyển xuống, thẳng đến giữa hai chân của hắn, kéo khóa, thăm dò vào bên trong.

Nhìn vật nhảy ra trước mắt, tiếng than nhẹ phát ra từ trong miệng cô ta, Ngôn Quyết tựa lưng trên ghế sofa, tùy ý cô ta châm lửa khắp nơi trên người hắn. Đôi mắt tím nhắm lại, khóe miệng như có như không vẫn treo nụ cười như cũ. Đột nhiên, đôi môi mỹ nữ kia từ bộ ngực của hắn kéo dài một đường, lên đến hầu kết, đến cằm, rồi đến môi, khi cô đang chuẩn bị hôn lên môi hắn, mắt Ngôn Quyết chợt lóe lên, một sức mạnh tàn khốc quét tới.

Bàn tay rõ những khớp xương túm lấy tóc của người phụ nữ, đầu của cô ta lập tức ngửa ra sau, kèm theo đó là một tiếng thét đau đớn bén nhọn, giọng Ngôn Quyết lạnh như băng nói: “Con đàn bà này, lá gan của cô thật lớn.”

Người phụ nữ kia vô cùng uất ức nhìn hắn, phát hiện người đàn ông vừa rồi còn dịu dàng trêu chọc cô giờ phút này khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi, khóe miệng của hắn không hề vui vẻ, trong đôi mắt cuốn hút màu tím mê hoặc linh hồn kia, càng không có chút tình cảm nào. Ngược lại chỉ làm cho người ta cảm giác được một nỗi khát máu lạnh lẽo.

Trong lòng người phụ nữ lập tức cả kinh.

Ai cũng biết, môi là vùng cấm của Ngôn Quyết.

Hắn đã từng lên giường với vô số phụ nữ, lại chưa từng hôn môi bất kỳ một người phụ nữ nào, cho dù là xinh đẹp tuyệt trần, Ngôn Quyết cũng sẽ không hôn. Cũng sẽ không để cho người khác hôn mình. Đã từng có phụ nữ ỷ mình có mấy phần quyến rũ, tự cho là bản thân đặc biệt đối với Ngôn Quyết, cho nên đánh bạo đang lúc hành sự muốn hôn Ngôn Quyết, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n kết quả… vô cùng bi thảm. Cho dù tin tức truyền ra ngoài, nhưng vẫn luôn có người không rút ra bài học giẫm lên vết xe đổ, tất cả đều tưởng rằng lời đồn đãi quá khoa trương, đợi đến lúc chính mình trải qua, thực sự là muốn hối hận cũng không kịp.

Hiển nhiên, người phụ nữ trước mắt này là một trong số đó.

Tiếng bước chân trầm ổn ung dung truyền đến, Ngôn Tuyết nhàn nhạt liếc cửa ra vào, thoáng chốc thu hồi ánh mắt, hung hăng vô tình ném người phụ nữ qua một bên, sau đó trầm giọng nói với thủ hạ: “Dẫn đi.”

Nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Trong phòng khách rất nhanh chỉ còn lại Ngôn Quyết cùng với người vừa đi vào, Ngôn Quyết sửa sang lại quần áo xộc xệch, vẫn ngồi trên ghế salon, cánh tay khoác lên thành ghế, khóe miệng khôi phục lại nụ cười như có như không.

“Vậy là anh lại chủ động đến tìm tôi, thật làm cho tôi thụ sủng nhược kinh (*)”
(*): được sủng ái mà vừa mừng vừa lo.

/194

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status