[ Bonus cuối tuần ]
Sau núi Phiêu Diểu, trước cửa động Huyền Băng, hai đệ tử đẩy mạnh Bạch Thước vào Huyền Băng động, khởi động kết giới ở cửa động, giây lát sau, cửa động bị một tầng hàn băng bao phủ.
“Nhất Phàm sư huynh, huynh nói xem có khi nào nàng ta sẽ bị đông chết ở bên trong không?” Người đang nói chính là Trường Húc, đệ tử nhỏ nhất trong nội môn.
Nhất Phàm xưa nay trầm ổn, cũng không trả lời.
“Aizz, hy vọng nàng có thể chịu được, ngày thường ta đến dược lư lấy thuốc, nha đầu Bạch Thước này còn đối xử với ta khá tốt. Kỳ thật, ta có chút không tin nàng sẽ trộm ngọc giản, dùng tà pháp tu luyện linh lực.” Nhất Phàm có chút không đành lòng.
“Nàng đã tự thừa nhận, nhiều người như vậy cũng thấy, huynh không tin có ích gì.”
“Sư huynh!”
Nhất Phàm nhìn chằm chằm cửa động trong chốc lát, trên tay đột nhiên biến ra một cái bao nho nhỏ chứa đá lửa và củi khô, lòng bàn tay hắn lóe lên linh quang, tức khắc hai món đồ biến mất trong tay.
“Sư huynh?”
“Lần trước ta bị thương, nàng cũng lặng lẽ cho ta Khỏa linh đan.” Nhất Phàm ho khan một tiếng, quay đầu, mặt không cảm xúc.
“Đa tạ hai vị sư huynh!”
Tiếng Bạch Thước phát ra từ kết giới hàn băng, nghe tuy xa, nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ.
Trường Húc và Nhất Phàm nhìn về phía động, Trường Húc nói thầm: “Với khả năng chịu đựng của nàng, lại vô tâm vô phế, e là cho dù chúng ta vũ hóa, nàng cũng vẫn sống rất tốt như cũ.”
Nhất Phàm không nói gì nữa, thở dài trong lòng.
Ở trong Huyền Băng động, ngay cả nội môn đệ tử cũng không chống cự nổi ba ngày, huống chi một bán tiên như Bạch Thước, chỉ mong Trọng Chiêu sư đệ sớm xuất quan, có lẽ Bạch Thước còn có một đường sống.
Trong động, Bạch Thước núp sau cục đá, hớn hở nổi lửa lên.
Huyền Băng động là do sư tổ Phiêu Diểu mở để trừng trị nội môn đệ tử chuyên môn luyện hóa bí cảnh, linh khí dưới mức Tiên quân không thể dùng, tuy Bạch Thước là bán tiên, nhưng khi vào nơi này cũng chỉ như phàm nhân đi trên băng tuyết, đông lạnh thành kem là chuyện sớm hay muộn thôi. Cũng may ngày thường nàng luôn hiếu kính với nội môn đệ tử, lại luôn trưng ra bộ mặt cười tủm tỉm, ngoại trừ lưu vân đệ tử, thật ra ngày thường các vị sư huynh đệ khác trong nội môn đều rất ôn hòa với nàng.
“Không thể ngờ được các sư huynh đệ còn rất có tình người.” Bạch Thước cười khúc khích, hà hơi dựa vào đống lửa sưởi ấm. Nàng nhìn quanh bốn phía toàn là vụn băng, bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện xảy ra đêm nay: “Năm đó Chá Tang không thông minh như thế, sao mới ra ngoài hai năm đã trở nên gian xảo dữ vậy……Thân thể Tiên quân? Rốt cuộc hắn đã gặp kỳ ngộ gì mà lại thăng lên một cảnh giới lớn như vậy? Aizz……”
Bạch Thước tự đấm vào đầu: “Thật là ngu mà, cũng may không liên lụy đến A Chiêu, chắc giờ người giấy đã truyền tin cho lão hắc, đại yêu quái kia hẳn là đã rời đảo rồi.”
Trước khi bị giam, Bạch Thước đã kêu người giấy đi tìm lão quy, dặn dò nó tìm cơ hội đưa Phạn Việt ra khỏi Phiêu Diểu. Tuy Chá Tang đã hạ Như Ảnh Tùy Hình lên người Phạn Việt, nhưng nếu hắn muốn tỷ thí với A Chiêu thì ba ngày này tất sẽ bế quan tu luyện, đây là cơ hội tốt nhất đưa Phạn Việt rời khỏi Phiêu Diểu.
Trong dược lư ngoài đảo, lão quy đang hôn mê đột nhiên bị người giấy gọi dậy, người giấy nhỏ nhảy nhót trước mặt một hồi, lão quy nháy mắt hóa thành hình người, chòm râu hoa râm run loạn.
“Ngươi nói nó đi trộm trấn sơn ngọc giản?! Còn bị chưởng môn bắt được!”
Người giấy vội vàng gật đầu, lại tiếp tục quơ chân múa tay.
“Cái gì?! Nhốt vào Huyền Băng động sau núi?”
Người giấy làm dáng lau nước mắt, giống như đang khóc.
“Không được, ta phải đi tìm chưởng môn cầu tình……”
Lão quy chống quải trượng vô cùng lo lắng muốn vào nội đảo, nhưng lại bị người giấy nhỏ giữ chặt, người giấy biến thành một cây gỗ nhỏ, rầm một cái đứt thành hai đoạn, lại biến trở về làm người giấy, cứ kêu ô ô.
“Nó kêu ta đưa thụ tinh rời đảo, bằng không tiểu tử kia sẽ chết?”
Người giấy nhỏ gật đầu lia lịa.
Tuy lão quy không biết vì sao Phiêu Diểu sẽ làm khó một thụ tinh nho nhỏ, nhưng Bạch Thước rất lanh trí, nàng lo lắng như vậy, còn kêu người giấy tới báo tin, chỉ sợ thân phận thụ tinh kia có chút cổ quái.
Lão quy vội vàng đi ra phía sau dược lư, đi đến tiểu mao lư, vừa kêu vừa đẩy cửa mao lư.
“Tiểu tử! Đầu gỗ!”
Mao lư lặng yên không một tiếng động, tiểu thụ tinh ngày thường không có việc gì thì thường làm tổ ở mao lư phát ngốc, giờ lại không thấy nữa rồi.
“Nhị thúc, người thật sự muốn cho sư huynh và Trọng Chiêu sư đệ tỷ thí?” Trong nội đường, Nhĩ Quân lo lắng ra mặt, cũng không tán thành cách làm của Tùng Phong.
“Hiện giờ sư huynh con cũng đã tấn vị Tiên quân, nó đưa ra một trận chiến công bằng, ta cũng không thể ngăn cản.” Tùng Phong trầm giọng nói.
“Chuyện A Chiêu sư đệ vào Ngô Đồng Phượng đảo là do Thiên cung định ra, sao có thể lâm trận lại đổi người?”
“Sao con biết A Chiêu nhất định thua?”
Nhĩ Quân ngập ngừng: “Sư đệ đang bị thương……”
“Nếu ba ngày sau nó xuất quan nhưng thương thế vẫn còn chưa khỏi hẳn, cho dù nó thay Phiêu Diểu vào Phượng đảo, cũng chưa chắc có thể nhất chiến thành danh, đánh thắng các đệ tử tiên môn khác.” Tùng Phong hờ hững liếc qua.
“Nhị thúc!”
“Được rồi, Nhĩ Quân, Ngô đồng võ yến là cơ hội duy nhất giúp Phiêu Diểu ta quay về với tam sơn lục môn, người nào có Tiên lực cao hơn thì người đó có thể đại diện Phiêu Diểu, đây mới là công bằng.”
Tùng Phong mỏi mệt nói: “Trở về tu dưỡng cho tốt, trận tỷ thí này con không cần nhúng tay vào.”
Nhĩ Quân dậm chân một cái, quay lưng rời đi.
Ngoại đường, ánh mắt Chá Tang chợt lóe lên, khóe miệng lộ ra tràn đầy đắc ý, hèn gì Nhĩ Quân lại phản đối ba ngày sau tỷ thí, hóa ra là tiểu tử kia đang bị thương.
Trong điện, Tùng Phong ho khan một tiếng, Chá Tang gõ cửa đi vào.
“Sư phụ.”
Tùng Phong sửng sốt: “Là Tang Nhi sao, đã trễ thế này, sao còn không nghỉ ngơi đi?”
“Con đến thăm sư phụ.” Chá Tang ra vẻ quan tâm: “Nghe sư đệ nói, một thời gian trước trong đảo có tà ám trà trộn vào, không chỉ thiệt hại mười hai lưu vân đệ tử, sư phụ cũng bị thương. Sư phụ, không biết tà ám kia có lai lịch ra sao, thế mà có thể phá Kinh Thiên trận của chúng ta?”
Tùng Phong trầm mặc, khoát tay: “Chỉ là một tà ám mơ tưởng tới linh khí Đông Hải mà thôi, lần này Phiêu Diểu có thể vượt qua kiếp nạn lớn này, đều nhờ Trọng Chiêu sư đệ của con.”
Chá Tang sượng trân, thần sắc bất động: “Sư đệ là phúc của chúng ta.”
Tùng Phong nhìn Chá Tang, đột nhiên nói: “Tang Nhi, trận tỷ thí ba ngày sau, tuy là vì tuyển chọn người vào Ngô Đồng Phượng đảo, nhưng hai người các con đều là căn cơ của Phiêu Diểu ta, cho dù ai thắng ai thua, cũng không thể làm tổn hại hòa khí.”
“Vâng, sư phụ.”
Đột nhiên Tùng Phong vung tay lên, ngọc giản rơi vào tay, hắn đưa cho Chá Tang: “Tang Nhi, trong trấn sơn ngọc giản có tiên linh còn sót lại của chưởng môn các đời, ba ngày nay con cứ cầm nó tu luyện thật tốt, con là đồ đệ của ta, tuy ta coi trọng Trọng Chiêu, nhưng cũng rất hy vọng con có thể đại diện Phiêu Diểu xuất chiến.”
Chá Tang sửng sốt, trên mặt hiện ra một chút cảm động, nhưng không tiếp nhận ngọc giản, ngược lại chắp tay nói: “Sư phụ, hai năm trước con bại trong tay sư đệ, lần này đồ nhi muốn đường đường chính chính đánh bại đệ ấy.”
Hắn được Phục Linh chỉ điểm mới tiến bộ thần tốc, một bước bước vào hàng Tiên quân, nhưng cũng đã tu tập công pháp Yêu tộc, trấn sơn ngọc giản do tiên linh biến thành, nếu hắn dùng cái này tu luyện, chỉ sợ Yêu pháp trong cơ thể sẽ bị phát hiện.
Tùng Phong bình tĩnh nhìn hắn, lát sau mới thu hồi ngọc giản, xua xua tay: “Con có thể nghĩ như thế, sư phụ cảm thấy an ủi trong lòng. Đêm đã khuya, mấy năm nay sư đệ con tu luyện linh lực không tầm thường, tuy con đã tấn vị Tiên quân, nhưng không hẳn nhất định có thể chiến thắng nó, cứ nhập định tu luyện cho thật tốt đi.”
“Vâng.” Chá Tang gật đầu, xoay người lui ra.
“Tang Nhi.” Chá Tang đi tới cửa, Tùng Phong đột nhiên mở miệng: “Tuy Tiên đạo gian nan, nhưng bất cứ lúc nào cũng phải giữ gìn bản tâm, nhất thiết không thể hám lợi nhất thời mà quên đi sứ mệnh của Tiên tộc.”
Chá Tang dừng chân, do dự quay đầu lại: “Sao sư phụ lại dặn dò như thế?”
Tùng Phong cười cười, hiền hoà nói: “Sư phụ già rồi, không biết có thể quan tâm Phiêu Diểu bao lâu nữa, sư đệ con say mê tu luyện, cũng không để tâm việc kế thừa sơn môn Phiêu Diểu, cuối cùng Phiêu Diểu cũng phải giao vào tay con và Nhĩ Quân. Thiên kiếp của sư phụ giáng xuống, nếu đột nhiên chết đi, sợ là không còn cơ hội dặn dò con nữa.”
“Tiên thọ sư phụ dài đằng đẵng, cho dù lôi kiếp đến, con nhất định sẽ thay sư phụ hộ pháp cho tốt.” Nghe được những lời này của Tùng Phong, trên mặt Chá Tang cuối cùng cũng lộ ra sự quan tâm chân thật, rốt cuộc hắn cũng do Tùng Phong nuôi lớn, cũng coi như là lòng hiếu thuận dành cho trưởng bối.
“Tiên đạo đều có nhân quả, đi đi.” Tùng Phong lắc đầu, xua tay.
“Vâng.” Chá Tang không muốn nhiều lời nữa, quay lại trịnh trọng bái Tùng Phong một cái rồi mới xoay người lui ra.
Cho đến khi tiếng bước chân ngoài điện đã đi xa, Tùng Phong mới khẽ thở dài: “Lão Hắc à, ta nhìn đứa nhỏ này lớn lên, sao bây giờ lại không nhìn thấu nó nữa.”
Lão quy chống quải trượng từ sau điện đi ra, mắt híp thành một đường cong, trong mắt lộ tang thương: “Trong lòng chưởng môn đã cân nhắc rồi. Năm đó ta từng nói, Chá Tang không phải là người thích hợp kế thừa Phiêu Diểu.”
Nếu như người khác nhìn thấy thái độ của dược tu lão quy trước mặt chưởng môn Phiêu Diểu, chắc chắn sẽ ngạc nhiên, phải biết rằng dược lư có địa vị thấp kém ở Phiêu Diểu, cho dù là lão quy chưởng quản dược lư, ngày thường ngay cả tư cách vào đảo cũng không có. Phiêu Diểu đảo từng đứng hàng tam sơn lục môn, rốt cuộc cũng có những chuyện không muốn người khác biết nội tình và chỗ dựa, bản thể của Phiêu Diểu đảo chính là Vân Quy ngàn năm này.
Ngàn năm trước lão tổ Phiêu Diểu từng cứu Vân Quy đang vượt lôi kiếp suýt mất mạng, vì báo ân mà Vân Quy hóa đảo ngàn năm, cộng sinh cùng Phiêu Diểu, từ đây Vân Quy không thể rời Đông Hải, vĩnh viễn chỉ có thể sống trên hòn đảo này.
“Năm đó ngươi cũng nói sư huynh không nên kế thừa Phiêu Diểu, vì thế sư huynh nghẹn một hơi, bế quan trăm năm, cưỡng ép luyện được thân thể Tiên quân, nếu không vì thế thì thiên kiếp của huynh ấy cũng sẽ không gian nan như vậy, cứ thế sinh tà niệm.” Tùng Phong thở dài.
Lão quy liếc hắn, thần sắc thong dong: “Lão quy chưa từng vọng ngôn, hắn không thích hợp chính là không thích hợp, sư phụ kia của ngươi bất công, thiên vị con trai mình, không chịu nghe ta, nếu không nhờ hai đứa nhóc kia tới Phiêu Diểu, sợ là hiện giờ hòn đảo này đã bị sư huynh của ngươi hút khô rồi.”
Tùng Phong nghẹn họng: “Ý người là... hai đứa nhóc đó có khả năng xoay chuyển mệnh số Phiêu Diểu?”
Vân Quy giỏi bói toán, nghìn năm qua, phần lớn số kiếp của Phiêu Diểu đều dựa vào lão quy mà né được, nhưng giỏi bói cỡ nào cũng không thể xoay chuyển sự suy tàn như mặt trời sắp lặn của Phiêu Diểu. Ba năm trước, Bạch Thước được giữ lại cũng không phải nhờ ý muốn của một mình Tùng Hạc, mà là lão quy muốn giữ nó.
“Ta không biết.” Lão quy hiếm khi trầm mặc: “Mệnh số của hai người này bị một màn sương mù bao phủ, ta không thể nhìn rõ.”
“Ngay cả Bạch Thước người cũng không thấy rõ?” Tùng Phong kinh ngạc, ba năm trước Bạch Thước chỉ là một phàm nhân, hắn từng nghi hoặc hỏi lão quy có phải Bạch Thước có tiên duyên thâm hậu hay không, bằng không sao có thể khiến Vân Quy mở miệng giữ người.
“Trên người nàng không có tiên duyên.” Lão quy lắc đầu: “Ta chỉ tính ra đứa nhỏ này có thể phù hộ Phiêu Diểu, nếu không ta cũng sẽ không đưa một bán tiên như nó lên Hoả Băng đảo đối phó với sư huynh tà ám kia của ngươi.”
Đêm hôm đó, Bạch Thước chỉ cho rằng tàng thư trong thư các là do Tùng Hạc chuẩn bị cho nàng, nhưng có một người càng hiểu nàng hơn Tùng Hạc, đó là Vân Quy lão Hắc sớm chiều ở chung với nàng. Tuy Vân Quy có thể bói tính cát hung, nhưng nó không thể rời đảo, chỉ có thể cảm nhận được đại kiếp nạn của Phiêu Diểu sắp buông xuống, mà biến số duy nhất nằm trên người Bạch Thước.
An nguy của Phiêu Diểu và cát hung của Bạch Thước, nó chỉ có thể chọn cái thứ nhất. Thiên Đạo chỉ rõ, cuối cùng cũng để lại một con đường sống cho Phiêu Diểu.
Ngay cả thiếu niên kỳ quái đột nhiên xuất hiện kia, nó cũng không nói cho chưởng môn, nó cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ từ người này, mạnh đến mức đạo tâm ngàn năm của hắn cũng không thể nhìn trộm, Bạch Thước đã là sinh cơ của Phiêu Diểu, người bên cạnh nàng, nó có thể bảo vệ thì bảo vệ.
“Vậy còn Chiêu Nhi thì sao? Chá Tang không thể kế thừa Phiêu Diểu, Chiêu Nhi có khả năng gánh vác tương lai Phiêu Diểu không?”
Vân Quy lại trầm mặc lần nữa, xua xua tay: “Ngươi mới là chưởng môn Phiêu Diểu, người kế thừa Phiêu Diểu do ngươi chọn mới phải, hỏi ta làm cái gì.” Lão quy nói, xoay người định đi, đột nhiên dừng chân: “Ngô Đồng đảo, có thể không đi thì ngươi cứ không đi đi.”
“Lão tổ tông?” Tùng Phong sửng sốt, Vân Quy chưa từng vọng ngôn.
“Sau tối nay ta phải ngủ say rồi, vốn đang muốn cáo biệt với con bé, nhưng xem ra là không có cơ hội rồi. Tuy Bạch Thước mang phúc cho Phiêu Diểu, nhưng Phiêu Diểu không giữ được nó, sau chuyện này, dường đời của nó cứ để nó tự đi đi.”
Tùng Phong còn muốn hỏi nữa, nhưng Vân Quy đã hóa thành một sợi khói nhẹ, để lại một lời, biến mất ở trong điện.
Lần này vì đối phó với Tùng Hạc, Vân Quy đã dâng ra trăm năm thọ mệnh để tính một quẻ, trong quẻ chỉ rằng Bạch Thước có thể xoay chuyển càn khôn, nó giúp Phiêu Diểu trừ khử một kiếp nạn, cũng phải ngủ say trăm năm vì đại giới, họa phúc trăm năm của Phiêu Diểu, từ nay về sau không liên quan gì tới nó nữa.
Trong điện an tĩnh lại, Tùng Phong liếc mắt nhìn ngọc giản do các vị tiền bối biến thành, thở dài một tiếng.
Tam giới đại đạo, tiên môn phúc họa, hắn còn có thể chống đỡ được bao lâu?
Chỉ hy vọng Chá Tang có thể lạc đường biết quay lại, Nhĩ Quân và Trọng Chiêu có thể trọng chấn sơn môn.
Đêm dài, gió biển đánh úp lại, trên đảo càng lạnh đến thấu xương, hai tên đệ tử canh giữ bên ngoài Huyền Băng động nhịn không được chà xát tay.
Không ai nhìn thấy, một gốc cây non đang nương bóng đêm đang lặng lẽ hoạt động cạnh cửa động.
Chợt cách đó không xa dường như có bóng người chuyển động.
“Ai?” Hình như Trường Húc cảm thấy gì đó, kinh hô một tiếng, hắn và Nhất Phàm vội vàng tiến lên xem xét, phát hiện chỉ là bị gió biển thổi lay động cành cây.
Nhất Phàm trợn trắng liếc Trường Húc một cái, Trường Húc xấu hổ: “Không phải do trên đảo mới xảy ra chuyện, lòng đệ hoảng sao.”
Hai người quay về chỗ cũ, Trường Húc mơ hồ nhìn thấy một cây non đang bò gần chỗ kết giới Huyền Băng động.
“Sư huynh, có cái cây đang nhúc nhích kìa!”
Trường Húc vội vàng hô to, Nhất Phàm quay đầu, chỉ thấy cửa động gió êm sóng lặng: “Cả đảo này đều là cây, gió thổi tất nhiên động, đệ kêu quỷ cái gì?”
Trường Húc tập trung nhìn vào, cũng không nhìn thấy bóng dáng cây non kia nữa, không khỏi xoa xoa mắt, vẫn không nhìn thấy cái gì, ngượng ngùng cười: “Có lẽ là đệ nhìn lầm rồi ha ha.”
Nhất Phàm xem thường, lười để ý đến hắn.
Trong động, đống lửa chỉ còn lại tí tẹo, Bạch Thước không ngừng xoa đôi tay sưởi ấm: “Nơi quỷ quái này sao lại lạnh dữ vậy, lạnh quá, đông chết ta……”
Nàng vốn tưởng rằng dựa vào đống lửa này có thể chịu được đến ba ngày sau chờ Trọng Chiêu xuất quan, nhưng không ngờ động này còn lạnh hơn so với tưởng tượng của nàng nhiều, củi lửa cháy không được bao lâu, đừng nói ba ngày, ngay cả một ngày nàng cũng không chống cự nổi.
Bạch Thước ôm đầu gối, nỗ lực dựa vào đống lửa gần hơn một chút, nhưng Huyền Băng động quá mức rét lạnh, lại trải qua một đêm kinh khủng, lúc này nàng đã sức cùng lực kiệt, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Trong lúc ngủ mơ, dường như nàng đang ở trong một khu rừng đào, trong rừng đào kia, hoa nở rộ vô cùng, mà bên cạnh suối nước róc rách, có người lười biếng dựa vào cạnh bàn đá, người nọ mặc áo bào trắng, tóc đen thả trên người, hình như nàng đang uống rượu, giognj mang theo một chút men say.
“Aizz, Nguyệt Di, tháng sau chính là đại thọ của tỷ, lần này tỷ nhưng đừng dọn hết bảo bối trong điện của ta, đến điện ba người bọn họ náo loạn ầm ĩ đi, còn bảo bối kia của ta, giữ lại rất hữu dụng đó……”
Góc xàm xí của Kyn
Chả hiểu sao hồi sáng Kyn đã dịch xong chương này rồi nhưng lại không lưu nên phải ngồi dịch lại, khóc không ra nước mắt luôn :
/72
|