Nó lắc lắc đầu, tặc lưỡi như vô cùng đau khổ:
-Chậc, khó trách nước mình sau này không tân tiến được bằng phương Tây, thì ra là từ thời phong kiến đã lạc hậu như thế…
Bước lại gần Gia Kỳ, nó biểu hiện như cực kỳ thông cảm vỗ nhẹ vai hắn:
-Thôi đừng bi quan, từ từ tôi dạy cho!
Nghe thấy nó từ nãy tới giờ toàn độc thoại những lời kì lạ, Gia Kỳ nhìn nó khó hiểu. Có phải tiên nữ ăn trúng độc dược rồi hay không? Nghĩ thế hắn liền nhíu mày:
-Tiên nữ, nàng vẫn ổn?
-Ổn, tất nhiên tôi ổn! – Nó cười toe toét – Nhưng là… – Sau đó ngập ngừng nhìn biểu hiện của hắn, khi thấy hắn vẫn nhìn nó chăm chú liền bạo gan đề nghị:
-Tôi đói rồi, anh cho tôi ăn cái gì đó đi đã rồi nói!
-Nàng muốn ăn gì? – Gia Kỳ vẫn như cũ thắc mắc nhìn nó.
Ôi trời! Giải thích với người tối cổ lạc hậu như hắn phải rất dài dòng khổ sở đây. Thôi kệ! Nạp năng lượng quan trọng hơn. Nó trả lời ngắn gọn:
-Anh ăn gì tôi ăn đó! – Cười tươi.
-… – Bị khối thắc mắc to đùng đè nặng, Gia Kỳ chết trân nhìn nó đến ngây ngốc…
Không đợi hắn tỉnh lại, nó nói tiếp:
-Được rồi, được rồi, cho tôi ăn đi rồi tôi giải thích cho! – Nó phất phất tay biểu hiện rất không kiên nhẫn…
-Được! – Mặc dù không hiểu rốt cục tiên nữ này tại sao không “hưởng hương ngọt” mà lại đòi dùng thiện của nhân gian, nhưng với khí chất đế vương lãnh khốc, hắn không vì chút tò mò đó mà mất đi lý trí. Tiên nữ muốn ăn? Được! Cứ cho nàng ta ăn! Chuyện giải thích, trước sau gì nàng ta cũng phải nói cho rõ ràng…
=====
-Ngươi nói sao? Hoàng thượng muốn dùng thiện giờ này?
-Vâng, Lục lão đầu, phiền ngài chuẩn bị nhanh một chút!
Hà công công đứng trước vị ngự trù lớn tuổi hết sức cung kính giữ lễ. Tuy nói đại tổng quản nội cung như hắn suy về chức vụ có thể nói đối với gia nhân trong cung thì chính là cao nhất ở toàn bộ Lạc Dương thành này, nhưng đối với vị ngự trù có thâm niên gần đến 50 năm trước mặt, hắn tuyệt nhiên không dám khinh suất khi dễ. Phải nói đối với lão nhân gia này, hắn xu nịnh còn không kịp. Đây chính là đại ngự trù ba đời phục vụ hoàng gia trong truyền thuyết, nghe nói chỉ riêng bản thân ông đã hầu hạ từ thời tiên đế, cũng chính một tay ông ta chăm lo dinh dưỡng cho đương kim hoàng thượng từ ngày người vẫn còn là long thai. Đối với hoàng thượng, ông ta cũng có một vị trí không nhỏ, là người hoàng thượng đặc biệt coi trọng trong toàn bộ nội cung này. Xét về mặt chức vụ, ông ta vẫn nằm trong sự quản lý của đại tổng quản hắn, nhưng nếu về thâm tình cố sử, ông ta chính là người được hoàng thượng sủng ái nhất.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, hoàng thượng với ông ta sủng ái tin tưởng, ông ta đối với hoàng thượng cũng là một lòng tận trung. Thậm chí hơn cả nghĩa vụ, Lục lão đầu còn dành một tình cảm đặc biệt yêu quý đối với hoàng thượng. Mỗi món ăn ông dâng lên đều là làm bằng cả tấm lòng yêu thương chân thành như dành cho thân quyến ruột thịt.
Kỳ thực đối với Lục lão đầu, ông không chỉ xem Gia Kỳ là một quân vương cao quý, với ông, Gia Kỳ vẫn còn là cậu nhóc đáng yêu nghịch ngợm thường đến Ngự thiện phòng lén trộm thức ăn. Mà hình như thức ăn trộm về còn ngon miệng hơn cả bữa chính. Lại nói, đường đường một đại ngự trù ông không thể không phát giác có người thường lén lút trộm bớt thức ăn. Nhưng thấy thái tử ăn ngon miệng như vậy, ông thậm chí còn cố ý chế biến những món thật độc đáo thật đặc sắc để cho thái tử trộm đi. Về sau, Gia Kỳ cũng biết mình yên ổn làm đạo chích không bị ai sờ gáy lâu như vậy là vì đã có tay trong bảo kê, hắn lại cũng rất thích những món ăn do Lục lão đầu làm, từ đó tình cảm giữa hai người càng ngày càng tốt, dần dà thỉnh thoảng có chuyện gì buồn hắn lại tìm đến Ngự thiện phòng để nhận được sự yêu thương, an ủi của tiền bối. Và dĩ nhiên, Lục lão đầu vẫn luôn yêu thương bao dung hắn. Tình cảm giữa hai người giờ đây thật chẳng khác với thân quyến ruột rà là mấy, thậm chí có phần còn sâu sắc hơn. Bởi trong hoàng tộc, có mấy ai đối xử thật lòng với hắn? Bất quá, hoàng tộc cũng chẳng có mấy người để hắn phải lưu tâm…
-Được! Ta làm ngay! – Lục lão đầu hào hứng đáp. Hoàng thượng lại có tâm tình dùng thiện bữa đêm, lão vui quá đi chứ!
=====
-Woaaaaaaaa…
Nhìn một bàn toàn cao lương mĩ vị trước mặt, nó không khỏi tròn mắt. Chỉ khoảng chưa đến 30 phút từ khi Hà công công rời đi mà giờ đã trở lại với một bàn ăn thịnh soạn như thế? Ngự thiện phòng ơi là Ngự thiện phòng, quả không hổ danh đầu bếp của Hoàng cung, thao tác mau lẹ như thế, nó quá hâm mộ đi mà! Nghĩ đến Ngự thiện phòng, nó vô thức nhớ tới vị đầu bếp già ban nãy, ông ta giờ này vẫn còn đang lúi húi ở đó, khẳng định những thức ăn này là do ông ấy chế biến. “Mình thật hạnh phúc được nếm qua thức ăn của hoàng gia!”, nó trong lúc cảm xúc dâng trào thầm thốt.
Sau đó không đợi Gia Kỳ phải lên tiếng, nó tự nhiên sà vào bàn ăn giải tỏa cơn đói trước con mắt kinh ngạc của hắn…
Tuy nó không phải yểu điệu thục nữ gì nhưng cũng chẳng phải loại phàm ăn tục uống, món ngon cũng không phải là chưa từng được ăn qua. Nhưng mà… những món này thật sự là quá ngon! Ngon dã man! Ngon kinh khủng! Nó không thể cưỡng lại được sự cám dỗ mời gọi giết người này một giây một phút nào nữa…
Cứ thế nó ăn còn hắn nhìn…
Khi đã căng bụng thỏa mãn, không thể chứa thêm nổi thứ gì nó mới luyến tiếc dừng lại, miệng muốn ăn nữa nhưng bụng thật không còn chỗ chứa. Đành vậy!
Nó xoa xoa bụng, nhìn hắn cười toe:
-Cảm ơn! Anh đúng là bạn tốt! – Nó theo thói quen lại vỗ mạnh vai hắn.
-… - Mặt hắn có chút biến sắc…
-Sao anh không ăn? Ngon vậy mà? – Nó không hề để ý biểu hiện trên mặt nam nhân kia, cứ tò mò gì liền hỏi đó.
-Ta ở đại yến đã dùng đủ! Châu tiểu thư, nàng đã no?
-Ừ! – nó cười tươi.
-Vậy bây giờ giải thích được rồi chứ? – Hắn nhìn nó nghiêm túc.
-Hả? Giải thích gì? – Tròn xoe mắt ngơ ngác.
-Tiên nhân các nàng chẳng phải theo như truyền thuyết thì chỉ “hưởng hương ngọt” sao? Vậy nàng vì cớ gì lại có thể dùng thiện của nhân gian?
-À… - nó lúc này mới sực nhớ…
-…
-Thì là thế này… bla…bla…
-…
-Anh nghe đã hiểu hết chưa?
-…
-…
-Vậy là tiên nhân các nàng không thụ hưởng tinh hoa của đất trời thông qua hương khói nhân gian mà cũng dùng thiện như chúng phàm nhân?
-Ừ! Mà tôi đã nói tôi không phải tiên nữ sao anh không chịu nghe nhỉ? – Nó tìm cách giải thích.
-Được, ta nghe đã hiểu, Châu tiểu thư, đêm đã khuya, nàng nên trở lại Bách Hoa Cung nghỉ ngơi…
-Ừ! (Trong bụng nghĩ: Hiểu thật chưa?)… Mà này…
-Châu tiểu thư, còn có chuyện gì?
-Cảm ơn anh, bạn tốt! – Nó nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ mỉm cười một cái rồi khẽ quay đi, theo hạ nhân trở lại Bách Hoa Cung, bỏ lại đằng sau một kẻ như bị đứng hình bởi cử chỉ đáng yêu ấy…
…
=====
…
-Áaaaaaaaaa…
Một tiếng la thất thanh vang lên từ phía Bách Hoa Cung, lại có chuyện gì với nó nữa rồi?
-Chậc, khó trách nước mình sau này không tân tiến được bằng phương Tây, thì ra là từ thời phong kiến đã lạc hậu như thế…
Bước lại gần Gia Kỳ, nó biểu hiện như cực kỳ thông cảm vỗ nhẹ vai hắn:
-Thôi đừng bi quan, từ từ tôi dạy cho!
Nghe thấy nó từ nãy tới giờ toàn độc thoại những lời kì lạ, Gia Kỳ nhìn nó khó hiểu. Có phải tiên nữ ăn trúng độc dược rồi hay không? Nghĩ thế hắn liền nhíu mày:
-Tiên nữ, nàng vẫn ổn?
-Ổn, tất nhiên tôi ổn! – Nó cười toe toét – Nhưng là… – Sau đó ngập ngừng nhìn biểu hiện của hắn, khi thấy hắn vẫn nhìn nó chăm chú liền bạo gan đề nghị:
-Tôi đói rồi, anh cho tôi ăn cái gì đó đi đã rồi nói!
-Nàng muốn ăn gì? – Gia Kỳ vẫn như cũ thắc mắc nhìn nó.
Ôi trời! Giải thích với người tối cổ lạc hậu như hắn phải rất dài dòng khổ sở đây. Thôi kệ! Nạp năng lượng quan trọng hơn. Nó trả lời ngắn gọn:
-Anh ăn gì tôi ăn đó! – Cười tươi.
-… – Bị khối thắc mắc to đùng đè nặng, Gia Kỳ chết trân nhìn nó đến ngây ngốc…
Không đợi hắn tỉnh lại, nó nói tiếp:
-Được rồi, được rồi, cho tôi ăn đi rồi tôi giải thích cho! – Nó phất phất tay biểu hiện rất không kiên nhẫn…
-Được! – Mặc dù không hiểu rốt cục tiên nữ này tại sao không “hưởng hương ngọt” mà lại đòi dùng thiện của nhân gian, nhưng với khí chất đế vương lãnh khốc, hắn không vì chút tò mò đó mà mất đi lý trí. Tiên nữ muốn ăn? Được! Cứ cho nàng ta ăn! Chuyện giải thích, trước sau gì nàng ta cũng phải nói cho rõ ràng…
=====
-Ngươi nói sao? Hoàng thượng muốn dùng thiện giờ này?
-Vâng, Lục lão đầu, phiền ngài chuẩn bị nhanh một chút!
Hà công công đứng trước vị ngự trù lớn tuổi hết sức cung kính giữ lễ. Tuy nói đại tổng quản nội cung như hắn suy về chức vụ có thể nói đối với gia nhân trong cung thì chính là cao nhất ở toàn bộ Lạc Dương thành này, nhưng đối với vị ngự trù có thâm niên gần đến 50 năm trước mặt, hắn tuyệt nhiên không dám khinh suất khi dễ. Phải nói đối với lão nhân gia này, hắn xu nịnh còn không kịp. Đây chính là đại ngự trù ba đời phục vụ hoàng gia trong truyền thuyết, nghe nói chỉ riêng bản thân ông đã hầu hạ từ thời tiên đế, cũng chính một tay ông ta chăm lo dinh dưỡng cho đương kim hoàng thượng từ ngày người vẫn còn là long thai. Đối với hoàng thượng, ông ta cũng có một vị trí không nhỏ, là người hoàng thượng đặc biệt coi trọng trong toàn bộ nội cung này. Xét về mặt chức vụ, ông ta vẫn nằm trong sự quản lý của đại tổng quản hắn, nhưng nếu về thâm tình cố sử, ông ta chính là người được hoàng thượng sủng ái nhất.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, hoàng thượng với ông ta sủng ái tin tưởng, ông ta đối với hoàng thượng cũng là một lòng tận trung. Thậm chí hơn cả nghĩa vụ, Lục lão đầu còn dành một tình cảm đặc biệt yêu quý đối với hoàng thượng. Mỗi món ăn ông dâng lên đều là làm bằng cả tấm lòng yêu thương chân thành như dành cho thân quyến ruột thịt.
Kỳ thực đối với Lục lão đầu, ông không chỉ xem Gia Kỳ là một quân vương cao quý, với ông, Gia Kỳ vẫn còn là cậu nhóc đáng yêu nghịch ngợm thường đến Ngự thiện phòng lén trộm thức ăn. Mà hình như thức ăn trộm về còn ngon miệng hơn cả bữa chính. Lại nói, đường đường một đại ngự trù ông không thể không phát giác có người thường lén lút trộm bớt thức ăn. Nhưng thấy thái tử ăn ngon miệng như vậy, ông thậm chí còn cố ý chế biến những món thật độc đáo thật đặc sắc để cho thái tử trộm đi. Về sau, Gia Kỳ cũng biết mình yên ổn làm đạo chích không bị ai sờ gáy lâu như vậy là vì đã có tay trong bảo kê, hắn lại cũng rất thích những món ăn do Lục lão đầu làm, từ đó tình cảm giữa hai người càng ngày càng tốt, dần dà thỉnh thoảng có chuyện gì buồn hắn lại tìm đến Ngự thiện phòng để nhận được sự yêu thương, an ủi của tiền bối. Và dĩ nhiên, Lục lão đầu vẫn luôn yêu thương bao dung hắn. Tình cảm giữa hai người giờ đây thật chẳng khác với thân quyến ruột rà là mấy, thậm chí có phần còn sâu sắc hơn. Bởi trong hoàng tộc, có mấy ai đối xử thật lòng với hắn? Bất quá, hoàng tộc cũng chẳng có mấy người để hắn phải lưu tâm…
-Được! Ta làm ngay! – Lục lão đầu hào hứng đáp. Hoàng thượng lại có tâm tình dùng thiện bữa đêm, lão vui quá đi chứ!
=====
-Woaaaaaaaa…
Nhìn một bàn toàn cao lương mĩ vị trước mặt, nó không khỏi tròn mắt. Chỉ khoảng chưa đến 30 phút từ khi Hà công công rời đi mà giờ đã trở lại với một bàn ăn thịnh soạn như thế? Ngự thiện phòng ơi là Ngự thiện phòng, quả không hổ danh đầu bếp của Hoàng cung, thao tác mau lẹ như thế, nó quá hâm mộ đi mà! Nghĩ đến Ngự thiện phòng, nó vô thức nhớ tới vị đầu bếp già ban nãy, ông ta giờ này vẫn còn đang lúi húi ở đó, khẳng định những thức ăn này là do ông ấy chế biến. “Mình thật hạnh phúc được nếm qua thức ăn của hoàng gia!”, nó trong lúc cảm xúc dâng trào thầm thốt.
Sau đó không đợi Gia Kỳ phải lên tiếng, nó tự nhiên sà vào bàn ăn giải tỏa cơn đói trước con mắt kinh ngạc của hắn…
Tuy nó không phải yểu điệu thục nữ gì nhưng cũng chẳng phải loại phàm ăn tục uống, món ngon cũng không phải là chưa từng được ăn qua. Nhưng mà… những món này thật sự là quá ngon! Ngon dã man! Ngon kinh khủng! Nó không thể cưỡng lại được sự cám dỗ mời gọi giết người này một giây một phút nào nữa…
Cứ thế nó ăn còn hắn nhìn…
Khi đã căng bụng thỏa mãn, không thể chứa thêm nổi thứ gì nó mới luyến tiếc dừng lại, miệng muốn ăn nữa nhưng bụng thật không còn chỗ chứa. Đành vậy!
Nó xoa xoa bụng, nhìn hắn cười toe:
-Cảm ơn! Anh đúng là bạn tốt! – Nó theo thói quen lại vỗ mạnh vai hắn.
-… - Mặt hắn có chút biến sắc…
-Sao anh không ăn? Ngon vậy mà? – Nó không hề để ý biểu hiện trên mặt nam nhân kia, cứ tò mò gì liền hỏi đó.
-Ta ở đại yến đã dùng đủ! Châu tiểu thư, nàng đã no?
-Ừ! – nó cười tươi.
-Vậy bây giờ giải thích được rồi chứ? – Hắn nhìn nó nghiêm túc.
-Hả? Giải thích gì? – Tròn xoe mắt ngơ ngác.
-Tiên nhân các nàng chẳng phải theo như truyền thuyết thì chỉ “hưởng hương ngọt” sao? Vậy nàng vì cớ gì lại có thể dùng thiện của nhân gian?
-À… - nó lúc này mới sực nhớ…
-…
-Thì là thế này… bla…bla…
-…
-Anh nghe đã hiểu hết chưa?
-…
-…
-Vậy là tiên nhân các nàng không thụ hưởng tinh hoa của đất trời thông qua hương khói nhân gian mà cũng dùng thiện như chúng phàm nhân?
-Ừ! Mà tôi đã nói tôi không phải tiên nữ sao anh không chịu nghe nhỉ? – Nó tìm cách giải thích.
-Được, ta nghe đã hiểu, Châu tiểu thư, đêm đã khuya, nàng nên trở lại Bách Hoa Cung nghỉ ngơi…
-Ừ! (Trong bụng nghĩ: Hiểu thật chưa?)… Mà này…
-Châu tiểu thư, còn có chuyện gì?
-Cảm ơn anh, bạn tốt! – Nó nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ mỉm cười một cái rồi khẽ quay đi, theo hạ nhân trở lại Bách Hoa Cung, bỏ lại đằng sau một kẻ như bị đứng hình bởi cử chỉ đáng yêu ấy…
…
=====
…
-Áaaaaaaaaa…
Một tiếng la thất thanh vang lên từ phía Bách Hoa Cung, lại có chuyện gì với nó nữa rồi?
/25
|