Nó đã ở hoàng cung Nam triều này được gần 1 tuần… Hằng ngày đều được ăn bao nhiêu là của ngon vật lạ do Gia Kỳ đặc biệt sắp xếp Ngự thiện phòng chế biến cho nó. Từ lúc biết nó có thể ăn uống bình thường như con người ở nhân gian, hắn rất biết cách dùng thức ăn để dụ dỗ nó, hòng níu chân lưu nó lại hoàng cung càng lâu càng tốt.
Nó chỉ biết lắc đầu thở dài. Hắn tưởng nó là tiên nữ nên mới đối đãi tử tế như thế, nếu lỡ hắn mà biết nó chỉ là một con người bình thường, có sinh, lão, bệnh, tử như bao nhiêu con người bình thường khác thì liệu hắn có còn chu đáo như thế nữa không? Nó lại lắc đầu. Không đâu! Gia Kỳ là bạn tốt của nó, dù thế nào vẫn sẽ đối xử với nó tử tế, nó chắc chắn vậy.
Mỗi ngày hết ăn rồi ngủ, không thì dạo chơi thăm thú quanh Lạc Dương thành, rảnh rỗi nó còn kết bạn với những cung nữ, thái giám và binh lính mà nó gặp. Mọi người đối xử với nó lúc đầu còn e dè sợ sệt, nhưng dần dà càng ngày càng thân thiện dễ mến. Nó thấy hoàng cung cũng không đến nỗi tệ. Nhưng nó cũng bắt đầu nhớ nhà rồi, nó nhớ ba mẹ, nhớ anh ba, chị hai… Không biết hai người bao giờ mới đến đón nó đây? Nó biết chắc chắn anh chị nhất định sẽ tìm ra nó. Bởi vì từ ngày đầu tiên gặp hai người ở cánh rừng nguyên sinh trong vườn quốc gia Cát Tiên 14 năm trước, nó đã biết họ không phải là người bình thường như nó. Bởi vì anh ba chị hai của nó là cặp song sinh vô cùng hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến người ta không thể tin đó là do tự nhiên. Từ ngoại hình cho đến học lực, thể thao, âm nhạc,… tất cả mọi thứ đều không phải là vấn đề với Âu Dương. Nó còn biết anh chị nó có một năng lực đặc biệt, năng lực này là gì nó không rõ, có thể là trực giác hay là cái gì đó đại loại thế, nó không biết! Nhưng anh chị nó có thể tìm thấy mọi đồ vật dù cho ở bất cứ đâu. Còn nhớ hồi trước lúc nó qua phụ nhỏ Lan xếp đồ trước khi nhỏ đi du học, vô tình để quên điện thoại của mình trong va li nhỏ Lan… Về nhà tìm mãi không thấy, nó khóc lu loa với anh chị thì hai người chỉ cười rồi bảo nó hậu đậu. Nó không hiểu càng khóc to hơn, nó còn nhớ rất rõ lúc đó Lạc Dương xoa đầu nó rồi cười khúc khích:
-Anh thấy điện thoại em trong vali nhỏ Lan á!
Nó còn chưa hiểu gì thì đã nhận được mail của nhỏ Lan. Đúng như lời anh nó nói! Nó tròn mắt vừa kinh ngạc vừa khâm phục nhìn anh trai. Dò hỏi mãi nhưng cả Nhã Âu lẫn Lạc Dương lúc đó chỉ cười. Về sau còn rất rất nhiều việc khác nữa khiến nó càng khẳng định khả năng tìm kiếm xác định vị trí mọi vật của Âu Dương, giống như có vệ tinh định vị toàn cầu vậy. Mặc dù thực sự không hiểu vì sao hai người lại có khả năng đó nhưng nó hoàn toàn tin tưởng, chắc chắn họ sẽ tìm ra nó vào một ngày không xa và đưa nó trở về. Hì hì, nếu đằng nào cũng về thì việc gì phải ủ rũ u sầu, đâu dễ gì có dịp xuyên không đến thời cổ đại, gặp bao nhiêu là cổ nhân, còn có cả “thiên tử” trong truyền thuyết nữa, cứ coi như là một chuyến du lịch đi, nó phải tận hưởng cho đã trước khi về mới được…
-Tiểu thư, mời tiểu thư dùng bữa, đây đều là những món do hoàng thượng đặc biệt phân phó Ngự thiện phòng làm cho người. – An Lệ ở bên cạnh nhắc nhở, gọi nó trở về từ dòng suy tư…
-A… chị ngồi xuống ăn luôn đi! – Nó nhìn đông ngó tây rồi chạy ra ngoài đóng cửa - Ở đây không có ai hết, chị em mình cứ tự nhiên, hihi…
An Lệ lắc đầu nhìn nó, cuối cùng cũng lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cùng nó dùng bữa…
Suốt một tuần qua hầu hạ tiên nữ, An Lệ cảm thấy mình may mắn vô cùng, không những được hầu hạ thần tiên, lại có thể hầu hạ một thần tiên tốt như nó. Nó như chú chim sẻ suốt ngày líu lo, tràn đầy sức sống tươi vui như mùa xuân, đừng nói riêng Bách Hoa Cung, khắp Lạc Dương thành này, nơi nào có bước chân nó đặt tới khẳng định chính là nơi vui vẻ nhất. Nó như thổi một sinh khí mới cho chốn hoàng cung quanh năm âm u tịch mịch, không có lấy một tia tươi sáng…
Chẳng những thế, nó đối xử với cung nữ, thái giám, binh lính, tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau. Không phân biệt lễ nghi giáo điều, người lớn hơn đều xưng “anh”, gọi “chị”, người nhỏ hơn đều thân mật gọi một tiếng “em”. Chỉ là, cách xưng hô của nó thật sự rất lạ lẫm với nơi này. Nhưng mọi người đều yêu quý nó, tuy thắc mắc nhưng ai cũng cười xòa xem đó như một biệt danh đáng yêu tiên nữ tặng cho mình, ai cũng cảm thấy vui vẻ…
Lại nói, riêng với An Lệ nàng, được hầu hạ thân cận bên cạnh tiên nữ, ngày ngày chăm sóc cho nó, nàng càng được nó coi trọng. Với nàng, nó suốt ngày một tiếng “chị”, hai tiếng “chị”, cũng chẳng bao giờ chịu để nàng hầu hạ, toàn giành việc với nàng, chỉ có những chuyện như chải tóc, trang điểm, nó mới nũng nịu để yên cho nàng làm việc. Nàng đối với nó, thực sự không còn là trung thành hầu hạ chủ nhân nữa, mà như đã phát sinh một tình cảm yêu quý gắn bó. Nó thật đáng yêu! Chẳng khác nào cô em gái nhỏ An Lộ luôn nhõng nhẽo với nàng ngày nàng còn chưa nhập cung…
Cho nên việc ngồi ăn cùng chủ nhân tuy là vô cùng khó tin nhưng với An Lệ và nó thì việc này cũng đã thành thói quen. Tuy nói là quen nhưng An Lệ mỗi lần ngồi xuống ăn với nó đều rất bất đắc dĩ, nếu không phải nó nhiệt tình và đáng yêu như thế nàng đã không có gan động đũa. Mỗi lần đều phải trông chừng kẻo người ngoài trông thấy thì không hay chút nào. Nó cũng hiểu điều này nên khi nào ăn cơm cũng đều đóng cửa cẩn thận, xong xuôi mới vui vẻ cùng An Lệ dùng bữa. Biết sao được, nó mà ăn một mình thì không vui chút nào.
…
Nó và An Lệ đều đã dùng xong bữa sáng, như thường lệ, nó đòi đi dạo quanh hoàng cung. Lạc Dương thành này thật sự rất lớn, một tuần qua tuy đã đi nhiều nơi nhưng vẫn chưa được 1/4 hoàng cung này. Cho nên mỗi ngày tham quan khám phá một địa điểm mới là niềm vui của nó, ở mỗi nơi lại có nhiều người với nhiều tính cách khác nhau, kết bạn với mọi người cũng là một sở thích từ nhỏ của nó, do đó nó rất hứng thú mỗi khi cùng An Lệ thăm thú hoàng cung. Vừa tham quan vừa kết bạn chứ không chỉ là tới Ngự hoa viên thưởng hoa hay uống trà ngâm thơ như thói quen được cho là tao nhã của những người thuộc hoàng gia vương thất cổ đại kia. Nó còn nghĩ giá như có chiếc máy ảnh ở đây để nó được tự sướng thỏa thích thì hay biết mấy, chụp thật nhiều hình mang về khoe với lũ bạn cho tụi nó lác mắt luôn.
Nó cứ vừa đi vừa suy nghĩ cho đến khi hai người dừng chân trước một gian phòng lớn có bốn lính canh ở ngoài cửa, bên trên ghi những chữ gì nó không biết, nhưng nhìn cảnh ở đây rất quen… Hình như nó đã từng đến…
-Chị ơi đây là đâu vậy? – Nó quay sang thắc mắc nhìn An Lệ.
An Lệ kéo nó ra xa gian phòng đó một chút rồi mới thì thầm:
-Tiểu thư, đây là Ngự thư phòng, giờ này hoàng thượng đang ở bên trong, người rất ghét bị làm phiền khi đang làm việc, chúng ta nên đi thôi…
-Hả? Ngự thư phòng? – Nó tròn mắt.
Nó chỉ biết lắc đầu thở dài. Hắn tưởng nó là tiên nữ nên mới đối đãi tử tế như thế, nếu lỡ hắn mà biết nó chỉ là một con người bình thường, có sinh, lão, bệnh, tử như bao nhiêu con người bình thường khác thì liệu hắn có còn chu đáo như thế nữa không? Nó lại lắc đầu. Không đâu! Gia Kỳ là bạn tốt của nó, dù thế nào vẫn sẽ đối xử với nó tử tế, nó chắc chắn vậy.
Mỗi ngày hết ăn rồi ngủ, không thì dạo chơi thăm thú quanh Lạc Dương thành, rảnh rỗi nó còn kết bạn với những cung nữ, thái giám và binh lính mà nó gặp. Mọi người đối xử với nó lúc đầu còn e dè sợ sệt, nhưng dần dà càng ngày càng thân thiện dễ mến. Nó thấy hoàng cung cũng không đến nỗi tệ. Nhưng nó cũng bắt đầu nhớ nhà rồi, nó nhớ ba mẹ, nhớ anh ba, chị hai… Không biết hai người bao giờ mới đến đón nó đây? Nó biết chắc chắn anh chị nhất định sẽ tìm ra nó. Bởi vì từ ngày đầu tiên gặp hai người ở cánh rừng nguyên sinh trong vườn quốc gia Cát Tiên 14 năm trước, nó đã biết họ không phải là người bình thường như nó. Bởi vì anh ba chị hai của nó là cặp song sinh vô cùng hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến người ta không thể tin đó là do tự nhiên. Từ ngoại hình cho đến học lực, thể thao, âm nhạc,… tất cả mọi thứ đều không phải là vấn đề với Âu Dương. Nó còn biết anh chị nó có một năng lực đặc biệt, năng lực này là gì nó không rõ, có thể là trực giác hay là cái gì đó đại loại thế, nó không biết! Nhưng anh chị nó có thể tìm thấy mọi đồ vật dù cho ở bất cứ đâu. Còn nhớ hồi trước lúc nó qua phụ nhỏ Lan xếp đồ trước khi nhỏ đi du học, vô tình để quên điện thoại của mình trong va li nhỏ Lan… Về nhà tìm mãi không thấy, nó khóc lu loa với anh chị thì hai người chỉ cười rồi bảo nó hậu đậu. Nó không hiểu càng khóc to hơn, nó còn nhớ rất rõ lúc đó Lạc Dương xoa đầu nó rồi cười khúc khích:
-Anh thấy điện thoại em trong vali nhỏ Lan á!
Nó còn chưa hiểu gì thì đã nhận được mail của nhỏ Lan. Đúng như lời anh nó nói! Nó tròn mắt vừa kinh ngạc vừa khâm phục nhìn anh trai. Dò hỏi mãi nhưng cả Nhã Âu lẫn Lạc Dương lúc đó chỉ cười. Về sau còn rất rất nhiều việc khác nữa khiến nó càng khẳng định khả năng tìm kiếm xác định vị trí mọi vật của Âu Dương, giống như có vệ tinh định vị toàn cầu vậy. Mặc dù thực sự không hiểu vì sao hai người lại có khả năng đó nhưng nó hoàn toàn tin tưởng, chắc chắn họ sẽ tìm ra nó vào một ngày không xa và đưa nó trở về. Hì hì, nếu đằng nào cũng về thì việc gì phải ủ rũ u sầu, đâu dễ gì có dịp xuyên không đến thời cổ đại, gặp bao nhiêu là cổ nhân, còn có cả “thiên tử” trong truyền thuyết nữa, cứ coi như là một chuyến du lịch đi, nó phải tận hưởng cho đã trước khi về mới được…
-Tiểu thư, mời tiểu thư dùng bữa, đây đều là những món do hoàng thượng đặc biệt phân phó Ngự thiện phòng làm cho người. – An Lệ ở bên cạnh nhắc nhở, gọi nó trở về từ dòng suy tư…
-A… chị ngồi xuống ăn luôn đi! – Nó nhìn đông ngó tây rồi chạy ra ngoài đóng cửa - Ở đây không có ai hết, chị em mình cứ tự nhiên, hihi…
An Lệ lắc đầu nhìn nó, cuối cùng cũng lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cùng nó dùng bữa…
Suốt một tuần qua hầu hạ tiên nữ, An Lệ cảm thấy mình may mắn vô cùng, không những được hầu hạ thần tiên, lại có thể hầu hạ một thần tiên tốt như nó. Nó như chú chim sẻ suốt ngày líu lo, tràn đầy sức sống tươi vui như mùa xuân, đừng nói riêng Bách Hoa Cung, khắp Lạc Dương thành này, nơi nào có bước chân nó đặt tới khẳng định chính là nơi vui vẻ nhất. Nó như thổi một sinh khí mới cho chốn hoàng cung quanh năm âm u tịch mịch, không có lấy một tia tươi sáng…
Chẳng những thế, nó đối xử với cung nữ, thái giám, binh lính, tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau. Không phân biệt lễ nghi giáo điều, người lớn hơn đều xưng “anh”, gọi “chị”, người nhỏ hơn đều thân mật gọi một tiếng “em”. Chỉ là, cách xưng hô của nó thật sự rất lạ lẫm với nơi này. Nhưng mọi người đều yêu quý nó, tuy thắc mắc nhưng ai cũng cười xòa xem đó như một biệt danh đáng yêu tiên nữ tặng cho mình, ai cũng cảm thấy vui vẻ…
Lại nói, riêng với An Lệ nàng, được hầu hạ thân cận bên cạnh tiên nữ, ngày ngày chăm sóc cho nó, nàng càng được nó coi trọng. Với nàng, nó suốt ngày một tiếng “chị”, hai tiếng “chị”, cũng chẳng bao giờ chịu để nàng hầu hạ, toàn giành việc với nàng, chỉ có những chuyện như chải tóc, trang điểm, nó mới nũng nịu để yên cho nàng làm việc. Nàng đối với nó, thực sự không còn là trung thành hầu hạ chủ nhân nữa, mà như đã phát sinh một tình cảm yêu quý gắn bó. Nó thật đáng yêu! Chẳng khác nào cô em gái nhỏ An Lộ luôn nhõng nhẽo với nàng ngày nàng còn chưa nhập cung…
Cho nên việc ngồi ăn cùng chủ nhân tuy là vô cùng khó tin nhưng với An Lệ và nó thì việc này cũng đã thành thói quen. Tuy nói là quen nhưng An Lệ mỗi lần ngồi xuống ăn với nó đều rất bất đắc dĩ, nếu không phải nó nhiệt tình và đáng yêu như thế nàng đã không có gan động đũa. Mỗi lần đều phải trông chừng kẻo người ngoài trông thấy thì không hay chút nào. Nó cũng hiểu điều này nên khi nào ăn cơm cũng đều đóng cửa cẩn thận, xong xuôi mới vui vẻ cùng An Lệ dùng bữa. Biết sao được, nó mà ăn một mình thì không vui chút nào.
…
Nó và An Lệ đều đã dùng xong bữa sáng, như thường lệ, nó đòi đi dạo quanh hoàng cung. Lạc Dương thành này thật sự rất lớn, một tuần qua tuy đã đi nhiều nơi nhưng vẫn chưa được 1/4 hoàng cung này. Cho nên mỗi ngày tham quan khám phá một địa điểm mới là niềm vui của nó, ở mỗi nơi lại có nhiều người với nhiều tính cách khác nhau, kết bạn với mọi người cũng là một sở thích từ nhỏ của nó, do đó nó rất hứng thú mỗi khi cùng An Lệ thăm thú hoàng cung. Vừa tham quan vừa kết bạn chứ không chỉ là tới Ngự hoa viên thưởng hoa hay uống trà ngâm thơ như thói quen được cho là tao nhã của những người thuộc hoàng gia vương thất cổ đại kia. Nó còn nghĩ giá như có chiếc máy ảnh ở đây để nó được tự sướng thỏa thích thì hay biết mấy, chụp thật nhiều hình mang về khoe với lũ bạn cho tụi nó lác mắt luôn.
Nó cứ vừa đi vừa suy nghĩ cho đến khi hai người dừng chân trước một gian phòng lớn có bốn lính canh ở ngoài cửa, bên trên ghi những chữ gì nó không biết, nhưng nhìn cảnh ở đây rất quen… Hình như nó đã từng đến…
-Chị ơi đây là đâu vậy? – Nó quay sang thắc mắc nhìn An Lệ.
An Lệ kéo nó ra xa gian phòng đó một chút rồi mới thì thầm:
-Tiểu thư, đây là Ngự thư phòng, giờ này hoàng thượng đang ở bên trong, người rất ghét bị làm phiền khi đang làm việc, chúng ta nên đi thôi…
-Hả? Ngự thư phòng? – Nó tròn mắt.
/25
|