Một ngày mùa thu tại biệt thự Destiny của tập đoàn Louis Hoàng, có rất nhiều người tụ hợp tại đây với lý do quyết định xem có nên cho cô cháu gái vàng ngọc của dòng họ nối nghiệp Mafia hay không? Và tất nhiên vì an toàn của con gái, pama cô tiểu thư đó đều từ chối, dẫn đến làm cho ông Hoàng Dương Văn Thanh - ông nội của Hoàng Dương Ái Nhi rất tức giận
_thưa ba, tụi con không muốn cãi lời ba nhưng...- mama nó bất lực
_không được cãi, gia tộc chúng ta 14 đời đều theo nghề này, đến con bé Ái Nhi cũng vậy- ông Hoàng nghiêm nghị
_con bé là con gái mà ba- papa nó cũng lên tiếng
_đúng đó ba, Ái Nhi quá nhỏ- cô của nó cũng nói giúp
_hừ...các người là do tôi nuôi, bây giờ biết cãi lại rồi sao?- ông Hoàng cười mỉa
_nếu không giải quyết được thì cứ để tụi này- một người đàn ông bước vào
Tất cả người trong nhà bật dậy trừng mắt nhìn về người đó, các anh chị của nó nhanh chóng chạy lên phòng trốn không quên dẫn theo nó. Papa nó ánh mắt sắc lạnh quét qua đám người bặm trợn, cả ông Hoàng và mama nó cũng đã chuẩn bị sẵn. Thật ra đám người này chính là đồng nghiệp cũ của papa nó thời sinh viên, chỉ vì ghen tỵ với gia thế và năng lực của ông mà bọn họ đã hạ thấp danh dự của mình để bán rẻ bạn bè, đến giờ, mối thù của họ với ông vẫn còn cho nên đành làm liều, nhân lúc nội bộ gia đình lục đục mà tấn công.
_cậu vẫn còn hiềm khích với tôi à?- papa nó mở miệng
_đúng vậy, chưa bao giờ mà tôi xem trọng cậu cả, anh là kẻ lúc nào cũng cướp đi những thứ của tôi, từ tiền tài, danh vọng, và cả người con gái mà tôi yêu thương nhất- nói đoạn, ông ta chỉ vào mama nó
_đó chỉ là do cậu nghĩ vậy, những người thật sự có tiềm năng thì sẽ thành công, còn những người chỉ dựa vào quan hệ xã hội là những người không có đầu ốc, luôn nghĩ cho bản thân mình. Về phần Freya (mama nó), là hai chúng tôi yêu nhau thật sự, không phải là tôi cướp- papa nó điềm đạm nói
_đừng hòng lên giọng dạy đời tôi *đoàng*- ông ta hét lớn và nổ súng về phía papa nó
_anh à- mama nó hoảng hốt kêu
_hự!!! tôi không...dạy..đời, chỉ muốn cậu hiểu thôi- papa nó ôm vết thương, khó khăn nói
_đừng nói nhiều, bắt đầu đi- ông Hoàng hất mặt
Hai bên lao vào nhau như hổ đói, người của papa nó chỉ khoảng 100 người nhưng cũng ngang sức ngang tài với ông bạn kia. Lúc này, nó đang sợ hãi nép trong chiếc tủ nhìn về phía đám hỗn loạn đó, trong lòng lo lắng khôn nguôi, bỗng...*đoàng* - một phát súng nữa vang lên và papa nó lại là mục tiêu của tên đàn ông đó. Nhưng...người hứng chịu viên đạn đó không phải papa nó, mà là bà Freya - người mẹ nó yêu thương nhất cuộc đời, ngã khụy xuống trong tay chồng
_anh...hãy cố gắng chăm sóc...Hilary...- bà nói rồi ngất đi
Papa nó hoảng hốt bế lấy bà, ánh mắt đỏ lên, không thương tiếc tặng cho tên kia vài viên kẹo, những tên đàn em cũng từ từ được giết sạch
----------------------------------------------
_AAAAAAAAAAAA- một tiếng la vang vọng cả bệnh viện
Là nó - Hoàng Dương Ái Nhi, nó bật dậy sau cái giấc mơ khủng khiếp đó - giấc mơ theo nó biết bao năm qua. Sau chuyện đó, ông nó cũng không còn bắt ép nó phải làm công việc đầy nguy hiểm đó, khẽ nhìn sang mẹ, nước mắt nó lại rơi, tại sao, tại sao người hứng chịu những việc làm này là nó mà không phải ai khác, tại sao chứ??
_mẹ ơi! mẹ có nghe con nói không? bao lâu rồi mẹ nhỉ, mẹ nằm ở đây bao lâu rồi? sao mẹ không dậy để nói chuyện với con, sao mẹ không như những người khác mà hằng ngày âu yếm cưng chiều con, sao mẹ chưa bao giờ nói một lời yêu với con 10 năm qua, tai sao hả mẹ??- nó độc thoại
_.............- một khoảng không im lặng, chỉ có tiếng nấc của nó vang lên
Sau khi bị tên cầm thú đó bắn, mẹ nó đã được chuyển đến bệnh viện, nhưng vì vết thương khá gần tim nên ca phẫu thuật có vẻ khó khăn. Tạm thời, bác sĩ đã giữ lại được tính mạng của bà nhưng có lẽ phải sống quãng đời thực vật, tất cả...dựa vào...ý chí của bệnh nhân thôi...
_thưa ba, tụi con không muốn cãi lời ba nhưng...- mama nó bất lực
_không được cãi, gia tộc chúng ta 14 đời đều theo nghề này, đến con bé Ái Nhi cũng vậy- ông Hoàng nghiêm nghị
_con bé là con gái mà ba- papa nó cũng lên tiếng
_đúng đó ba, Ái Nhi quá nhỏ- cô của nó cũng nói giúp
_hừ...các người là do tôi nuôi, bây giờ biết cãi lại rồi sao?- ông Hoàng cười mỉa
_nếu không giải quyết được thì cứ để tụi này- một người đàn ông bước vào
Tất cả người trong nhà bật dậy trừng mắt nhìn về người đó, các anh chị của nó nhanh chóng chạy lên phòng trốn không quên dẫn theo nó. Papa nó ánh mắt sắc lạnh quét qua đám người bặm trợn, cả ông Hoàng và mama nó cũng đã chuẩn bị sẵn. Thật ra đám người này chính là đồng nghiệp cũ của papa nó thời sinh viên, chỉ vì ghen tỵ với gia thế và năng lực của ông mà bọn họ đã hạ thấp danh dự của mình để bán rẻ bạn bè, đến giờ, mối thù của họ với ông vẫn còn cho nên đành làm liều, nhân lúc nội bộ gia đình lục đục mà tấn công.
_cậu vẫn còn hiềm khích với tôi à?- papa nó mở miệng
_đúng vậy, chưa bao giờ mà tôi xem trọng cậu cả, anh là kẻ lúc nào cũng cướp đi những thứ của tôi, từ tiền tài, danh vọng, và cả người con gái mà tôi yêu thương nhất- nói đoạn, ông ta chỉ vào mama nó
_đó chỉ là do cậu nghĩ vậy, những người thật sự có tiềm năng thì sẽ thành công, còn những người chỉ dựa vào quan hệ xã hội là những người không có đầu ốc, luôn nghĩ cho bản thân mình. Về phần Freya (mama nó), là hai chúng tôi yêu nhau thật sự, không phải là tôi cướp- papa nó điềm đạm nói
_đừng hòng lên giọng dạy đời tôi *đoàng*- ông ta hét lớn và nổ súng về phía papa nó
_anh à- mama nó hoảng hốt kêu
_hự!!! tôi không...dạy..đời, chỉ muốn cậu hiểu thôi- papa nó ôm vết thương, khó khăn nói
_đừng nói nhiều, bắt đầu đi- ông Hoàng hất mặt
Hai bên lao vào nhau như hổ đói, người của papa nó chỉ khoảng 100 người nhưng cũng ngang sức ngang tài với ông bạn kia. Lúc này, nó đang sợ hãi nép trong chiếc tủ nhìn về phía đám hỗn loạn đó, trong lòng lo lắng khôn nguôi, bỗng...*đoàng* - một phát súng nữa vang lên và papa nó lại là mục tiêu của tên đàn ông đó. Nhưng...người hứng chịu viên đạn đó không phải papa nó, mà là bà Freya - người mẹ nó yêu thương nhất cuộc đời, ngã khụy xuống trong tay chồng
_anh...hãy cố gắng chăm sóc...Hilary...- bà nói rồi ngất đi
Papa nó hoảng hốt bế lấy bà, ánh mắt đỏ lên, không thương tiếc tặng cho tên kia vài viên kẹo, những tên đàn em cũng từ từ được giết sạch
----------------------------------------------
_AAAAAAAAAAAA- một tiếng la vang vọng cả bệnh viện
Là nó - Hoàng Dương Ái Nhi, nó bật dậy sau cái giấc mơ khủng khiếp đó - giấc mơ theo nó biết bao năm qua. Sau chuyện đó, ông nó cũng không còn bắt ép nó phải làm công việc đầy nguy hiểm đó, khẽ nhìn sang mẹ, nước mắt nó lại rơi, tại sao, tại sao người hứng chịu những việc làm này là nó mà không phải ai khác, tại sao chứ??
_mẹ ơi! mẹ có nghe con nói không? bao lâu rồi mẹ nhỉ, mẹ nằm ở đây bao lâu rồi? sao mẹ không dậy để nói chuyện với con, sao mẹ không như những người khác mà hằng ngày âu yếm cưng chiều con, sao mẹ chưa bao giờ nói một lời yêu với con 10 năm qua, tai sao hả mẹ??- nó độc thoại
_.............- một khoảng không im lặng, chỉ có tiếng nấc của nó vang lên
Sau khi bị tên cầm thú đó bắn, mẹ nó đã được chuyển đến bệnh viện, nhưng vì vết thương khá gần tim nên ca phẫu thuật có vẻ khó khăn. Tạm thời, bác sĩ đã giữ lại được tính mạng của bà nhưng có lẽ phải sống quãng đời thực vật, tất cả...dựa vào...ý chí của bệnh nhân thôi...
/40
|