Sau khi chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào, nó liếc hắn một cái sắc lẹm rồi xuống xe, giờ mới biết chủ nhân căn biệt thự màu đen là hắn, nhìn sang khu vườn đầy hoa, nó thấy quản gia Hong của mình đang nói gì đó với một người phụ nữ xa lạ
_này, bà đó là ai thế?- nó hỏi
_quản gia- hắn nhún vai
_trơ trẽn- nó phun ra hai từ rồi xách balo vào nhà
_cô có quyền gì mà nói như vậy?- hắn kéo nó lại, vẻ mặt khá tức giận
_quyền được nói, quyền của con người- nó cười nhạt
_dù gì thì bà ấy cũng lớn hơn cô, sao có thể ăn nói như vậy?- hắn thở dài
_hử?? lạnh lùng như anh mà lại nói nhiều vì một bà quản gia sao? bà ta là gì của anh?- nó nhếch mép
_.......- im lặng
_không còn gì để nói? xin lỗi chị đi, tôi chỉ vì lo cho bản thân mình khi ông ấy có vợ thôi- nó nhún vai và đi vào nhà
Hắn đứng đó, nhìn theo bóng nó, suy nghĩ về câu nói vừa rồi, bà quản gia ấy là gì của hắn?? Từ khi mẹ hắn mất, ba hắn lại bận chuyện công ty, không thường về nhà nên đã thuê một bảo mẫu chăm nom hắn, chính là bà quản gia đó, bà có một cái tên hay, Olivia. Hắn xem bà Olivia như người mẹ thứ hai của mình, cho nên ai có hành vi xúc phạm đến bà ấy, hắn nhất định không tha, nhưng sao hắn không làm được điều đó khi người nói là nó??? tại sao??
Mệt mỏi bước vào nhà, ông quản gia của nó đã được Alex mời vào xơi nước, tụi hắn quả thật rất lễ phép với người lớn, hắn cũng lịch sự gật đầu và ngồi xuống tiếp chuyện, bỗng
_QUẢN GIA HONG, ÔNG VỀ ĐÂY CHO TÔI- nó hét lớn
_a...tôi xin phép- ông cúi chào
Khẽ lắc đầu trước tính tình của nó, thiệt là...không phải thân thiện dễ gần là tốt, cô chủ nhà ông quả thật đã mắc phải bệnh tiểu thư rồi
_thưa, tiểu thư gọi tôi- ông cúi người
_ông vừa đi đâu?- nó chống hông nhìn ông
_tôi có chút việc ở nhà bên cạnh ạ- ông kính cẩn
_ông tự mà liệu lấy, tôi luôn theo dõi ông đó- nó trừng mắt rồi lên phòng bỏ lại ông đang đổ mồ hôi hột
-----------------------------------------------------------
7h thứ bảy tại căn phòng màu trắng hồng xinh xắn của biệt , trên chiếc giường to tổ bố có một cô gái với vẻ đẹp ngây thơ trong trắng đang ngủ ngon lành. Bỗng...cộc cộc - tiếng gõ cửa vang lên làm cô gái cựa mình thức giấc
_ai?- nó nói vọng ra
_là tôi thưa tiểu thư, có người gửi bưu phẩm cho tiểu thư ạ- cô hầu gái cẩn thận nói
_để đó đi, tôi ra liền- nó dặn
Biếng nhác rời khỏi giường, nó mở cửa và nhặt lấy gói bưu phẩm rồi mở ra, bên trong là một bộ quần áo xinh xắn, đúng style của nó: áo sơ mi màu vàng bên trong áo len, cả hai đều của thương hiệu Thursday Island, quần skinny jeans trắng và túi xách đeo chéo Lapelette màu lam, công thêm chiếc nơ chấm bi cài tóc. Nó hí hửng chạy vào phòng tắm thay đồ, mang sneaker vào rồi tung tăng xuống nhà
_đồ mới à?- Gwen hỏi
_hứ- nó liếc cô rồi ra khỏi nhà
_hơ hơ, chết chắc- cô ủ rũ
Nó đóng cửa cổng và nhìn sang nhà hắn như một thói quen, trong đầu nghĩ ra gì đó, thong thả bước đến và nhấn chuông.
King coong.........
_a xin chào, cô là...- một cô giúp việc mở cổng
_bạn Alex ạ- nó cười
_xin mời vào, thiếu gia Alex ở phòng khách ạ- cô giúp việc mỉm cười
Nó cúi đầu cảm ơn rồi chạy ù vào trong, ngó đầu vào phòng khách với gương mặt tươi hơn hoa nó làm 4 chàng trai ở đó suýt sặc, cười khì rồi tự tiện thả mình xuống ghế sofa êm dịu, nó nhanh chóng giật ly trà của Waldo và tu ừng ực
_sao...sao cậu biết nhà tụi này??- Dai ngạc nhiên
_nhà tui bên kia- nó nói rồi đi vòng vòng
_đi đâu thế?- Waldo hỏi
_quản gia của các anh, bà ấy đâu rồi??- nó hỏi
_em hỏi làm gì?- Alex nghi ngờ
_tìm hiểu- nó nhún vai
_tao lên phòng- hắn đứng dậy
_ờ- ba anh đáp
Nó liếc hắn sắc lẹm rồi quay mặt sang chỗ khác, bàn chân không chịu yên, đi khắp nhà, nhìn hết thứ này đến thứ khác làm mấy cô hầu trong nhà choáng váng cả lên. Lúc này
_thưa, tôi về rồi ạ- quản gia Olivia từ ngoài đi vào
_bà là quản gia sao??- nó chắn trước mặt bà hỏi
_vâng, còn cô là tiểu thư nhà bên?- bà kính cẩn
_nơi tôi ở không được gọi là nhà- nó đáp kiêu ngạo
_a...thế tiểu thư qua đây tìm các thiếu gia ạ?- bà nhẹ lắc đầu rồi hỏi
_có lẽ- nó nhún vai và xem xét bà từ đầu đến chân
_.....- im lặng
_bà...với quản gai Hong của tui có quan hệ gì??- nó hỏi
_dạ??- bà ngớ người
_thôi, em có muốn ở đây ăn trưa không??- Alex can ngăn
_em sẽ ở đây luôn- nó mạnh miệng
_hả????- ba chàng há hốc
_sao? ý kiến?- nó nhướng mày
_không...không hề- cả ba run sợ
Nó hừ lạnh rồi tự nhiên bỏ lên lầu, tìm kiếm hoài tìm kiếm mãi mà nó chả thấy căn phòng như miêu tả của Waldo, bỗng nghe thấy tiếng đàn từ cuối hành lang, nó men theo âm thanh mê muội đó và tìm được một căn phòng lớn, bên trong chỉ chứa toàn nhạc cụ, ở giữa có một cây đàn piano màu trắng lớn mà người đang ngồi đó đàn, chính là hắn. Thân ảnh cao lớn, quyến rũ đang hòa quyện cùng tiếng nhạc du dương khiến người khác say mê, nhưng có lẽ vì bị điều gì đó tác động mà hắn đã đánh trật nhịp đoạn cuối, khi đoạn này sai thì cả bài rất khó có thể giữ vững. Nó khẽ bước đến, ngồi cạnh hắn, ngón tay thon dài lướt qua từng phím đàn, cố gắng giúp hắn chỉnh đốn lại bài nhạc. Hắn có chút ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy gương mặt chìm đắm trong âm nhạc của nó thì khẽ cười, lòng không tự chủ được mà cùng nó hoàn thành bản nhạc
_cô vẫn còn ở đây à?- hắn hỏi
_thế...anh muốn tôi về à?- nó nghiêng đầu nhìn hắn
_không- anh Felix có chút ngượng
Đứng dậy và đi dạo quanh phòng, nó tò mò cầm chiếc kèn vuvuzela màu đỏ, cho lên miệng thổi một hơi *QUÉT.........*, hắn bịt tai lại để tránh ảnh hưởng, còn dưới nhà, mọi người đang kinh thiên động địa, cô hầu rửa chén chén vỡ, bảo vệ tưới cây bình nước rớt
_STOP, CÔ ĐỊNH GIẾT CHÚNG TÔI À????- hắn hét
_đáng ghét, anh dám phỉ bán tôi ư?- nó phồng má
_NÀY HILARY, EM DẸP NGAY CÁI KÈN CHO ANH, ĐỪNG CÓ GIỞ CÁI GIỌNG VỊT ĐỰC RA UY HIẾP NGƯỜI KHÁC NỮA, DẸP NGAY- Alex dưới nhà hết chịu nổi liền cầm loa hét
_hứ, EM KHÔNG THÈM- nó hét lại
Nó bực tức đặt cái kèn lại và dậm chân bỏ đi, hắn chán nản bước theo, nó ngồi phịch xuống bãi cỏ sau nhà, miệng chu lên có vẻ rất khó chịu
_hứ, nói giọng mình là vịt đực sao???- nó ngắt đám cỏ gần đó
_này- hắn giơ chiếc kèn harmonica trước mặt nó
_gì đây??- nó hỏi
_cô chơi đi- hắn nói
_anh không sợ à?- nó nheo mắt
_không- hắn nhún vai bình thản nhưng thật sự là anh nhà đang lo trong lòng đó à
Nó nhắm mắt lại và bắt đầu chơi, tiếng nhạc của bài See You Again vang khắp vườn, đâu phải nó không biết chơi nhạc cụ, chỉ là chiếc kèn vuvuzela kia không hợp với nó thôi
It's been a long day without you my friend
And I'll tell you all about it when I see you again
We've come a long way from where we began
Oh I'll tell you all about it when I see you again
When I see you again
Hắn ngã lưng xuống bãi cỏ và cất tiếng hát, giọng hát được trời phú của hắn hòa quyện vào tiếng kèn của nó tạo nên một thâm anh đặc sắc mà bất kì người nào nghe phải cũng ngất ngây
_cũng được đó- hắn nhếch mép
_hừ, phải cảm ơn tôi đó- nó hếch mũi
_hai đứa tính ở đó tình từ đến bao giờ, mau vào ăn trưa- Waldo cười đểu
_tôi sẽ mách Vivian- nó đứng dậy đe dọa
_a...đừng mà Hilary xinh đẹp, xin cậu đó- anh nhanh chóng nịnh nọt
_never- nó lắc tay
_thôi mà, năn nỉ đó- anh vẫn theo nó
Mọi người hầu trong nhà trố mắt nhìn thiếu gia của họ, 3 anh luôn cười đùa nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ đối xử tốt với người hầu trong nhà, ngoại trừ bà Olivia. Nay lại vì một cô gái không quen biết mà nịnh nọt như vậy, quả là kì lạ, cô gái này là ai mà lại có sức hút lớn đến 4 thiếu gia nhà họ như vậy chứ????
_này, bà đó là ai thế?- nó hỏi
_quản gia- hắn nhún vai
_trơ trẽn- nó phun ra hai từ rồi xách balo vào nhà
_cô có quyền gì mà nói như vậy?- hắn kéo nó lại, vẻ mặt khá tức giận
_quyền được nói, quyền của con người- nó cười nhạt
_dù gì thì bà ấy cũng lớn hơn cô, sao có thể ăn nói như vậy?- hắn thở dài
_hử?? lạnh lùng như anh mà lại nói nhiều vì một bà quản gia sao? bà ta là gì của anh?- nó nhếch mép
_.......- im lặng
_không còn gì để nói? xin lỗi chị đi, tôi chỉ vì lo cho bản thân mình khi ông ấy có vợ thôi- nó nhún vai và đi vào nhà
Hắn đứng đó, nhìn theo bóng nó, suy nghĩ về câu nói vừa rồi, bà quản gia ấy là gì của hắn?? Từ khi mẹ hắn mất, ba hắn lại bận chuyện công ty, không thường về nhà nên đã thuê một bảo mẫu chăm nom hắn, chính là bà quản gia đó, bà có một cái tên hay, Olivia. Hắn xem bà Olivia như người mẹ thứ hai của mình, cho nên ai có hành vi xúc phạm đến bà ấy, hắn nhất định không tha, nhưng sao hắn không làm được điều đó khi người nói là nó??? tại sao??
Mệt mỏi bước vào nhà, ông quản gia của nó đã được Alex mời vào xơi nước, tụi hắn quả thật rất lễ phép với người lớn, hắn cũng lịch sự gật đầu và ngồi xuống tiếp chuyện, bỗng
_QUẢN GIA HONG, ÔNG VỀ ĐÂY CHO TÔI- nó hét lớn
_a...tôi xin phép- ông cúi chào
Khẽ lắc đầu trước tính tình của nó, thiệt là...không phải thân thiện dễ gần là tốt, cô chủ nhà ông quả thật đã mắc phải bệnh tiểu thư rồi
_thưa, tiểu thư gọi tôi- ông cúi người
_ông vừa đi đâu?- nó chống hông nhìn ông
_tôi có chút việc ở nhà bên cạnh ạ- ông kính cẩn
_ông tự mà liệu lấy, tôi luôn theo dõi ông đó- nó trừng mắt rồi lên phòng bỏ lại ông đang đổ mồ hôi hột
-----------------------------------------------------------
7h thứ bảy tại căn phòng màu trắng hồng xinh xắn của biệt , trên chiếc giường to tổ bố có một cô gái với vẻ đẹp ngây thơ trong trắng đang ngủ ngon lành. Bỗng...cộc cộc - tiếng gõ cửa vang lên làm cô gái cựa mình thức giấc
_ai?- nó nói vọng ra
_là tôi thưa tiểu thư, có người gửi bưu phẩm cho tiểu thư ạ- cô hầu gái cẩn thận nói
_để đó đi, tôi ra liền- nó dặn
Biếng nhác rời khỏi giường, nó mở cửa và nhặt lấy gói bưu phẩm rồi mở ra, bên trong là một bộ quần áo xinh xắn, đúng style của nó: áo sơ mi màu vàng bên trong áo len, cả hai đều của thương hiệu Thursday Island, quần skinny jeans trắng và túi xách đeo chéo Lapelette màu lam, công thêm chiếc nơ chấm bi cài tóc. Nó hí hửng chạy vào phòng tắm thay đồ, mang sneaker vào rồi tung tăng xuống nhà
_đồ mới à?- Gwen hỏi
_hứ- nó liếc cô rồi ra khỏi nhà
_hơ hơ, chết chắc- cô ủ rũ
Nó đóng cửa cổng và nhìn sang nhà hắn như một thói quen, trong đầu nghĩ ra gì đó, thong thả bước đến và nhấn chuông.
King coong.........
_a xin chào, cô là...- một cô giúp việc mở cổng
_bạn Alex ạ- nó cười
_xin mời vào, thiếu gia Alex ở phòng khách ạ- cô giúp việc mỉm cười
Nó cúi đầu cảm ơn rồi chạy ù vào trong, ngó đầu vào phòng khách với gương mặt tươi hơn hoa nó làm 4 chàng trai ở đó suýt sặc, cười khì rồi tự tiện thả mình xuống ghế sofa êm dịu, nó nhanh chóng giật ly trà của Waldo và tu ừng ực
_sao...sao cậu biết nhà tụi này??- Dai ngạc nhiên
_nhà tui bên kia- nó nói rồi đi vòng vòng
_đi đâu thế?- Waldo hỏi
_quản gia của các anh, bà ấy đâu rồi??- nó hỏi
_em hỏi làm gì?- Alex nghi ngờ
_tìm hiểu- nó nhún vai
_tao lên phòng- hắn đứng dậy
_ờ- ba anh đáp
Nó liếc hắn sắc lẹm rồi quay mặt sang chỗ khác, bàn chân không chịu yên, đi khắp nhà, nhìn hết thứ này đến thứ khác làm mấy cô hầu trong nhà choáng váng cả lên. Lúc này
_thưa, tôi về rồi ạ- quản gia Olivia từ ngoài đi vào
_bà là quản gia sao??- nó chắn trước mặt bà hỏi
_vâng, còn cô là tiểu thư nhà bên?- bà kính cẩn
_nơi tôi ở không được gọi là nhà- nó đáp kiêu ngạo
_a...thế tiểu thư qua đây tìm các thiếu gia ạ?- bà nhẹ lắc đầu rồi hỏi
_có lẽ- nó nhún vai và xem xét bà từ đầu đến chân
_.....- im lặng
_bà...với quản gai Hong của tui có quan hệ gì??- nó hỏi
_dạ??- bà ngớ người
_thôi, em có muốn ở đây ăn trưa không??- Alex can ngăn
_em sẽ ở đây luôn- nó mạnh miệng
_hả????- ba chàng há hốc
_sao? ý kiến?- nó nhướng mày
_không...không hề- cả ba run sợ
Nó hừ lạnh rồi tự nhiên bỏ lên lầu, tìm kiếm hoài tìm kiếm mãi mà nó chả thấy căn phòng như miêu tả của Waldo, bỗng nghe thấy tiếng đàn từ cuối hành lang, nó men theo âm thanh mê muội đó và tìm được một căn phòng lớn, bên trong chỉ chứa toàn nhạc cụ, ở giữa có một cây đàn piano màu trắng lớn mà người đang ngồi đó đàn, chính là hắn. Thân ảnh cao lớn, quyến rũ đang hòa quyện cùng tiếng nhạc du dương khiến người khác say mê, nhưng có lẽ vì bị điều gì đó tác động mà hắn đã đánh trật nhịp đoạn cuối, khi đoạn này sai thì cả bài rất khó có thể giữ vững. Nó khẽ bước đến, ngồi cạnh hắn, ngón tay thon dài lướt qua từng phím đàn, cố gắng giúp hắn chỉnh đốn lại bài nhạc. Hắn có chút ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy gương mặt chìm đắm trong âm nhạc của nó thì khẽ cười, lòng không tự chủ được mà cùng nó hoàn thành bản nhạc
_cô vẫn còn ở đây à?- hắn hỏi
_thế...anh muốn tôi về à?- nó nghiêng đầu nhìn hắn
_không- anh Felix có chút ngượng
Đứng dậy và đi dạo quanh phòng, nó tò mò cầm chiếc kèn vuvuzela màu đỏ, cho lên miệng thổi một hơi *QUÉT.........*, hắn bịt tai lại để tránh ảnh hưởng, còn dưới nhà, mọi người đang kinh thiên động địa, cô hầu rửa chén chén vỡ, bảo vệ tưới cây bình nước rớt
_STOP, CÔ ĐỊNH GIẾT CHÚNG TÔI À????- hắn hét
_đáng ghét, anh dám phỉ bán tôi ư?- nó phồng má
_NÀY HILARY, EM DẸP NGAY CÁI KÈN CHO ANH, ĐỪNG CÓ GIỞ CÁI GIỌNG VỊT ĐỰC RA UY HIẾP NGƯỜI KHÁC NỮA, DẸP NGAY- Alex dưới nhà hết chịu nổi liền cầm loa hét
_hứ, EM KHÔNG THÈM- nó hét lại
Nó bực tức đặt cái kèn lại và dậm chân bỏ đi, hắn chán nản bước theo, nó ngồi phịch xuống bãi cỏ sau nhà, miệng chu lên có vẻ rất khó chịu
_hứ, nói giọng mình là vịt đực sao???- nó ngắt đám cỏ gần đó
_này- hắn giơ chiếc kèn harmonica trước mặt nó
_gì đây??- nó hỏi
_cô chơi đi- hắn nói
_anh không sợ à?- nó nheo mắt
_không- hắn nhún vai bình thản nhưng thật sự là anh nhà đang lo trong lòng đó à
Nó nhắm mắt lại và bắt đầu chơi, tiếng nhạc của bài See You Again vang khắp vườn, đâu phải nó không biết chơi nhạc cụ, chỉ là chiếc kèn vuvuzela kia không hợp với nó thôi
It's been a long day without you my friend
And I'll tell you all about it when I see you again
We've come a long way from where we began
Oh I'll tell you all about it when I see you again
When I see you again
Hắn ngã lưng xuống bãi cỏ và cất tiếng hát, giọng hát được trời phú của hắn hòa quyện vào tiếng kèn của nó tạo nên một thâm anh đặc sắc mà bất kì người nào nghe phải cũng ngất ngây
_cũng được đó- hắn nhếch mép
_hừ, phải cảm ơn tôi đó- nó hếch mũi
_hai đứa tính ở đó tình từ đến bao giờ, mau vào ăn trưa- Waldo cười đểu
_tôi sẽ mách Vivian- nó đứng dậy đe dọa
_a...đừng mà Hilary xinh đẹp, xin cậu đó- anh nhanh chóng nịnh nọt
_never- nó lắc tay
_thôi mà, năn nỉ đó- anh vẫn theo nó
Mọi người hầu trong nhà trố mắt nhìn thiếu gia của họ, 3 anh luôn cười đùa nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ đối xử tốt với người hầu trong nhà, ngoại trừ bà Olivia. Nay lại vì một cô gái không quen biết mà nịnh nọt như vậy, quả là kì lạ, cô gái này là ai mà lại có sức hút lớn đến 4 thiếu gia nhà họ như vậy chứ????
/40
|