ghiêm Cẩn đi tới trấn S, cậu không đi xe hay tàu mà dùng thuật di chuyển nhanh, vì sợ khiến người khác hoảng hốt mà cẩn thận chọn con ngõ nhỏ mà hiện thân. Giờ đã là hoàng hôn, trấn S bao phủ trong khói lam chiều, quả thực có mấy phần phong vị cổ xưa. Các du khách đeo balo trở về, thời gian du ngoạn đã qua. Nghiêm Cẩn đi tới khách sạn năm đó bọn họ đã ở, đây là khách sạn lớn duy nhất ở trấn nhỏ này. Cậu lấy ảnh ra hỏi thăm, các cô lễ tân đều nhìn rồi lắc đầu, ai cũng nói không có thấy cô bé này đến thuê phòng
Nghiêm Cẩn đi ra khách sạn, một đường đến thẳng quán trọ nhỏ của bà ngoại Mai Côi, vừa đi vừa ra sức gọi rùa con trong lòng: “rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời”
Nhưng mãi đến khi cậu đến vị trí quán trọ trước kia thì vẫn không nghe thấy Mai Côi đáp lại. Hỏa hoạn năm đó đã chẳng còn nhìn ra dấu vết, nơi này được sửa lại một lần, đổi thành quán trà. Một cô gái hơn 20 tuổi đang ngồi tìm khách, thấy Nghiêm Cẩn nhìn quán trà thì đi tới kéo cậu:
- Anh chàng đẹp trai, vào đây nghỉ ngơi uống chén trà đi.
Nghiêm Cẩn muốn vào tìm người, đương nhiên chẳng khách khí, cậu gạt tay cô gái kia ra rồi tự mình đi vào trong. Trong quán trà khói thuốc mù mịt, nhiều người đang vừa hút thuốc vừa đánh bài, bên cạnh còn có mấy cô gái ngồi cùng. Nghiêm Cẩn đã hiểu đây là chỗ nào, lòng không khỏi thất vọng. Kí ức ấm áp trước kia của bọn họ giờ đã bị phá hoại. Cậu dạo qua một vòng cũng chẳng thấy bóng dáng Mai Côi nên lại đi lên lầu. Có hai cô gái theo sát sau cậu, tiếp đón hỏi cậu đánh bài hay ca hát, Nghiêm Cẩn vốn tuấn tú, ăn mặc sang trọng nên các cô gái đều nghĩ là con cá béo, chẳng ai ngăn cản cậu mà còn theo sát sạt để giới thiệu mấy trò giải trí với cách nói đầy ám chỉ.
Nghiêm Cẩn cố nén sự ghê tởm, chuyên chú đi tìm một vòng. Lúc sau mặc kệ hai cô gái kia, hỏi một người đàn ông bên cạnh:
- Anh bạn, chỗ này còn có cô gái nào khác không? Có ai mắt to, tóc mái bằng, còn trẻ, trông đáng yêu không?
Người kia cười lớn:
- Đây là quán trà, làm gì có ai như cậu nói
Hai cô gái kia ở bên cạnh bực tức ngúng nguẩy. Nghiêm Cẩn cũng chẳng quan tâm, cậu quay đầu bước đi, cẩn thận đi tìm. Chỗ này không có rùa con, nếu rùa con ở đây mà gặp nguy hiểm thì nhất định phải gọi cậu. Vả lại, rùa con có ngốc thì cũng sẽ chẳng dây dưa lâu ở nơi này. Cho dù đến đây, rùa con thấy lạ cũng sẽ cũng sẽ bỏ đi mà thôi.
Nghiêm Cẩn lại đi ra đường lớn, đèn đường đã sáng, lòng cậu rất lo lắng không biết nên đi đâu tìm. Bất đắc dĩ, cậu đành đi dọc theo đường lớn, lòng thầm gọi rùa con rất nhiều lần.
Mai Côi quả thật là ở trấn S, cô bé quả thật cũng đã từng đi qua khách sạn lúc trước, nơi đó có kí ức tốt đẹp về kì nghỉ gia đình đó nhưng cô bé không tính ở lại đó. Mai Côi qua quán trọ trước, đúng như Nghiêm Cẩn nghĩ, cô bé thấy ở đó không ổn, vốn quán trọ nhỏ thanh đạm lại biến thành nơi thanh sắc, cô bé cũng chẳng vào trong, chỉ ở bên ngoài tìm tòi suy nghĩ của mọi người rồi đi. Cô bé đi được một tiếng thì Nghiêm Cẩn đến cửa quán trọ.
Lúc Nghiêm Cẩn ra khỏi quán trà thì Mai Côi đang theo dõi một thanh niên. Nói là theo dõi nhưng thực chất là đi theo một cách đàng hoàng, quang minh chính đại đi sau người ta. Người thanh niên kia khoảng 25,26 tuổi, quần áo bẩn thỉu, tóc tai rối bù trông rất giống lưu manh. Theo lý thuyết, loại người như vậy thì nữ sinh phải trốn cho xa mới đúng. Nhưng Mai Côi tìm được trong đầu anh ta hình ảnh của người bà ấy, đó là hình ảnh thân thiết, ấm áp, người thanh niên này lúc trước rất thân thiết với bà.
Vì thế Mai Côi chạy tới hỏi người đó chuyện của bà nhưng người kia vừa nghe đã vội vã xoay người bỏ đi. Mai Côi xách balo đi theo sau, mãi đến khi đi qua hai dãy phố, bước theo anh ta đi vào một căn phòng nhỏ trong ngõ.
Người nọ mở cửa phòng nhưng không vào, quay lại nói với Mai Côi:
- Cô bé à, chú không biết bà mà cháu nói, đừng đi theo chú nữa
- Chú nói dối
- Tao thèm vào mà nói dối, đi theo tao vô dụng thôi, mau tránh ra!
Mai Côi đứng đó, không hề có ý định rời đi:
- Chú nói cho cháu một ít chuyện về bà thôi là được rồi, cháu không phải là người xấu
Người kia nhíu mày, cào cào tóc, cười rất vô lại:
- Nhưng tao là người xấu, tao là lưu manh, mày không sợ à?
- Không sợ! Mai Côi lắc đầu
- Ái chà, to gan gớm. Tao chẳng những là lưu manh mà còn biết võ, mày không sợ à?
- Không sợ, cháu cũng biết võ. Mai Côi trấn tĩnh nhìn anh ta
Người kia khoanh tay trước ngực:
- Tao nói cho mà biết, mày cứ quấn theo tao thế này thì phải lấy tao đấy, có sợ không
- Không sợ, cháu còn chưa trưởng thành
Người nọ nghẹn ứ cổ, thiếu chút nữa thì ngất xỉu, chưa trưởng thành cũng có thể trở thành lí do để không sợ hãi gì? Con bé này đầu có vấn đề à? Nhưng lời Mai Côi nói sau đó lại khiến anh ta càng hoảng.
- Cháu biết chú tên là Hạ Sinh, là trẻ mồ côi, là bà nhận nuôi chú từ cô nhi viện đúng không? Cháu không phải là người xấu, cháu chỉ là muốn biết chuyện về bà. Cháu mới chỉ gặp bà một lần nhưng bà tốt với cháu lắm, đáng tiếc không có cơ hội ở chung, chú chẳng phải vẫn ở với bà, giúp bà trông coi quán trọ sao? Chú hẳn là biết một số việc chứ?
Hạ Sinh vừa sợ vừa nghi, bà vốn sống cô độc không tiếp xúc với ai, con bé này sao có thể biết những chuyện này, chẳng lẽ nó cũng như mình, cũng là trẻ mồ côi
- Mày không có người nhà sao?
Mai Côi lắc đầu, đếm cho anh ta nghe:
- Cháu có một anh, hai cha, hai mẹ
Lúc này Hạ Sinh càng chắc chắn, quả nhiên là trẻ mồ côi, chắc là đã sống qua mấy gia đình liền thì mới có nhiều cha mẹ như thế. Hạ Sinh mềm giọng:
- Cô bé à, nhà cháu đang ở có tốt với cháu không?
- Tốt ạ!
- Thế thì đừng nghĩ ngợi nhiều, bà đã qua đời, không thể giúp cháu được, cháu về nhà mà ở đi, chờ lớn thêm có thể tự lực cánh sinh, không cần phải xem sắc mặt người khác nữa
- Thế chú có biết bà có người thân nào khác không?
- Không có đâu, bà vẫn sống một mình thôi nhưng cũng từng có vài người đàn ông tìm bà vài lần, chẳng biết có phải người thân không. Nhưng cháu có biết thì cũng vô dụng, cho dù bà còn người thân thì sẽ không nuôi cháu đâu, bà không có tiền. Bà có người thân thì bọn họ ngay cả nuôi bà lúc về già còn không muốn thì sao chịu giúp bà nhận nuôi trẻ mồ côi…
Hạ Sinh đang nói đến đây thì đột nhiên nhìn ra đầu ngõ thì thấy một đám người đang tiến đến, Hạ Sinh biến sắc, vội kéo Mai Côi vào nhà rồi khóa cửa lại.
Mai Côi còn chưa kịp nói gì thì đám người bên ngoài đã vội chạy tới, bắt đầu dùng sức đạp cửa:
- Hạ Sinh, thằng vương bát đản kia, hôm nay nếu không có tiền thì lão đây chém đứt chân mày luôn
Hạ Sinh không nói gì, đang định kéo bàn đến chặn cửa lại thì có hai tiếng “cạch cạch”, cửa sổ nhỏ bị phá nát. Hạ Sinh trừng mắt nhìn Mai Côi:
- Đấy xem đi, đã bảo đừng đi theo tao rồi, giờ tự mình gặp họa cũng đừng có trách tao.
Hạ Sinh đứng sau cửa, quay đầu nói với Mai Côi:
- Giờ tao ra ngoài nói chuyện với bọn họ một chút, tự mày tìm cơ hội mà chạy đi nhé, chạy không thoát thì đừng trách tao, bọn chúng sẽ đem bán mày đi đấy, còn trẻ là tốt, đừng có ngu xuẩn mà nói lý với bọn chúng, tìm cơ hội mà chạy đi nhé.
Anh ta vừa mở cửa ra thì đã có vài côn đánh vào. Hạ Sinh ôm đầu xông ra ngoài hô to:
- Có gì từ từ nói, đừng giết tôi, thực sự là tôi còn tiền mà
Đám người ác bá kia sao chịu để anh ta nói, đánh cho sướng tay rồi mới tính. Hạ Sinh ôm đầu khóc lóc, bị đám ác ôn kia dồn vào góc tường mà đánh cho đầu rơi máu chảy.
- Tiền đâu?
Gã cầm đầu hung ác nói.
Hạ Sinh thò tay vào túi, lấy ra mấy tờ tiền nhăn nhúm:
- Anh Trần, có ngần này thôi, cho anh hết, tôi không phải loại người có nợ không trả, anh yên tâm, cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ trả đủ hết.
Người được gọi là anh Trần kia vươn tay cướp lấy mấy trăm đồng này rồi hung hăng đá Hạ Sinh thêm một cái:
- Còn lâu đi, chút này ngay cả số lẻ trả lãi cũng không đủ, mày còn cái rắm à
- Đại ca, đại ca nhìn con nhóc này đi, dùng nó chắc được
Một giọng nói the thé vang lên, Hạ Sinh hoảng hốt, vội lau máu đang chảy, che mắt mà nhìn. Con bé ngốc nghếch kia đang bị người bắt lại
- Anh Trần, con nhóc này chẳng liên quan gì đến tôi cả, tiền của tôi nhất định sẽ trả mà
Dù sau khi bà qua đời, Hạ Sinh làm việc không đàng hoàng nhưng cũng không đành lòng để Mai Côi rơi vào tay mấy người nay, bọn họ là lũ ác bá, thế lực rất lớn
Tay họ Trần kia vuốt cằm, nhìn Mai Côi mà cười đầy ghê tởm:
- Xem ra là không liên quan đến mày thật, vừa nhìn đã biết là từ thành phố đến, mày lừa đem về?
- Không phải không phải! Nó chỉ là đi ngang qua hỏi đường thôi.
Hạ Sinh vội xua tay
Tay họ Trần kia mặc kệ Hạ Sinh, nói với Mai Côi:
- Cô bé, lạc mất người nhà à?
Nhìn cách ăn mặc thì rõ là người nhà giàu, hỏi trước cho rõ ràng, chưa biết chừng kiếm được món hời đây.
- Không đi lạc
Mai Côi nói với bọn họ đầy trấn tĩnh, Hạ Sinh ở bên nhìn mà muốn đấm ngực dậm chân. Mẹ kiếp, con bé này nhất định là có vấn đề về não rồi, chuyện như thế này ngay cả chạy trốn cũng không chạy, lườm nhau với xã hội đen để bồi dưỡng tình cảm chắc?
Mai Côi nhăn mặt quay đầu nói với Hạ Sinh:
- Bọn họ nhiều người như thế sao chạy được, nếu chạy được thì anh còn ở đây làm gì?
Câu nói không đầu không đuôi làm cho gã họ Trần kia ngẩn ngơ. Hạ Sinh cười ngu ngốc với mọi người. Mẹ kiếp, ở trong phòng có cơ hội thì không nói, giờ nói cái này thì quá là khoa trương. Mai Côi rất buồn bực, người này cứ mắng thầm trong lòng, cô bé có lòng tốt mà giải thích cho đỡ kích động thì vẫn còn oán trách.
- Này cô bé! Nhà cháu ở đâu? Gọi điện cho cha đi, bảo với cha là cháu nợ tiền, bảo cha mang tiền đi tìm cháu
Mai Côi lắc đầu:
- Không có điện thoại
Gã họ Trần nghe vậy thì nháy mắt, đám đệ tử bên cạnh lấy ra một chiếc điện thoại đưa cho Mai Côi, Mai Côi không nhận mà nói:
- Tôi mà gọi cho cha thì các người hết đời rồi
- Mẹ nó chứ, mày hù dọa ai thế, cha mày có là cục trưởng cục cảnh sát tao cũng chẳng sợ
Cả cái trấn nhỏ này, tính cả trong thành phố, bang nhóm nào chẳng có thế lực của gã, chỗ nào mà chẳng đã lo lót cho tử tế rồi. Còn nếu thực sự là thiên kim nhà ai thì đã chẳng lưu lạc một mình ở đây rồi.
Mai Côi lại nói:
- Cha tôi còn lợi hại hơn cả cục trường cục cảnh sát
- Vớ vẩn, thế thì để anh đây cho mày biết thế nào là lợi hại
Một gã ở bên vung tay lên, con nhóc này không dạy dỗ không được, đánh cho thì mới biết ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn ta vừa vung tay lên, Hạ Sinh đã sợ đến mức không dám kêu, lòng nghĩ thôi xong, vốn chỉ định chịu vài đòn nhưng giờ chọc giận bọn chúng, mình và cô bé kia đều xong đời rồi.
Nhưng Hạ Sinh không ngờ, cô bé này lại như đã dự đoán được trước rằng người ta muốn động thủ, cô bé di chân, người né đi mà tránh được bàn tay kia, thuận thế đẩy vai người nọ, đá một cái vào gã kia. Gã kia tay vung ra không kịp thu về, một tiếng bốp vang lên, tát thẳng vào mặt gã họ Trần kia
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, gã kia sợ hãi liên mồm xin tha rồi thẹn quá hóa giận, đánh về phía Mai Côi, Mai Côi sớm đã có chuẩn bị, định liệu trước, nghiêng người qua, tay uốn éo rồi lại đá mạnh về phía chân sau của hắn ta. Gã kia cạch một tiếng, quỳ rạp xuống đất
Trải qua một năm huấn luyện, việc đấu võ với Mai Côi mà nói có rất nhiều tiến bộ, phối hợp với năng lực sẵn có thì thoải mái mà ứng phó với bọn bâu xâu này. Hạ Sinh ở bên trợn mắt, há hốc miệng. Con bé này thực sự biết võ?
Lão họ Trần kia cũng nhìn ra chuyện không ổn, cô bé này tuyệt đối không phải người bình thường. Ba gã ở bên không đợi lão đại ra lệnh đã xông vào. Mai Côi quyết đoán ra tay, đánh cho đối phương không đường lui, chỉ chốc lát đã đánh ngã cả ba gã.
- Dừng tay!
Gã họ Trần hét lớn một tiếng, mấy kẻ kia vội lùi lại đứng sau gã. Lúc này trong tay hắn ta cầm một khẩu súng, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Mai Côi.
Hạ Sinh vốn đang run run lui ra sau Mai Côi, giờ đã có nữ hiệp bản hiện đại làm chỗ dựa đương nhiên không thể bỏ qua. Nhưng vừa thấy súng rút ra thì lại vội né qua bên cạnh
Mai Côi nhìn súng chẳng nói gì. Gã kia cười nói với Mai Côi:
- Cho dù mày có bản lĩnh thì cũng không thẳng được súng. Lão tử đây mặc kệ mày là ai, chọc giận lão tử thì không xong đâu
- Súng không có đạn thì dọa dẫm cái gì chứ!
Mai Côi vừa mở miệng thì gã họ Trần đang oai oai kia suýt sặc nước bọt. Quả thực là súng không có đạn. Mai Côi còn nói thêm:
- Dù các người có là xã hội đen thì cũng chẳng đánh lại được anh tôi. Tôi mặc kệ các người là ai, các người dám bắt nạt tôi thì anh tôi sẽ cho các người ăn đủ
Cô bé chưa từng hù dọa ai cả, vì thế đành mượn lời của người ta rồi sửa lại chút ít
Gã họ Trần há hốc miệng, gì thế, còn dám nói nhại mình. Gã ta phát cáu:
- Con mẹ mày, anh mày là ai?
- Là tao!
Một giọng nói từ đỉnh đầu truyền xuống. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cậu bé trẻ tuổi tuấn tú đang đứng trên tường mà nhìn bọn họ.
Nghiêm Cẩn đi ra khách sạn, một đường đến thẳng quán trọ nhỏ của bà ngoại Mai Côi, vừa đi vừa ra sức gọi rùa con trong lòng: “rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời”
Nhưng mãi đến khi cậu đến vị trí quán trọ trước kia thì vẫn không nghe thấy Mai Côi đáp lại. Hỏa hoạn năm đó đã chẳng còn nhìn ra dấu vết, nơi này được sửa lại một lần, đổi thành quán trà. Một cô gái hơn 20 tuổi đang ngồi tìm khách, thấy Nghiêm Cẩn nhìn quán trà thì đi tới kéo cậu:
- Anh chàng đẹp trai, vào đây nghỉ ngơi uống chén trà đi.
Nghiêm Cẩn muốn vào tìm người, đương nhiên chẳng khách khí, cậu gạt tay cô gái kia ra rồi tự mình đi vào trong. Trong quán trà khói thuốc mù mịt, nhiều người đang vừa hút thuốc vừa đánh bài, bên cạnh còn có mấy cô gái ngồi cùng. Nghiêm Cẩn đã hiểu đây là chỗ nào, lòng không khỏi thất vọng. Kí ức ấm áp trước kia của bọn họ giờ đã bị phá hoại. Cậu dạo qua một vòng cũng chẳng thấy bóng dáng Mai Côi nên lại đi lên lầu. Có hai cô gái theo sát sau cậu, tiếp đón hỏi cậu đánh bài hay ca hát, Nghiêm Cẩn vốn tuấn tú, ăn mặc sang trọng nên các cô gái đều nghĩ là con cá béo, chẳng ai ngăn cản cậu mà còn theo sát sạt để giới thiệu mấy trò giải trí với cách nói đầy ám chỉ.
Nghiêm Cẩn cố nén sự ghê tởm, chuyên chú đi tìm một vòng. Lúc sau mặc kệ hai cô gái kia, hỏi một người đàn ông bên cạnh:
- Anh bạn, chỗ này còn có cô gái nào khác không? Có ai mắt to, tóc mái bằng, còn trẻ, trông đáng yêu không?
Người kia cười lớn:
- Đây là quán trà, làm gì có ai như cậu nói
Hai cô gái kia ở bên cạnh bực tức ngúng nguẩy. Nghiêm Cẩn cũng chẳng quan tâm, cậu quay đầu bước đi, cẩn thận đi tìm. Chỗ này không có rùa con, nếu rùa con ở đây mà gặp nguy hiểm thì nhất định phải gọi cậu. Vả lại, rùa con có ngốc thì cũng sẽ chẳng dây dưa lâu ở nơi này. Cho dù đến đây, rùa con thấy lạ cũng sẽ cũng sẽ bỏ đi mà thôi.
Nghiêm Cẩn lại đi ra đường lớn, đèn đường đã sáng, lòng cậu rất lo lắng không biết nên đi đâu tìm. Bất đắc dĩ, cậu đành đi dọc theo đường lớn, lòng thầm gọi rùa con rất nhiều lần.
Mai Côi quả thật là ở trấn S, cô bé quả thật cũng đã từng đi qua khách sạn lúc trước, nơi đó có kí ức tốt đẹp về kì nghỉ gia đình đó nhưng cô bé không tính ở lại đó. Mai Côi qua quán trọ trước, đúng như Nghiêm Cẩn nghĩ, cô bé thấy ở đó không ổn, vốn quán trọ nhỏ thanh đạm lại biến thành nơi thanh sắc, cô bé cũng chẳng vào trong, chỉ ở bên ngoài tìm tòi suy nghĩ của mọi người rồi đi. Cô bé đi được một tiếng thì Nghiêm Cẩn đến cửa quán trọ.
Lúc Nghiêm Cẩn ra khỏi quán trà thì Mai Côi đang theo dõi một thanh niên. Nói là theo dõi nhưng thực chất là đi theo một cách đàng hoàng, quang minh chính đại đi sau người ta. Người thanh niên kia khoảng 25,26 tuổi, quần áo bẩn thỉu, tóc tai rối bù trông rất giống lưu manh. Theo lý thuyết, loại người như vậy thì nữ sinh phải trốn cho xa mới đúng. Nhưng Mai Côi tìm được trong đầu anh ta hình ảnh của người bà ấy, đó là hình ảnh thân thiết, ấm áp, người thanh niên này lúc trước rất thân thiết với bà.
Vì thế Mai Côi chạy tới hỏi người đó chuyện của bà nhưng người kia vừa nghe đã vội vã xoay người bỏ đi. Mai Côi xách balo đi theo sau, mãi đến khi đi qua hai dãy phố, bước theo anh ta đi vào một căn phòng nhỏ trong ngõ.
Người nọ mở cửa phòng nhưng không vào, quay lại nói với Mai Côi:
- Cô bé à, chú không biết bà mà cháu nói, đừng đi theo chú nữa
- Chú nói dối
- Tao thèm vào mà nói dối, đi theo tao vô dụng thôi, mau tránh ra!
Mai Côi đứng đó, không hề có ý định rời đi:
- Chú nói cho cháu một ít chuyện về bà thôi là được rồi, cháu không phải là người xấu
Người kia nhíu mày, cào cào tóc, cười rất vô lại:
- Nhưng tao là người xấu, tao là lưu manh, mày không sợ à?
- Không sợ! Mai Côi lắc đầu
- Ái chà, to gan gớm. Tao chẳng những là lưu manh mà còn biết võ, mày không sợ à?
- Không sợ, cháu cũng biết võ. Mai Côi trấn tĩnh nhìn anh ta
Người kia khoanh tay trước ngực:
- Tao nói cho mà biết, mày cứ quấn theo tao thế này thì phải lấy tao đấy, có sợ không
- Không sợ, cháu còn chưa trưởng thành
Người nọ nghẹn ứ cổ, thiếu chút nữa thì ngất xỉu, chưa trưởng thành cũng có thể trở thành lí do để không sợ hãi gì? Con bé này đầu có vấn đề à? Nhưng lời Mai Côi nói sau đó lại khiến anh ta càng hoảng.
- Cháu biết chú tên là Hạ Sinh, là trẻ mồ côi, là bà nhận nuôi chú từ cô nhi viện đúng không? Cháu không phải là người xấu, cháu chỉ là muốn biết chuyện về bà. Cháu mới chỉ gặp bà một lần nhưng bà tốt với cháu lắm, đáng tiếc không có cơ hội ở chung, chú chẳng phải vẫn ở với bà, giúp bà trông coi quán trọ sao? Chú hẳn là biết một số việc chứ?
Hạ Sinh vừa sợ vừa nghi, bà vốn sống cô độc không tiếp xúc với ai, con bé này sao có thể biết những chuyện này, chẳng lẽ nó cũng như mình, cũng là trẻ mồ côi
- Mày không có người nhà sao?
Mai Côi lắc đầu, đếm cho anh ta nghe:
- Cháu có một anh, hai cha, hai mẹ
Lúc này Hạ Sinh càng chắc chắn, quả nhiên là trẻ mồ côi, chắc là đã sống qua mấy gia đình liền thì mới có nhiều cha mẹ như thế. Hạ Sinh mềm giọng:
- Cô bé à, nhà cháu đang ở có tốt với cháu không?
- Tốt ạ!
- Thế thì đừng nghĩ ngợi nhiều, bà đã qua đời, không thể giúp cháu được, cháu về nhà mà ở đi, chờ lớn thêm có thể tự lực cánh sinh, không cần phải xem sắc mặt người khác nữa
- Thế chú có biết bà có người thân nào khác không?
- Không có đâu, bà vẫn sống một mình thôi nhưng cũng từng có vài người đàn ông tìm bà vài lần, chẳng biết có phải người thân không. Nhưng cháu có biết thì cũng vô dụng, cho dù bà còn người thân thì sẽ không nuôi cháu đâu, bà không có tiền. Bà có người thân thì bọn họ ngay cả nuôi bà lúc về già còn không muốn thì sao chịu giúp bà nhận nuôi trẻ mồ côi…
Hạ Sinh đang nói đến đây thì đột nhiên nhìn ra đầu ngõ thì thấy một đám người đang tiến đến, Hạ Sinh biến sắc, vội kéo Mai Côi vào nhà rồi khóa cửa lại.
Mai Côi còn chưa kịp nói gì thì đám người bên ngoài đã vội chạy tới, bắt đầu dùng sức đạp cửa:
- Hạ Sinh, thằng vương bát đản kia, hôm nay nếu không có tiền thì lão đây chém đứt chân mày luôn
Hạ Sinh không nói gì, đang định kéo bàn đến chặn cửa lại thì có hai tiếng “cạch cạch”, cửa sổ nhỏ bị phá nát. Hạ Sinh trừng mắt nhìn Mai Côi:
- Đấy xem đi, đã bảo đừng đi theo tao rồi, giờ tự mình gặp họa cũng đừng có trách tao.
Hạ Sinh đứng sau cửa, quay đầu nói với Mai Côi:
- Giờ tao ra ngoài nói chuyện với bọn họ một chút, tự mày tìm cơ hội mà chạy đi nhé, chạy không thoát thì đừng trách tao, bọn chúng sẽ đem bán mày đi đấy, còn trẻ là tốt, đừng có ngu xuẩn mà nói lý với bọn chúng, tìm cơ hội mà chạy đi nhé.
Anh ta vừa mở cửa ra thì đã có vài côn đánh vào. Hạ Sinh ôm đầu xông ra ngoài hô to:
- Có gì từ từ nói, đừng giết tôi, thực sự là tôi còn tiền mà
Đám người ác bá kia sao chịu để anh ta nói, đánh cho sướng tay rồi mới tính. Hạ Sinh ôm đầu khóc lóc, bị đám ác ôn kia dồn vào góc tường mà đánh cho đầu rơi máu chảy.
- Tiền đâu?
Gã cầm đầu hung ác nói.
Hạ Sinh thò tay vào túi, lấy ra mấy tờ tiền nhăn nhúm:
- Anh Trần, có ngần này thôi, cho anh hết, tôi không phải loại người có nợ không trả, anh yên tâm, cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ trả đủ hết.
Người được gọi là anh Trần kia vươn tay cướp lấy mấy trăm đồng này rồi hung hăng đá Hạ Sinh thêm một cái:
- Còn lâu đi, chút này ngay cả số lẻ trả lãi cũng không đủ, mày còn cái rắm à
- Đại ca, đại ca nhìn con nhóc này đi, dùng nó chắc được
Một giọng nói the thé vang lên, Hạ Sinh hoảng hốt, vội lau máu đang chảy, che mắt mà nhìn. Con bé ngốc nghếch kia đang bị người bắt lại
- Anh Trần, con nhóc này chẳng liên quan gì đến tôi cả, tiền của tôi nhất định sẽ trả mà
Dù sau khi bà qua đời, Hạ Sinh làm việc không đàng hoàng nhưng cũng không đành lòng để Mai Côi rơi vào tay mấy người nay, bọn họ là lũ ác bá, thế lực rất lớn
Tay họ Trần kia vuốt cằm, nhìn Mai Côi mà cười đầy ghê tởm:
- Xem ra là không liên quan đến mày thật, vừa nhìn đã biết là từ thành phố đến, mày lừa đem về?
- Không phải không phải! Nó chỉ là đi ngang qua hỏi đường thôi.
Hạ Sinh vội xua tay
Tay họ Trần kia mặc kệ Hạ Sinh, nói với Mai Côi:
- Cô bé, lạc mất người nhà à?
Nhìn cách ăn mặc thì rõ là người nhà giàu, hỏi trước cho rõ ràng, chưa biết chừng kiếm được món hời đây.
- Không đi lạc
Mai Côi nói với bọn họ đầy trấn tĩnh, Hạ Sinh ở bên nhìn mà muốn đấm ngực dậm chân. Mẹ kiếp, con bé này nhất định là có vấn đề về não rồi, chuyện như thế này ngay cả chạy trốn cũng không chạy, lườm nhau với xã hội đen để bồi dưỡng tình cảm chắc?
Mai Côi nhăn mặt quay đầu nói với Hạ Sinh:
- Bọn họ nhiều người như thế sao chạy được, nếu chạy được thì anh còn ở đây làm gì?
Câu nói không đầu không đuôi làm cho gã họ Trần kia ngẩn ngơ. Hạ Sinh cười ngu ngốc với mọi người. Mẹ kiếp, ở trong phòng có cơ hội thì không nói, giờ nói cái này thì quá là khoa trương. Mai Côi rất buồn bực, người này cứ mắng thầm trong lòng, cô bé có lòng tốt mà giải thích cho đỡ kích động thì vẫn còn oán trách.
- Này cô bé! Nhà cháu ở đâu? Gọi điện cho cha đi, bảo với cha là cháu nợ tiền, bảo cha mang tiền đi tìm cháu
Mai Côi lắc đầu:
- Không có điện thoại
Gã họ Trần nghe vậy thì nháy mắt, đám đệ tử bên cạnh lấy ra một chiếc điện thoại đưa cho Mai Côi, Mai Côi không nhận mà nói:
- Tôi mà gọi cho cha thì các người hết đời rồi
- Mẹ nó chứ, mày hù dọa ai thế, cha mày có là cục trưởng cục cảnh sát tao cũng chẳng sợ
Cả cái trấn nhỏ này, tính cả trong thành phố, bang nhóm nào chẳng có thế lực của gã, chỗ nào mà chẳng đã lo lót cho tử tế rồi. Còn nếu thực sự là thiên kim nhà ai thì đã chẳng lưu lạc một mình ở đây rồi.
Mai Côi lại nói:
- Cha tôi còn lợi hại hơn cả cục trường cục cảnh sát
- Vớ vẩn, thế thì để anh đây cho mày biết thế nào là lợi hại
Một gã ở bên vung tay lên, con nhóc này không dạy dỗ không được, đánh cho thì mới biết ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn ta vừa vung tay lên, Hạ Sinh đã sợ đến mức không dám kêu, lòng nghĩ thôi xong, vốn chỉ định chịu vài đòn nhưng giờ chọc giận bọn chúng, mình và cô bé kia đều xong đời rồi.
Nhưng Hạ Sinh không ngờ, cô bé này lại như đã dự đoán được trước rằng người ta muốn động thủ, cô bé di chân, người né đi mà tránh được bàn tay kia, thuận thế đẩy vai người nọ, đá một cái vào gã kia. Gã kia tay vung ra không kịp thu về, một tiếng bốp vang lên, tát thẳng vào mặt gã họ Trần kia
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, gã kia sợ hãi liên mồm xin tha rồi thẹn quá hóa giận, đánh về phía Mai Côi, Mai Côi sớm đã có chuẩn bị, định liệu trước, nghiêng người qua, tay uốn éo rồi lại đá mạnh về phía chân sau của hắn ta. Gã kia cạch một tiếng, quỳ rạp xuống đất
Trải qua một năm huấn luyện, việc đấu võ với Mai Côi mà nói có rất nhiều tiến bộ, phối hợp với năng lực sẵn có thì thoải mái mà ứng phó với bọn bâu xâu này. Hạ Sinh ở bên trợn mắt, há hốc miệng. Con bé này thực sự biết võ?
Lão họ Trần kia cũng nhìn ra chuyện không ổn, cô bé này tuyệt đối không phải người bình thường. Ba gã ở bên không đợi lão đại ra lệnh đã xông vào. Mai Côi quyết đoán ra tay, đánh cho đối phương không đường lui, chỉ chốc lát đã đánh ngã cả ba gã.
- Dừng tay!
Gã họ Trần hét lớn một tiếng, mấy kẻ kia vội lùi lại đứng sau gã. Lúc này trong tay hắn ta cầm một khẩu súng, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Mai Côi.
Hạ Sinh vốn đang run run lui ra sau Mai Côi, giờ đã có nữ hiệp bản hiện đại làm chỗ dựa đương nhiên không thể bỏ qua. Nhưng vừa thấy súng rút ra thì lại vội né qua bên cạnh
Mai Côi nhìn súng chẳng nói gì. Gã kia cười nói với Mai Côi:
- Cho dù mày có bản lĩnh thì cũng không thẳng được súng. Lão tử đây mặc kệ mày là ai, chọc giận lão tử thì không xong đâu
- Súng không có đạn thì dọa dẫm cái gì chứ!
Mai Côi vừa mở miệng thì gã họ Trần đang oai oai kia suýt sặc nước bọt. Quả thực là súng không có đạn. Mai Côi còn nói thêm:
- Dù các người có là xã hội đen thì cũng chẳng đánh lại được anh tôi. Tôi mặc kệ các người là ai, các người dám bắt nạt tôi thì anh tôi sẽ cho các người ăn đủ
Cô bé chưa từng hù dọa ai cả, vì thế đành mượn lời của người ta rồi sửa lại chút ít
Gã họ Trần há hốc miệng, gì thế, còn dám nói nhại mình. Gã ta phát cáu:
- Con mẹ mày, anh mày là ai?
- Là tao!
Một giọng nói từ đỉnh đầu truyền xuống. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cậu bé trẻ tuổi tuấn tú đang đứng trên tường mà nhìn bọn họ.
/76
|