Căn phòng bốn phía trắng như tuyết, cho dù nhiệt kế treo trên tường là 28 độ nhưng vì phòng trắng toát, ngoài chiếc giường nhỏ cũng chẳng có gì nên trông có cảm giác lạnh như băng.
Một cô gái ngủ trên chiếc giường, chăn nệm trắng toát khiến sắc mặt vốn tái nhợt của cô bé trông càng thêm yếu ớt. Cô bé không có tóc, đầu trọc lốc, trên đầu như bị dụng cụ gì đó áp vào mà hằn lên ngấn. Lúc này cô bé đang nhắm mắt ngủ say, trong giấc mơ nhưng vẫn cau mày, hiển nhiên là ngủ cũng không ngon. Cô bé chính là Mai Côi đã bị bắt đi suốt 12 ngày qua.
Căn phòng nho nhỏ không có cửa sổ, chỉ có hai cánh cửa, một thông qua phòng vệ sinh, một là ra bên ngoài. Lúc này, đứng ở cửa phòng là hai người, một người khoảng chừng 50 tuổi, một người là thiếu niên khoảng 17,18 tuổi
Thiếu niên kia đi đến bên giường, vuốt ve cổ tay Mai Côi để lộ ra ngoài chăn, trên cánh tay là mấy mũi châm lờ mờ, cổ tay cũng hằn vết trói. Thiếu niên kia nhẹ nhàng kéo tay cô bé vào trong chăn, đứng đó nhìn cô bé hồi lâu
- Nó không sao, bản năng sinh tồn rất lớn. Thằng bé tên Nghiêm Cẩn kia ngày nào cũng nói chuyện phiếm với con bé, ta không thể chặn tin tức từ nó, thật phiền. Nhưng có lẽ vì nó luôn nói chuyện với con bé nên con bé rất ngoan, không gây rối, cho cơm thì ăn, bảo đi nghỉ thì nghỉ, chỉ là rất hay khóc
Người đàn ông kia hiển nhiên là rất hài lòng với biểu hiện của Mai Côi:
- Tiêm cho nó, nó ngủ rất sâu, có thể ăn, có thể ngủ thì sẽ không chết được.
Thiếu niên kia không nói chuyện, một lát sau hỏi:
- Còn cần tôi quay về trường không?
- Tạm thời đừng quay về, ta cần người giúp đỡ, bên kia cũng không có động tĩnh gì. Phiền phức là Nghiêm Lạc và phía cảnh sát kia. Những gì ta bảo con bố trí đều đã làm xong chưa?
- Rồi, ông muốn phá hủy trường học, lúc nào cũng được
Người đàn ông trung niên mỉm cười hài lòng, tuy rằng ánh mắt vẫn lạnh băng không chút ý cười nhưng khuôn miệng quả thật là đang cười:
- Tốt lắm, con đi nghỉ ngơi đi. Đừng lo lắng, ta biết con thích con bé, ta sẽ không hại chết con bé đâu.
- Tôi… không thể thích cô ấy
Thiếu niên chua xót nói
- Đồ ngốc, ta đã dạy con bao nhiêu lần, trên đời này, chỉ cần con muốn thì không có gì là không thể
Thiếu niên yên lặng hồi lâu không nói, cuối cùng rầu rĩ:
- Tôi đi nghỉ đây
Người đàn ông kia lạnh lùng hừ một tiếng:
- Có chút tiền đồ, trong bao nhiêu người, ta xem trọng con nhất
Thiếu niên gật gật đầu rồi đi. Người đàn ông kia nhìn vào trong phòng, xác định không có gì khác lạ, đèn camera nhấp nháy đỏ lòe, vì thế hắn đóng cửa lại, nói với hai gã lực lưỡng canh cửa:
- Để ý trông chừng con bé cẩn thận
Người kia đáp lời, sau đó người đàn ông trung niên xoay người rời đi, ánh đèn mờ nhạt chiếu trên hành lang dài u ám khiến chiếc bóng của người đàn ông kéo dài thật dài.
Bên ngoài mưa vẫn rơi như trút nước. Thiếu niên cầm chiếc ô lớn màu đen độc hành trên con đường nhỏ trong nghĩa trang tối đen. Cậu không thích không khí nơi đây, thà rằng đi xa một chút, đến ở kí túc xá của người làm trong bảo tàng hoàng lăng. Mưa rất lớn, những hạt mưa rơi lên tán dù tạo thành tiếp lộp độp nặng nề. Thiếu niên đang đi đột nhiên dừng bước, trong đình nhỏ bên trái có một người đang đứng thẳng đó nhìn cậu.
Người kia chính là Nghiêm Cẩn.
Thiếu niên sửng sốt, sau đó bình tĩnh hỏi:
- Tiểu ma vương, muộn thế này sao cậu lại ở đây?
- Chẳng phải cậu cũng ở đây sao? Thẩm Phi!
- Mẹ tôi là quản lý ở đây, chẳng phải mọi người đều biết sao? Có lần tôi đã cho mọi người vé vào cửa. Tôi về nhà, giúp mẹ đi kiểm tra một vòng
- Cậu thật hiếu thảo, đáng tiếc kết quả kiểm tra DNA của hai người lại chẳng có quan hệ huyết thống
Sắc mặt Thẩm Phi trầm xuống không nói gì. Nghiêm Cẩn lại nói:
- Cô ấy tới đón cậu, lúc ở phòng khách của trường chờ cậu có uống một chén trà. Trên chén để lại DNA của cô ấy.
Nghiêm Cẩn dựa vào cột đình:
- Cậu xem, cách lấy DNA của tôi văn minh hơn cậu nhiều, sao thô bạo như các người chứ, còn làm xước tay Mai Côi.
Thẩm Phi mím môi, nửa ngày sau mới đáp:
- Tôi không biết cậu đang nói gì, DNA của Mai Côi làm sao? Vấn đề huyết thống giữa tôi và mẹ tôi cũng chẳng liên quan gì đến cậu đúng không
- Quả thật có phải là mẹ đẻ của cậu hay không vốn chẳng liên quan đến ai nhưng mà xét nghiệm ra lại thấy cậu và bác sĩ X có quan hệ cha con, vấn đề này lại nghiêm trọng rồi!
Những lời này khiến Thẩm Phi biến sắc. Nghiêm Cẩn lại nói tiếp:
- Lúc cậu ở bệnh viện có để lại DNA, nằm năm đó Đinh Thành là thần đồng nổi tiếng như vậy, trong viện nghiên cứu vẫn còn giữ lại giấy khám sức khỏe của ông ta, cả DNA cũng có giữ lại, cho nên đem đi đối chiếu, kết quả nhanh chóng được đưa ra thôi.
Thẩm Phi nghiến răng nói:
- Thì ra thân thế của tôi là như vậy!
Nghiêm Cẩn lạnh lùng nói:
- Tôi không có hứng thú gì với thân thế của cậu nhưng cậu và cha cậu liên thủ bắt Mai Côi đi thì việc này không đơn giản nữa rồi
- Tôi không biết Mai Côi ở đâu. Tôi cũng không bắt cô ấy đi, hôm đó tôi cũng bị thương, chẳng phải cậu cũng biết sao? Tôi bị bắn một liều thuốc gây mê, suýt thì mất mạng còn gì.
- Cậu có biết sơ hở của cậu ở đâu không? Chính ngay tại điểm này. Cậu bị đánh cho hôn mê nhưng tại sao bọn chúng không thuận tay bắt cả cậu đi? Dựa vào tính thích làm nghiên cứu của bác sĩ X, thêm người siêu năng lực với hắn mà nói chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Hơn nữa, năng lực của cậu đặc biệt như vậy, tấm thân bất tử, vết thương nào cũng có thể tự động khép miệng, với bác sĩ X mà nói chẳng lẽ lại không có chút giá trị nghiên cứu nào?
Thẩm Phi không nói được gì thêm, Nghiêm Cẩn lại tiếp:
- Cho nên tôi nghĩ chắc chắn cậu có vấn đề. Hắn để cậu quay về trường học là để cậu tiếp tục quan sát động tĩnh trong trường. Trọng điểm của hắn là công ty Nhã Mã, là chỗ cha tôi nhưng phía trường học hắn cũng không thể yên tâm, vì thế cha con đương nhiên liên hợp, cậu theo dõi trường học, nói lại tình hình cho hắn. Đáng tiếc phía trường học chẳng có động tĩnh gì, mà phía công ty và cảnh sát càng lúc càng khó đối phó, vì thế bác sĩ X triệu hồi cậu về để làm việc khác.
- Cậu thích nói gì cũng được.
Thẩm Phi như không muốn cãi cọ gì thêm.
- Được rồi, vậy để tôi nói tiếp
Nghiêm Cẩn đi đi lại lại vài bước:
- Cậu ở trường học vài năm, tiết lộ tin tình báo của trường học và hiệp hội cho bác sĩ X khiến cho hắn hiểu rõ về từng người siêu năng lực một. Quan trọng hơn cả chính là khi phía bên kia đòi Phùng Quang Hoa cung cấp người, nếu mục tiêu là bạn học trong trường thì cậu có thể động tay chân một chút. Như chuyện đối phó với Mai Côi vậy, dường như là lơ đãng nhưng lại tạo điều kiện cho Phùng Quang Hoa ra tay. Phùng Quang Hoa nghĩ mọi chuyện đều do mình mình làm nhưng không ngờ lại có cả cậu giúp đỡ
Thẩm Phi miễn cưỡng khen, bình tĩnh nghe Nghiêm Cẩn quở trách hành vi của mình. Nghiêm Cẩn nói xong thì hỏi:
- Tôi muốn biết, sao các người lại nghi ngờ Mai Côi?
- Lúc Hùng Đông Bình ở hiệu sách nhận thấy có tâm ngữ giả khác, vốn nghĩ là Lỗ An Hoa nhưng sau đó dựa vào tin tình báo thì thấy lúc đó Lỗ An Hoa căn bản không có ở thành phố A. Cho nên là một người khác mà chúng tôi không biết. Hạ Bồi nói lần xảy ra vụ bắt cóc ở trường Ánh Dương có cảm nhận được có tâm ngữ giả nhưng sau đó không có gì khác lạ. Ở trường Ánh Dương rồi lại chuyển đến Nhã Mã thì cũng chỉ có Mai Côi. Nhưng tôi không dám chắc, vì thế ông ấy đã sai người đi lấy mẫu máu.
Ông ấy đương nhiên là chỉ bác sĩ X.
Nghiêm Cẩn híp mắt lại, vẻ mặt phẫn nộ:
- Không phải cậu thích Mai Côi sao? Sao có thể nhẫn tâm hạ độc thủ?
- Tôi đúng là thích cô ấy nhưng theo thứ bậc mà nói, tôi là cậu của cô ấy. Tôi không thể thích cô ấy
Vẻ mặt Thẩm Phi không chút cảm xúc
- Không thể thích thì hủy diệt Mai Côi sao?
- Tôi không chiếm được, cậu cũng không chiếm được, như vậy tôi sẽ thấy thoải mái hơn nhiều
Thẩm Phi nói rất thản nhiên như thể đang bàn chuyện thời tiết
Nghiêm Cẩn giận dữ:
- Cậu là kẻ biến thái!
- Tôi không biến thái!
Trong nháy mắt này, Thẩm Phi phản ứng rất dữ dội, từ “biến thái” như thể một mũi dao đâm vào tim cậu. Nghiêm Cẩn nhìn Thẩm Phi không nói gì. Thẩm Phi dần bình ổn lại cảm xúc rồi lạnh lùng nói:
- Tiểu ma vương, tật xấu dài dòng quanh co của cậu vẫn không sửa, cậu ở đây nói năng vô nghĩa cả nửa ngày với tôi có biết điều này đồng nghĩa với gì không?
Nghiêm Cẩn chau mày.
- Đồng nghĩa với việc tôi có đủ thời gian để điều động nhân mã tới tiêu diệt cậu
Thẩm Phi nói xong, giơ bàn tay vẫn đút trong túi áo lên, trong tay là một chiếc di động, trên màn hình di động hiển thị vẫn đang trò chuyện.
Trong mưa đêm, hơn mười bóng đen lấp ló, mắt lóe ra ánh sáng màu xanh lá cây trong bóng đêm trông rất đáng sợ. Những bóng đen này nhanh chóng vây kín đình nhỏ
- Lang yêu? (ma sói)
- Đương nhiên không chỉ có thế. Đối phó với cậu đương nhiên không phải chỉ mười mấy con lang yêu là có thể thu phục được
Nghiêm Cẩn cười lạnh:
- Đương nhiên rồi, lang yêu chẳng phải lúc trước đều chơi đùa với tôi sao, muốn bắt tôi thì chúng nó thật đúng là không đủ tư cách.
- Bọn chúng không phải lang yêu bình thường
- Biến thái? Giống cậu?
Nghiêm Cẩn nhìn ánh sáng lóe ra từ đằng xa, tựa hồ có một số đông nhân mã đang vây lấy. Cậu lùi về sau vài bước, đứng giữa đình nhỏ.
Từ biến thái này lại kích thích Thẩm Phi, cậu cười một tiếng dài, mười mấy con lang yêu xông lên từ bốn phía mà vây lấy Nghiêm Cẩn. Tiểu ma vương quát lớn đứng thủ thế nhưng chưa đợi cậu động thủ thì trong đình đột nhiên xuất hiện một thiếu niên khác tay cầm bảo kiếm, người như gió lốc mà đánh về phía bọn lang yêu. Cậu một kiếm vung ra là đánh thẳng vào đầu lang yêu, chỉ trong khoảnh khắc máu tươi đã phủ đầy. Vài con lang yêu khác thấy tình thế bất ổn, vừa định tháo lui nhưng không kịp tốc độ của bảo kiếm kia, chỉ thấy bóng kiếm lóe lên, mười mấy con lang yêu đều ngã xuống đất.
- Tất Mặc Ngôn.
Thẩm Phi thì thào tự nói.
- Tôi còn cứ tưởng có gì đặc biệt, chẳng phải rơi đầu là chết sao?
Mặc Ngôn nói chuyện chẳng dễ nghe gì cả. Nghiêm Cẩn nhìn người bị máu bắn đầy mà tức giận nói:
- Cậu có bản lĩnh như thế thì không thể chọn chỗ xa xa mà giết à?
- Thế tự cậu làm đi? Mặc Ngôn tức giận
- Không, không, cậu làm vẫn hơn
Nghiêm Cẩn liên tục xua tay đầy khiêm tốn. Mặc Ngôn lạnh lùng cầm kiếm đứng đó
Có điều gì đó không đúng nhưng Thẩm Phi còn chưa kịp nghĩ ra. Một Nghiêm Cẩn đã khiến người ta đủ đau đầu giờ lại thêm một Mặc Ngôn, xem ra phải điều động thêm người, nếu có thể bắt được một trong hai người này thì có thể khiến công ty Nhã Mã phải cúi đầu xin hàng sẽ không phải là chuyện khó
Đằng xa, một số nhân viên có trang bị đầy đủ đã chạy tới, vây kín đình nhỏ, họng súng chĩa về phía Nghiêm Cẩn và Tất Mặc Ngôn.
- Các người là thần tộc nhưng những người chúng tôi cũng không yếu, quan trọng nhất là lại chỉ có hai người như thế kia
- Ai bảo chúng tôi chỉ có hai người?
Nghiêm Cẩn lại gào lớn
Thẩm Phi nhíu mày:
- Khỏi cần nói dối tôi là Nghiêm tiên sinh phái người đến, công ty Nhã Mã và bên cảnh sát đều được theo dõi cẩn thận, căn bản chẳng hề có dấu hiệu hành động ở đây. Huống chi, hai hôm nay, ngoài chúng ta thì phía ma tộc cũng gây nhiều phiền toái, chỉ sợ giờ Nghiêm tiên sinh có phân thân cũng không kịp đến cứu các cậu.
- Mắt các người quá nhỏ rồi. Trên đời này chỉ có Nghiêm tiên sinh sao? Chỉ có công ty Nhã Mã sao?
Nghiêm Cẩn dường như rất tức giận.
Rốt cuộc là chỗ nào khác thường? Thẩm Phi mặc kệ, vẫy tay hạ lệnh tấn công. Nhất thời tiếng súng ầm ầm vang lên trong hoàng lăng yên tĩnh
Đạn ra khỏi nòng, Mặc Ngôn liền phát hiện có điều khác lạ, trên đạn có “diệt thần chú”, không đánh chết bọn họ nhưng cũng đủ khiến họ trọng thường. Kết giới phòng hộ bình thường cũng vô dụng. Cậu vung trường kiếm, dùng vận tốc ánh sáng mà đánh bạt viên đạn đầu tiên. Nghiêm Cẩn né phía sau la hét ỏm tỏi:
- Mặc Ngôn, cậu phải bảo vệ mình, chắc chắn rằng mình không bị thương mới được.
- Câm miệng đi, phiền phức!
Mặc Ngôn quát cậu một tiếng, mắt thấy quá nhiều đạn sắp không chống lại được, cậu kéo Nghiêm Cẩn nhảy lên chóp đình, vỗ một chưởng phá tung nóc đình rồi xông ra ngoài
Cuối cùng Thẩm Phi mới lấy lại phản ứng:
- Cậu không phải là Tiểu ma vương
Phế vật vô dụng này phải nhờ đến Mặc Ngôn che chở thì sao có thể là Tiểu ma vương.
Giữa không trung, Nghiêm Cẩn kia cười to:
- Mình diễn quá đạt rồi, tiếc là vừa nãy không quay lại, đáng ra để cho Tiểu ma vương xem thử mới đúng
- Xem cái gì, để anh ấy chửi chết cậu à. Mai Côi Mai Côi, có bao giờ Tiểu ma vương gọi như thế không?
- À, đúng đúng! Mình quên thôi nhưng lời thoại quá nhiều, tới nơi mới đưa thư mình nhớ hết đã là quá giỏi rồi, xưng hô chỉ là vấn đề nhỏ
- Đổng Trạch Huy!
Thẩm Phi giận dữ, nhất định là cậu ta, cả trường chỉ có cậu ta là người biến hình. Theo tiếng kêu này của cậu, vài giọng nói quen thuộc vang lên từ bốn phía:
- Còn bọn mình nữa này!
Thẩm Phi còn chưa kịp quay đầu đã bị hai viên đạn bắn trúng vào bả vai, lực đánh khiến cậu ngã xuống đất nhưng miệng vết thương nhanh chóng khép lại, bên tai lại nghe tiếng súng liên thanh, cậu đứng dậy. Mẫn Lệ và Lam Băng đứng cách đó không xa, đứng sau gốc đại thụ bắn về phía quân nửa người nửa thú của Thẩm Phi. Hiển nhiên hai người bọn họ đã thấy Thẩm Phi đứng dậy
- Đã bảo đừng bắn vào cậu ta, phí đạn quá
- Mình hận, quá đáng ghét, thế mà mình còn nghĩ cậu ta là bạch mã vương tử.
Thẩm Phi híp mắt lại, sao lại thế này, sao trong nháy mắt tình hình đã bị xoay chuyển. Đổng Trạch Huy giả mạo Tiểu ma vương đứng đây dông dài nửa ngày, cậu nhân cơ hội điều động nhân mã đến thì lại đúng ý bọn họ, đây rõ ràng là điệu hổ ly sơn. Nói như vậy thì Tiểu ma vương thực sự chỉ e là đã xuống Hoàng lăng dưới lòng đất. Vừa nghĩ đến đó Thẩm Phi đã nóng vội, cậu không thể để Tiểu ma vương đưa Mai Côi đi, Mai Côi phải ở bên cậu, cho dù chết cũng chỉ có thể ở bên cậu
Cậu đang định chạy về phía Hoàng lăng thì một bóng đen từ trên cao phi xuống, sức mạnh vô cùng khiến cậu ngã xuống. Thẩm Phi thuận thế lăn một vòng rồi nhìn kỹ lại, thì ra là Cừu Tranh. Cừu Tranh nhe răng nanh dài nhọn hoắt ra rồi nói:
- Định đi đâu thế?
Bên kia, Lam Băng đã hết đạn, Mẫn Lệ cũng không còn. Mấy con nửa người nửa thú dương như đã biết bọn họ đang trong tình trang nguy cấp nên vọt tới vị trí bọn họ ẩn thân. Lam Băng hét lớn một tiếng:
- Xem ta đây!
Vừa vung chưởng lên thì những hạt mưa lớn trong không trung biến thành mưa đá nện thẳng vào đầu đám yêu thú kia, mấy con không chuẩn bị kịp mà kêu la thảm thiết.
Nhưng mưa đá không thể đánh chết người, bọn chúng vừa bị đánh vừa chạy đến, hơn nữa càng bị mưa đá nện thì lại càng tức giận. Mẫn Lệ lấy chủy thủ chờ sẵn, đợi bọn chúng đến gần thì đọc khẩu quyết, một đạo phù chú ảo đánh ra, đám nhân thú kia nhất thời cảm thấy như bị nhốt lại, đang giãy dụa thì Mẫn Lệ và Lam Băng đã tiến tới, mỗi người một đao chém ngã bọn chúng
Hai người đang nghĩ tới việc cướp súng để giúp mọi người thì bỗng nhiên một khối nước tụ lại thành hình đứa trẻ ở giữa không trung:
- Tiểu Băng Nhân, chiêu này của cậu hay lắm, mình cũng muốn chơi
- Ớ! Thủy Linh, chẳng phải cậu đi theo Tiểu ma vương sao?
Lam Băng sửng sốt đáp
- Khắp nơi đều là nước, chỗ nào cũng là mình, còn cần gì nữa. Mau mau, để mình chơi nào
Thủy Linh vẫy tay một cái, những giọt mưa đầy trời biến thành hình quả trùy dừng lại giữa không trung. Lam Băng ngưỡng mộ há hốc miệng, lấy lại tinh thần rồi biến những quả trùy thành băng. Chỉ trong nháy mắt những quả trùy nện lia lịa vào đám nhân thú. Thủy Linh cười lớn, trong tiếng cười, trùy băng sắc bén nện vào đám nhân thú khiến bọn chúng hoảng hốt ngã lia lịa
Thủy Linh cao hứng hoa chân múa tay, đang đắc ý, bỗng nhiên kêu lên:
- Chết rồi, mình phải đi giúp Tiểu ma vương, các cậu chơi tiếp đi nhé!
Một cô gái ngủ trên chiếc giường, chăn nệm trắng toát khiến sắc mặt vốn tái nhợt của cô bé trông càng thêm yếu ớt. Cô bé không có tóc, đầu trọc lốc, trên đầu như bị dụng cụ gì đó áp vào mà hằn lên ngấn. Lúc này cô bé đang nhắm mắt ngủ say, trong giấc mơ nhưng vẫn cau mày, hiển nhiên là ngủ cũng không ngon. Cô bé chính là Mai Côi đã bị bắt đi suốt 12 ngày qua.
Căn phòng nho nhỏ không có cửa sổ, chỉ có hai cánh cửa, một thông qua phòng vệ sinh, một là ra bên ngoài. Lúc này, đứng ở cửa phòng là hai người, một người khoảng chừng 50 tuổi, một người là thiếu niên khoảng 17,18 tuổi
Thiếu niên kia đi đến bên giường, vuốt ve cổ tay Mai Côi để lộ ra ngoài chăn, trên cánh tay là mấy mũi châm lờ mờ, cổ tay cũng hằn vết trói. Thiếu niên kia nhẹ nhàng kéo tay cô bé vào trong chăn, đứng đó nhìn cô bé hồi lâu
- Nó không sao, bản năng sinh tồn rất lớn. Thằng bé tên Nghiêm Cẩn kia ngày nào cũng nói chuyện phiếm với con bé, ta không thể chặn tin tức từ nó, thật phiền. Nhưng có lẽ vì nó luôn nói chuyện với con bé nên con bé rất ngoan, không gây rối, cho cơm thì ăn, bảo đi nghỉ thì nghỉ, chỉ là rất hay khóc
Người đàn ông kia hiển nhiên là rất hài lòng với biểu hiện của Mai Côi:
- Tiêm cho nó, nó ngủ rất sâu, có thể ăn, có thể ngủ thì sẽ không chết được.
Thiếu niên kia không nói chuyện, một lát sau hỏi:
- Còn cần tôi quay về trường không?
- Tạm thời đừng quay về, ta cần người giúp đỡ, bên kia cũng không có động tĩnh gì. Phiền phức là Nghiêm Lạc và phía cảnh sát kia. Những gì ta bảo con bố trí đều đã làm xong chưa?
- Rồi, ông muốn phá hủy trường học, lúc nào cũng được
Người đàn ông trung niên mỉm cười hài lòng, tuy rằng ánh mắt vẫn lạnh băng không chút ý cười nhưng khuôn miệng quả thật là đang cười:
- Tốt lắm, con đi nghỉ ngơi đi. Đừng lo lắng, ta biết con thích con bé, ta sẽ không hại chết con bé đâu.
- Tôi… không thể thích cô ấy
Thiếu niên chua xót nói
- Đồ ngốc, ta đã dạy con bao nhiêu lần, trên đời này, chỉ cần con muốn thì không có gì là không thể
Thiếu niên yên lặng hồi lâu không nói, cuối cùng rầu rĩ:
- Tôi đi nghỉ đây
Người đàn ông kia lạnh lùng hừ một tiếng:
- Có chút tiền đồ, trong bao nhiêu người, ta xem trọng con nhất
Thiếu niên gật gật đầu rồi đi. Người đàn ông kia nhìn vào trong phòng, xác định không có gì khác lạ, đèn camera nhấp nháy đỏ lòe, vì thế hắn đóng cửa lại, nói với hai gã lực lưỡng canh cửa:
- Để ý trông chừng con bé cẩn thận
Người kia đáp lời, sau đó người đàn ông trung niên xoay người rời đi, ánh đèn mờ nhạt chiếu trên hành lang dài u ám khiến chiếc bóng của người đàn ông kéo dài thật dài.
Bên ngoài mưa vẫn rơi như trút nước. Thiếu niên cầm chiếc ô lớn màu đen độc hành trên con đường nhỏ trong nghĩa trang tối đen. Cậu không thích không khí nơi đây, thà rằng đi xa một chút, đến ở kí túc xá của người làm trong bảo tàng hoàng lăng. Mưa rất lớn, những hạt mưa rơi lên tán dù tạo thành tiếp lộp độp nặng nề. Thiếu niên đang đi đột nhiên dừng bước, trong đình nhỏ bên trái có một người đang đứng thẳng đó nhìn cậu.
Người kia chính là Nghiêm Cẩn.
Thiếu niên sửng sốt, sau đó bình tĩnh hỏi:
- Tiểu ma vương, muộn thế này sao cậu lại ở đây?
- Chẳng phải cậu cũng ở đây sao? Thẩm Phi!
- Mẹ tôi là quản lý ở đây, chẳng phải mọi người đều biết sao? Có lần tôi đã cho mọi người vé vào cửa. Tôi về nhà, giúp mẹ đi kiểm tra một vòng
- Cậu thật hiếu thảo, đáng tiếc kết quả kiểm tra DNA của hai người lại chẳng có quan hệ huyết thống
Sắc mặt Thẩm Phi trầm xuống không nói gì. Nghiêm Cẩn lại nói:
- Cô ấy tới đón cậu, lúc ở phòng khách của trường chờ cậu có uống một chén trà. Trên chén để lại DNA của cô ấy.
Nghiêm Cẩn dựa vào cột đình:
- Cậu xem, cách lấy DNA của tôi văn minh hơn cậu nhiều, sao thô bạo như các người chứ, còn làm xước tay Mai Côi.
Thẩm Phi mím môi, nửa ngày sau mới đáp:
- Tôi không biết cậu đang nói gì, DNA của Mai Côi làm sao? Vấn đề huyết thống giữa tôi và mẹ tôi cũng chẳng liên quan gì đến cậu đúng không
- Quả thật có phải là mẹ đẻ của cậu hay không vốn chẳng liên quan đến ai nhưng mà xét nghiệm ra lại thấy cậu và bác sĩ X có quan hệ cha con, vấn đề này lại nghiêm trọng rồi!
Những lời này khiến Thẩm Phi biến sắc. Nghiêm Cẩn lại nói tiếp:
- Lúc cậu ở bệnh viện có để lại DNA, nằm năm đó Đinh Thành là thần đồng nổi tiếng như vậy, trong viện nghiên cứu vẫn còn giữ lại giấy khám sức khỏe của ông ta, cả DNA cũng có giữ lại, cho nên đem đi đối chiếu, kết quả nhanh chóng được đưa ra thôi.
Thẩm Phi nghiến răng nói:
- Thì ra thân thế của tôi là như vậy!
Nghiêm Cẩn lạnh lùng nói:
- Tôi không có hứng thú gì với thân thế của cậu nhưng cậu và cha cậu liên thủ bắt Mai Côi đi thì việc này không đơn giản nữa rồi
- Tôi không biết Mai Côi ở đâu. Tôi cũng không bắt cô ấy đi, hôm đó tôi cũng bị thương, chẳng phải cậu cũng biết sao? Tôi bị bắn một liều thuốc gây mê, suýt thì mất mạng còn gì.
- Cậu có biết sơ hở của cậu ở đâu không? Chính ngay tại điểm này. Cậu bị đánh cho hôn mê nhưng tại sao bọn chúng không thuận tay bắt cả cậu đi? Dựa vào tính thích làm nghiên cứu của bác sĩ X, thêm người siêu năng lực với hắn mà nói chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Hơn nữa, năng lực của cậu đặc biệt như vậy, tấm thân bất tử, vết thương nào cũng có thể tự động khép miệng, với bác sĩ X mà nói chẳng lẽ lại không có chút giá trị nghiên cứu nào?
Thẩm Phi không nói được gì thêm, Nghiêm Cẩn lại tiếp:
- Cho nên tôi nghĩ chắc chắn cậu có vấn đề. Hắn để cậu quay về trường học là để cậu tiếp tục quan sát động tĩnh trong trường. Trọng điểm của hắn là công ty Nhã Mã, là chỗ cha tôi nhưng phía trường học hắn cũng không thể yên tâm, vì thế cha con đương nhiên liên hợp, cậu theo dõi trường học, nói lại tình hình cho hắn. Đáng tiếc phía trường học chẳng có động tĩnh gì, mà phía công ty và cảnh sát càng lúc càng khó đối phó, vì thế bác sĩ X triệu hồi cậu về để làm việc khác.
- Cậu thích nói gì cũng được.
Thẩm Phi như không muốn cãi cọ gì thêm.
- Được rồi, vậy để tôi nói tiếp
Nghiêm Cẩn đi đi lại lại vài bước:
- Cậu ở trường học vài năm, tiết lộ tin tình báo của trường học và hiệp hội cho bác sĩ X khiến cho hắn hiểu rõ về từng người siêu năng lực một. Quan trọng hơn cả chính là khi phía bên kia đòi Phùng Quang Hoa cung cấp người, nếu mục tiêu là bạn học trong trường thì cậu có thể động tay chân một chút. Như chuyện đối phó với Mai Côi vậy, dường như là lơ đãng nhưng lại tạo điều kiện cho Phùng Quang Hoa ra tay. Phùng Quang Hoa nghĩ mọi chuyện đều do mình mình làm nhưng không ngờ lại có cả cậu giúp đỡ
Thẩm Phi miễn cưỡng khen, bình tĩnh nghe Nghiêm Cẩn quở trách hành vi của mình. Nghiêm Cẩn nói xong thì hỏi:
- Tôi muốn biết, sao các người lại nghi ngờ Mai Côi?
- Lúc Hùng Đông Bình ở hiệu sách nhận thấy có tâm ngữ giả khác, vốn nghĩ là Lỗ An Hoa nhưng sau đó dựa vào tin tình báo thì thấy lúc đó Lỗ An Hoa căn bản không có ở thành phố A. Cho nên là một người khác mà chúng tôi không biết. Hạ Bồi nói lần xảy ra vụ bắt cóc ở trường Ánh Dương có cảm nhận được có tâm ngữ giả nhưng sau đó không có gì khác lạ. Ở trường Ánh Dương rồi lại chuyển đến Nhã Mã thì cũng chỉ có Mai Côi. Nhưng tôi không dám chắc, vì thế ông ấy đã sai người đi lấy mẫu máu.
Ông ấy đương nhiên là chỉ bác sĩ X.
Nghiêm Cẩn híp mắt lại, vẻ mặt phẫn nộ:
- Không phải cậu thích Mai Côi sao? Sao có thể nhẫn tâm hạ độc thủ?
- Tôi đúng là thích cô ấy nhưng theo thứ bậc mà nói, tôi là cậu của cô ấy. Tôi không thể thích cô ấy
Vẻ mặt Thẩm Phi không chút cảm xúc
- Không thể thích thì hủy diệt Mai Côi sao?
- Tôi không chiếm được, cậu cũng không chiếm được, như vậy tôi sẽ thấy thoải mái hơn nhiều
Thẩm Phi nói rất thản nhiên như thể đang bàn chuyện thời tiết
Nghiêm Cẩn giận dữ:
- Cậu là kẻ biến thái!
- Tôi không biến thái!
Trong nháy mắt này, Thẩm Phi phản ứng rất dữ dội, từ “biến thái” như thể một mũi dao đâm vào tim cậu. Nghiêm Cẩn nhìn Thẩm Phi không nói gì. Thẩm Phi dần bình ổn lại cảm xúc rồi lạnh lùng nói:
- Tiểu ma vương, tật xấu dài dòng quanh co của cậu vẫn không sửa, cậu ở đây nói năng vô nghĩa cả nửa ngày với tôi có biết điều này đồng nghĩa với gì không?
Nghiêm Cẩn chau mày.
- Đồng nghĩa với việc tôi có đủ thời gian để điều động nhân mã tới tiêu diệt cậu
Thẩm Phi nói xong, giơ bàn tay vẫn đút trong túi áo lên, trong tay là một chiếc di động, trên màn hình di động hiển thị vẫn đang trò chuyện.
Trong mưa đêm, hơn mười bóng đen lấp ló, mắt lóe ra ánh sáng màu xanh lá cây trong bóng đêm trông rất đáng sợ. Những bóng đen này nhanh chóng vây kín đình nhỏ
- Lang yêu? (ma sói)
- Đương nhiên không chỉ có thế. Đối phó với cậu đương nhiên không phải chỉ mười mấy con lang yêu là có thể thu phục được
Nghiêm Cẩn cười lạnh:
- Đương nhiên rồi, lang yêu chẳng phải lúc trước đều chơi đùa với tôi sao, muốn bắt tôi thì chúng nó thật đúng là không đủ tư cách.
- Bọn chúng không phải lang yêu bình thường
- Biến thái? Giống cậu?
Nghiêm Cẩn nhìn ánh sáng lóe ra từ đằng xa, tựa hồ có một số đông nhân mã đang vây lấy. Cậu lùi về sau vài bước, đứng giữa đình nhỏ.
Từ biến thái này lại kích thích Thẩm Phi, cậu cười một tiếng dài, mười mấy con lang yêu xông lên từ bốn phía mà vây lấy Nghiêm Cẩn. Tiểu ma vương quát lớn đứng thủ thế nhưng chưa đợi cậu động thủ thì trong đình đột nhiên xuất hiện một thiếu niên khác tay cầm bảo kiếm, người như gió lốc mà đánh về phía bọn lang yêu. Cậu một kiếm vung ra là đánh thẳng vào đầu lang yêu, chỉ trong khoảnh khắc máu tươi đã phủ đầy. Vài con lang yêu khác thấy tình thế bất ổn, vừa định tháo lui nhưng không kịp tốc độ của bảo kiếm kia, chỉ thấy bóng kiếm lóe lên, mười mấy con lang yêu đều ngã xuống đất.
- Tất Mặc Ngôn.
Thẩm Phi thì thào tự nói.
- Tôi còn cứ tưởng có gì đặc biệt, chẳng phải rơi đầu là chết sao?
Mặc Ngôn nói chuyện chẳng dễ nghe gì cả. Nghiêm Cẩn nhìn người bị máu bắn đầy mà tức giận nói:
- Cậu có bản lĩnh như thế thì không thể chọn chỗ xa xa mà giết à?
- Thế tự cậu làm đi? Mặc Ngôn tức giận
- Không, không, cậu làm vẫn hơn
Nghiêm Cẩn liên tục xua tay đầy khiêm tốn. Mặc Ngôn lạnh lùng cầm kiếm đứng đó
Có điều gì đó không đúng nhưng Thẩm Phi còn chưa kịp nghĩ ra. Một Nghiêm Cẩn đã khiến người ta đủ đau đầu giờ lại thêm một Mặc Ngôn, xem ra phải điều động thêm người, nếu có thể bắt được một trong hai người này thì có thể khiến công ty Nhã Mã phải cúi đầu xin hàng sẽ không phải là chuyện khó
Đằng xa, một số nhân viên có trang bị đầy đủ đã chạy tới, vây kín đình nhỏ, họng súng chĩa về phía Nghiêm Cẩn và Tất Mặc Ngôn.
- Các người là thần tộc nhưng những người chúng tôi cũng không yếu, quan trọng nhất là lại chỉ có hai người như thế kia
- Ai bảo chúng tôi chỉ có hai người?
Nghiêm Cẩn lại gào lớn
Thẩm Phi nhíu mày:
- Khỏi cần nói dối tôi là Nghiêm tiên sinh phái người đến, công ty Nhã Mã và bên cảnh sát đều được theo dõi cẩn thận, căn bản chẳng hề có dấu hiệu hành động ở đây. Huống chi, hai hôm nay, ngoài chúng ta thì phía ma tộc cũng gây nhiều phiền toái, chỉ sợ giờ Nghiêm tiên sinh có phân thân cũng không kịp đến cứu các cậu.
- Mắt các người quá nhỏ rồi. Trên đời này chỉ có Nghiêm tiên sinh sao? Chỉ có công ty Nhã Mã sao?
Nghiêm Cẩn dường như rất tức giận.
Rốt cuộc là chỗ nào khác thường? Thẩm Phi mặc kệ, vẫy tay hạ lệnh tấn công. Nhất thời tiếng súng ầm ầm vang lên trong hoàng lăng yên tĩnh
Đạn ra khỏi nòng, Mặc Ngôn liền phát hiện có điều khác lạ, trên đạn có “diệt thần chú”, không đánh chết bọn họ nhưng cũng đủ khiến họ trọng thường. Kết giới phòng hộ bình thường cũng vô dụng. Cậu vung trường kiếm, dùng vận tốc ánh sáng mà đánh bạt viên đạn đầu tiên. Nghiêm Cẩn né phía sau la hét ỏm tỏi:
- Mặc Ngôn, cậu phải bảo vệ mình, chắc chắn rằng mình không bị thương mới được.
- Câm miệng đi, phiền phức!
Mặc Ngôn quát cậu một tiếng, mắt thấy quá nhiều đạn sắp không chống lại được, cậu kéo Nghiêm Cẩn nhảy lên chóp đình, vỗ một chưởng phá tung nóc đình rồi xông ra ngoài
Cuối cùng Thẩm Phi mới lấy lại phản ứng:
- Cậu không phải là Tiểu ma vương
Phế vật vô dụng này phải nhờ đến Mặc Ngôn che chở thì sao có thể là Tiểu ma vương.
Giữa không trung, Nghiêm Cẩn kia cười to:
- Mình diễn quá đạt rồi, tiếc là vừa nãy không quay lại, đáng ra để cho Tiểu ma vương xem thử mới đúng
- Xem cái gì, để anh ấy chửi chết cậu à. Mai Côi Mai Côi, có bao giờ Tiểu ma vương gọi như thế không?
- À, đúng đúng! Mình quên thôi nhưng lời thoại quá nhiều, tới nơi mới đưa thư mình nhớ hết đã là quá giỏi rồi, xưng hô chỉ là vấn đề nhỏ
- Đổng Trạch Huy!
Thẩm Phi giận dữ, nhất định là cậu ta, cả trường chỉ có cậu ta là người biến hình. Theo tiếng kêu này của cậu, vài giọng nói quen thuộc vang lên từ bốn phía:
- Còn bọn mình nữa này!
Thẩm Phi còn chưa kịp quay đầu đã bị hai viên đạn bắn trúng vào bả vai, lực đánh khiến cậu ngã xuống đất nhưng miệng vết thương nhanh chóng khép lại, bên tai lại nghe tiếng súng liên thanh, cậu đứng dậy. Mẫn Lệ và Lam Băng đứng cách đó không xa, đứng sau gốc đại thụ bắn về phía quân nửa người nửa thú của Thẩm Phi. Hiển nhiên hai người bọn họ đã thấy Thẩm Phi đứng dậy
- Đã bảo đừng bắn vào cậu ta, phí đạn quá
- Mình hận, quá đáng ghét, thế mà mình còn nghĩ cậu ta là bạch mã vương tử.
Thẩm Phi híp mắt lại, sao lại thế này, sao trong nháy mắt tình hình đã bị xoay chuyển. Đổng Trạch Huy giả mạo Tiểu ma vương đứng đây dông dài nửa ngày, cậu nhân cơ hội điều động nhân mã đến thì lại đúng ý bọn họ, đây rõ ràng là điệu hổ ly sơn. Nói như vậy thì Tiểu ma vương thực sự chỉ e là đã xuống Hoàng lăng dưới lòng đất. Vừa nghĩ đến đó Thẩm Phi đã nóng vội, cậu không thể để Tiểu ma vương đưa Mai Côi đi, Mai Côi phải ở bên cậu, cho dù chết cũng chỉ có thể ở bên cậu
Cậu đang định chạy về phía Hoàng lăng thì một bóng đen từ trên cao phi xuống, sức mạnh vô cùng khiến cậu ngã xuống. Thẩm Phi thuận thế lăn một vòng rồi nhìn kỹ lại, thì ra là Cừu Tranh. Cừu Tranh nhe răng nanh dài nhọn hoắt ra rồi nói:
- Định đi đâu thế?
Bên kia, Lam Băng đã hết đạn, Mẫn Lệ cũng không còn. Mấy con nửa người nửa thú dương như đã biết bọn họ đang trong tình trang nguy cấp nên vọt tới vị trí bọn họ ẩn thân. Lam Băng hét lớn một tiếng:
- Xem ta đây!
Vừa vung chưởng lên thì những hạt mưa lớn trong không trung biến thành mưa đá nện thẳng vào đầu đám yêu thú kia, mấy con không chuẩn bị kịp mà kêu la thảm thiết.
Nhưng mưa đá không thể đánh chết người, bọn chúng vừa bị đánh vừa chạy đến, hơn nữa càng bị mưa đá nện thì lại càng tức giận. Mẫn Lệ lấy chủy thủ chờ sẵn, đợi bọn chúng đến gần thì đọc khẩu quyết, một đạo phù chú ảo đánh ra, đám nhân thú kia nhất thời cảm thấy như bị nhốt lại, đang giãy dụa thì Mẫn Lệ và Lam Băng đã tiến tới, mỗi người một đao chém ngã bọn chúng
Hai người đang nghĩ tới việc cướp súng để giúp mọi người thì bỗng nhiên một khối nước tụ lại thành hình đứa trẻ ở giữa không trung:
- Tiểu Băng Nhân, chiêu này của cậu hay lắm, mình cũng muốn chơi
- Ớ! Thủy Linh, chẳng phải cậu đi theo Tiểu ma vương sao?
Lam Băng sửng sốt đáp
- Khắp nơi đều là nước, chỗ nào cũng là mình, còn cần gì nữa. Mau mau, để mình chơi nào
Thủy Linh vẫy tay một cái, những giọt mưa đầy trời biến thành hình quả trùy dừng lại giữa không trung. Lam Băng ngưỡng mộ há hốc miệng, lấy lại tinh thần rồi biến những quả trùy thành băng. Chỉ trong nháy mắt những quả trùy nện lia lịa vào đám nhân thú. Thủy Linh cười lớn, trong tiếng cười, trùy băng sắc bén nện vào đám nhân thú khiến bọn chúng hoảng hốt ngã lia lịa
Thủy Linh cao hứng hoa chân múa tay, đang đắc ý, bỗng nhiên kêu lên:
- Chết rồi, mình phải đi giúp Tiểu ma vương, các cậu chơi tiếp đi nhé!
/76
|