Hai con chó lớn đang sủa vang, vùng vẫy để thoát khỏi vòng cổ, người huấn luyện chó sắp sửa giữ không nổi chúng nữa rồi.
Phượng Hữu bẻ một bông hoa, vặt mấy cánh hoa xuống, gã cười, mắt mang theo ý cảnh cáo, “Tôi thành tâm mời cô xem một màn kịch hay, đi qua phía tôi nào.”
“Tôi thích nhất là xem kịch hay đấy.” Thẩm Thung Nhạn rất vui vẻ, “Nam Phụ tiên sinh, anh phải cố gắng chút đó, nếu diễn hay thì tôi nhất định sẽ tiến cử anh với người săn tìm ngôi sao đấy. Xã hội bây giờ kinh tế bấp bênh, không biết chừng ngày nào đó thất nghiệp thì có thêm một kỹ năng là có thêm một lối đi đấy.”
Gã dẫm lên mấy cánh hoa, “Chị Thẩm, qua đây. Nếu không, hai con chó này, sẽ nhào đến phía chị đấy.”
“Ác độc quá đi.” Thẩm Thung Nhạn dựa vào Hứa Huệ Chanh, dáng vẻ yếu ớt như bị shock rất nặng, “Tôi chỉ lớn hơn anh có 45 ngày, chỉ có 45 ngày thôi đó! Vậy mà anh lại dùng cái danh xưng tàn nhẫn như thế.”
Thẩm Thung Nhạn móc khăn tay ra, khóc lóc kể lể với Hứa Huệ Chanh, “Gương mặt của tôi trẻ trung xinh đẹp như thế, vậy mà anh ta có thể nói ra một tiếng ‘chị’.”
“Thái Mỹ tiểu thư, cô thật sự rất trẻ trung, rất xinh đẹp.” Hứa Huệ Chanh vẫn chưa làm rõ chuyện là như thế nào, thế nhưng, cô chọn cách tin tưởng Thẩm Thung Nhạn. Cô và Thẩm Thung Nhạn chỉ gặp mặt hai lần, biểu hiện của Thẩm Thung Nhạn cũng rất kỳ quái, nói chuyện thì thần kinh vô cùng. Nhưng với thân phận của cô ấy, Thẩm Thung Nhạn có rất nhiều lý do để đuổi cô đi. Thế nhưng, Thẩm Thung Nhạn chưa từng làm khó dễ cô.
Thẩm Thung Nhạn nghe thấy lời này, liền nín khóc chuyển cười, “Tôi biết vậy mà.”
Phượng Hữu đứng ở nơi không xa, ném đóa hoa kia xuống, ánh mắt của gã khóa chặt trên gương mặt Thẩm Thung Nhạn. Một hồi sau, gã ra hiệu cho thuộc hạ thả chó.
Vì nhận được mệnh lệnh của huấn luyện viên, hai con chó đã trong trạng thái hết sức hăng tiết, vòng cổ vừa được nới lỏng, chúng nó liền lao nhanh đến.
Thẩm Thung Nhạn hoảng loạn hét to một tiếng, rồi đẩy mạnh Hứa Huệ Chanh một cái, sau đó ném túi xách của mình về phía hai con chó, vắt chân lên chạy.
Hứa Huệ Chanh bất thình lình bị đẩy một cái liền lảo đảo lùi về sau mấy bước, té nhào vào trong bụi hoa.
Thẩm Thung Nhạn cứ chạy rồi chạy, chợt nghĩ đến thứ gì đó, cô nàng dừng chân lại. Cô nàng cầm chậu hoa nhỏ ở bên cạnh lên, ném về phía hai con chó, “Chó hư! Dám ăn hiếp một đại mỹ nữ như ta!”
Hai con chó bị chọc giận, chạy lồng lên về phía cô nàng.
Cô nàng xách váy lên, tiếp tục chạy trốn, miệng không ngừng kêu thét, “Á á á, đáng sợ quá!”
Hứa Huệ Chanh bò dậy khỏi đám hoa và bùn đất, nhìn thấy Thẩm Thung Nhạn và hai con chó chạy vòng quanh vườn hoa. Thần kỳ là, Thẩm Thung Nhạn luôn luôn duy trì khoảng cách 2, 3 mét với lũ chó.
Hứa Huệ Chanh hoảng sợ chưa thôi, cũng chạy qua muốn giúp Thẩm Thung Nhạn.
Đột nhiên Thẩm Thung Nhạn phốc một cái, leo tót lên trên một cây lớn. Động tác đó vừa mau lẹ lại linh hoạt.
Hai con chó bám dưới gốc cây sủa vang.
Phượng Hữu ở một bên, nhưng không ngăn cản. Gã còn ngồi xuống ghế hoa, vắt chăn thưởng thức màn kịch này. Cho đến khi Thẩm Thung Nhạn ngồi lên cành cây, ôm lấy thân cây gào khóc, “Trời ơi, thật đáng sợ quá.” Gã mới ra hiệu cho huấn luyện chó cho mấy con chó chuyển mục tiêu mới sang Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy Thẩm Thung Nhạn đã an toàn, bèn bắt đầu tự mình chạy thoát thân. Cô gần như chẳng giây nào dám lơi lỏng, chỉ biết chạy. Thế nhưng tốc độ của cô lại không thể nào bằng mấy con chó giống sói được.
Vào khoảnh khắc cô sắp sửa bị hai con chó đuổi kịp, trong không khí xẹt qua một tia sáng bạc, có một ngọn xích quất thật mạnh vào lưng con chó.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Thung Nhạn đã leo xuống cây. Lúc trước trên eo cô nàng có đeo một sợi dây xích dài màu bạc lấp lánh, mà lúc này đây, sợi xích bạc kia đang ở trong tay cô nàng. Cô nàng ném nguyên sợi xích về phía con chó.
Con chó nhảy dựng lên muốn đớp Thẩm Thung Nhạn.
Thẩm Thung Nhạn lại hoảng hốt hét lớn, “Đáng sợ quá! Chó hư hiếp đáp đại mỹ nhân kìa!” Sau đó cô thuận tay nhấc chậu hoa ở bên cạnh, trái một chậu phải một chậu ném về phía hai con chó, cứ như luyện thái cực quyền vậy.
Phượng Hữu vốn vẫn còn treo lấy nụ cười nhìn cô nàng biểu diễn, thậm chí gã còn cho huấn luyện viên chó ra ngoài. Gã muốn một mình xem kịch. Thế nhưng đột nhiên một cuộc gọi đến, khiến cho trái tim gã nhất thời trĩu xuống.
Cũng đồng thời, nơi xa có tiếng mô tơ xe hơi truyền đến, kèm theo còn có những thứ âm thanh hỗn tạp khác nữa. Đống tiếng ồn đó càng lúc càng tiến lại gần.
Chiếc xe đâm nát rào chắn bảo vệ bên ngoài vườn hoa, trên đường lao như tên dẹp bay hết tất cả chướng ngại vật, cuối cùng chiếc xe ngoặt một vòng cua lớn, trực tiếp húc bay một con chó không kịp né tránh.
Chiếc xe thắng gấp ở ngay bên cạnh Hứa Huệ Chanh.
Cửa xe mở ra, Chung Định chậm rãi bước xuống.
“Thật mệt chết tôi rồi.” Thẩm Thung Nhạn ném chậu hoa cuối cùng lên đầu con chó, sau đó lau mồ hôi, lớn tiếng nói, “Tình yêu của Hôn Phu tiên sinh đối với em có thiên địa chứng giám, nhật nguyệt tỏ rõ, em biết mà, anh nhất định sẽ đến cứu em.”
Hứa Huệ Chanh ngã ngồi ở một bên. Ban nãy trong lúc hỗn loạn, cô dốc sức kiềm chế cơn sợ hãi của mình, mà nay khi thấy người đàn ông này, rốt cuộc cô cũng có thể thở phào nhẹ nhỏm.
Chung Định không quay đầu lại nhìn cô, trong mắt hắn không một tia sáng, chỉ có khói mù đen kịt. Hắn nhìn thẳng về phía Phượng Hữu.
Phượng Hữu để lộ ra nụ cười thanh xuân nhãn hiệu của mình, “Anh Chung Định sao cũng đến rồi vậy, là chị Thẩm báo cho anh biết à?”
Thẩm Thung Nhạn lại chen vào một câu, “Đây là tâm linh tương ứng của tình yêu đó.”
Hứa Huệ Chanh im lặng, cô nhìn vào bóng lưng của Chung Định, đó là sức mạnh dẹp bỏ hết toàn bộ sự bất an trong cô.
“Tiểu Sơn Trà, xoay người lại.”
Giọng nói của Chung Định rất trầm thấp, cô nghe ra hắn đang kiềm chế. Cô vẫn không hề lên tiếng, chỉ thuận theo lời hắn, muốn đứng dậy xoay người lại. Thế nhưng đôi chân vừa nãy mới dốc hết sức ra để chạy, giờ này đang âm ỉ co rút. Cô bèn chậm chạp nhấc chân lên, dịch mông xoay mình lại.
Ánh mắt của Thẩm Thung Nhạn lượn vòng giữa Chung Định và Hứa Huệ Chanh. Cô nàng nhìn thấy động tác của Chung Định, thế nhưng không kịp phát biểu ý kiến gì.
Phượng Hữu hiển nhiên cũng có thể cảm nhận được, có thứ gì đó lóe lên ngay bên hông gã.
Viên đạn đó bắn xuyên qua cánh tay trái của gã.
Bởi vì có thiết bị giảm thanh, Hứa Huệ Chanh vẫn yên lặng ngắm nhìn biển hoa trước mặt mình.
Chung Định cong khóe miệng, tiếp tục lên nòng.
Nếu không phải trong tình cảnh bây giờ, chắc hẳn Thẩm Thung Nhạn đã vỗ tay tán thưởng tỉ lệ trúng đích của Chung Định rồi. Lần thứ nhất, tay trái. Lần thứ hai, chân trái. Lần thứ ba, vai trái.
Nhưng cô nàng vẫn kiềm chế không được, khen ngợi, “Không hổ là Hôn Phu tiên sinh của em.”
Tuy rằng Phượng Hữu là con riêng, thế nhưng vì được Chung phụ cưng chiều, năm 14 tuổi gã cũng đã bắt đầu khóa huấn luyện kỹ năng phòng thân đặc hiệt trong Chung gia. Gã và Chung Định, là cùng một thầy dạy.
Cho nên trên thế gian này, có một thứ gọi là thiên bẩm.
Chung Định từ nhỏ đã đánh hỗn chiến và quần chiến, thế nào gọn gẽ thì đánh thế đó. Sau này dần dà kiềm hãm lại, rồi theo Việt Tài chơi súng ống mô hình. Những loại vũ khí khác, Chung Định chỉ chơi qua loa, chỉ có các loại súng ống, thì hắn lại có nhãn lực cực kỳ nhạy bén.
Thẩm Thung Nhạn nhìn máu từ những vết thương trên người Phượng Hữu rỉ ra ngày càng nhiều, cảm thấy có chút đồng tình.
Nghĩ đến thì, đây đại khái chính là kết quả của kẻ không biết người biết mình vậy.
—-
Hứa Huệ Chanh biết giữa Chung Định và Phượng Hữu chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng cô không quay đầu lại.
Lúc Chung Định đi đến ôm lấy cô, kêu cô nhắm mắt lại, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn không cho cô mở mắt, thì mắt cô luôn khép lại. Cô đã ở nơi thiên đường ấm áp nhất rồi, cho nên, cô không còn sợ bất cứ thứ gì nữa.
Hiếm có khi nào Thẩm Thung Nhạn lại im lặng đến thế này, cô nàng nhìn Chung Định lái xe đi khỏi. Qua một hồi lâu, cô nàng thở dài, “Nguyên phối tôi thật số khổ quá.”
Chắc hẳn những người làm trong biệt thự này, đều đã bị bên phía Chung Định xử lý hết cả rồi.
Cô nàng chầm chậm đi về phía Phượng Hữu.
Máu của Phượng Hữu vẫn đang tuôn chảy, gã nằm dưới đất cỏ, không hề cử động.
Cô nàng ngồi xổm xuống, đối diện với đôi mắt vô tri vô thức của gã, “Hi, Nam Phụ tiên sinh vẫn còn sống chứ?” Giọng nói của cô nàng tỏ ra thật hồn nhiên vô tội.
Thần trí của Phượng Hữu đang chống trọi với cơn đau buốt.
“Sao mà anh đần thế.” Hai tay cô nàng khoanh đầu gối, “Anh hại Tình Địch tiểu thư, thế là tự đào hố chôn mình rồi. Nếu như muốn giết, mục tiêu phải là Hôn Phu tiên sinh chứ. Anh ta mà chết rồi thì Tình Địch tiểu thư cũng chẳng cách nào báo thù. Nhưng nếu Hôn Phu tiên sinh mà sống, thì lúc nào cũng có thể trả thù xã hội cả.”
“Cho nên nói, tôi ăn cơm trắng nhiều hơn anh 45 ngày, ưu thế của trí thông minh cũng thể hiện ra hết.”
“Đúng rồi, tôi còn muốn nói cho anh biết.” Thẩm Thung Nhạn đè lên miệng vết thương trên vai trái của Phượng Hữu, nhìn gã đau đến co quắp, sắc mặt tái nhợt, cô nàng cười cười, “Nếu như Hôn Phu tiên sinh không nguôi giận, thì mẹ anh sẽ rất nguy hiểm đó.”
“Nhưng mà, thật ra anh cũng đã biết rồi ha.”
Cho nên lúc Chung Định bắn giết, Phượng Hữu không phản kháng gì nhiều.
“Nam Phụ tiên sinh, anh nói xem tôi có nên cứu anh không ha?” Thẩm Thung Nhạn đau đầu “Nếu như không phải thánh mẫu, thì không thể làm nữ chính được.”
Phượng Hữu nghe thấy cô ta vo ve bên tai gã, nhưng bây giờ gã chẳng có thừa sức lực phân tích lời cô nàng nói.
Đối mặt với sống chết, gã không muốn để ý đến một đứa thần kinh.
—-
Ngày 14 tháng 2, là một ngày lễ ngọt ngào.
Vào ngày này, Chung phụ đều ở cùng với mẹ ruột của Phượng Hữu.
Thế nhưng năm nay, lại vô cùng kinh khiếp.
Ngôi biệt thự Chung phụ tặng cho Phượng Oanh Oanh tọa lạc ở một tiểu khu thanh tịnh nơi lưng chừng núi. Theo lời Chung phụ nói, Phượng Oanh Oanh tri thư đạt lễ, tinh ý nhạy bén, chỉ có nơi non xanh nước biếc, bồng lai tiên cảnh mới có thể xứng tầm.
Chung phụ năm nay đã quá 50, vẫn oai phong hùng dũng. Buổi chiều, sau khi cùng Phượng Oanh Oanh ân ái, hai người đang nói chuyện tâm tình thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
Phượng Oanh Oanh nghi ngờ.
Chung phụ giận dữ lộ rõ.
Phượng Oanh Oanh lắc đầu, khuyên ông ta đừng tức giận.
Nghe giọng bà ta ân cần, Chung phụ bỗng cảm thấy thư thái.
Sau đó, Chung phụ khoác áo xuống lầu.
Liền nhìn thấy một hàng người áo đen đứng dưới phòng khách.
Chung phụ giận tím mặt mày, vặn hỏi là ai, có chuyện gì.
“Chào ngài, làm phiền rồi.” Hayakawa Riho khẽ mỉm cười, lễ phép trả lời, “Tôi đang đợi mệnh lệnh tắm máu Phượng gia.”
Phượng Hữu bẻ một bông hoa, vặt mấy cánh hoa xuống, gã cười, mắt mang theo ý cảnh cáo, “Tôi thành tâm mời cô xem một màn kịch hay, đi qua phía tôi nào.”
“Tôi thích nhất là xem kịch hay đấy.” Thẩm Thung Nhạn rất vui vẻ, “Nam Phụ tiên sinh, anh phải cố gắng chút đó, nếu diễn hay thì tôi nhất định sẽ tiến cử anh với người săn tìm ngôi sao đấy. Xã hội bây giờ kinh tế bấp bênh, không biết chừng ngày nào đó thất nghiệp thì có thêm một kỹ năng là có thêm một lối đi đấy.”
Gã dẫm lên mấy cánh hoa, “Chị Thẩm, qua đây. Nếu không, hai con chó này, sẽ nhào đến phía chị đấy.”
“Ác độc quá đi.” Thẩm Thung Nhạn dựa vào Hứa Huệ Chanh, dáng vẻ yếu ớt như bị shock rất nặng, “Tôi chỉ lớn hơn anh có 45 ngày, chỉ có 45 ngày thôi đó! Vậy mà anh lại dùng cái danh xưng tàn nhẫn như thế.”
Thẩm Thung Nhạn móc khăn tay ra, khóc lóc kể lể với Hứa Huệ Chanh, “Gương mặt của tôi trẻ trung xinh đẹp như thế, vậy mà anh ta có thể nói ra một tiếng ‘chị’.”
“Thái Mỹ tiểu thư, cô thật sự rất trẻ trung, rất xinh đẹp.” Hứa Huệ Chanh vẫn chưa làm rõ chuyện là như thế nào, thế nhưng, cô chọn cách tin tưởng Thẩm Thung Nhạn. Cô và Thẩm Thung Nhạn chỉ gặp mặt hai lần, biểu hiện của Thẩm Thung Nhạn cũng rất kỳ quái, nói chuyện thì thần kinh vô cùng. Nhưng với thân phận của cô ấy, Thẩm Thung Nhạn có rất nhiều lý do để đuổi cô đi. Thế nhưng, Thẩm Thung Nhạn chưa từng làm khó dễ cô.
Thẩm Thung Nhạn nghe thấy lời này, liền nín khóc chuyển cười, “Tôi biết vậy mà.”
Phượng Hữu đứng ở nơi không xa, ném đóa hoa kia xuống, ánh mắt của gã khóa chặt trên gương mặt Thẩm Thung Nhạn. Một hồi sau, gã ra hiệu cho thuộc hạ thả chó.
Vì nhận được mệnh lệnh của huấn luyện viên, hai con chó đã trong trạng thái hết sức hăng tiết, vòng cổ vừa được nới lỏng, chúng nó liền lao nhanh đến.
Thẩm Thung Nhạn hoảng loạn hét to một tiếng, rồi đẩy mạnh Hứa Huệ Chanh một cái, sau đó ném túi xách của mình về phía hai con chó, vắt chân lên chạy.
Hứa Huệ Chanh bất thình lình bị đẩy một cái liền lảo đảo lùi về sau mấy bước, té nhào vào trong bụi hoa.
Thẩm Thung Nhạn cứ chạy rồi chạy, chợt nghĩ đến thứ gì đó, cô nàng dừng chân lại. Cô nàng cầm chậu hoa nhỏ ở bên cạnh lên, ném về phía hai con chó, “Chó hư! Dám ăn hiếp một đại mỹ nữ như ta!”
Hai con chó bị chọc giận, chạy lồng lên về phía cô nàng.
Cô nàng xách váy lên, tiếp tục chạy trốn, miệng không ngừng kêu thét, “Á á á, đáng sợ quá!”
Hứa Huệ Chanh bò dậy khỏi đám hoa và bùn đất, nhìn thấy Thẩm Thung Nhạn và hai con chó chạy vòng quanh vườn hoa. Thần kỳ là, Thẩm Thung Nhạn luôn luôn duy trì khoảng cách 2, 3 mét với lũ chó.
Hứa Huệ Chanh hoảng sợ chưa thôi, cũng chạy qua muốn giúp Thẩm Thung Nhạn.
Đột nhiên Thẩm Thung Nhạn phốc một cái, leo tót lên trên một cây lớn. Động tác đó vừa mau lẹ lại linh hoạt.
Hai con chó bám dưới gốc cây sủa vang.
Phượng Hữu ở một bên, nhưng không ngăn cản. Gã còn ngồi xuống ghế hoa, vắt chăn thưởng thức màn kịch này. Cho đến khi Thẩm Thung Nhạn ngồi lên cành cây, ôm lấy thân cây gào khóc, “Trời ơi, thật đáng sợ quá.” Gã mới ra hiệu cho huấn luyện chó cho mấy con chó chuyển mục tiêu mới sang Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy Thẩm Thung Nhạn đã an toàn, bèn bắt đầu tự mình chạy thoát thân. Cô gần như chẳng giây nào dám lơi lỏng, chỉ biết chạy. Thế nhưng tốc độ của cô lại không thể nào bằng mấy con chó giống sói được.
Vào khoảnh khắc cô sắp sửa bị hai con chó đuổi kịp, trong không khí xẹt qua một tia sáng bạc, có một ngọn xích quất thật mạnh vào lưng con chó.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Thung Nhạn đã leo xuống cây. Lúc trước trên eo cô nàng có đeo một sợi dây xích dài màu bạc lấp lánh, mà lúc này đây, sợi xích bạc kia đang ở trong tay cô nàng. Cô nàng ném nguyên sợi xích về phía con chó.
Con chó nhảy dựng lên muốn đớp Thẩm Thung Nhạn.
Thẩm Thung Nhạn lại hoảng hốt hét lớn, “Đáng sợ quá! Chó hư hiếp đáp đại mỹ nhân kìa!” Sau đó cô thuận tay nhấc chậu hoa ở bên cạnh, trái một chậu phải một chậu ném về phía hai con chó, cứ như luyện thái cực quyền vậy.
Phượng Hữu vốn vẫn còn treo lấy nụ cười nhìn cô nàng biểu diễn, thậm chí gã còn cho huấn luyện viên chó ra ngoài. Gã muốn một mình xem kịch. Thế nhưng đột nhiên một cuộc gọi đến, khiến cho trái tim gã nhất thời trĩu xuống.
Cũng đồng thời, nơi xa có tiếng mô tơ xe hơi truyền đến, kèm theo còn có những thứ âm thanh hỗn tạp khác nữa. Đống tiếng ồn đó càng lúc càng tiến lại gần.
Chiếc xe đâm nát rào chắn bảo vệ bên ngoài vườn hoa, trên đường lao như tên dẹp bay hết tất cả chướng ngại vật, cuối cùng chiếc xe ngoặt một vòng cua lớn, trực tiếp húc bay một con chó không kịp né tránh.
Chiếc xe thắng gấp ở ngay bên cạnh Hứa Huệ Chanh.
Cửa xe mở ra, Chung Định chậm rãi bước xuống.
“Thật mệt chết tôi rồi.” Thẩm Thung Nhạn ném chậu hoa cuối cùng lên đầu con chó, sau đó lau mồ hôi, lớn tiếng nói, “Tình yêu của Hôn Phu tiên sinh đối với em có thiên địa chứng giám, nhật nguyệt tỏ rõ, em biết mà, anh nhất định sẽ đến cứu em.”
Hứa Huệ Chanh ngã ngồi ở một bên. Ban nãy trong lúc hỗn loạn, cô dốc sức kiềm chế cơn sợ hãi của mình, mà nay khi thấy người đàn ông này, rốt cuộc cô cũng có thể thở phào nhẹ nhỏm.
Chung Định không quay đầu lại nhìn cô, trong mắt hắn không một tia sáng, chỉ có khói mù đen kịt. Hắn nhìn thẳng về phía Phượng Hữu.
Phượng Hữu để lộ ra nụ cười thanh xuân nhãn hiệu của mình, “Anh Chung Định sao cũng đến rồi vậy, là chị Thẩm báo cho anh biết à?”
Thẩm Thung Nhạn lại chen vào một câu, “Đây là tâm linh tương ứng của tình yêu đó.”
Hứa Huệ Chanh im lặng, cô nhìn vào bóng lưng của Chung Định, đó là sức mạnh dẹp bỏ hết toàn bộ sự bất an trong cô.
“Tiểu Sơn Trà, xoay người lại.”
Giọng nói của Chung Định rất trầm thấp, cô nghe ra hắn đang kiềm chế. Cô vẫn không hề lên tiếng, chỉ thuận theo lời hắn, muốn đứng dậy xoay người lại. Thế nhưng đôi chân vừa nãy mới dốc hết sức ra để chạy, giờ này đang âm ỉ co rút. Cô bèn chậm chạp nhấc chân lên, dịch mông xoay mình lại.
Ánh mắt của Thẩm Thung Nhạn lượn vòng giữa Chung Định và Hứa Huệ Chanh. Cô nàng nhìn thấy động tác của Chung Định, thế nhưng không kịp phát biểu ý kiến gì.
Phượng Hữu hiển nhiên cũng có thể cảm nhận được, có thứ gì đó lóe lên ngay bên hông gã.
Viên đạn đó bắn xuyên qua cánh tay trái của gã.
Bởi vì có thiết bị giảm thanh, Hứa Huệ Chanh vẫn yên lặng ngắm nhìn biển hoa trước mặt mình.
Chung Định cong khóe miệng, tiếp tục lên nòng.
Nếu không phải trong tình cảnh bây giờ, chắc hẳn Thẩm Thung Nhạn đã vỗ tay tán thưởng tỉ lệ trúng đích của Chung Định rồi. Lần thứ nhất, tay trái. Lần thứ hai, chân trái. Lần thứ ba, vai trái.
Nhưng cô nàng vẫn kiềm chế không được, khen ngợi, “Không hổ là Hôn Phu tiên sinh của em.”
Tuy rằng Phượng Hữu là con riêng, thế nhưng vì được Chung phụ cưng chiều, năm 14 tuổi gã cũng đã bắt đầu khóa huấn luyện kỹ năng phòng thân đặc hiệt trong Chung gia. Gã và Chung Định, là cùng một thầy dạy.
Cho nên trên thế gian này, có một thứ gọi là thiên bẩm.
Chung Định từ nhỏ đã đánh hỗn chiến và quần chiến, thế nào gọn gẽ thì đánh thế đó. Sau này dần dà kiềm hãm lại, rồi theo Việt Tài chơi súng ống mô hình. Những loại vũ khí khác, Chung Định chỉ chơi qua loa, chỉ có các loại súng ống, thì hắn lại có nhãn lực cực kỳ nhạy bén.
Thẩm Thung Nhạn nhìn máu từ những vết thương trên người Phượng Hữu rỉ ra ngày càng nhiều, cảm thấy có chút đồng tình.
Nghĩ đến thì, đây đại khái chính là kết quả của kẻ không biết người biết mình vậy.
—-
Hứa Huệ Chanh biết giữa Chung Định và Phượng Hữu chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng cô không quay đầu lại.
Lúc Chung Định đi đến ôm lấy cô, kêu cô nhắm mắt lại, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn không cho cô mở mắt, thì mắt cô luôn khép lại. Cô đã ở nơi thiên đường ấm áp nhất rồi, cho nên, cô không còn sợ bất cứ thứ gì nữa.
Hiếm có khi nào Thẩm Thung Nhạn lại im lặng đến thế này, cô nàng nhìn Chung Định lái xe đi khỏi. Qua một hồi lâu, cô nàng thở dài, “Nguyên phối tôi thật số khổ quá.”
Chắc hẳn những người làm trong biệt thự này, đều đã bị bên phía Chung Định xử lý hết cả rồi.
Cô nàng chầm chậm đi về phía Phượng Hữu.
Máu của Phượng Hữu vẫn đang tuôn chảy, gã nằm dưới đất cỏ, không hề cử động.
Cô nàng ngồi xổm xuống, đối diện với đôi mắt vô tri vô thức của gã, “Hi, Nam Phụ tiên sinh vẫn còn sống chứ?” Giọng nói của cô nàng tỏ ra thật hồn nhiên vô tội.
Thần trí của Phượng Hữu đang chống trọi với cơn đau buốt.
“Sao mà anh đần thế.” Hai tay cô nàng khoanh đầu gối, “Anh hại Tình Địch tiểu thư, thế là tự đào hố chôn mình rồi. Nếu như muốn giết, mục tiêu phải là Hôn Phu tiên sinh chứ. Anh ta mà chết rồi thì Tình Địch tiểu thư cũng chẳng cách nào báo thù. Nhưng nếu Hôn Phu tiên sinh mà sống, thì lúc nào cũng có thể trả thù xã hội cả.”
“Cho nên nói, tôi ăn cơm trắng nhiều hơn anh 45 ngày, ưu thế của trí thông minh cũng thể hiện ra hết.”
“Đúng rồi, tôi còn muốn nói cho anh biết.” Thẩm Thung Nhạn đè lên miệng vết thương trên vai trái của Phượng Hữu, nhìn gã đau đến co quắp, sắc mặt tái nhợt, cô nàng cười cười, “Nếu như Hôn Phu tiên sinh không nguôi giận, thì mẹ anh sẽ rất nguy hiểm đó.”
“Nhưng mà, thật ra anh cũng đã biết rồi ha.”
Cho nên lúc Chung Định bắn giết, Phượng Hữu không phản kháng gì nhiều.
“Nam Phụ tiên sinh, anh nói xem tôi có nên cứu anh không ha?” Thẩm Thung Nhạn đau đầu “Nếu như không phải thánh mẫu, thì không thể làm nữ chính được.”
Phượng Hữu nghe thấy cô ta vo ve bên tai gã, nhưng bây giờ gã chẳng có thừa sức lực phân tích lời cô nàng nói.
Đối mặt với sống chết, gã không muốn để ý đến một đứa thần kinh.
—-
Ngày 14 tháng 2, là một ngày lễ ngọt ngào.
Vào ngày này, Chung phụ đều ở cùng với mẹ ruột của Phượng Hữu.
Thế nhưng năm nay, lại vô cùng kinh khiếp.
Ngôi biệt thự Chung phụ tặng cho Phượng Oanh Oanh tọa lạc ở một tiểu khu thanh tịnh nơi lưng chừng núi. Theo lời Chung phụ nói, Phượng Oanh Oanh tri thư đạt lễ, tinh ý nhạy bén, chỉ có nơi non xanh nước biếc, bồng lai tiên cảnh mới có thể xứng tầm.
Chung phụ năm nay đã quá 50, vẫn oai phong hùng dũng. Buổi chiều, sau khi cùng Phượng Oanh Oanh ân ái, hai người đang nói chuyện tâm tình thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
Phượng Oanh Oanh nghi ngờ.
Chung phụ giận dữ lộ rõ.
Phượng Oanh Oanh lắc đầu, khuyên ông ta đừng tức giận.
Nghe giọng bà ta ân cần, Chung phụ bỗng cảm thấy thư thái.
Sau đó, Chung phụ khoác áo xuống lầu.
Liền nhìn thấy một hàng người áo đen đứng dưới phòng khách.
Chung phụ giận tím mặt mày, vặn hỏi là ai, có chuyện gì.
“Chào ngài, làm phiền rồi.” Hayakawa Riho khẽ mỉm cười, lễ phép trả lời, “Tôi đang đợi mệnh lệnh tắm máu Phượng gia.”
/92
|