Không lâu sau khi tổ chức đại hội Danh kiếm, tất cả mọi người đều nô nức tham gia, mà Địch Hoa anh hùng đã tiến tới phần cuối của phó bản càng khiến cho mọi người mất hứng thú. Vì vậy, gần đây hoạt động buổi chiều của bang bắt đầu dần dần chuyển thành tổ chức đoàn đội đi đánh Danh kiếm.
Diệp Cốc Vũ, Thiên Tru, Lưu Tình, Nguyễn Mai Chi cùng nhau tổ đội Danh kiếm đi đánh 5v5, đội trưởng là Lưu Tình.
Con gái chơi PVP trong bang vốn đã ít, trang bị của Bạch Thu Thu tạm thời không đạt yêu cầu, vì vậy trong đội vẫn trống một vị trí buff, cuối cùng bọn họ đành tuyển một Ngũ độc trên kênh Thế giới.
Trang bị của năm người không tệ, ai cũng là dân chuyên nghiệp, tuần đầu tiên đánh tùy tiện cũng được 2000 điểm, Diệp Cốc Vũ tính toán tốc độ kiếm điểm Danh kiếm, trong lòng tràn đầy hy vọng cuối tuần có thể mặc được món trang bị màu bạch kim đầu tiên.
Bạch Thu Thu cũng có ý muốn chuyển sang PVP, nhưng trang bị không đủ. Cậu biết đội 5v5 của Diệp Cốc Vũ muốn cày điểm nên không định cản trở họ. Để mỗi tuần có thể đánh đủ mười trận Danh kiếm lấy điểm cơ bản, cậu tùy tiện xin vào một đội trên kênh Thế giới, đợi tới khi trang bị ổn hơn mới đánh cùng người trong bang.
Đội ngoài không đáng tin tới mức vượt quá sức tưởng tượng của loài người. Chuyện hơi tý là hỏng trang bị, hơi tý là chết đã không còn mới lạ. Bạch Thu Thu miễn cưỡng cố gắng đánh được bốn ngày qua loa cho xong, nào ngờ tới buổi tối ngày thứ năm, đội trưởng chẳng nói chẳng rằng đá cậu ra khỏi đội. Bạch Thu Thu gửi tin nhắn riêng qua hỏi nguyên nhân, người ta lại không mặn không nhạt ném lại một câu: “Bạn tôi muốn vào đội.”
Bạch Thu Thu nghẹn một cục tức ở cổ họng, nhịn không được lên kênh bang hội chửi rủa, phiền muộn than vãn rằng tuần này lãng phí hết công sức, không ngờ vị sư phụ tốt bụng Diệp Cốc Vũ dưới cơn nóng giận đã vỗ bàn mà kêu——
[Bang] Diệp Cốc Vũ: Mẹ nó, thằng đội trưởng kia tên gì? Ông đây cừu sát nó!
[Bang] Thiên Tru Cửu Giới: Cừu sát +1, cầu tổ chức thành đoàn!
[Bang] Bạch Lộ Vị Hi: Emma, các cậu đây là chỉ sợ thiên hạ không loạn…
[Bang] Diệp Cốc Vũ: Đồ đệ của tôi sao có thể bị người ta tùy ý bắt nạt được!
[Bang] Đậu phụ nhỏ: Á, nhất định là do tôi mở game sai cách! Diệp đại gia sao có thể công thế này được…
[Bang] Diệp Cốc Vũ: Hừ, tôi lúc nào cũng công! #ngầu #ngầu
Hắn đã quen cách nói chuyện của đám hủ nữ trong bang, được cập nhật tri thức về các kiểu công thụ, hiện tại trình độ của Diệp Cốc Vũ đã tới mức trêu đùa, phản bác tự nhiên.
Đợi một hồi không thấy Bạch Thu Thu đáp lời trên kênh bang hội, hắn lập tức gửi tin nhắn riêng.
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]: Đồ đệ?
[Bạch Thu Thu] nói với bạn: …
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]: Giận rồi sao?
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]: Tôi báo thù cho cậu.
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]: Thật đó.
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]: Sư phụ nói sẽ giữ lời.
[Bạch Thu Thu] nói với bạn: …
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]: Mẹ nó, cậu chít một tiếng tôi xem nào…
[Bạch Thu Thu] nói với bạn: Đại sư phụ gọi cậu tới YY…
Thấy một câu chẳng liên quan gì tới cuộc đối thoại, Diệp Cốc Vũ sửng sốt một chút, chợt thấy tin nhắn của Phong Thệ.
[Phong Thệ Tình Trú Hải] nói với bạn: Vào đội.
Nhấn đồng ý, trong màn hình nhảy ra thông báo của hệ thống: [Bạch Thu Thu] mời bạn gia nhập đội Danh kiếm [Cùng hộ khẩu].
Diệp Cốc Vũ bĩu môi, từ đáy lòng tỏ vẻ khinh bỉ sâu sắc tới cái tên đội của Bạch Thu Thu, sau đó mới bất đắc dĩ nhấn chấp nhận.
Lúc này, Phong Thệ và Bạch Thu Thu đều treo nick trong YY bang hội, Phong Thệ mở thêm một phòng nhỏ có khóa cá nhân tên là “JJC – 3v3”, nick của hai thầy trò đều nằm ngay ngắn trong đó, chờ đội viên thứ ba của họ xuất hiện.
Diệp Cốc Vũ vừa mới vào phòng khách YY của bang đã bị Phong Thệ dùng quyền hạn của mình kéo tới kênh “JJC – 3v3”.
Diệp Cốc Vũ biết rõ còn cố hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
Phong Thệ trả lời ngắn gọn: “Tìm cậu cho đủ số người.”
Diệp Cốc Vũ nghiêng đầu: “Lệ phí thi đấu của tôi rất cao~”
Bạch Thu Thu nức nở kêu: “Nhị sư phụ, quả nhiên người không thương con…”
Diệp Cốc Vũ hất bàn: “Cậu đúng là đồ vô ơn! Vừa rồi chẳng phải ông đây đã nói sẽ giúp cậu báo thù sao?!”
Bạch Thu Thu: “Huhuhuhu nhị sư phụ, con sai rồi~”
Phong Thệ nghe bọn họ đấu võ mồm, bất đắc dĩ lắc đầu, giọng nói mang theo ba phần ý cười: “Cậu cừu sát người ta thì có ích gì, điểm của Tiểu Bạch tuần này vẫn chưa đủ, chi bằng giúp cậu ấy đánh xong mười trận.”
Bạch Thu Thu lập tức chân chó sán tới: “Đại sư phu nói đúng!”
Diệp Cốc Vũ đen mặt mấy giây, lý trí của hắn báo cho hắn biết rằng Phong Thệ nói không sai, nhưng tên đồ đệ ngốc tự tay hắn nuôi lớn này dám trắng trợn bất công như thế, khiến trong lòng hắn sinh ra niềm hối hận “nuôi ong tay áo”.
Quay đầu nhìn Phong Thệ, nhất thời nghĩ tới lúc mình lon ton chạy theo phía sau mông anh ta, khóc lóc om sòm, lăn lộn ăn vạ thế nào cũng không chấp nhận lập tổ đội với mình, bất giác nói ra lời đầy vị chua: Lúc trước xin xỏ anh đi Danh kiếm thế nào anh cũng không chịu, đồ đệ vừa gọi anh một cái đã đồng ý, quá thiên vị rồi đó!
Ý cười của Phong Thệ càng rõ ràng hơn: A, Tiểu Bạch là đồ đệ của tôi, còn cậu là gì?
Bạch Thu Thu hoan hô một tiếng: Là tiểu thụ của sư phụ!
Mẹ nó! Tự nhiên bị đùa giỡn…
Đồ đệ của hắn nhất định bị đám hủ nữ trong bang dạy hư rồi!
Diệp Cốc Vũ chột dạ nhìn YY một chút, may mà trong phòng chỉ có ba người bọn hắn, nếu như bị đám hủ nữ Bạch Lộ như sói như hổ kia nghe thấy thì chẳng biết còn bị trêu chọc tới mức nào nữa.
Không đúng, không đúng, bản thân hắn không sợ bị bẻ cong, sẽ không sợ bị trêu chọc!
Diệp Cốc Vũ che giấu, khụ khụ một tiếng, lớn giọng nói: “Này, rốt cuộc các cậu có muốn đánh hay không?”
Phong Thệ không vạch trần hắn miệng cọp gan thỏ, chỉ nói với Bạch Thu Thu: “Tiểu Bạch, đi xếp hàng.”
Bạch Thu Thu “ừ” một tiếng, ngoan ngoãn đi tới trước mặt NPC chọn xếp hàng vào đại hội Danh kiếm, ba người mau chóng được hệ thống tự động xếp đối thủ, truyền tống vào bản đồ sân đấu.
Đại hội Danh kiếm có ba bản đồ ngẫu nhiên, theo thứ tự là: Nhạc Sơn Đại Phật Quật, Đỉnh Hoa Sơn, Thiên Sơn Toái Băng Cốc. Mỗi bản đồ có những đặc điểm riêng, Nhạc Sơn Đại Phật Quật có mấy cột tru lớn làm rối loạn thị giác, Đỉnh Hoa Sơn có hai tầng sân đấu hình vuông, mấu chốt là phải nhảy được lên trên, Thiên Sơn Toái Băng Cốc có địa hình phức tạp, bốn sân đấu được nối với nhau bằng xiềng xích.
Bọn họ ngẫu nhiên tiến vào bản đồ thứ nhất chính là Nhạc Sơn Đại Phật Quật có địa hình đơn giản nhất.
Trong ba người, Diệp Cốc Vũ quen thuộc với đại hội Danh Kiếm nhất, vì vậy hắn nhắc nhở trên YY: “Đồ đệ, cậu vừa trốn vừa thêm máu, cẩn thận vướng vào cột.”
Đây là lần đầu tiên Phong Thệ thi đấu nên không chuẩn bị trước các add on hỗ trợ, đành phải hỏi: “Đội kia có những phái nào?”
Hai người đều ăn ý đợi Diệp Cốc Vũ trả lời, nào ngờ hắn yên lặng vài giây mới chậm rãi phun ra sáu chứ: “Băng Tâm, Khí thuần(1), Thiên Sách”.
Hai chữ “Thiên Sách” dường như được nghiến răng nghiến lời mà thốt ra.
Phong Thệ nhận thấy tâm trạng của Diệp Cốc Vũ khác lạ, nhíu mày hỏi: “Làm sao thế?”
Diệp Cốc Vũ hừ lạnh một tiếng: “Cái thằng Thiên Sách kia là người của Quân Lâm.”
Thiên Sách của đội đối diện tên là “Dạ Kinh Hồn”, nói đúng hơn thì đó chính là tên Thiên Sách đầu tiên ra tay giết Diệp Cốc Vũ vào cái này xích mích với Quân Lâm ở cửa Địch Hoa cung.
Diệp Cốc Vũ đặt mục tiêu lên người Dạ Kinh Hồn, thấy mục tiêu của Thiên Sách cũng là mình. Dạ Kinh Hồn giơ trường thương trong tay lên, coi như lời khiêu khích âm thầm.
Thật sự không thể tha thứ mà.
*Chú thích:
(1) Khí thuần: Thuần Dương theo dòng Tử Hà.
Diệp Cốc Vũ, Thiên Tru, Lưu Tình, Nguyễn Mai Chi cùng nhau tổ đội Danh kiếm đi đánh 5v5, đội trưởng là Lưu Tình.
Con gái chơi PVP trong bang vốn đã ít, trang bị của Bạch Thu Thu tạm thời không đạt yêu cầu, vì vậy trong đội vẫn trống một vị trí buff, cuối cùng bọn họ đành tuyển một Ngũ độc trên kênh Thế giới.
Trang bị của năm người không tệ, ai cũng là dân chuyên nghiệp, tuần đầu tiên đánh tùy tiện cũng được 2000 điểm, Diệp Cốc Vũ tính toán tốc độ kiếm điểm Danh kiếm, trong lòng tràn đầy hy vọng cuối tuần có thể mặc được món trang bị màu bạch kim đầu tiên.
Bạch Thu Thu cũng có ý muốn chuyển sang PVP, nhưng trang bị không đủ. Cậu biết đội 5v5 của Diệp Cốc Vũ muốn cày điểm nên không định cản trở họ. Để mỗi tuần có thể đánh đủ mười trận Danh kiếm lấy điểm cơ bản, cậu tùy tiện xin vào một đội trên kênh Thế giới, đợi tới khi trang bị ổn hơn mới đánh cùng người trong bang.
Đội ngoài không đáng tin tới mức vượt quá sức tưởng tượng của loài người. Chuyện hơi tý là hỏng trang bị, hơi tý là chết đã không còn mới lạ. Bạch Thu Thu miễn cưỡng cố gắng đánh được bốn ngày qua loa cho xong, nào ngờ tới buổi tối ngày thứ năm, đội trưởng chẳng nói chẳng rằng đá cậu ra khỏi đội. Bạch Thu Thu gửi tin nhắn riêng qua hỏi nguyên nhân, người ta lại không mặn không nhạt ném lại một câu: “Bạn tôi muốn vào đội.”
Bạch Thu Thu nghẹn một cục tức ở cổ họng, nhịn không được lên kênh bang hội chửi rủa, phiền muộn than vãn rằng tuần này lãng phí hết công sức, không ngờ vị sư phụ tốt bụng Diệp Cốc Vũ dưới cơn nóng giận đã vỗ bàn mà kêu——
[Bang] Diệp Cốc Vũ: Mẹ nó, thằng đội trưởng kia tên gì? Ông đây cừu sát nó!
[Bang] Thiên Tru Cửu Giới: Cừu sát +1, cầu tổ chức thành đoàn!
[Bang] Bạch Lộ Vị Hi: Emma, các cậu đây là chỉ sợ thiên hạ không loạn…
[Bang] Diệp Cốc Vũ: Đồ đệ của tôi sao có thể bị người ta tùy ý bắt nạt được!
[Bang] Đậu phụ nhỏ: Á, nhất định là do tôi mở game sai cách! Diệp đại gia sao có thể công thế này được…
[Bang] Diệp Cốc Vũ: Hừ, tôi lúc nào cũng công! #ngầu #ngầu
Hắn đã quen cách nói chuyện của đám hủ nữ trong bang, được cập nhật tri thức về các kiểu công thụ, hiện tại trình độ của Diệp Cốc Vũ đã tới mức trêu đùa, phản bác tự nhiên.
Đợi một hồi không thấy Bạch Thu Thu đáp lời trên kênh bang hội, hắn lập tức gửi tin nhắn riêng.
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]: Đồ đệ?
[Bạch Thu Thu] nói với bạn: …
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]: Giận rồi sao?
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]: Tôi báo thù cho cậu.
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]: Thật đó.
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]: Sư phụ nói sẽ giữ lời.
[Bạch Thu Thu] nói với bạn: …
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]: Mẹ nó, cậu chít một tiếng tôi xem nào…
[Bạch Thu Thu] nói với bạn: Đại sư phụ gọi cậu tới YY…
Thấy một câu chẳng liên quan gì tới cuộc đối thoại, Diệp Cốc Vũ sửng sốt một chút, chợt thấy tin nhắn của Phong Thệ.
[Phong Thệ Tình Trú Hải] nói với bạn: Vào đội.
Nhấn đồng ý, trong màn hình nhảy ra thông báo của hệ thống: [Bạch Thu Thu] mời bạn gia nhập đội Danh kiếm [Cùng hộ khẩu].
Diệp Cốc Vũ bĩu môi, từ đáy lòng tỏ vẻ khinh bỉ sâu sắc tới cái tên đội của Bạch Thu Thu, sau đó mới bất đắc dĩ nhấn chấp nhận.
Lúc này, Phong Thệ và Bạch Thu Thu đều treo nick trong YY bang hội, Phong Thệ mở thêm một phòng nhỏ có khóa cá nhân tên là “JJC – 3v3”, nick của hai thầy trò đều nằm ngay ngắn trong đó, chờ đội viên thứ ba của họ xuất hiện.
Diệp Cốc Vũ vừa mới vào phòng khách YY của bang đã bị Phong Thệ dùng quyền hạn của mình kéo tới kênh “JJC – 3v3”.
Diệp Cốc Vũ biết rõ còn cố hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
Phong Thệ trả lời ngắn gọn: “Tìm cậu cho đủ số người.”
Diệp Cốc Vũ nghiêng đầu: “Lệ phí thi đấu của tôi rất cao~”
Bạch Thu Thu nức nở kêu: “Nhị sư phụ, quả nhiên người không thương con…”
Diệp Cốc Vũ hất bàn: “Cậu đúng là đồ vô ơn! Vừa rồi chẳng phải ông đây đã nói sẽ giúp cậu báo thù sao?!”
Bạch Thu Thu: “Huhuhuhu nhị sư phụ, con sai rồi~”
Phong Thệ nghe bọn họ đấu võ mồm, bất đắc dĩ lắc đầu, giọng nói mang theo ba phần ý cười: “Cậu cừu sát người ta thì có ích gì, điểm của Tiểu Bạch tuần này vẫn chưa đủ, chi bằng giúp cậu ấy đánh xong mười trận.”
Bạch Thu Thu lập tức chân chó sán tới: “Đại sư phu nói đúng!”
Diệp Cốc Vũ đen mặt mấy giây, lý trí của hắn báo cho hắn biết rằng Phong Thệ nói không sai, nhưng tên đồ đệ ngốc tự tay hắn nuôi lớn này dám trắng trợn bất công như thế, khiến trong lòng hắn sinh ra niềm hối hận “nuôi ong tay áo”.
Quay đầu nhìn Phong Thệ, nhất thời nghĩ tới lúc mình lon ton chạy theo phía sau mông anh ta, khóc lóc om sòm, lăn lộn ăn vạ thế nào cũng không chấp nhận lập tổ đội với mình, bất giác nói ra lời đầy vị chua: Lúc trước xin xỏ anh đi Danh kiếm thế nào anh cũng không chịu, đồ đệ vừa gọi anh một cái đã đồng ý, quá thiên vị rồi đó!
Ý cười của Phong Thệ càng rõ ràng hơn: A, Tiểu Bạch là đồ đệ của tôi, còn cậu là gì?
Bạch Thu Thu hoan hô một tiếng: Là tiểu thụ của sư phụ!
Mẹ nó! Tự nhiên bị đùa giỡn…
Đồ đệ của hắn nhất định bị đám hủ nữ trong bang dạy hư rồi!
Diệp Cốc Vũ chột dạ nhìn YY một chút, may mà trong phòng chỉ có ba người bọn hắn, nếu như bị đám hủ nữ Bạch Lộ như sói như hổ kia nghe thấy thì chẳng biết còn bị trêu chọc tới mức nào nữa.
Không đúng, không đúng, bản thân hắn không sợ bị bẻ cong, sẽ không sợ bị trêu chọc!
Diệp Cốc Vũ che giấu, khụ khụ một tiếng, lớn giọng nói: “Này, rốt cuộc các cậu có muốn đánh hay không?”
Phong Thệ không vạch trần hắn miệng cọp gan thỏ, chỉ nói với Bạch Thu Thu: “Tiểu Bạch, đi xếp hàng.”
Bạch Thu Thu “ừ” một tiếng, ngoan ngoãn đi tới trước mặt NPC chọn xếp hàng vào đại hội Danh kiếm, ba người mau chóng được hệ thống tự động xếp đối thủ, truyền tống vào bản đồ sân đấu.
Đại hội Danh kiếm có ba bản đồ ngẫu nhiên, theo thứ tự là: Nhạc Sơn Đại Phật Quật, Đỉnh Hoa Sơn, Thiên Sơn Toái Băng Cốc. Mỗi bản đồ có những đặc điểm riêng, Nhạc Sơn Đại Phật Quật có mấy cột tru lớn làm rối loạn thị giác, Đỉnh Hoa Sơn có hai tầng sân đấu hình vuông, mấu chốt là phải nhảy được lên trên, Thiên Sơn Toái Băng Cốc có địa hình phức tạp, bốn sân đấu được nối với nhau bằng xiềng xích.
Bọn họ ngẫu nhiên tiến vào bản đồ thứ nhất chính là Nhạc Sơn Đại Phật Quật có địa hình đơn giản nhất.
Trong ba người, Diệp Cốc Vũ quen thuộc với đại hội Danh Kiếm nhất, vì vậy hắn nhắc nhở trên YY: “Đồ đệ, cậu vừa trốn vừa thêm máu, cẩn thận vướng vào cột.”
Đây là lần đầu tiên Phong Thệ thi đấu nên không chuẩn bị trước các add on hỗ trợ, đành phải hỏi: “Đội kia có những phái nào?”
Hai người đều ăn ý đợi Diệp Cốc Vũ trả lời, nào ngờ hắn yên lặng vài giây mới chậm rãi phun ra sáu chứ: “Băng Tâm, Khí thuần(1), Thiên Sách”.
Hai chữ “Thiên Sách” dường như được nghiến răng nghiến lời mà thốt ra.
Phong Thệ nhận thấy tâm trạng của Diệp Cốc Vũ khác lạ, nhíu mày hỏi: “Làm sao thế?”
Diệp Cốc Vũ hừ lạnh một tiếng: “Cái thằng Thiên Sách kia là người của Quân Lâm.”
Thiên Sách của đội đối diện tên là “Dạ Kinh Hồn”, nói đúng hơn thì đó chính là tên Thiên Sách đầu tiên ra tay giết Diệp Cốc Vũ vào cái này xích mích với Quân Lâm ở cửa Địch Hoa cung.
Diệp Cốc Vũ đặt mục tiêu lên người Dạ Kinh Hồn, thấy mục tiêu của Thiên Sách cũng là mình. Dạ Kinh Hồn giơ trường thương trong tay lên, coi như lời khiêu khích âm thầm.
Thật sự không thể tha thứ mà.
*Chú thích:
(1) Khí thuần: Thuần Dương theo dòng Tử Hà.
/44
|