Bạn Đồng Hành

Chương 10

/101


Em lại gây ra ra cho tôi một hoàn cảnh khó nghĩ. Câu hỏi này chính bản thân tôi cũng tự hỏi mình từ đầu tới giờ. Tại sao tôi lại đi nhỉ? Chắc chán thì đi thôi, nhưng đó chỉ là lý do tức thời còn sâu xa hơn nữa thì tôi không rõ, lý do nào cũng đúng. Tôi đã và đang sống cuộc sống bon chen dưới HN xô bồ, công việc thì không ổn định, tiền kiếm đc cũng vừa đủ dùng, không chết đói nhưng cũng chả tích cóp được gì thêm. Cuộc sống gia đình cũng vậy, nó đang chìm theo suy thoái, khủng hoảng ăn theo nền kinh tế toàn cầu. Nhưng rút cho cùng thì cũng không phải nốt. Có lẽ là tôi yêu sự tự do, sự phóng khoáng, còn bao lâu nay tôi đang sống trong một cuộc sống nhạt toẹt, nhẽo nhoẹt, con người tôi cũng dần biến chuyển thích nghi theo cuộc sống đó, tôi giống như hạt cơm vậy. Tôi sống mà hôm nay không cần biết sau này thế nào? nhưng đam mê sở thích cũng bị dẹp sang một bên. Tôi nhớ ngày xưa tôi mong muốn được đi, được khám phá, được trải nghiệm, tôi cũng yêu ngành tài chính và thích những con số, trên con số đó tôi có thể suy luận và nhìn ra những hoạt động bản chất, những bất cập và sự vận động luân chuyển của dòng tiền. Nhưng sau rồi tôi lại quyết định học xây dựng, vì bố mẹ tôi muốn vậy, họ bảo ngành này dễ xin việc, ra trường cái là bố mày xin được ngay. Tôi thích đi nhưng không thích nghề xây dựng, con người tôi là vậy, luôn là một chuỗi những mâu thuẫn, vì thế khi vào nghề xây dựng sau này tôi cũng chả đi, có đi đâu đó thì cũng chỉ là đến nơi làm việc, làm việc và nhậu, chấm hết. Tôi không biết tại sao mình lại thế, nhưng tôi là vậy, luôn không hiểu được chính bản thân mình.

Giờ đây ngồi cạnh em, hơi thở và mùi hương thoang thoảng làm tâm hồn tôi cảm thấy dễ chịu, tôi cũng muốn nói chuyện với em, nhưng ngay cả đến câu trả lời đơn giản vậy đến với tôi cũng khó để trả lời, tôi biết nói sao. Nhưng có lẽ em không cần vậy, không cần tôi nói nhiều như vậy. Vì thế tôi chỉ trả lời em:

- Để tìm lại chính mình em ạ!

- Tìm lại chính mình ư? anh cần tìm lại những gì? – Vẫn ánh mắt đấy, giọng nói trong trẻo đấy hỏi tôi đầy sự quan tâm.

- Tình, tiền, và ước mơ em ạ! – Tôi trả lời em.

- Anh cụ thể hơn được không? – Em lại hỏi tôi trìu mến.

Tôi suýt bị ánh mắt em quyến rũ. Sự trải lòng suýt bị tôi bộc phát ra ngoài. Ở bên em, dù chỉ thế này thôi cũng khiến tôi cảm thấy thật tuyệt, bình an. Nhưng việc gì ra việc đó tôi nhận ra ngay vấn đề:

- Này! Em đừng chơi xấu nhé, hỏi anh 2 câu rồi đó! – Tôi giả vờ nghiêm mặt lại.

- Í! Anh này tinh thật – Em cười

- Hờ! Vải thưa sao qua được mắt thánh, thưa nàng! – Tôi nhăn nhở, nhưng chắc vừa rồi cũng không che dấu được cảm xúc tâm trạng vừa rồi.

- Vậy mình chơi tiếp anh nhé – Em cầm đồng xu lên.

- Ế không được! Em vừa hỏi anh 2 câu thì phải để anh hỏi lại một câu chứ

- Kệ anh! Ai bảo anh dại gái. hehe – Em quay luôn đồng xu trước sự tức tối của tôi.

- Đểu đểu đểu – Tôi giả vờ rủa trong tiếng cười của em.

Trời không phụ tôi. Đồng xu quay tít trong ánh mắt của em và tôi, và rồi nó từ từ chậm lại, tạch tạch vài cái rồi ngửa mặt phải lên trời trong sự tức tối của em. Em cứ càu nhàu liên hồi về sự xui xẻo của mình hôm nay. Còn tôi, tôi cũng đã nghĩ ra câu hỏi của mình của em, nó chả có gì đặc biệt cả, chỉ là nhắc lại nguyên xi thôi.

- Tại sao em lại đi Hà Giang cùng anh? – Tôi tò mò.

- Tại thích thôi. – Em tỉnh bơ.

- Ê! đấy không phải là câu trả lời, em không được chơi xấu à nha! – Tôi kêu lên

- Xấu đâu mà xấu, em trả lời rồi còn gì

- Rõ ràng là xấu, đó đâu phải là câu trả lời đầy đủ đâu.

- Anh mới xấu, ai dè toàn hỏi em mấy câu đểu đểu vừa rồi – Em khúc khích tính đánh trống lảng

- Hừ hừ! đừng có mà trống lảng nhé, đểu thì em trả lời được còn tử tế như câu này thì không à? – Tôi khịt khịt mũi.

- Ai bảo thế chứ! – Em cúi xuống, tay vê vê đồng xu.

- Hừ! Em không trả lời vậy để anh đoán nhé.

Tôi vốn rất thích cái trò này, đoán đôi khi cũng là một cách thể hiện sự suy luận logic.

- Em đang bị thất tình? – Tôi hỏi nửa đùa nửa thật?

- .... – Em lắc đầu. Vậy là tôi đoán sai rồi, mặc dù tôi nghĩ khả năng này dễ xảy ra nhất.

- Vậy do gia đình có vấn đề đúng không?

- ... – Em lại lắc đầu. Suy luận này của tôi cũng sai nốt, Mà cũng phải, em không phải là cô bé hơi tí là bỏ nhà ra đi.

- Anh chịu rồi, em nói đi – Tôi cố gắng hỏi em thêm lần nữa.

Đáp lại tôi chỉ là sự im lặng, đôi mắt em lại đã trở về sự buồn bã ban đầu, như khi tôi gặp em. Đôi mắt biết nói chăng? Tôi không biết nữa? Chỉ là sự cảm nhận. Khi tôi đang cân nhắc có nên hỏi em là em buồn vì điều gì thì đột nhiên em ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi ban đầu cũng định quay đi vì có hơi chút giật mình, nhưng tôi lại bị thu hút bởi đôi mắt ấy, nó xoáy thẳng vào tôi, tôi nhìn sâu vào trong đó, nhưng lần này sự buồn bã đã không còn nữa, thay vào đó là sự kiên định.

- Em muốn một lần làm trái với những gì em thường làm? – Em trả lời rành rọt

- Là sao? Anh không hiểu? – Tôi hỏi lại nhưng vẫn không thể rời đôi mắt ấy

- Là làm bất cứ những gì có thể. Như xưa nay em luôn chọn lề phải mà đi vậy. – Em trả lời

- Nghĩa là...

- Cảm nhận những điều lạ, đi chơi với một người đàn ông lạ.. – Em nói mà không để tôi nói hết câu.

Như một sự vô thức, nhìn thẳng vào mắt em tôi như con tàu bị đắm trong đó mà không thể thoát ra, bàn tay tôi không cần sự chỉ đạo cũng não bộ cũng tự nhiên đưa lên vuốt vài sợi tóc còn vương trên trán em. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào em một cách thoải mái như vậy. Đôi lông mày hơi xếch, làn tóc đen , đôi môi đỏ hình trái tim, gò má hơi cao, làn da trắng ngần trên khuân mặt hình trái xoan làm em đẹp lạ kỳ..

- Còn... – Tôi định hỏi “còn gì nữa không” nhưng khi chữ “còn” chưa phát hết ra khỏi môi thì em đã cướp lời tôi.

- Và để hôn một người đàn ông lạ


/101

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status