Bạn Đồng Hành

Chương 32

/101


Tôi lạnh người khi nghe em trả lời như thế! Dù có trong mơ tôi cũng không tưởng tượng ra được, nó quá khủng khiếp. Đôi mắt em vô hồn nhìn chén rượu đầy mà tôi vừa rót ra lúc nãy, lại một hơi nữa, hết sạch. Chẳng biết trong đầu em lúc này đang suy nghĩ điều gì! Tôi cũng chẳng biết nói gì với em.

- Thế anh hận ai nhất? – Em hỏi tôi trong vô thức.

- Hận chính anh! – Tôi trả lời cho qua

Em lặng lẽ uống rượu, hình như rượu với em lúc này như là thứ thuốc giải khát vậy, hay nó chính là giải khát cho tâm hồn đau đớn bị tổn thương của em. Tôi nửa chừng muốn hỏi ra cho rõ, nửa chừng lại muốn làm em lạc hướng để quên đi, vì thế tôi cũng chẳng biết nói gì cả.

- Anh không hỏi em điều gì nữa sao?

Em cười lạnh nhìn tôi làm tôi sởn cả gai ốc, trông em thật lạ lẫm, không giống những gì tôi thấy trong mấy ngày ở gần em. Tôi im lặng.

- Chẳng phải anh cũng muốn biết về em sao?

Cứ mỗi câu nói ra là lại thêm một chén rượu vào người em, tôi thấy thương em vô hạn, người con gái nhỏ bé này hình như đã chịu quá nhiều đau khổ. Tôi nắm lấy bàn tay em nhẹ nhàng.

- Em đừng uống nữa

- Chẳng phải anh cũng coi em là hạng con gái như mấy anh kia nói sao? – Em cười lạnh lẽo.

Tôi thảng thốt, em hình như say rồi, hay em bị sao rồi, em nói linh tinh gì vậy chứ? Có thể lúc đầu là thế nhưng tôi không cần biết nữa, lúc này tôi chỉ thương em tôi, người con gái tên Khả Vân của tôi.

- Có anh ở đây em không còn cô đơn nữa đâu – Tôi thì thầm với em coi như chưa nghe thấy em nói gì cả.

Giọt nước mắt em lại rơi nhưng cũng rất nhanh, em nhanh chóng gạt cả nước mắt lẫn tay tôi ra để nốc cạn tiếp. Hành động của em vừa lạnh lùng vừa yếu đuối.

Tôi kê ghế chuyển sang phía em ngồi, không cần ngồi đối diện nữa, để bất cứ lúc nào em cũng có thể mượn bờ vai tôi mà dựa vào, mà khóc. Khẽ thấm giọt nước mắt còn vương, tôi biết không thể khuyên em thôi uống, vậy thì đành để em uống một lần vậy, cho em đối diện vậy. Một lần nữa tôi cầm lấy bàn tay em, bàn tay nhỏ bé có vết sẹo mờ trên cổ tay ấy, tôi ngửa lên nhìn thẳng vào nó rồi áp vào má mình.

- Anh biết không dễ dàng, nhưng nếu có thể em cứ nói với anh – Tôi cố lấy giọng để em tin tưởng nhất có thể.

Em không nói gì nữa, chỉ gục đầu vào vai tôi, để từng giọt nước mắt lại chảy trong im lặng, thấm ướt cả vai áo tôi, và cả cái không gian này nữa.

Tôi dìu em về phòng khi cơ thể em đã lả đi về rượu, tuy em không nặng nhưng tôi cũng phải thầm cám ơn là vì chúng tôi thuê nhà nghỉ ở gần đó chứ nếu không thì cũng rã rời tay mất. Giờ đây khi nhìn em nằm thở đều trên chiếc nệm trắng thơm tho, tôi cũng chằng còn ngại ngần gì mà cởi bỏ những thứ vướng víu trên người em, cho em một giấc ngủ thoải mái nhất. Sau khi xong mọi chuyện tôi tự mình pha cafe và ra ngoài ban công châm điếu thuốc.

Hơi thuốc phả ra trắng như làn sương. Hút thuốc đúng là không có lợi cho sức khỏe, nhưng những lúc như thế này thì tâm trạng tôi phụ thuộc vào nó để cân bằng trở lại. Thêm cả cafe nữa, không biết từ bao giờ tôi đã bị nghiện hai cái thứ ấy, hai thứ không thể tách rời được với nhau.

Suy nghĩ miên man qua các chặng đường. Vốn tôi thích có con gái, nếu có thể thì tôi muốn nhà mình có cả một bầy con gái cũng được. Ngẫm đi ngẫm lại ngoài sự đời thì tôi thấy mẹ thường yêu con trai hơn, cha thường tình cảm với con gái hơn, đúng như câu hát hồi bé lại văng vẳng đâu đây “Ba thương con vì con giống mẹ, mẹ thương con vì con giống ba”. Tôi chẳng hiểu tại sao mọi người lại thích con trai chứ, mỗi khi đứa cháu gái gọi tôi bằng cậu chỉ cần nhào vào lòng tôi thơm chụt cái là mọi sự trên đời này đều bay biến hết cả. Tôi ao ước có một đứa con, đứa con gái.

Vậy mà với Khả Vân, một cô gái như thế này, lại yêu bố mình nhất trên đời thì làm sao ông ta có thể cư xử được chứ, làm như thế thì Khả Vân sẽ bị tổn thương rất lớn... Tôi không dám nghĩ nữa... nhưng...

Suy nghĩ của một người có thói quen làm việc logic cho tôi thấy có điều gì đó không ổn. Nếu như Khả Vân yêu cha như thế thì chắc hẳn ông ấy phải đối xử rất tốt với em, rất yêu em nữa là khác, vậy thì chẳng có lý do để ông ấy có thể làm cho Khả Vân một vết thương lớn đến mức phải cắt cổ tay như vậy cả. Trong chuyện này chắc còn có điều gì đó nữa mà tôi vẫn chưa thể biết được. Thật phức tạp.

Em ngủ say rồi, chẳng biết tôi có làm được điều gì cho em hay không nhưng nhìn em ngủ tôi lại thấy thanh thản lạ kỳ. Mối duyên nghiệp nào đưa hai chúng tôi đến với nhau nhỉ? chẳng biết nữa, có thể cả hai đều không như thế này khi đi cùng nhau, nhưng ở với nhau đến giờ phút này tôi cũng hiểu em được đôi chút, và cũng cảm ơn cuộc đời này cho tôi được gặp em. Tự hứa với lòng mình là sẽ làm em bình yên cả chuyến đi này.

Tiếng em ưm ưm làm tôi quay lại. Chắc em đang ngủ mơ. Tôi nhẹ nhàng lật chăn chui vào ôm em thật chặt không em lại bảo tôi chẳng ôm em bao giờ. Hôm nay ngày hai lần mệt lử, lại thệm chút rượu nữa nên tôi chìm vào giấc ngủ nhanh chóng. Tôi mơ, trong đó tôi cầm tay em chạy trên một thung lũng toàn hoa, tiếng em hát theo những ngọn gió cuộn vào tôi yên ả. Đời đúng chỉ là cần có thế mà thôi.

Tôi giật mình tỉnh giấc khi trời đã hửng sáng, nhìn sang không thấy Khả Vân đâu cả, tôi đoán em lại đi mua đồ ăn sáng như hôm trước nhưng vẫn có đôi chút cảm giác lo lắng trong lòng.

Đánh răng và vệ sinh xong tôi vẫn chưa thấy em đâu, tôi thực sự lo hơn vì nếu đi mua đồ ăn sáng thì kể từ lúc tôi dậy đến bây giờ cũng là quá đủ rồi... 30 phút trôi qua, vẫn chẳng thấy em đâu, đồ đạc em còn để nguyên ở đây cơ mà, lạ thật... 1 tiếng nữa cũng vậy, tôi gọi điện cho em thì chỉ là tiếng ò í e lạnh lẽo.. Em ở đâu chứ? Lòng tôi như có lửa thiêu đốt?

Chẳng lẽ...


/101

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status