Edit: Hoa Tuyết
Từ Nhất đáng thương bị che mắt lại khóc càng dữ hơn.
Cậu bé quá nhỏ, ngay cả tiếng khóc cũng be bé yếu ớt, nghe mà đau lòng không thôi.
Bàn tay to lớn
lạnh băng của Lục Bá An chạm đến làn da non mềm của bé, một hơi ấm truyền sang tay rồi dần dần lan
vào tim anh, khiến trái tim anh căng đầy đau nhói.
Đứa bé nhỏ như thế, mềm mại yếu ớt như thế, nhưng bế trong tay lại nặng như một ngọn núi.
Lục Bá An ngẩn người nhìn cậu bé, quên cả thở.
Từ khi có ký ức tới nay, những lần anh mất tự chủ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà những lần đó
hầu như đều vì một người con gái.
Người con gái tên Từ Vọng, mãi mãi luôn có cách làm anh mất lý trí.
Còn đứa bé này, đôi mắt lại
trông giống cô y như đúc.
Buổi tối, phòng bệnh bao trùm trong màn đêm tĩnh lặng.
Một cô y tá nhỏ xinh xắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra rồi bưng nước nóng đi tới trước giường
bệnh.
Trên giường là một cô gái đang nhắm nghiền hai mắt.
Y tá nhỏ vắt khăn lông, vừa lau mặt cho cô gái đó vừa lẩm nhẩm than thở: “Haizz, bao giờ cô mới
tỉnh đây, nếu cô không tỉnh lại thì tôi phải thanh toán viện phí cho cô rồi.
Tôi nghèo lắm, một
tháng chỉ có mấy nghìn tệ, kiệt
sức cũng phải trực đêm, xui xẻo còn bị bệnh nhân không biết lý lẽ chửi rủa.
Tôi đã thê thảm vậy
rồi, xin cô thương xót, mau tỉnh lại.”
Cô ấy tự lảm nhảm, nhớ đến đêm đó lại thấy mệt tim: “Tôi đã làm gì sai mà lại gặp phải chuyện như
thế vậy chứ!”
Cô ấy đang nhanh chóng lau mặt cho cô gái trên giường thì cửa phòng lại mở ra, thêm một y tá trẻ
tuổi khác đi vào.
Y tá đó che miệng cười, nhỏ giọng gọi: “Y tá Trần, y tá Trần, em kể cho chị nghe
một chuyện cười nè.”
Y tá trẻ tuổi đó thuật lại câu chuyện thú vị vừa cùng mấy bác sĩ nghe ngóng được sinh động như
thật, trực ban buồn chán, các cô tụm lại nói cười.
Y tá trẻ tuổi cười đến ra nước mắt, dùng ngón
tay lau đi, sau đó nhìn sang người trên giường bệnh, rồi kinh ngạc kêu lên: “Y tá Trần, cô ấy vừa
cười kìa.” Từ sau khi có Từ Nhất, Từ Vọng chưa bao giờ được ngủ một giấc hoàn chỉnh cả.
Làm mẹ vĩ đại ở chỗ, bất kể trước kia cô có lười biếng cỡ nào, thì khi có con rồi, buổi tối con vừa
cựa quậy, thì cô cũng sẽ lập tức giật mình thức giấc, hệt như được huấn luyện đặc biệt vậy.
Từ Vọng nghĩ, nếu như bà nội còn sống thì bà nhất định sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao ngày
xưa mỗi lần bà gọi cô dậy đều phải túm cô từ trên giường xuống, chứ dùng miệng gọi là hoàn toàn vô
dụng.
Cô rất muốn tỉnh dậy nhưng cơ thể không nghe theo sự điều khiển, ý thức của cô khi thì tỉnh táo khi
thì hỗn độn, kế tiếp hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, đang làm gì.
Ban đầu hình như cô mơ thấy Từ Nhất thoáng chốc lớn lên, trở thành một soái ca vô cùng đẹp trai,
gọi cô là mẹ, làm cô vui đến mức cười không khép miệng lại được.
Cô hất mặt lên trời, vừa đắc ý vừa
cao ngạo, thầm nghĩ, vất vả cực khổ bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được giải phóng.
Cô vui vẻ hí
hửng dẫn thằng con đẹp trai xuống phố.
Mấy cô gái trẻ đẹp như hoa như ngọc bị con trai cô hớp hồn không đi nổi, xoắn ngón tay hỏi cô: “Chị
là bạn gái của anh ấy sao?”
Lúc này, cuộc đời cô đã thăng hoa đến đỉnh điểm, rốt cuộc cũng có thể tự hào vui vẻ lớn tiếng trả
lời: “Không phải, tôi là mẹ của nó.”
Sau đó cô lại dẫn con trai đến quán bar, hoàn thành ước mơ quẩy bar với con trai.
Trong quán toàn
là trai xinh gái đẹp, ánh đèn chập chờn, không khí mê ly, cô vừa xuất hiện đã lập tức thu hút tất
cả mọi ánh nhìn.
Bọn họ xếp hàng dài mời cô nhảy cùng.
Cô ngồi trên một cái ghế thật cao, kiêu ngạo
như một nữ vương, bình phẩm từng soái ca một: “Anh quá gầy, anh thì quá béo, cậu này thì mũi thấp
quá, cậu thì tay xấu quá.”
Cô phân vân không biết chọn ai, bèn quay sang hỏi con trai đứng bên cạnh: “Con thấy người này có
thể làm cha con không?”
Chỉ cần con trai lắc đầu, là cô lại phất tay với hàng người: “Con tôi không thích, người kế tiếp.”
Cô đang lựa chọn vui vẻ thì đột nhiên cảm thấy cổ bị siết chặt, ai đó túm lấy cô như túm một con gà
từ trên ghế cao xuống.
Cô giận sôi máu, ai mà lại vô lễ như thế, dám túm nữ vương đại nhân.
Cô vung
tay, khi chạm phải gương mặt lạnh như băng thì trong lòng hốt hoảng, lập tức không dám nhúc nhích
nữa, mà ngoan ngoãn như con cừu nhỏ, len lén ngước lên, chỉ thấy gương mặt sắc sảo rõ ràng của Lục
Bá An, đẹp trai đến mê người.
Anh không quá gầy, cũng không quá cường tráng, mũi cao tay đẹp, hoàn toàn là style mà cô yêu thích,
ngoài Lục Bá An ra, không ai có thể hoàn mỹ đến vậy.
“Em tìm cha cho ai hả?”
Từ Vọng chợt có dự cảm xấu, kêu ‘oa’ lên một tiếng, chạy tới ôm eo Lục Bá An, khóc lóc nói: “Em
không có tìm cha, anh chính là cha em.”
Cô run như cầy sấy, sợ khó bảo toàn được cái mạng nhỏ của mình.
Lục Bá An dùng ngón tay trỏ nâng cằm cô lên, kề gương mặt đẹp trai đến gần: “Em biết anh ghét nhất
là điều gì không?”
Từ Vọng run lẩy bẩy, viền mắt rưng rưng: “Ghét nhất là soái ca?” “Anh ghét nhất là em lừa anh.
Em
có lừa anh không?”
Từ Vọng dường như nghe được tiếng kêu gào từ địa ngục, liều mạng lắc đầu: ‘Không có, không có.
Tuyệt đối không có.”
Trong căn phòng đầy nắng, Từ Vọng đột nhiên mở mắt ra.
Ngực phập phồng kịch liệt, cảm giác trong mơ quá chân thật, cô còn chưa tỉnh táo hẳn, chỉ muốn
nhanh chóng trốn chạy.
Đầu vừa nhấc khỏi gối mười cm đã ngã trở về, ót đau như bị người ta dùng gậy
đánh vào, đau đến mức cô hít vào một hơi.
“Cô tỉnh rồi à?”
Một y tá đột nhiên xuất hiện, Từ Vọng mờ mịt nhìn cô ấy, dùng hết sức mới có thể yếu ớt nói ra: “Cô
là ai?”
Nghe cô nói, trái tim treo lơ lửng của y tá Trần cuối cùng cũng đặt xuống.
Cô ấy không cần phải
thanh toán tiền viện phí nữa rồi.
Cô ấy không trả lời câu hỏi của Từ Vọng mà hỏi liên tục: “Ngoài
đầu ra cô còn đau chỗ nào khác không? Cô tên gì? Có nhớ số điện thoại của người nhà không? Mau nói
cho tôi biết đi, tôi giúp cô thông báo cho người nhà!”
Mấy chuyện kia không quan trọng, nhanh chóng thông báo cho người nhà đến trả tiền mới là quan trọng
nhất.
Đầu Từ Vọng giật băng băng, hoàn toàn không nghe được cô y tá kia nói gì.
Ánh mắt đờ đẫn suy nghĩ
xem mình đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì.
Y tá Trần thấy dáng vẻ ngẩn ngơ mơ hồ của cô thì đột
nhiên hét lên: “Ôi, cô không mất trí nhớ đó chứ!”
Tuyệt đối đừng nhé, cô ấy không có tiền đâu.
Từ Vọng cau mày, sao giọng của cô gái này lại cao như thế không biết! Từ Vọng chỉ là bị hôn mê lâu
nên phải một lúc ý thức mới dần rõ ràng lại, sau đó nhanh chóng nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Ngày đó cô đến Hạ Thành lấy sách, rồi ngồi tàu điện về nhà.
Hạ Thành cách Xuân Thành rất gần, ngồi
tàu điện chỉ mất một tiếng là đến, lúc đó chắc Từ Nhất còn chưa ngủ.
Bước chân cô vội vã, khi đi
qua một con hẻm nhỏ vắng thì nghe có tiếng khóc của con gái phát ra.
Sau đó cô lại nghe một người đàn ông lớn tiếng đe dọa: “Đưa túi xách cho tao.”
Từ Vọng không suy nghĩ nhiều, lập tức đi vào con hẻm, nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng mặt mày
dữ tợn đang dồn một cô gái vào trong góc.
Từ nhỏ cô đã chướng mắt cảnh người khác ức hiếp kẻ yếu,
nên không nói không rằng, tức tốc chạy tới.
Người đàn ông kia thấy Từ Vọng gầy gò, cũng không cao lắm, nên cứ thế nhìn cô chạy tới, trong lòng
thầm nghĩ đúng là dê dâng miệng sói.
Kết quả gã còn chưa phản ứng kịp đã bị quật mạnh xuống, mặt gã
ma sát xuống đất, đau đến mức phải la lên.
Từ Vọng ngồi trên người gã, vặn mạnh tay gã ra phía sau:
“Cướp à, đồ cướp thối tha.”
Đây không phải là lần đầu tiên Từ Vọng gặp chuyện thế này, nhưng cô không ngờ còn một người nữa nấp
trong hốc, thế là bị đập mấy phát, trước khi ngất xỉu trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: Cô bị cận thị
à?
Nhớ lại chuyện xông pha vì việc nghĩa bất thành trong con hẻm nhỏ, Từ Vọng lại đưa mắt nhìn sang y
tá Trần, cô nạn nhân trong vụ cướp đó: “Chị y tá à, tốt xấu gì tôi cũng vì cứu chị, sao chị lại
không nhắc cho tôi một câu?” “Tôi không kịp mà, vừa định nhắc cô đã bị đập xỉu rồi.”
Sau đó túi xách của cả hai đều bị cướp đi, ngay cả một đồng cũng không còn.
Cô ấy khó khăn lắm mới
kéo Từ Vọng đến bệnh viện được, còn trả tiền thuốc men, cô ấy cũng rất oan ức mà, bị cướp hết tiền
thì thôi đi, lại phải chăm sóc vị ‘nữ hiệp’ hăng hái vì việc nghĩa này nữa.
Từ Vọng không biết nên nói gì cho phải, bèn thúc giục: “Cô cho tôi mượn điện thoại tí đi, tôi gọi
cho bạn tôi.”
Lâm Thư không liên lạc được với cô nhất định rất lo lắng, và cả cục cưng Từ Nhất của cô nữa, không
thấy mẹ chắc đã khóc nhiều lắm.
Cô lẳng lặng chờ điện thoại được kết nối, giấc mơ hoang đường kia bị vứt ra sau đầu.
Rất nhanh đã
có người nghe máy, cô vừa ‘alo’ một tiếng, Lâm Thư bên đầu kia đã khóc lên.
“Từ Vọng, cậu chạy đi đâu vậy! Tớ tìm cậu muốn phát điên lên rồi!”
Nghe thấy giọng Từ Vọng, Lâm Thư vừa mừng vừa tức, trời đất phù hộ, Từ Vọng quả nhiên không sao,
đến khi cô về, hai người nhất định phải đi chùa thắp hương cảm ơn Bồ Tát.
“Xin lỗi Thư Thư, xảy ra chút việc ngoài ý muốn, Nhất Nhất không sao chứ? Nó khóc dữ không?” Ngoài
chuyện sợ Lâm Thư lo lắng ra, cô đau lòng nhất chính là con trai bảo bối của cô.
Tuy Lâm Thư thường
chăm thằng bé, nhưng cô chưa bao giờ rời đi lâu như vậy.
Nếu không phải đầu còn đau không dậy nổi,
thì cô chỉ muốn lập tức bay về ngay.
Đầu kia điện thoại yên lặng một lúc lâu, sau đó truyền đến giọng nói chột dạ của Lâm Thư: “Từ Vọng,
tớ nói cho cậu biết một việc nhé, nhưng trước tiên cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đấy.”
Từ Vọng đột nhiên có dự cảm xấu, tim đập nhanh bất thường.
“Tớ tìm khắp nơi mà không tìm được cậu, lo lắng suýt phát điên.
Nhất Nhất còn nhỏ như vậy, tớ không
thể chăm sóc được, nên… nên đã đi tìm Lục Bá An.
Sau đó anh ấy mang Nhất Nhất đi rồi.”
Nụ cười trên mặt Từ Vọng tắt hẳn: “Cậu nói cái gì? Lâm Thư Thư!!!” Tại sao cô lại nghe không hiểu
vậy.
“Từ Vọng, xin lỗi, cậu muốn đánh tớ mắng tớ đều được.
Nếu biết cậu bình an thì tớ tuyệt đối, tuyệt
đối đã không đi tìm Lục Bá An rồi.
Nhưng không liên lạc được với cậu, tớ hoảng muốn chết.
Cứ nghĩ
tới việc cậu đã xảy ra
chuyện gì thì tớ lại không thể nào bình tĩnh được.
Tớ cũng không biết khi đó mình nghĩ gì nữa.”
Mà kỳ lạ là, Từ Vọng lại rất bình tĩnh, dường như nỗi sợ đã đến cực điểm nên không thấy sợ nữa.
Cô
kinh ngạc cầm điện thoại một lúc, cảm thấy vô cùng mờ mịt.
“Từ Vọng, Lục Bá An đã đến Hạ Thành tìm cậu.”
Thế giới của Từ Vọng đột nhiên chỉ còn hai màu đen trắng.
Cúp máy, linh hồn của cô dường như bị thổi bay đi mất, giác quan thứ sáu trong nháy mắt nhạy cảm
hơn bao giờ hết.
Cô loáng thoáng nghe được ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân của Lục Bá
An..
/56
|