Đến bãi giữ xe, nó hằn học vung mạnh tay ra, lớn tiếng quát anh rằng.
- Anh dám xem điện thoại của tôi ?! Còn tự lưu số của mình vào đấy nữa à ?! Anh muốn chết hả ?!!
Phong biết nó giận rồi, nên anh khẽ cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói.
- Nè, muốn đánh chỗ nào thì đánh đi. Đừng đánh vào mắt, đánh vào đó là xem như tôi không thể ngắm cô được nữa đâu.
- Giờ này mà anh còn giỡn được nữa à ?!
- Không giỡn ! Bảo thật !
- Ngô Nại Phong !!
- Dạ !!!
Lăng Lăng tức giận, xiết chặt tay lại, sau đó hít một hơi thật mạnh và ...
- ... Cảm ơn anh.
- ...
Phong ngây người. Chuyện gì đang xảy ra thế này ? Nó không đánh anh sao ? Cũng không mắng anh à ? Sao lại đi cảm ơn anh ? Chuyện lạ có thật à nha !
- Sao ? Cô ... cô ...
- Cảm ơn anh ... vì đã đến ... Nếu như anh không đến, thì lúc đó tôi cũng không biết phải làm sao nữa.
Bỗng Phong cảm thấy xúc động ghê gớm, nghẹn giọng lại nói với nó vài câu.
- Lúc nãy cô đã rất sợ có phải không ?
Lăng Lăng gượng cười, bỏ hai tay vào túi áo, song thở dài đáp.
- Sợ chứ. Sợ bị ngồi tù, sau đó không thể gặp lại anh được nữa.
- Tôi sẽ không bao giờ để cô phải ngồi tù đâu. Tôi sẽ làm đủ mọi cách để đưa cô ra.
- Nếu như làm đủ mọi cách rồi mà vẫn không giúp được tôi thì sao ?
- Thì tôi sẽ đi gây án để được vào ngồi tù chung với cô.
- Anh thật là ...
- Tôi nói thật đấy ! Tôi hứa rồi, không bao giờ bỏ cô lại một mình nữa ...
- ...
Bỗng ánh mắt hai người họ chạm lấy nhau, khiến không gian bỗng dưng ngưng động lại. Mọi vật vẫn chuyển động theo đúng quỹ đạo của nó, chỉ có tiếng tim ai đó bỗng lệch nhịp tự bao giờ ...
- Anh ... Anh dẫn tôi ra bãi giữ xe để làm gì ? Tôi cần phải đón xe buýt để về mà ?
Lăng Lăng ngượng quá nên chỉ biết đánh trống lãng bằng chuyện đó, Phong nghe thế liền phì cười, song nói.
- "Về nhà làm gì em ơi ? Tối nay ta phải đi chơi, em thích đi đâu anh chiều, anh đây sẽ đưa em tới nơi ...".
- Thôi đi Phong, đây là lời bài hát.
- Cô cũng biết nữa à ? Ghê thật nha !
Nói rồi cả hai nhìn nhau cười, song Phong nắm tay nó dẫn lên chiếc mui trần đỏ của anh, không để cho nó kịp nói lời nào, Phong đã nhanh nhẹn lái xe đi.
Phong dừng xe trước một cửa tiệm thuốc, anh bước vào đó song vài giây sau lại quay về xe với một đống thuốc trong tay.
- Gì thế này ?
Lăng Lăng ngạc nhiên, hỏi anh.
- Cô xem này, đánh gì mà đánh lắm thế ? Con gái con đứa mà lại đi đánh nhau với con trai. Cô lại muốn làm tôi tức điên lên à ?
Vừa nói, Phong vừa xử lí vết thương trên tay nó. Còn nó thì không những không cảm động, mà ngược lại còn cảm thấy ức khi nghe anh nhắc đến bọn kia.
- Này, tôi đánh nhau vì công lý đấy !
- Công lý cái móc xì gì chứ ?! Cô không thấy bọn chúng đông hơn mình à ?! Mà còn là con trai nữa, lỡ như cô mà có mệnh hệ gì thì tôi phải biết làm sao hả ?!
- Tôi bảo rồi, anh không cần quan tâm đến tôi !!
Hai người đôi co với nhau mãi mà chẳng biết rằng tay Phong đã dần di chuyển đến vết thương trên môi của nó từ bao giờ ...
Bất giác cả anh và nó đứng hình, Phong thì giương ánh mắt ngọt ngào nhìn nó, còn nó thì ngượng đỏ cả mặt, giằng lấy miếng khăn giấy trên tay anh rồi bảo.
- Để tôi tự làm.
Thế rồi Phong để cho nó làm, bỗng nhiên không hiểu sao bây giờ anh lại cảm thấy run đến lạ thường ...
- Tôi đưa cô đi chơi nhá ? Về nhà chán lắm, với cả tôi chẳng muốn quay lại bữa tiệc buồn tẻ ấy đâu.
- Anh đi dự tiệc à ?
- Ừ, tôi đi dự tiệc chung với bố, bố bảo muốn ra mắt tôi với mấy người đồng nghiệp trong công ty của bố.
- À ... Hèn gì hôm nay anh lại ăn mặc bảnh trai đến thế ... Vậy thì được thôi, đi chơi đi, ngàn năm Phong mới mặc áo vest cơ mà, tôi phải tranh thủ tận hưởng giây phút này mới được.
- Ok ! Lên đường !
Nói rồi Phong nhoẻn môi cười thật tươi, nhấn ga và xoay bánh chạy đi ...
...
Phong đưa nó dạo vòng quanh thành phố, rồi đi ăn vỉa hè nè, đi ngắm cảnh đẹp, đi xem siêu xe nữa, hai người cứ tình tứ đi với nhau hết chỗ này đến chỗ kia, giống như là một cặp vợ chồng mới cưới vậy ...
...
Đến trung tâm mua sắm lớn với nhiều mặt hàng nổi tiếng khác nhau, đi ngang qua dãy quần áo nữ, Phong bỗng hỏi nó rằng.
- Lăng này, sao cô không thử thay đổi ngoại hình đi ?
Vừa ngắm nhìn những chiếc đầm bó sexy, nó vừa bĩu môi đáp.
- Không thích.
Phong tuyệt vọng, thế là ước mơ được ngắm nhìn Lăng Lăng trông bộ váy ngắn quyến rũ đã tan tành. Nhưng rồi bỗng anh nghe nó hỏi rằng.
- Nếu như tôi thay đổi ... thì anh muốn tôi thay đổi như thế nào ?
Phong ngẫm nghĩ vài giây, song đáp.
- Tôi thích con gái để tóc đen, không cần trang điểm đậm, nhẹ nhàng một chút sẽ xinh hơn, thời trang nữ tính một tí, nói chung là càng nữ tính thì càng đáng yêu. Nhưng tôi nghĩ cô không muốn thay đổi theo ý tôi đâu.
Thế rồi Lăng Lăng cười, đúng thật là nó không quen với sự nữ tính đó cho lắm.
Nó chỉ có đôi giày đi học là màu trắng thôi, còn tất cả quần áo, giày dép và dụng cụ khác đều mang màu tối.
Nhưng nếu có thể ... thì thay đổi ngoại hình cũng là một ý hay đấy chứ!
...
Điểm đến cuối cùng của họ là đài phun nước nằm ở phố Tây. Ngồi kế bên nhau, cùng ngắm nhìn những tia nước vung cao lên bầu trời, rồi sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, từng giọt nước trong suốt kết hợp với ánh sáng của vầng trăng đã vô tình tạo nên một bức tranh mùa thu đẹp lung linh giữa phố đông người, và mảnh ghép cuối cùng của bức tranh đêm thu ấy chính là hai người họ ...
Bỗng Phong khẽ xoay đầu, nói với Lăng Lăng rằng.
- Chuyện gia đình cô, tôi đã hứa với mẹ cô rằng sẽ giữ bí mật chuyện đó. Nên cô không cần lo lắng về việc đó đâu.
Lăng Lăng nhướn mày, nhoẻn môi cười đáp lời anh.
- ... Cảm ơn.
Thế rồi Phong bỗng ngồi thẳng người, giương ánh mắt hơi ngạc nhiên nhìn nó, nói.
- Tôi vẫn không ngờ rằng cô Diệp chính là mẹ cô đấy !
- Vì tôi cố tình giấu chuyện đó đi mà.
- Thế còn nhóm bạn của cô ? Họ có biết không ?
Bỗng Lăng Lăng thở dài, buồn rầu đáp.
- Chỉ có Thuỵ An biết thôi, vì nó chơi với tôi từ nhỏ tới giờ mà.
- Còn hai người kia ?
- Họ hoàn toàn không biết.
- Whoa, cô giữ kín thật nha.
Lăng Lăng cười cay đắng, song Phong lại ngập ngừng nói tiếp.
- Cô có sợ bí mật sẽ bị khơi bày không ?
- Có ... Tôi rất sợ.
- Tại sao ?
- Tôi ... Tôi sợ bọn họ sẽ trêu chọc tôi.
- Này ! Cô nên nhớ cô là du côn đấy, trong tình thế đó thì tôi nghĩ cô nên đấm cho họ vài phát.
Lăng Lăng chợt cười, nhưng sau đó lại vội tắt liệm đi. Nó thở dài, đưa ánh mắt nhìn xa xăm, nói.
- Một vài người thì còn có thể ... Nhưng cả trường thì ... tôi không chống lại nổi.
Bỗng Phong thấy nó nói cũng đúng, nhưng rồi anh chợt nghĩ ra được điều gì đó, liền nói với nó rằng.
- Không sao, cô vẫn còn người cộng sự là tôi mà. Cho dù cả thế giới có quay lưng lại với cô đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ bỏ mặt cô. Tin tôi chứ ?
Đêm nay trăng chợt sáng lạ thường, cứ như là đang chứng giám cho bọn họ vậy. Để rồi khi nhìn vào mắt nhau, ở đâu đó trong ánh mắt ấy họ đã tìm được sự chân thành của đối phương. Và rồi cứ thế Lăng Lăng đã không kìm được lòng mà thốt lên câu.
- Tôi tin anh.
...
- Anh dám xem điện thoại của tôi ?! Còn tự lưu số của mình vào đấy nữa à ?! Anh muốn chết hả ?!!
Phong biết nó giận rồi, nên anh khẽ cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói.
- Nè, muốn đánh chỗ nào thì đánh đi. Đừng đánh vào mắt, đánh vào đó là xem như tôi không thể ngắm cô được nữa đâu.
- Giờ này mà anh còn giỡn được nữa à ?!
- Không giỡn ! Bảo thật !
- Ngô Nại Phong !!
- Dạ !!!
Lăng Lăng tức giận, xiết chặt tay lại, sau đó hít một hơi thật mạnh và ...
- ... Cảm ơn anh.
- ...
Phong ngây người. Chuyện gì đang xảy ra thế này ? Nó không đánh anh sao ? Cũng không mắng anh à ? Sao lại đi cảm ơn anh ? Chuyện lạ có thật à nha !
- Sao ? Cô ... cô ...
- Cảm ơn anh ... vì đã đến ... Nếu như anh không đến, thì lúc đó tôi cũng không biết phải làm sao nữa.
Bỗng Phong cảm thấy xúc động ghê gớm, nghẹn giọng lại nói với nó vài câu.
- Lúc nãy cô đã rất sợ có phải không ?
Lăng Lăng gượng cười, bỏ hai tay vào túi áo, song thở dài đáp.
- Sợ chứ. Sợ bị ngồi tù, sau đó không thể gặp lại anh được nữa.
- Tôi sẽ không bao giờ để cô phải ngồi tù đâu. Tôi sẽ làm đủ mọi cách để đưa cô ra.
- Nếu như làm đủ mọi cách rồi mà vẫn không giúp được tôi thì sao ?
- Thì tôi sẽ đi gây án để được vào ngồi tù chung với cô.
- Anh thật là ...
- Tôi nói thật đấy ! Tôi hứa rồi, không bao giờ bỏ cô lại một mình nữa ...
- ...
Bỗng ánh mắt hai người họ chạm lấy nhau, khiến không gian bỗng dưng ngưng động lại. Mọi vật vẫn chuyển động theo đúng quỹ đạo của nó, chỉ có tiếng tim ai đó bỗng lệch nhịp tự bao giờ ...
- Anh ... Anh dẫn tôi ra bãi giữ xe để làm gì ? Tôi cần phải đón xe buýt để về mà ?
Lăng Lăng ngượng quá nên chỉ biết đánh trống lãng bằng chuyện đó, Phong nghe thế liền phì cười, song nói.
- "Về nhà làm gì em ơi ? Tối nay ta phải đi chơi, em thích đi đâu anh chiều, anh đây sẽ đưa em tới nơi ...".
- Thôi đi Phong, đây là lời bài hát.
- Cô cũng biết nữa à ? Ghê thật nha !
Nói rồi cả hai nhìn nhau cười, song Phong nắm tay nó dẫn lên chiếc mui trần đỏ của anh, không để cho nó kịp nói lời nào, Phong đã nhanh nhẹn lái xe đi.
Phong dừng xe trước một cửa tiệm thuốc, anh bước vào đó song vài giây sau lại quay về xe với một đống thuốc trong tay.
- Gì thế này ?
Lăng Lăng ngạc nhiên, hỏi anh.
- Cô xem này, đánh gì mà đánh lắm thế ? Con gái con đứa mà lại đi đánh nhau với con trai. Cô lại muốn làm tôi tức điên lên à ?
Vừa nói, Phong vừa xử lí vết thương trên tay nó. Còn nó thì không những không cảm động, mà ngược lại còn cảm thấy ức khi nghe anh nhắc đến bọn kia.
- Này, tôi đánh nhau vì công lý đấy !
- Công lý cái móc xì gì chứ ?! Cô không thấy bọn chúng đông hơn mình à ?! Mà còn là con trai nữa, lỡ như cô mà có mệnh hệ gì thì tôi phải biết làm sao hả ?!
- Tôi bảo rồi, anh không cần quan tâm đến tôi !!
Hai người đôi co với nhau mãi mà chẳng biết rằng tay Phong đã dần di chuyển đến vết thương trên môi của nó từ bao giờ ...
Bất giác cả anh và nó đứng hình, Phong thì giương ánh mắt ngọt ngào nhìn nó, còn nó thì ngượng đỏ cả mặt, giằng lấy miếng khăn giấy trên tay anh rồi bảo.
- Để tôi tự làm.
Thế rồi Phong để cho nó làm, bỗng nhiên không hiểu sao bây giờ anh lại cảm thấy run đến lạ thường ...
- Tôi đưa cô đi chơi nhá ? Về nhà chán lắm, với cả tôi chẳng muốn quay lại bữa tiệc buồn tẻ ấy đâu.
- Anh đi dự tiệc à ?
- Ừ, tôi đi dự tiệc chung với bố, bố bảo muốn ra mắt tôi với mấy người đồng nghiệp trong công ty của bố.
- À ... Hèn gì hôm nay anh lại ăn mặc bảnh trai đến thế ... Vậy thì được thôi, đi chơi đi, ngàn năm Phong mới mặc áo vest cơ mà, tôi phải tranh thủ tận hưởng giây phút này mới được.
- Ok ! Lên đường !
Nói rồi Phong nhoẻn môi cười thật tươi, nhấn ga và xoay bánh chạy đi ...
...
Phong đưa nó dạo vòng quanh thành phố, rồi đi ăn vỉa hè nè, đi ngắm cảnh đẹp, đi xem siêu xe nữa, hai người cứ tình tứ đi với nhau hết chỗ này đến chỗ kia, giống như là một cặp vợ chồng mới cưới vậy ...
...
Đến trung tâm mua sắm lớn với nhiều mặt hàng nổi tiếng khác nhau, đi ngang qua dãy quần áo nữ, Phong bỗng hỏi nó rằng.
- Lăng này, sao cô không thử thay đổi ngoại hình đi ?
Vừa ngắm nhìn những chiếc đầm bó sexy, nó vừa bĩu môi đáp.
- Không thích.
Phong tuyệt vọng, thế là ước mơ được ngắm nhìn Lăng Lăng trông bộ váy ngắn quyến rũ đã tan tành. Nhưng rồi bỗng anh nghe nó hỏi rằng.
- Nếu như tôi thay đổi ... thì anh muốn tôi thay đổi như thế nào ?
Phong ngẫm nghĩ vài giây, song đáp.
- Tôi thích con gái để tóc đen, không cần trang điểm đậm, nhẹ nhàng một chút sẽ xinh hơn, thời trang nữ tính một tí, nói chung là càng nữ tính thì càng đáng yêu. Nhưng tôi nghĩ cô không muốn thay đổi theo ý tôi đâu.
Thế rồi Lăng Lăng cười, đúng thật là nó không quen với sự nữ tính đó cho lắm.
Nó chỉ có đôi giày đi học là màu trắng thôi, còn tất cả quần áo, giày dép và dụng cụ khác đều mang màu tối.
Nhưng nếu có thể ... thì thay đổi ngoại hình cũng là một ý hay đấy chứ!
...
Điểm đến cuối cùng của họ là đài phun nước nằm ở phố Tây. Ngồi kế bên nhau, cùng ngắm nhìn những tia nước vung cao lên bầu trời, rồi sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, từng giọt nước trong suốt kết hợp với ánh sáng của vầng trăng đã vô tình tạo nên một bức tranh mùa thu đẹp lung linh giữa phố đông người, và mảnh ghép cuối cùng của bức tranh đêm thu ấy chính là hai người họ ...
Bỗng Phong khẽ xoay đầu, nói với Lăng Lăng rằng.
- Chuyện gia đình cô, tôi đã hứa với mẹ cô rằng sẽ giữ bí mật chuyện đó. Nên cô không cần lo lắng về việc đó đâu.
Lăng Lăng nhướn mày, nhoẻn môi cười đáp lời anh.
- ... Cảm ơn.
Thế rồi Phong bỗng ngồi thẳng người, giương ánh mắt hơi ngạc nhiên nhìn nó, nói.
- Tôi vẫn không ngờ rằng cô Diệp chính là mẹ cô đấy !
- Vì tôi cố tình giấu chuyện đó đi mà.
- Thế còn nhóm bạn của cô ? Họ có biết không ?
Bỗng Lăng Lăng thở dài, buồn rầu đáp.
- Chỉ có Thuỵ An biết thôi, vì nó chơi với tôi từ nhỏ tới giờ mà.
- Còn hai người kia ?
- Họ hoàn toàn không biết.
- Whoa, cô giữ kín thật nha.
Lăng Lăng cười cay đắng, song Phong lại ngập ngừng nói tiếp.
- Cô có sợ bí mật sẽ bị khơi bày không ?
- Có ... Tôi rất sợ.
- Tại sao ?
- Tôi ... Tôi sợ bọn họ sẽ trêu chọc tôi.
- Này ! Cô nên nhớ cô là du côn đấy, trong tình thế đó thì tôi nghĩ cô nên đấm cho họ vài phát.
Lăng Lăng chợt cười, nhưng sau đó lại vội tắt liệm đi. Nó thở dài, đưa ánh mắt nhìn xa xăm, nói.
- Một vài người thì còn có thể ... Nhưng cả trường thì ... tôi không chống lại nổi.
Bỗng Phong thấy nó nói cũng đúng, nhưng rồi anh chợt nghĩ ra được điều gì đó, liền nói với nó rằng.
- Không sao, cô vẫn còn người cộng sự là tôi mà. Cho dù cả thế giới có quay lưng lại với cô đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ bỏ mặt cô. Tin tôi chứ ?
Đêm nay trăng chợt sáng lạ thường, cứ như là đang chứng giám cho bọn họ vậy. Để rồi khi nhìn vào mắt nhau, ở đâu đó trong ánh mắt ấy họ đã tìm được sự chân thành của đối phương. Và rồi cứ thế Lăng Lăng đã không kìm được lòng mà thốt lên câu.
- Tôi tin anh.
...
/41
|