Sau khi ruồng bỏ được Doãn Thanh và Khôi Vĩ về nhà vì sợ làm hỏng đến kế hoạch của mình, Phong bắt đầu chạy đi tìm nó. Đến ngã ba ở gần trường, anh bỗng thấy nó ngồi nhâm nhi ly kem ở quán đối diện. Thấy thế, anh liền nhào lại ngồi kế nó.
- Hey ! Ăn một mình à ?
Vừa nhìn thấy anh, nó buông luôn muỗng kem xuống, trợn mắt lên quát vào mặt anh.
- Đi đâu đây ! Ai cho ngồi mà ngồi ! Hả ?!
- Hai mình đi nhậu không ?
Bỗng anh chuyển chủ đề, đăm thẳng vào vấn đề chính luôn. Bị anh hỏi bất ngờ, nên nó cứ ngập ngừng rồi nói chẳng ra câu.
- Hả ?! Tôi với anh ... Đi đi ...
- Đi cạch bia !
- Hả ? Là sao ?
- Thì là ai uống được nhiều bia hơn, thì thắng.
Tự nhiên mặt của nó tái xanh, nhắc đến hai từ rượu bia là nó như vậy. Nhưng không vì thế mà nó làm mất đi cái nghĩa khí ban đầu của mình.
*Rầm !
Bỗng nó đạp tay xuống bàn một cái mạnh rồi hùng hồ nói.
- Anh dám cạch bia với tôi ?! Xưa nay chưa ai dám uống bia với chị này cả ?! Anh vẫn chưa nghe đến danh tiếng của tôi có phải không ?
- Phải đó ! Chưa nghe nên bây giờ muốn nghe, muốn thấy tận mắt xem danh của cô nổi đến cỡ nào !
- Được thôi ! Đi thì đi ! Sợ anh cái quần sì gì chứ !!
Không hiểu sao hôm nay nó lại làm việc mất trí đến như vậy, biết rằng mình không thể đụng đến rượu bia mà còn ra gió. Còn Ngô Nại Phong thì mừng thầm trong bụng vì bước đầu của cuộc trả thù đã thành công.
Thế rồi anh đưa nó đến một nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng, đứng trước cửa chính, nó bỗng nhếch môi nói với anh rằng.
- Uống bia ... Mà vào nhà hàng Nhật Bản ... Chắc hẳn là liên quan dữ dội lắm rồi.
- Có vào không thì bảo ?
Nó bỗng lườm anh một phát, rồi mạnh miệng nói rằng.
- Vào thì vào !! Tôi sẽ xử chú em banh nút quần luôn !
Anh phì cười, nghĩ thầm trong bụng rằng không biết ai mới xử được ai. Cơ mà anh vẫn chưa hiểu được ý của Dương Dương, tại sao lại phải cấm tuyệt đối không cho con nhỏ này uống bia, càng nghĩ anh lại càng thấy tò mò, càng muốn biết đến bí mật khủng khiếp mà Dương Dương nói. Thế rồi anh không suy nghĩ phức tạp nữa, cứ nắm tay nó rồi kéo thẳng vào trong. Muốn biết nó kinh khủng cỡ nào thì cứ việc chuốc nó say, sau đó chụp lại vài tấm ảnh để làm "kỷ niệm", mục tiêu của anh chỉ có vậy.
- Hai anh chị dùng gì ạ ?
Sau khi ngồi vào trong cái phòng đủ rộng cho hai người, một cô gái trẻ trung ăn mặc sành điệu bỗng tiến lại hỏi bọn họ.
- Chị cứ mang bia vào đều đều cho em là được rồi ạ.
Phong ôn tồn nói với cái cô đó. Thế rồi cái cô ấy bỗng xoay lưng đi một cách "uyễn chuyển", không quên trao cho anh một nụ cười ớn người.
Sau khi cô ta ra khỏi phòng, nó liền xoay sang hỏi anh tới tấp.
- Nhân viên phục vụ của nhà hàng Nhật Bản tại sao không mặc đồ truyền thống của Nhật Bản, mà lại đi mặc ba cái áo xẻ lên tới háng, dây áo thì mỏng đến nỗi chỉ cần đụng vào là đứt ra. Chẳng lẽ Nhật Bản thay đổi phong cách rồi à ?
Nhìn cái hàng chân mày chau sát lại với nhau của nó, anh bất giác ngập ngừng đáp rằng.
- Ờ thì ... Nhà hàng này tên là Nhật Bản thôi, chứ không phải là của Nhật. Ông chủ quán tên là Nhật, thấy đề tên quán một chữ Nhật không thôi thì nó trống trãi quá, nên ổng thêm vào chữ Bản cho nó sang chảnh ấy mà.
- Cái gì !!
Nó tức điên người lên, trợn to mắt nói với anh rằng.
- Ban nãy còn tưởng anh chơi sang đến vậy !! Thì ra đây chỉ là trá hình thôi sao ?! Ôi giồi ôi !!
- Làm sao tôi biết được !! Lần đầu đến đây tôi cũng bị lừa như thế.
- Bia đến rồi đây !
Bỗng cái cô gái ban nãy bước vào làm chấm dứt vụ tranh cãi tên quán của bọn họ luôn. Trong khi Phong cứ đưa mặt sang chỗ khác tránh né ánh mắt dò xét của cô gái kia, thì nó lại đưa đôi mắt sắc bén dò xét lại cô gái này. Làm cô gái này khó chịu đến mức phải nói với nó rằng.
- Này em gái, đừng nhìn ngực của tôi một cách lộ liễu như vậy nữa có được không ?
- Ơ thế chị cũng có ngực à ? Ban đầu em còn tưởng chị là đàn ông nữa cơ.
Đụng ai thì đụng, chứ đụng cái chị bảy nhà lá này đây thì coi như là xong đời. Việc nói móc nói méo mà vô tay nó thì đối phương chỉ có nước là phải im hơi lặng tiếng mà nhịn thua nó, còn không nó sẽ móc hoài cho tới khi banh miệng cá thì thôi.
- Này !! Cô nói ai là đàn ông ?! Muốn chết phải không ?!
Mặc dù là nhân viên, nhưng vì quá tức với con nhỏ này, nên cô ta không quan tâm đến gì nữa, cứ hùng hồ cãi tay đôi với nó. Còn nó thì chẳng chịu thua gì.
- Cảnh sát sẽ đứng về phe người vô tội, nếu chị muốn ở tù mọt mông thì cứ việc.
- Cái con ranh này, mày ...
- Này !! Hai người có thôi đi hay không ?!
Bỗng anh lớn giọng chen ngang lời của cô ta. Thế rồi thôi, cô ta cũng chẳng dám hó hé gì thêm nữa, chỉ hậm hực trong lòng rồi bước thẳng ra ngoài.
...
Sau vài giờ chiến đấu với bia rượu, đầu óc Lăng Lăng bỗng trở nên bất thường, nó nói những thứ mà chính nó cũng không thể kiểm soát được nữa.
- Này !! Đừng có động vào người tôi ! Anh là ai mà dám động vào tôi hả ?! Tôi là người nổi tiếng ... là người nổi tiếng đấy, có biết chưa hả ?!!
Cái giọng điệu nhựa nhựa đấy, cộng với đôi mắt lờ đờ như muốn sụp xuống tới nơi của nó cũng đủ khiến cho Phong hiểu rằng nó say tới mức độ nào rồi. Nhưng còn điều mà Dương Dương nói thì sao, rốt cuộc là Lăng Lăng có điểm yếu gì ? Phong thật không thể nghĩ ra nổi.
- Này, để tôi đưa cô về nhà ...
Trái ngược lại với gương mặt say bét của nó thì Phong dường như hoàn toàn tỉnh táo, không có tí gì gọi là ngà ngà say cả. Cũng chính vì thế mà Phong ra tay nghĩa hiệp muốn đưa nó về nhà, chứ nếu như anh mà say thì cá chắc rằng đêm nay hai đứa sẽ ở lại đây mất thôi.
Lăng Lăng dường như không hề nghe thấy lời của Phong nói, nó cứ đưa tay nóc hết ly bia này, rồi tới ly bia khác. Nhìn thấy biểu hiện của nó lúc này, anh vừa thấy buồn cười, vừa thấy thật bi thương cho chính mình.
Đúng lúc anh chẳng mở được lời nào nữa, thì bỗng nhiên Lăng Lăng ngồi thẳng người dậy, nó chồm người lại gần Phong, rồi đưa hai tay mình đặt lên má Phong, vỗ vỗ nhẹ vào đấy và nói rằng.
- Này ! Lee Min Ho ! Anh về nước sớm đến vậy sao ?! ... Sao anh về mà lại không báo cho em biết trước, em buồn quá mà, đau lòng quá mà ...
Rồi nó buông tay ra, nhảy dựng lên như mấy con cá mắc cạn, cứ than đau khổ rồi đau lòng suốt, nó còn quẫy cuồng nhiệt như một con điên nữa ! Chỉ trong vài tiếng tiếp xúc với bia rượu mà đã biến nó trở thành một Dương Tử Lăng hoàn toàn khác.
Phong lúc này đang đơ người ra rồi, anh thật sự chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa rồi. Không lẽ, đây chính là lời cảnh báo về Dương Tử Lăng mà Dương Dương đã nói với anh chăng ?
Ngay trong đầu Nại Phong lúc này bỗng bật ra được một chân lí sáng suốt rằng phải đưa con nhõ này về nhà gấp, nếu ở lại đây nữa thì không biết sẽ có chuyện gì kinh khủng xảy ra tiếp đến nữa.
Thế rồi Phong không nói năng gì mà tự tay đỡ nó đứng dậy, choàng tay nó qua vai mình rồi cố gắng nói với nó một câu.
- Tôi đưa cô về.
Dường như nó đã nghe thấy tiếng của Phong, thế nên nó mới đáp trả lại anh rằng.
- Không về !! Muốn ở đây !!
- Cô thôi đi !!
- Này Kim Bum à, anh đối xử tệ với phụ nữ quá rồi đấy ... Em hờn anh ...
- Sao ?!
Phong thật muốn tức điên với con nhõ này, cứ mỗi phút trôi qua thì nó lại gọi anh bằng một cái tên khác. Quá bất lực, anh đành ngậm ngùi đưa nó ra khỏi phòng.
Nhìn vẻ mặt lấm tấm mồ hôi của Phong lúc này thật sự trông rất đáng thương. Anh cũng đã tự trách bản thân mình rằng tại sao lại chơi dại đến thế, để giờ phải vác cái thân nặng trịch của con chết dở này về nhà.
- Anh chị có cần tôi giúp không ?
Bỗng từ đâu xuất hiện giọng nói chói tai quen thuộc, Phong nghe thế liền ngoảnh mặt về nơi phát ra tiếng nói thì thấy cái cô phục vụ ban nãy.
Cô ta dần tiến lại gần phía Phong, bắt đầu giở giọng nhão nhẹt ra nói chuyện với anh.
- Anh có cần em giúp không ?
Bỗng cô ta làm cho Phong nhớ đến cô bạn Mỹ Nhân học chung lớp, giọng điệu và vẻ mặt ấy thật giống nhau đến từng centimet. Nghĩ đến đó thôi đã khiến Phong rùng mình, không dám tiếp nhận lời giúp đỡ của cô ta.
- Không cần đâu, tôi có thể tự đưa cô ấy về.
Bỗng Lăng Lăng nhổm đầu dậy, cố gắng mở đôi mắt ướt nhem của mình lên nhìn xung quanh. Khi nó vừa nhìn thấy cô gái đứng kế bên Phong với cự li rất gần này, nó liền trợn to mắt lên, nhào người về phía cô ta và nói.
- Sao sao !! Lại muốn quyến rũ đàn ông nữa đấy à ?!! Tôi nói cho cô biết nhá, anh này đây là chồng của tôi !! Anh ta đã làm cha của hai thằng bé rồi cơ đấy !! Đừng có mà ...
Nó chưa kịp nói hết câu, Phong đã nhanh tay bịt miệng nó lại. Không phải vì anh sợ cô gái kia hiểu lầm, mà là vì anh sợ những người khác sẽ nghĩ bậy. Không chần chừ gì nữa, anh gạc bỏ hết mọi chuyện rồi nhanh chóng đưa nó ra ngoài. Bắt taxi và rời đi thật nhanh.
Ngồi trong taxi, anh mới cảm thấy thật sự yên tâm. Thật không thể chịu đựng được thêm phút giây nào nữa với con nhõ này. Đúng thật là lời cảnh báo của Dương Dương quá đúng. Lần này anh sợ rồi, sẽ không dám chơi dại thêm lần nào nữa đâu.
- Bạn gái của cháu à ?
Bỗng bác tài xế vừa nhướn mày vừa hỏi chuyện với anh qua gương chiếu hậu.
Bị bác ấy hỏi bất ngờ nên anh có hơi bối rối, ngập ngừng mãi mà chẳng nói thành câu.
- À không ... Cô ấy chỉ là ... bạn thôi ạ.
Nói xong, Phong khẽ cúi đầu xuống nhìn lấy gương mặt thấm đẫm mồ hôi của nó, bất giác lòng rung lên một nhịp khó tả ...
- Hey ! Ăn một mình à ?
Vừa nhìn thấy anh, nó buông luôn muỗng kem xuống, trợn mắt lên quát vào mặt anh.
- Đi đâu đây ! Ai cho ngồi mà ngồi ! Hả ?!
- Hai mình đi nhậu không ?
Bỗng anh chuyển chủ đề, đăm thẳng vào vấn đề chính luôn. Bị anh hỏi bất ngờ, nên nó cứ ngập ngừng rồi nói chẳng ra câu.
- Hả ?! Tôi với anh ... Đi đi ...
- Đi cạch bia !
- Hả ? Là sao ?
- Thì là ai uống được nhiều bia hơn, thì thắng.
Tự nhiên mặt của nó tái xanh, nhắc đến hai từ rượu bia là nó như vậy. Nhưng không vì thế mà nó làm mất đi cái nghĩa khí ban đầu của mình.
*Rầm !
Bỗng nó đạp tay xuống bàn một cái mạnh rồi hùng hồ nói.
- Anh dám cạch bia với tôi ?! Xưa nay chưa ai dám uống bia với chị này cả ?! Anh vẫn chưa nghe đến danh tiếng của tôi có phải không ?
- Phải đó ! Chưa nghe nên bây giờ muốn nghe, muốn thấy tận mắt xem danh của cô nổi đến cỡ nào !
- Được thôi ! Đi thì đi ! Sợ anh cái quần sì gì chứ !!
Không hiểu sao hôm nay nó lại làm việc mất trí đến như vậy, biết rằng mình không thể đụng đến rượu bia mà còn ra gió. Còn Ngô Nại Phong thì mừng thầm trong bụng vì bước đầu của cuộc trả thù đã thành công.
Thế rồi anh đưa nó đến một nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng, đứng trước cửa chính, nó bỗng nhếch môi nói với anh rằng.
- Uống bia ... Mà vào nhà hàng Nhật Bản ... Chắc hẳn là liên quan dữ dội lắm rồi.
- Có vào không thì bảo ?
Nó bỗng lườm anh một phát, rồi mạnh miệng nói rằng.
- Vào thì vào !! Tôi sẽ xử chú em banh nút quần luôn !
Anh phì cười, nghĩ thầm trong bụng rằng không biết ai mới xử được ai. Cơ mà anh vẫn chưa hiểu được ý của Dương Dương, tại sao lại phải cấm tuyệt đối không cho con nhỏ này uống bia, càng nghĩ anh lại càng thấy tò mò, càng muốn biết đến bí mật khủng khiếp mà Dương Dương nói. Thế rồi anh không suy nghĩ phức tạp nữa, cứ nắm tay nó rồi kéo thẳng vào trong. Muốn biết nó kinh khủng cỡ nào thì cứ việc chuốc nó say, sau đó chụp lại vài tấm ảnh để làm "kỷ niệm", mục tiêu của anh chỉ có vậy.
- Hai anh chị dùng gì ạ ?
Sau khi ngồi vào trong cái phòng đủ rộng cho hai người, một cô gái trẻ trung ăn mặc sành điệu bỗng tiến lại hỏi bọn họ.
- Chị cứ mang bia vào đều đều cho em là được rồi ạ.
Phong ôn tồn nói với cái cô đó. Thế rồi cái cô ấy bỗng xoay lưng đi một cách "uyễn chuyển", không quên trao cho anh một nụ cười ớn người.
Sau khi cô ta ra khỏi phòng, nó liền xoay sang hỏi anh tới tấp.
- Nhân viên phục vụ của nhà hàng Nhật Bản tại sao không mặc đồ truyền thống của Nhật Bản, mà lại đi mặc ba cái áo xẻ lên tới háng, dây áo thì mỏng đến nỗi chỉ cần đụng vào là đứt ra. Chẳng lẽ Nhật Bản thay đổi phong cách rồi à ?
Nhìn cái hàng chân mày chau sát lại với nhau của nó, anh bất giác ngập ngừng đáp rằng.
- Ờ thì ... Nhà hàng này tên là Nhật Bản thôi, chứ không phải là của Nhật. Ông chủ quán tên là Nhật, thấy đề tên quán một chữ Nhật không thôi thì nó trống trãi quá, nên ổng thêm vào chữ Bản cho nó sang chảnh ấy mà.
- Cái gì !!
Nó tức điên người lên, trợn to mắt nói với anh rằng.
- Ban nãy còn tưởng anh chơi sang đến vậy !! Thì ra đây chỉ là trá hình thôi sao ?! Ôi giồi ôi !!
- Làm sao tôi biết được !! Lần đầu đến đây tôi cũng bị lừa như thế.
- Bia đến rồi đây !
Bỗng cái cô gái ban nãy bước vào làm chấm dứt vụ tranh cãi tên quán của bọn họ luôn. Trong khi Phong cứ đưa mặt sang chỗ khác tránh né ánh mắt dò xét của cô gái kia, thì nó lại đưa đôi mắt sắc bén dò xét lại cô gái này. Làm cô gái này khó chịu đến mức phải nói với nó rằng.
- Này em gái, đừng nhìn ngực của tôi một cách lộ liễu như vậy nữa có được không ?
- Ơ thế chị cũng có ngực à ? Ban đầu em còn tưởng chị là đàn ông nữa cơ.
Đụng ai thì đụng, chứ đụng cái chị bảy nhà lá này đây thì coi như là xong đời. Việc nói móc nói méo mà vô tay nó thì đối phương chỉ có nước là phải im hơi lặng tiếng mà nhịn thua nó, còn không nó sẽ móc hoài cho tới khi banh miệng cá thì thôi.
- Này !! Cô nói ai là đàn ông ?! Muốn chết phải không ?!
Mặc dù là nhân viên, nhưng vì quá tức với con nhỏ này, nên cô ta không quan tâm đến gì nữa, cứ hùng hồ cãi tay đôi với nó. Còn nó thì chẳng chịu thua gì.
- Cảnh sát sẽ đứng về phe người vô tội, nếu chị muốn ở tù mọt mông thì cứ việc.
- Cái con ranh này, mày ...
- Này !! Hai người có thôi đi hay không ?!
Bỗng anh lớn giọng chen ngang lời của cô ta. Thế rồi thôi, cô ta cũng chẳng dám hó hé gì thêm nữa, chỉ hậm hực trong lòng rồi bước thẳng ra ngoài.
...
Sau vài giờ chiến đấu với bia rượu, đầu óc Lăng Lăng bỗng trở nên bất thường, nó nói những thứ mà chính nó cũng không thể kiểm soát được nữa.
- Này !! Đừng có động vào người tôi ! Anh là ai mà dám động vào tôi hả ?! Tôi là người nổi tiếng ... là người nổi tiếng đấy, có biết chưa hả ?!!
Cái giọng điệu nhựa nhựa đấy, cộng với đôi mắt lờ đờ như muốn sụp xuống tới nơi của nó cũng đủ khiến cho Phong hiểu rằng nó say tới mức độ nào rồi. Nhưng còn điều mà Dương Dương nói thì sao, rốt cuộc là Lăng Lăng có điểm yếu gì ? Phong thật không thể nghĩ ra nổi.
- Này, để tôi đưa cô về nhà ...
Trái ngược lại với gương mặt say bét của nó thì Phong dường như hoàn toàn tỉnh táo, không có tí gì gọi là ngà ngà say cả. Cũng chính vì thế mà Phong ra tay nghĩa hiệp muốn đưa nó về nhà, chứ nếu như anh mà say thì cá chắc rằng đêm nay hai đứa sẽ ở lại đây mất thôi.
Lăng Lăng dường như không hề nghe thấy lời của Phong nói, nó cứ đưa tay nóc hết ly bia này, rồi tới ly bia khác. Nhìn thấy biểu hiện của nó lúc này, anh vừa thấy buồn cười, vừa thấy thật bi thương cho chính mình.
Đúng lúc anh chẳng mở được lời nào nữa, thì bỗng nhiên Lăng Lăng ngồi thẳng người dậy, nó chồm người lại gần Phong, rồi đưa hai tay mình đặt lên má Phong, vỗ vỗ nhẹ vào đấy và nói rằng.
- Này ! Lee Min Ho ! Anh về nước sớm đến vậy sao ?! ... Sao anh về mà lại không báo cho em biết trước, em buồn quá mà, đau lòng quá mà ...
Rồi nó buông tay ra, nhảy dựng lên như mấy con cá mắc cạn, cứ than đau khổ rồi đau lòng suốt, nó còn quẫy cuồng nhiệt như một con điên nữa ! Chỉ trong vài tiếng tiếp xúc với bia rượu mà đã biến nó trở thành một Dương Tử Lăng hoàn toàn khác.
Phong lúc này đang đơ người ra rồi, anh thật sự chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa rồi. Không lẽ, đây chính là lời cảnh báo về Dương Tử Lăng mà Dương Dương đã nói với anh chăng ?
Ngay trong đầu Nại Phong lúc này bỗng bật ra được một chân lí sáng suốt rằng phải đưa con nhõ này về nhà gấp, nếu ở lại đây nữa thì không biết sẽ có chuyện gì kinh khủng xảy ra tiếp đến nữa.
Thế rồi Phong không nói năng gì mà tự tay đỡ nó đứng dậy, choàng tay nó qua vai mình rồi cố gắng nói với nó một câu.
- Tôi đưa cô về.
Dường như nó đã nghe thấy tiếng của Phong, thế nên nó mới đáp trả lại anh rằng.
- Không về !! Muốn ở đây !!
- Cô thôi đi !!
- Này Kim Bum à, anh đối xử tệ với phụ nữ quá rồi đấy ... Em hờn anh ...
- Sao ?!
Phong thật muốn tức điên với con nhõ này, cứ mỗi phút trôi qua thì nó lại gọi anh bằng một cái tên khác. Quá bất lực, anh đành ngậm ngùi đưa nó ra khỏi phòng.
Nhìn vẻ mặt lấm tấm mồ hôi của Phong lúc này thật sự trông rất đáng thương. Anh cũng đã tự trách bản thân mình rằng tại sao lại chơi dại đến thế, để giờ phải vác cái thân nặng trịch của con chết dở này về nhà.
- Anh chị có cần tôi giúp không ?
Bỗng từ đâu xuất hiện giọng nói chói tai quen thuộc, Phong nghe thế liền ngoảnh mặt về nơi phát ra tiếng nói thì thấy cái cô phục vụ ban nãy.
Cô ta dần tiến lại gần phía Phong, bắt đầu giở giọng nhão nhẹt ra nói chuyện với anh.
- Anh có cần em giúp không ?
Bỗng cô ta làm cho Phong nhớ đến cô bạn Mỹ Nhân học chung lớp, giọng điệu và vẻ mặt ấy thật giống nhau đến từng centimet. Nghĩ đến đó thôi đã khiến Phong rùng mình, không dám tiếp nhận lời giúp đỡ của cô ta.
- Không cần đâu, tôi có thể tự đưa cô ấy về.
Bỗng Lăng Lăng nhổm đầu dậy, cố gắng mở đôi mắt ướt nhem của mình lên nhìn xung quanh. Khi nó vừa nhìn thấy cô gái đứng kế bên Phong với cự li rất gần này, nó liền trợn to mắt lên, nhào người về phía cô ta và nói.
- Sao sao !! Lại muốn quyến rũ đàn ông nữa đấy à ?!! Tôi nói cho cô biết nhá, anh này đây là chồng của tôi !! Anh ta đã làm cha của hai thằng bé rồi cơ đấy !! Đừng có mà ...
Nó chưa kịp nói hết câu, Phong đã nhanh tay bịt miệng nó lại. Không phải vì anh sợ cô gái kia hiểu lầm, mà là vì anh sợ những người khác sẽ nghĩ bậy. Không chần chừ gì nữa, anh gạc bỏ hết mọi chuyện rồi nhanh chóng đưa nó ra ngoài. Bắt taxi và rời đi thật nhanh.
Ngồi trong taxi, anh mới cảm thấy thật sự yên tâm. Thật không thể chịu đựng được thêm phút giây nào nữa với con nhõ này. Đúng thật là lời cảnh báo của Dương Dương quá đúng. Lần này anh sợ rồi, sẽ không dám chơi dại thêm lần nào nữa đâu.
- Bạn gái của cháu à ?
Bỗng bác tài xế vừa nhướn mày vừa hỏi chuyện với anh qua gương chiếu hậu.
Bị bác ấy hỏi bất ngờ nên anh có hơi bối rối, ngập ngừng mãi mà chẳng nói thành câu.
- À không ... Cô ấy chỉ là ... bạn thôi ạ.
Nói xong, Phong khẽ cúi đầu xuống nhìn lấy gương mặt thấm đẫm mồ hôi của nó, bất giác lòng rung lên một nhịp khó tả ...
/41
|