Tư thế của Lâm Tử Phong vốn đang tràn đầy sức sống, lập tức liền ỉu xìu, mở túi tiền ra lại bị anh đóng lại nắm chặt ở trong tay, trong lòng nghĩ thầm, mặt mũi này ném đi được rồi, 300 đồng tiền chỉ đủ mua được một tôm hùm lớn đấy.
Còn có dưa Đại Hoàng của tôi nữa, mười đồng tiền một cân, tổng cộng 50 đồng tiền vị bác gái sau cùng nói ra.
Lâm Tử Phong nghe xong, liền thở không ra hơi được, rõ ràng lúc này không phải muốn cướp tiền sao? Hơn nữa dưa leo lớn cũng không cần mười đồng tiền một cân nha.
Ta nói bà chị này, cô bán dưa leo này nạm vàng à, trị giá mười đồng tiền một cân? Tuy Lâm Tử Phong rất ít khi đi chợ bán thức ăn, nhưng mà dưa leo bao nhiêu tiền một cân trong lòng anh vẫn còn biết được.
Bị trước mặt mọi người lật tẩy, trên mặt bác gái có chút lúng túng, nhưng ngược lại vừa giận nói: Nói sai không được sao! Dưa Đại Hoàng của tôi năm đồng tiền một cân, tranh thủ thời gian trả tiền đi, tôi còn phải trở về trông quầy đây này. . .
Lâm Tử Phong liếc những chủ nợ kia một cái: Các người nghe cho kỹ, toàn bộ số lẻ tôi không cho, tôm hùm 200, cua Đế Vương 400, cá Ba Văn 100. . ., muốn lấy tiền đi theo tôi, nếu không mang theo thứ đó của mình đều trở về hết đi.
Lâm Tử Phong nói không chút khách sáo, trong lòng anh hiểu rất rõ ràng, giá cả những hải sản này đều là giả, xóa đi số lẻ xem như tiện nghi cho bọn họ rồi, liền xem như một loại đền bù tổn thất làm chậm trễ kinh doanh của bọn họ.
Chàng trai, chúng tôi làm đều là buôn bán nhỏ, bây giờ cậu lại hạ giá nhiều như vậy, tôi như vậy là phải lỗ vốn đấy! Vẻ mặt trên mặt ông chủ tôm hùm khó xử.
Nếu không muốn bán liền cầm đồ đó đều về đi, tôi còn không hiếm phải Lâm Tử Phong nói kiên quyết, thậm chí anh cầm túi nhựa trên mặt đất lên, ra vẻ muốn trả lại tôm hùm trong tay ông chủ.
Anna nhìn thấy Lâm Tử Phong hành động như vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôm hùm trong túi, nước mắt thiếu nữa muốn chảy xuống.
Lâm Tử Phong vội vàng nháy mắt ra hiệu cho cô, lắc lắc túi trong tay, anh ra hiệu cũng thật sự không muốn trả lại hàng cho ông chủ, Anna lúc này mới hiểu được.
Cái này. . . , được rồi được rồi, 200 đồng liền bán cho cậu , ông chủ tôm hùm gắng gượng nói ra. Mấy bác gái khác thấy thế cũng không dám có ý kiến khác gì, sợ mình chạy không công cả buổi, cuối cùng còn phải cầm đồ còn nguyên đó trở về.
Lâm Tử Phong đưa một đám người này đến lầu một, kế tiếp tới chỗ Lưu Bá mượn một ngàn đồng tiền, mới cuối cùng dẹp yên được chuyện này. Đợi đến lúc thanh toán tất cả nợ này, Lâm Tử Phong mở bóp da ra khẽ đếm, anh lại đau buồn phát hiện chỉ còn lại có hơn ba trăm đồng tiền. . .
Lâm Tử Phong một bên đau lòng nhìn tờ tiền bạc phơ có giá trị nhất là trăm nguyên, một bên than thở trở về phòng của mình. Anh vừa mở cửa ra, liền phát hiện Anna còn duy trì nguyên dạng ngồi chồm hổm trên mặt đất, mắt không chớp mắt mà nhìn hải sản tươi sống trong túi nhựa, miệng không ngăn nổi mà nuốt nước miếng.
Lâm Tử Phong lập tức liền bị chọc cười, nói không biết phải làm sao: Những đồ này tôi cũng đã mua rồi, bây giờ toàn bộ là của cô hết đấy.
Ánh mắt của Anna lập tức phát ra vẻ hưng phấn vô cùng, cô từ túi nhựa gần đó cầm con tôm hùm lớn Úc Châu kia ra, hai cánh tay nâng lên trước mặt, miệng nhỏ nhắn mở rộng hết sức như là muốn trực tiếp cắn xuống.
Lâm Tử Phong bị cục diện này lại sợ hết cả hồn, lật đật từ trong tay Anna đoạt lấy tôm hùm: Thứ này không thể ăn sống được! Anh trông thấy qua ăn cá Tam Văn sống, miễn cưỡng ăn sống hàu, còn chưa có thể thấy qua ăn sống tôm hùm lớn đâu.
Tôi tới tra một chút đến cùng phải nên làm như thế nào , bản thân Lâm Tử Phong cũng không có ăn quá tôm hùm lớn và cua Đế Vương cao cấp như vậy, bật máy tính lên Baidu một lát, phát hiện những hải sản tươi sống làm cũng không phức tạp lắm.
Một giờ sau, trên bàn cơm hai người liền xuất hiện tôm hùm lớn với tỏi, cua Đế Vương hấp, cùng với cá Tam Văn thái mỏng, đương nhiên còn có cải xanh, kèm dưa Đại Hoàng.
Những nguyen liệu nấu ăn hạng sang này, trải qua quá trình làm đơn giản nhất mùi thơm liền xông vào mũi, Lâm Tử Phong dùng đũa kẹp thịt tôm hùm bỏ vào trong miệng, quả nhiên món ăn ngon tươi mềm dễ chịu trơn bóng vô cùng. Nhưng cùng lúc đó, ngực của anh cũng đổ máu, mỗi lần ăn một miếng, anh dường như là thấy một tờ Mao gia gia ở trước mắt của anh biến mất. . .
Oa, té ra lại làm như vậy à, những món này trở nên càng ăn ngon hơn đấy Anna không ngừng kẹp từng miếng thịt tôm hùm bỏ vào trong miệng, tiếp đến lại xé chân cua Đế Vương ra, ăn kinh khủng chết đi được.
Trong lòng Lâm Tử Phong âm thầm nói, cô ngay cả Cocacola đều chưa có uống qua? Còn ăn qua tôm hùm lớn và cua Đế Vương rồi? Xem ra anh bị cô tiểu yêu nữ này lừa gạt rồi.
20 phút trôi qua, toàn bộ bữa tiệc ngàn nguyên trên bàn ăn đều bị quét sạch không còn một mống, Lâm Tử Phong tận mắt nhìn thấy sức ăn kinh người của Anna, anh chỉ không rõ, dáng người cô gái tốt như vậy làm như thế nào lại ăn nhiều đến như thế này!
Suốt bữa tiệc lớn nghìn nguyên, Lâm Tử Phong tối đa chỉ có ăn được một phần tư, toàn bộ những món khác đều đã rơi vào trong bụng Anna, thậm chí một đống dưa leo cũng bị ăn sạch sẽ hết, xem ra cô thật sự thích ăn dưa Đại Hoàng nha!
Sau khi cơm nước no nê, hai người ngồi trên ghế sa lon cùng nhau xem tivi, Anna tự mình cầm lấy remote tivi chỉnh đến kênh chương trình phim, lần này không phải phát ra Cổ Hoặc Tử [tập tành làm giang hồ], nhưng mà lại là series Hoàng Phi Hồng. Anna vừa nhìn thấy bộ dạng Lí Liên Kiệt thể hiện võ thuật, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Lâm Tử Phong dự cảm đến chuyện lớn không ổn, nếu như lại để cho cô tiếp tục xem, thế nào cũng có thể biến cô thành một tiểu thái muội không thôi. Lâm Tử Phong cầm lấy remote ấn nút màu đỏ, hình ảnh Hoàng Phi Hồng đang đánh nhau kịch liệt biến mất theo.
Anna đứng dậy nhìn thẳng, quay đầu lại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc với Lâm Tử Phong. Lâm Tử Phong cười ha ha: Phim này khó coi, tôi cho cô xem một đồ vật càng đẹp mắt hơn.
Còn có cái khác so với cái này càng đẹp mắt hơn hay sao? Anna nửa tin nửa ngờ mà hỏi.
Đương nhiên , Lâm Tử Phong vỗ ngực ʘʘ một cái, tiếp đến từ phòng ngủ của mình mang Laptop ra, nói hơi thần bí: Nơi này của tôi có rất nhiều thứ tốt đấy.
Anna trần đầy hứng thú bu lại, nhìn Lâm Tử Phong cắm một cái dây cấm vào Laptop với TV ở trên, hình ảnh TV ngay lập tức cùng màn hình Laptop đồng bộ.
Tôi chính thức cho cô xem đồ đẹp mắt , bộ dạng của Lâm Tử Phong như muốn chia sẻ bảo bối quý báu trong nhà mình, tay phải cầm lấy con chuột theo thói quen mở ra tài liệu khá là bí mật nhìn qua một tí.
Sau khi trải qua tầng tầng lớp lớp xâm nhập, ngon tay của Lâm Tử Phong liên tục double-click cuối cùng cũng ngừng lại, quả nhiên cuối cùng có một tập tài liệu bên trong xuất hiện rất nhiều âm thanh video tài liệu, trên tài liệu rậm rạp chằng chịt chữ viết, Học viên cấm yêu, Linh Thôn あ い り, Đông Nguyệt か え で, さ と う Diêu Hi. . .
Lâm Tử Phong lập tức xấu hổ, làm như thế nào vào tới nơi này rồi? Khi buổi tối đêm khuya vắng người, mình nhét tai nghe vào mới có thể mở ra phát hình, tỉ mỉ thưởng thức quan sát vật đấy!
A, Phong ca, những chữ viết này tại sao giống như cùng với tiếng Trung không quá giống nhau đi? Biết được có một ít, có một ít lại xem không hiểu. Anna nhìn tài liệu video đầy trên màn hình tivi nói.
Àm. . , Lâm Tử Phong không ý thức nuốt từng ngụm nước: Những từ này là tiếng Nhật, tiếng Nhật. . .
Oa, Phong ca anh thật là lợi hại nha, ngay cả mấy chữ này đều hiểu được , Anna vỗ bàn tay nhỏ bé của mình nói.
Khục khục Lâm Tử Phong nhịn không được ho khan một tiếng: Đơn giản là biết một chút tiếng Nhật, vẫn là nghe hiểu được một chút. . .
Tôi cũng muốn học, Phong ca, lần sau anh dạy cho tôi với nha Anna biểu hiện ham muốn học tập mãnh liệt.
Àm. . . , lần sau, lần sau sẽ nói. . .
Nhanh mở ra những phim này đi, không phải anh nói đây càng đẹp mắt hay sao? Anna nói có chút chờ không được!
Còn có dưa Đại Hoàng của tôi nữa, mười đồng tiền một cân, tổng cộng 50 đồng tiền vị bác gái sau cùng nói ra.
Lâm Tử Phong nghe xong, liền thở không ra hơi được, rõ ràng lúc này không phải muốn cướp tiền sao? Hơn nữa dưa leo lớn cũng không cần mười đồng tiền một cân nha.
Ta nói bà chị này, cô bán dưa leo này nạm vàng à, trị giá mười đồng tiền một cân? Tuy Lâm Tử Phong rất ít khi đi chợ bán thức ăn, nhưng mà dưa leo bao nhiêu tiền một cân trong lòng anh vẫn còn biết được.
Bị trước mặt mọi người lật tẩy, trên mặt bác gái có chút lúng túng, nhưng ngược lại vừa giận nói: Nói sai không được sao! Dưa Đại Hoàng của tôi năm đồng tiền một cân, tranh thủ thời gian trả tiền đi, tôi còn phải trở về trông quầy đây này. . .
Lâm Tử Phong liếc những chủ nợ kia một cái: Các người nghe cho kỹ, toàn bộ số lẻ tôi không cho, tôm hùm 200, cua Đế Vương 400, cá Ba Văn 100. . ., muốn lấy tiền đi theo tôi, nếu không mang theo thứ đó của mình đều trở về hết đi.
Lâm Tử Phong nói không chút khách sáo, trong lòng anh hiểu rất rõ ràng, giá cả những hải sản này đều là giả, xóa đi số lẻ xem như tiện nghi cho bọn họ rồi, liền xem như một loại đền bù tổn thất làm chậm trễ kinh doanh của bọn họ.
Chàng trai, chúng tôi làm đều là buôn bán nhỏ, bây giờ cậu lại hạ giá nhiều như vậy, tôi như vậy là phải lỗ vốn đấy! Vẻ mặt trên mặt ông chủ tôm hùm khó xử.
Nếu không muốn bán liền cầm đồ đó đều về đi, tôi còn không hiếm phải Lâm Tử Phong nói kiên quyết, thậm chí anh cầm túi nhựa trên mặt đất lên, ra vẻ muốn trả lại tôm hùm trong tay ông chủ.
Anna nhìn thấy Lâm Tử Phong hành động như vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôm hùm trong túi, nước mắt thiếu nữa muốn chảy xuống.
Lâm Tử Phong vội vàng nháy mắt ra hiệu cho cô, lắc lắc túi trong tay, anh ra hiệu cũng thật sự không muốn trả lại hàng cho ông chủ, Anna lúc này mới hiểu được.
Cái này. . . , được rồi được rồi, 200 đồng liền bán cho cậu , ông chủ tôm hùm gắng gượng nói ra. Mấy bác gái khác thấy thế cũng không dám có ý kiến khác gì, sợ mình chạy không công cả buổi, cuối cùng còn phải cầm đồ còn nguyên đó trở về.
Lâm Tử Phong đưa một đám người này đến lầu một, kế tiếp tới chỗ Lưu Bá mượn một ngàn đồng tiền, mới cuối cùng dẹp yên được chuyện này. Đợi đến lúc thanh toán tất cả nợ này, Lâm Tử Phong mở bóp da ra khẽ đếm, anh lại đau buồn phát hiện chỉ còn lại có hơn ba trăm đồng tiền. . .
Lâm Tử Phong một bên đau lòng nhìn tờ tiền bạc phơ có giá trị nhất là trăm nguyên, một bên than thở trở về phòng của mình. Anh vừa mở cửa ra, liền phát hiện Anna còn duy trì nguyên dạng ngồi chồm hổm trên mặt đất, mắt không chớp mắt mà nhìn hải sản tươi sống trong túi nhựa, miệng không ngăn nổi mà nuốt nước miếng.
Lâm Tử Phong lập tức liền bị chọc cười, nói không biết phải làm sao: Những đồ này tôi cũng đã mua rồi, bây giờ toàn bộ là của cô hết đấy.
Ánh mắt của Anna lập tức phát ra vẻ hưng phấn vô cùng, cô từ túi nhựa gần đó cầm con tôm hùm lớn Úc Châu kia ra, hai cánh tay nâng lên trước mặt, miệng nhỏ nhắn mở rộng hết sức như là muốn trực tiếp cắn xuống.
Lâm Tử Phong bị cục diện này lại sợ hết cả hồn, lật đật từ trong tay Anna đoạt lấy tôm hùm: Thứ này không thể ăn sống được! Anh trông thấy qua ăn cá Tam Văn sống, miễn cưỡng ăn sống hàu, còn chưa có thể thấy qua ăn sống tôm hùm lớn đâu.
Tôi tới tra một chút đến cùng phải nên làm như thế nào , bản thân Lâm Tử Phong cũng không có ăn quá tôm hùm lớn và cua Đế Vương cao cấp như vậy, bật máy tính lên Baidu một lát, phát hiện những hải sản tươi sống làm cũng không phức tạp lắm.
Một giờ sau, trên bàn cơm hai người liền xuất hiện tôm hùm lớn với tỏi, cua Đế Vương hấp, cùng với cá Tam Văn thái mỏng, đương nhiên còn có cải xanh, kèm dưa Đại Hoàng.
Những nguyen liệu nấu ăn hạng sang này, trải qua quá trình làm đơn giản nhất mùi thơm liền xông vào mũi, Lâm Tử Phong dùng đũa kẹp thịt tôm hùm bỏ vào trong miệng, quả nhiên món ăn ngon tươi mềm dễ chịu trơn bóng vô cùng. Nhưng cùng lúc đó, ngực của anh cũng đổ máu, mỗi lần ăn một miếng, anh dường như là thấy một tờ Mao gia gia ở trước mắt của anh biến mất. . .
Oa, té ra lại làm như vậy à, những món này trở nên càng ăn ngon hơn đấy Anna không ngừng kẹp từng miếng thịt tôm hùm bỏ vào trong miệng, tiếp đến lại xé chân cua Đế Vương ra, ăn kinh khủng chết đi được.
Trong lòng Lâm Tử Phong âm thầm nói, cô ngay cả Cocacola đều chưa có uống qua? Còn ăn qua tôm hùm lớn và cua Đế Vương rồi? Xem ra anh bị cô tiểu yêu nữ này lừa gạt rồi.
20 phút trôi qua, toàn bộ bữa tiệc ngàn nguyên trên bàn ăn đều bị quét sạch không còn một mống, Lâm Tử Phong tận mắt nhìn thấy sức ăn kinh người của Anna, anh chỉ không rõ, dáng người cô gái tốt như vậy làm như thế nào lại ăn nhiều đến như thế này!
Suốt bữa tiệc lớn nghìn nguyên, Lâm Tử Phong tối đa chỉ có ăn được một phần tư, toàn bộ những món khác đều đã rơi vào trong bụng Anna, thậm chí một đống dưa leo cũng bị ăn sạch sẽ hết, xem ra cô thật sự thích ăn dưa Đại Hoàng nha!
Sau khi cơm nước no nê, hai người ngồi trên ghế sa lon cùng nhau xem tivi, Anna tự mình cầm lấy remote tivi chỉnh đến kênh chương trình phim, lần này không phải phát ra Cổ Hoặc Tử [tập tành làm giang hồ], nhưng mà lại là series Hoàng Phi Hồng. Anna vừa nhìn thấy bộ dạng Lí Liên Kiệt thể hiện võ thuật, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Lâm Tử Phong dự cảm đến chuyện lớn không ổn, nếu như lại để cho cô tiếp tục xem, thế nào cũng có thể biến cô thành một tiểu thái muội không thôi. Lâm Tử Phong cầm lấy remote ấn nút màu đỏ, hình ảnh Hoàng Phi Hồng đang đánh nhau kịch liệt biến mất theo.
Anna đứng dậy nhìn thẳng, quay đầu lại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc với Lâm Tử Phong. Lâm Tử Phong cười ha ha: Phim này khó coi, tôi cho cô xem một đồ vật càng đẹp mắt hơn.
Còn có cái khác so với cái này càng đẹp mắt hơn hay sao? Anna nửa tin nửa ngờ mà hỏi.
Đương nhiên , Lâm Tử Phong vỗ ngực ʘʘ một cái, tiếp đến từ phòng ngủ của mình mang Laptop ra, nói hơi thần bí: Nơi này của tôi có rất nhiều thứ tốt đấy.
Anna trần đầy hứng thú bu lại, nhìn Lâm Tử Phong cắm một cái dây cấm vào Laptop với TV ở trên, hình ảnh TV ngay lập tức cùng màn hình Laptop đồng bộ.
Tôi chính thức cho cô xem đồ đẹp mắt , bộ dạng của Lâm Tử Phong như muốn chia sẻ bảo bối quý báu trong nhà mình, tay phải cầm lấy con chuột theo thói quen mở ra tài liệu khá là bí mật nhìn qua một tí.
Sau khi trải qua tầng tầng lớp lớp xâm nhập, ngon tay của Lâm Tử Phong liên tục double-click cuối cùng cũng ngừng lại, quả nhiên cuối cùng có một tập tài liệu bên trong xuất hiện rất nhiều âm thanh video tài liệu, trên tài liệu rậm rạp chằng chịt chữ viết, Học viên cấm yêu, Linh Thôn あ い り, Đông Nguyệt か え で, さ と う Diêu Hi. . .
Lâm Tử Phong lập tức xấu hổ, làm như thế nào vào tới nơi này rồi? Khi buổi tối đêm khuya vắng người, mình nhét tai nghe vào mới có thể mở ra phát hình, tỉ mỉ thưởng thức quan sát vật đấy!
A, Phong ca, những chữ viết này tại sao giống như cùng với tiếng Trung không quá giống nhau đi? Biết được có một ít, có một ít lại xem không hiểu. Anna nhìn tài liệu video đầy trên màn hình tivi nói.
Àm. . , Lâm Tử Phong không ý thức nuốt từng ngụm nước: Những từ này là tiếng Nhật, tiếng Nhật. . .
Oa, Phong ca anh thật là lợi hại nha, ngay cả mấy chữ này đều hiểu được , Anna vỗ bàn tay nhỏ bé của mình nói.
Khục khục Lâm Tử Phong nhịn không được ho khan một tiếng: Đơn giản là biết một chút tiếng Nhật, vẫn là nghe hiểu được một chút. . .
Tôi cũng muốn học, Phong ca, lần sau anh dạy cho tôi với nha Anna biểu hiện ham muốn học tập mãnh liệt.
Àm. . . , lần sau, lần sau sẽ nói. . .
Nhanh mở ra những phim này đi, không phải anh nói đây càng đẹp mắt hay sao? Anna nói có chút chờ không được!
/13
|