Cố Tín đeo một chiếc kính râm màu trà, đến khi vào phòng bệnh mới tháo xuống.
Đinh Mông đứng đối diện anh, trong khoảnh khắc không biết nên xông lên xin chữ kí, hay là cảm ơn anh ta vì lần trước đã nhắc nhở cô.
Cố Tín cũng hơi ngạc nhiên, anh không nghĩ sẽ nhìn thấy một người phụ nữ trong phòng bệnh của Kiều Dĩ Thần, hơn nữa cô còn mang theo canh gà đến. Anh nhanh chóng phỏng đoán mối quan hệ của hai người, lại ngay lập tức thấy cô gái này trông rất quen. Anh suy nghĩ một lúc, cũng nhớ ra: “Cô là Đinh Mông?”.
Đinh Mông không ngờ anh vẫn còn nhớ cô, quả thực càng được nhớ mà lo: “Là tôi là tôi, tôi là Đinh Mông! Cảm ơn anh lần trước đã cho tôi ý kiến!”
“Không có gì.” Cố Tín nở nụ cười với cô, không rõ vì sao cô lại ở đây. Lần trước gặp cô ở tòa nhà Diễn Bá, vậy chắc cô chính là thí sinh của <Âm thanh của tự nhiên>, như vậy… Cô nhân cơ hội này đến lấy lòng giám khảo Kiều Dĩ Thần ư?
Kiều Dĩ Thần ho một tiếng, cắt đứt màn trao đổi không tiếng động của bọn họ: “Ngôi sao ca nhạc Cố sao lại có thời gian tới đây vậy?”
Cố Tín thu hồi ánh mắt, thuận thế nhìn về phía anh. Anh ta đi vài bước đến bên giường bệnh, đặt giỏ hoa quả trên tay lên bàn: “Chế tác Kiều nằm viện, sao tôi lại không đến thăm được cơ chứ?”
“Ha ha.” Kiều Dĩ Thần cười lạnh, giọng điệu anh ta giống như đến thăm vườn bách thú thì đúng hơn.
Cố Tín nhìn thấy băng gạc trên đầu anh, hơi lo lắng: “Vị trí bị khâu, sau này có thể bị trọc đầu không?”
“Không cần anh quan tâm.” Kiều Dĩ Thần ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh a.
Cố Tín bất giác bừng tỉnh, nói tiếp: “Nghe nói anh vì cứu một thí sinh mới bị thương hả? Thí sinh kia chắc rất đẹp nhỉ.”
Đinh Mông được khen mà không kịp hiểu, hơi ngượng ngùng vén tóc ra sau tai: “Bình thường thôi.”
…..
Cố Tín quay đầu nhìn cô, Kiều Dĩ Thần cười nhạo một tiếng, nói với Đinh Mông: “Em có ngốc không? Anh ta rõ ràng đang châm biếm ngược mà.”
Cố Tín giống như vừa hiểu ra cái gì, giật mình rồi gật gật đầu, lại quay đầu nói với Kiều Dĩ Thần: “Tiêu Tiêu biết anh vì cứu người nên nằm viện, trên weibo khiếp sợ cực kì, cô ấy vẫn nghĩ anh bị mất chứng kiềm chế.”
Kiều Dĩ Thần: “……”
Rất tốt, hẹn gặp lại trong phòng thu âm.
Đinh Mông vẫn chưa ra khỏi phòng bệnh, lúc nãy Cố Tín nói chuyện với Kiều Dĩ Thần, cô không tìm được thời cơ mở miệng, hiện tại cả hai đều im lặng, cô nhanh chóng nắm bắt cơ hội để biểu đạt tình yêu của mình: “Cố….. Đại thần, tôi đã nghe album mới của anh rồi, thật tuyệt vời! Còn liveshow sắp tới của anh, tôi cũng nhất định sẽ đi nghe!”
Kiều Dĩ Thần lạnh lùng liếc mắt một cái: “Em không về phòng huấn luyện sao, sao vẫn còn ở đây?”
Đinh Mông trừng mắt lườm anh một cái, không được cản trở cô theo đuổi thần tượng!
Cố Tín nói cảm ơn với Đinh Mông, liếc mắt nhìn Kiều Dĩ Thần một cái, lại nói: “Tôi cũng muốn về, chúng ta đi cùng nhau.”
Kiều Dĩ Thần: “……”
Đúng là khó lòng đề phòng.
Nhưng anh cũng không phải dễ dàng chịu thua như vậy: “Đi cùng anh ư? Anh muốn cô ấy chưa debut, đã truyền ra chuyện xấu với anh hay sao?”
Đinh Mông nghĩ lại ngày đó mình kể về Cố Tín trên weibo hội fan của anh, cảm thấy quả thật không ổn: “Tôi biết đường rồi, tôi tự đi cũng được.”
Cố Tín đeo lại kính râm, cười nhẹ: “Các vị suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi nói là đi ra viện.”
Anh dặn Kiều Dĩ Thần chú ý giữ gìn sức khỏe, xoay người ra ngoài, Đinh Mông cũng vui vẻ cầm bình giữ nhiệt của mình, vui vẻ theo sát anh ta ra ngoài.
Phòng bệnh của Kiều Dĩ Thần nằm trên một tầng lầu vô cùng yên tĩnh, trên hành lang đôi khi thấy vài y tá đi lại. Đinh Mông vẫn đi theo sau Cố Tín, cũng không dám đi quá gần, cô cảm thấy trên người đại minh tinh dường như phát ra ánh hào quang, tới gần một chút, sẽ bị ánh hào quang ấy tổn thương.
Cho nên trên hành lang ấy, cũng chỉ dám nhìn trộm anh vài lần.
Thang máy vừa đúng lúc dừng lại ở tầng này, Cố Tín lững thững đi vào, Đinh Mông nhẹ nhàng theo sát ngay sau. Đứng cùng Cố Tín trong một không gian khép kín như vậy, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Đinh Mông chưa từng tiếp xúc gần gũi với minh tinh nào như vậy, cô bỗng cảm thấy xấu hổ sợ hãi như phạm tội.
“Cô là thí sinh của <âm thanh của tự nhiên> sao?”
Cố Tín đột nhiên hỏi, phá tan không khí nặng nề trong thang máy. Đinh Mông sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Đúng ạ.”
“Có vào đến chung kết không?”
“Có ạ…..”
Đinh Mông vẫn nghe người của tổ chương trình nói <âm thanh tự nhiên> có rating vô cùng cao, hiện tại xem ra, chuyện này cũng không phải nói chơi rồi…..
“Đêm chung kết cố lên.”
“…Dạ?” Lời cổ vũ của đại thần đến rất đột nhiên, khiến Đinh Mông hơi ngỡ ngàng.
Cố Tín quay đầu liếc cô một cái, cười cười nói: “Có nhớ tôi đã từng nói tôi rất thích giọng ca của em không? Mong rằng giới âm nhạc sẽ lại có một ngôi sao mới.”
Anh vừa nói xong, thang máy cũng vừa đến tầng 1, “Đinh” một tiếng giòn tan, làm sự xấu hổ của Đinh Mông cũng vỡ tan.
“Lần sau gặp lại nhé.” Cố Tín phất phất tay với cô, lập tức ra khỏi thang máy. Đinh Mông vẫn đứng trong thang máy, cho đến khi cửa thang máy đóng lại, cô mới dùng tay cản lại, xông ra ngoài.
Cố Tín không biết đã đi đâu, Đinh Mông nhìn xung quanh vài lần, cầm bình giữ nhiệt ra khỏi cổng chính.
Trên đường cô không kìm được nghĩ lại, Cố Tín không giống những ca sĩ khác chút nào, có cảm giác anh thật bình thản, cũng không làm giá chút nào, lại còn không keo kiệt chỉ điểm cho người mới.
Cô đã nhận định Cố Tín là người tốt rồi.
Buổi chiều sau khi diễn tập xong, tổ chương trình triệu tập tất cả mọi người lại, đương nhiên như thường lệ là để bốc thăm rồi.
Lần này vào vòng trong top 4, có 2 người đến từ tổ Nổi tiếng, 2 người đến từ tổ Thực lực, căn cứ theo quy tắc trận đấu, Đinh Mông nghĩ kết quả lý tưởng nhất, là lấy ngẫu nhiên được thẻ thí sinh tổ thực lực. Tuy rằng không dám nói số phiếu của người xem không thể thắng được tổ thực lực, chỉ là….. Cô nhìn sang người cũng đến từ tổ Nổi tiếng Bạch Cảnh Thụy.
Bạch Cảnh Thụy là thí sinh nam duy nhất trong top 4, dáng người cao to đẹp trai, còn có một kĩ năng cực kì tốt, đó là nhảy.
Đinh Mông tuy không ngồi dưới đài xem anh ta nhảy, nhưng nghe thấy dưới khán đài có tiếng thét chói tai, cũng có thể tưởng tượng không khí lúc ấy cuồng nhiệt biết bao.
Thật ra Đinh Mông rất khâm phục Bạch Cảnh Thụy, trên sân khấu vừa hát vừa nhảy, có thể vào được đến top 4, có thể thấy rằng thực lực của anh ta không thể khinh thường. Quan trọng nhất là, anh ta chính là quán quân trong bảng bầu chọn của khán giả lần trước.
Đinh Mông tuy cũng là quán quân được bầu chọn của một tổ nhỏ, nhưng số phiếu so với Bạch Cảnh Thụy vẫn chênh lệch một chút.
Nếu vòng một mà rút trúng anh ta, tỷ lệ bị đào thải liền tăng lên rồi.
Nhưng có lẽ vận may của Đinh Mông đã dùng hết trong lần rút thăm đầu tiên, những lần gần đây, đều là sợ cái gì thì rút trúng phải cái ấy.
Cô nhìn mảnh giấy màu đỏ trên tay Bạch Cảnh Thụy, lại nhìn tờ giấy trong tay mình, khóc không ra nước mắt.
Kết quả rút thăm, vòng thứ nhất, Đinh Mông với Bạch Cảnh Thụy.
Một nhân viên công tác ở bên cạnh nói: “Như vậy cũng tốt, tổ bầu chọn và tổ thực lực có một người sẽ vào chung kết, rất tốt nhỉ!”
Đinh Mông: “…..”
Tốt cái đầu anh.
Cô ôm tâm trạng nặng nề về nhà, thu quần áo trước ban công. Bộ lễ phục vẫn cất dưới đáy hòm cũng đang ở bên ngoài, hai ngày trước cô mới bỏ ra, giặt giũ sạch sẽ, hi vọng đêm nay là một chút để ngày mai mặc.
Tuy rằng bộ quần áo này kém hơn so với hai bộ trước kia Kiều Dĩ Thần tặng cô, nhưng đây cũng là bộ quần áo tốt nhất cô có thể lấy ra rồi.
Ừm, nhìn qua cũng không đến nỗi quá keo kiệt, còn có viền ren đó. Đinh Mông thưởng thức một chút, chuẩn bị vào bếp làm cơm chiều, vừa mới bưng đồ ăn lên bàn, lại nghe thấy tiếng chuông di động trong phòng.
Cô xoa xoa tay, chạy vào nghe điện thoại, là điện thoại của Kiều Dĩ Thần.
Đinh Mông nhíu nhíu mày, người này không phải lại gọi điện để nhắc nhở cô phải tiếp tục huấn luyện đặc biệt đấy chứ? Lúc nãy ở bệnh viện anh đã nói rồi mà!
Cô trợn mắt nghe điện thoại, Kiều Dĩ Thần nói từ đầu dây bên kia: “Vẫn quên chưa nói với cậu, trang phục cho đêm chung kết đặt trong phòng mình, cửa phòng mình không khóa, cậu tự vào lấy đi, ngay trên bàn.”
Đinh Mông cảm thấy nhà tài trợ trang phục Kiều Dĩ Thần cũng thật làm hết trách nhiệm, vốn định nói lời cảm ơn, nghĩ đến anh đòi “đền thịt”, lại thôi: “Ừ, cảm ơn cậu.”
Kiều Dĩ Thần lại nói: “Mấy hôm nay mình không ở nhà, cậu phải tự tập luyện đặc huấn, không được lười biếng.”
Đinh Mông chính thức khinh thường anh lần thứ ba: “Hôm nay cậu đã nói rồi.”
Kiều Dĩ Thần bình tĩnh nói: “Không phải vì mình sợ cậu quên sao?”
Đinh Mông đáp: “Đầu cậu đang bị thương, ít nói điện thoại đi, bye bye.”
“Cũng không biết đầu mình vì ai mới bị thương.”
Đinh Mông: “…..”
Kiều Dĩ Thần quả nhiên không cần mặt mũi mà.
Thấy Đinh Mông không nói lời nào, Kiều Dĩ Thần cho rằng mình đã thành công đánh thức cảm giác áy náy sâu trong trái tim cô, khụ một tiếng hỏi: “Ngày mai đêm chung kết, có cần mình cổ vũ cậu không?”
“Không cần, cảm ơn, Cố Tín đã tiếp động lực cho mình rồi.
Kiều Dĩ Thần: “…..”
Đinh Mông nhanh nhẹn cúp điện thoại, chạy vào phòng Kiều Dĩ Thần mở cửa ra nhìn nhìn. Cửa vốn đang đóng, cô vừa chạm vào, cửa đã mở ra.
Đinh Mông trừng mắt nhìn, không ngờ anh thật sự không khóa cửa, yên tâm với cô như vậy sao?
Cô đẩy cửa đi vào, đây là lần đầu tiên cô vào phòng Kiều Dĩ Thần, không khỏi có chút tò mò. Phòng anh được thiết kế thống nhất với phong cách của phòng khách, cũng không khác với phòng cô đang ở nhiều lắm, chẳng qua đồ nội thất của anh toàn màu trắng đen, mà trong phòng cô lại dùng phong cách Anh quốc, cho nên nhìn bầu không khí khác nhau khá nhiều.
Trên bàn bày hai hộp quà, Đinh Mông hơi sửng sốt, vì phải hát hai ca khúc, nên anh chuẩn bị cho cô hai bộ quần áo sao?
Cô đi qua, mở hộp thứ nhất ra. Bên trong là một bộ váy liền màu lam, cổ chữ V, hơi thấp. Thân là váy bồng chữ A, có hai tầng, Đinh Mông ướm thử một chút, vừa vặn đến đầu gối.
Cô nghĩ, có lẽ đây là bộ váy cho ca khúc thứ nhất.
Cô gấp gọn chiếc váy màu lam, lại mở hộp thứ hai ra, cô đột nhiên có cảm giác mình đang mở quà Noel.
Lần này trong hộp là một chiếc váy liền màu vàng, khóe mắt Đinh Mông bất giác nháy nháy, cảm thấy mình muốn gào cũng không nổi với cái màu này.
Màu vàng rất kén người mặc, hơi thiếu khí chất một chút, mặc vào sẽ rất tục.
Cô không biết vì sao Kiều Dĩ Thần lại chọn váy màu này, nhưng thân sau váy này cực kì đẹp, thiết kế bên người rất tinh tế. Ôm trọn lấy thân thể cô, chiều dài cũng là trên đầu gối. Cô ướm chiếc váy nhìn lên gương to trong phòng Kiều Dĩ Thần, chắc là sẽ vừa người đây.
Chỉ là màu này….. Cô chưa bao giờ mặc màu vàng, nhìn rất giống địa chủ.
Cô hít một hơi thật sâu, gấp hai chiếc váy lại thật cẩn thận.
Sau khi cơm nước huấn luyện xong, Đinh Mông tắm rửa xong liền mở máy tính, chuẩn bị lên mạng. Nói thật mấy hôm nay không có Kiều Dĩ Thần ở nhà quản cô, cuộc sống thường ngày mới tạm thời dễ chịu một chút.
Cô vừa mới đăng nhập QQ, Tưởng Nam Tình đã nhắn tin cho cô.
Lùi ra sau để ta tiến đến: Mông Mông! Ngày mai trong trận chung kết tớ nên mặc bộ váy nào thì đẹp?! [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]
Mông Mông Đát: …… Bộ thứ hai đi.
Lùi ra sau để ta tiến đến: Nhưng mà bộ thứ hai hơi chật, tớ mặc trông thấy béo lắm (ノへ ̄, )
Mông Mông Đát: Hả, vậy bộ thứ ba đi, đen sọc trắng nhìn khá đẹp.
Lùi ra sau để ta tiến đến: Bộ thứ ba là sọc ngang, càng thấy béo hơn.
Mông Mông Đát: Vậy bộ thứ nhất đi _(:3″ ∠)_
Lùi ra sau để ta tiến đến: Ừ, tớ cũng thấy bộ thứ nhất đẹp nhất! Chúng ta đúng là tâm đầu ý hợp!
Mông Mông Đát: …… [Mỉm cười]
Lùi ra để ta tiến đến : đúng rồi, ngày mai trong trận đấu cậu mặc gì?
Mông Mông Đát: có hai bộ, từ từ, tớ chụp ảnh gửi cho cậu.
Một phút đồng hồ sau.
Mông Mông Đát: [ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Lùi ra sau để ta tiến đến : ! ! ! (☆▽☆)! ! !
Lùi ra sau để ta tiến đến: tớ quyết định ngày mai sẽ không đến trận đấu nữa [ mỉm cười ]
Đinh Mông đứng đối diện anh, trong khoảnh khắc không biết nên xông lên xin chữ kí, hay là cảm ơn anh ta vì lần trước đã nhắc nhở cô.
Cố Tín cũng hơi ngạc nhiên, anh không nghĩ sẽ nhìn thấy một người phụ nữ trong phòng bệnh của Kiều Dĩ Thần, hơn nữa cô còn mang theo canh gà đến. Anh nhanh chóng phỏng đoán mối quan hệ của hai người, lại ngay lập tức thấy cô gái này trông rất quen. Anh suy nghĩ một lúc, cũng nhớ ra: “Cô là Đinh Mông?”.
Đinh Mông không ngờ anh vẫn còn nhớ cô, quả thực càng được nhớ mà lo: “Là tôi là tôi, tôi là Đinh Mông! Cảm ơn anh lần trước đã cho tôi ý kiến!”
“Không có gì.” Cố Tín nở nụ cười với cô, không rõ vì sao cô lại ở đây. Lần trước gặp cô ở tòa nhà Diễn Bá, vậy chắc cô chính là thí sinh của <Âm thanh của tự nhiên>, như vậy… Cô nhân cơ hội này đến lấy lòng giám khảo Kiều Dĩ Thần ư?
Kiều Dĩ Thần ho một tiếng, cắt đứt màn trao đổi không tiếng động của bọn họ: “Ngôi sao ca nhạc Cố sao lại có thời gian tới đây vậy?”
Cố Tín thu hồi ánh mắt, thuận thế nhìn về phía anh. Anh ta đi vài bước đến bên giường bệnh, đặt giỏ hoa quả trên tay lên bàn: “Chế tác Kiều nằm viện, sao tôi lại không đến thăm được cơ chứ?”
“Ha ha.” Kiều Dĩ Thần cười lạnh, giọng điệu anh ta giống như đến thăm vườn bách thú thì đúng hơn.
Cố Tín nhìn thấy băng gạc trên đầu anh, hơi lo lắng: “Vị trí bị khâu, sau này có thể bị trọc đầu không?”
“Không cần anh quan tâm.” Kiều Dĩ Thần ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh a.
Cố Tín bất giác bừng tỉnh, nói tiếp: “Nghe nói anh vì cứu một thí sinh mới bị thương hả? Thí sinh kia chắc rất đẹp nhỉ.”
Đinh Mông được khen mà không kịp hiểu, hơi ngượng ngùng vén tóc ra sau tai: “Bình thường thôi.”
…..
Cố Tín quay đầu nhìn cô, Kiều Dĩ Thần cười nhạo một tiếng, nói với Đinh Mông: “Em có ngốc không? Anh ta rõ ràng đang châm biếm ngược mà.”
Cố Tín giống như vừa hiểu ra cái gì, giật mình rồi gật gật đầu, lại quay đầu nói với Kiều Dĩ Thần: “Tiêu Tiêu biết anh vì cứu người nên nằm viện, trên weibo khiếp sợ cực kì, cô ấy vẫn nghĩ anh bị mất chứng kiềm chế.”
Kiều Dĩ Thần: “……”
Rất tốt, hẹn gặp lại trong phòng thu âm.
Đinh Mông vẫn chưa ra khỏi phòng bệnh, lúc nãy Cố Tín nói chuyện với Kiều Dĩ Thần, cô không tìm được thời cơ mở miệng, hiện tại cả hai đều im lặng, cô nhanh chóng nắm bắt cơ hội để biểu đạt tình yêu của mình: “Cố….. Đại thần, tôi đã nghe album mới của anh rồi, thật tuyệt vời! Còn liveshow sắp tới của anh, tôi cũng nhất định sẽ đi nghe!”
Kiều Dĩ Thần lạnh lùng liếc mắt một cái: “Em không về phòng huấn luyện sao, sao vẫn còn ở đây?”
Đinh Mông trừng mắt lườm anh một cái, không được cản trở cô theo đuổi thần tượng!
Cố Tín nói cảm ơn với Đinh Mông, liếc mắt nhìn Kiều Dĩ Thần một cái, lại nói: “Tôi cũng muốn về, chúng ta đi cùng nhau.”
Kiều Dĩ Thần: “……”
Đúng là khó lòng đề phòng.
Nhưng anh cũng không phải dễ dàng chịu thua như vậy: “Đi cùng anh ư? Anh muốn cô ấy chưa debut, đã truyền ra chuyện xấu với anh hay sao?”
Đinh Mông nghĩ lại ngày đó mình kể về Cố Tín trên weibo hội fan của anh, cảm thấy quả thật không ổn: “Tôi biết đường rồi, tôi tự đi cũng được.”
Cố Tín đeo lại kính râm, cười nhẹ: “Các vị suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi nói là đi ra viện.”
Anh dặn Kiều Dĩ Thần chú ý giữ gìn sức khỏe, xoay người ra ngoài, Đinh Mông cũng vui vẻ cầm bình giữ nhiệt của mình, vui vẻ theo sát anh ta ra ngoài.
Phòng bệnh của Kiều Dĩ Thần nằm trên một tầng lầu vô cùng yên tĩnh, trên hành lang đôi khi thấy vài y tá đi lại. Đinh Mông vẫn đi theo sau Cố Tín, cũng không dám đi quá gần, cô cảm thấy trên người đại minh tinh dường như phát ra ánh hào quang, tới gần một chút, sẽ bị ánh hào quang ấy tổn thương.
Cho nên trên hành lang ấy, cũng chỉ dám nhìn trộm anh vài lần.
Thang máy vừa đúng lúc dừng lại ở tầng này, Cố Tín lững thững đi vào, Đinh Mông nhẹ nhàng theo sát ngay sau. Đứng cùng Cố Tín trong một không gian khép kín như vậy, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Đinh Mông chưa từng tiếp xúc gần gũi với minh tinh nào như vậy, cô bỗng cảm thấy xấu hổ sợ hãi như phạm tội.
“Cô là thí sinh của <âm thanh của tự nhiên> sao?”
Cố Tín đột nhiên hỏi, phá tan không khí nặng nề trong thang máy. Đinh Mông sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Đúng ạ.”
“Có vào đến chung kết không?”
“Có ạ…..”
Đinh Mông vẫn nghe người của tổ chương trình nói <âm thanh tự nhiên> có rating vô cùng cao, hiện tại xem ra, chuyện này cũng không phải nói chơi rồi…..
“Đêm chung kết cố lên.”
“…Dạ?” Lời cổ vũ của đại thần đến rất đột nhiên, khiến Đinh Mông hơi ngỡ ngàng.
Cố Tín quay đầu liếc cô một cái, cười cười nói: “Có nhớ tôi đã từng nói tôi rất thích giọng ca của em không? Mong rằng giới âm nhạc sẽ lại có một ngôi sao mới.”
Anh vừa nói xong, thang máy cũng vừa đến tầng 1, “Đinh” một tiếng giòn tan, làm sự xấu hổ của Đinh Mông cũng vỡ tan.
“Lần sau gặp lại nhé.” Cố Tín phất phất tay với cô, lập tức ra khỏi thang máy. Đinh Mông vẫn đứng trong thang máy, cho đến khi cửa thang máy đóng lại, cô mới dùng tay cản lại, xông ra ngoài.
Cố Tín không biết đã đi đâu, Đinh Mông nhìn xung quanh vài lần, cầm bình giữ nhiệt ra khỏi cổng chính.
Trên đường cô không kìm được nghĩ lại, Cố Tín không giống những ca sĩ khác chút nào, có cảm giác anh thật bình thản, cũng không làm giá chút nào, lại còn không keo kiệt chỉ điểm cho người mới.
Cô đã nhận định Cố Tín là người tốt rồi.
Buổi chiều sau khi diễn tập xong, tổ chương trình triệu tập tất cả mọi người lại, đương nhiên như thường lệ là để bốc thăm rồi.
Lần này vào vòng trong top 4, có 2 người đến từ tổ Nổi tiếng, 2 người đến từ tổ Thực lực, căn cứ theo quy tắc trận đấu, Đinh Mông nghĩ kết quả lý tưởng nhất, là lấy ngẫu nhiên được thẻ thí sinh tổ thực lực. Tuy rằng không dám nói số phiếu của người xem không thể thắng được tổ thực lực, chỉ là….. Cô nhìn sang người cũng đến từ tổ Nổi tiếng Bạch Cảnh Thụy.
Bạch Cảnh Thụy là thí sinh nam duy nhất trong top 4, dáng người cao to đẹp trai, còn có một kĩ năng cực kì tốt, đó là nhảy.
Đinh Mông tuy không ngồi dưới đài xem anh ta nhảy, nhưng nghe thấy dưới khán đài có tiếng thét chói tai, cũng có thể tưởng tượng không khí lúc ấy cuồng nhiệt biết bao.
Thật ra Đinh Mông rất khâm phục Bạch Cảnh Thụy, trên sân khấu vừa hát vừa nhảy, có thể vào được đến top 4, có thể thấy rằng thực lực của anh ta không thể khinh thường. Quan trọng nhất là, anh ta chính là quán quân trong bảng bầu chọn của khán giả lần trước.
Đinh Mông tuy cũng là quán quân được bầu chọn của một tổ nhỏ, nhưng số phiếu so với Bạch Cảnh Thụy vẫn chênh lệch một chút.
Nếu vòng một mà rút trúng anh ta, tỷ lệ bị đào thải liền tăng lên rồi.
Nhưng có lẽ vận may của Đinh Mông đã dùng hết trong lần rút thăm đầu tiên, những lần gần đây, đều là sợ cái gì thì rút trúng phải cái ấy.
Cô nhìn mảnh giấy màu đỏ trên tay Bạch Cảnh Thụy, lại nhìn tờ giấy trong tay mình, khóc không ra nước mắt.
Kết quả rút thăm, vòng thứ nhất, Đinh Mông với Bạch Cảnh Thụy.
Một nhân viên công tác ở bên cạnh nói: “Như vậy cũng tốt, tổ bầu chọn và tổ thực lực có một người sẽ vào chung kết, rất tốt nhỉ!”
Đinh Mông: “…..”
Tốt cái đầu anh.
Cô ôm tâm trạng nặng nề về nhà, thu quần áo trước ban công. Bộ lễ phục vẫn cất dưới đáy hòm cũng đang ở bên ngoài, hai ngày trước cô mới bỏ ra, giặt giũ sạch sẽ, hi vọng đêm nay là một chút để ngày mai mặc.
Tuy rằng bộ quần áo này kém hơn so với hai bộ trước kia Kiều Dĩ Thần tặng cô, nhưng đây cũng là bộ quần áo tốt nhất cô có thể lấy ra rồi.
Ừm, nhìn qua cũng không đến nỗi quá keo kiệt, còn có viền ren đó. Đinh Mông thưởng thức một chút, chuẩn bị vào bếp làm cơm chiều, vừa mới bưng đồ ăn lên bàn, lại nghe thấy tiếng chuông di động trong phòng.
Cô xoa xoa tay, chạy vào nghe điện thoại, là điện thoại của Kiều Dĩ Thần.
Đinh Mông nhíu nhíu mày, người này không phải lại gọi điện để nhắc nhở cô phải tiếp tục huấn luyện đặc biệt đấy chứ? Lúc nãy ở bệnh viện anh đã nói rồi mà!
Cô trợn mắt nghe điện thoại, Kiều Dĩ Thần nói từ đầu dây bên kia: “Vẫn quên chưa nói với cậu, trang phục cho đêm chung kết đặt trong phòng mình, cửa phòng mình không khóa, cậu tự vào lấy đi, ngay trên bàn.”
Đinh Mông cảm thấy nhà tài trợ trang phục Kiều Dĩ Thần cũng thật làm hết trách nhiệm, vốn định nói lời cảm ơn, nghĩ đến anh đòi “đền thịt”, lại thôi: “Ừ, cảm ơn cậu.”
Kiều Dĩ Thần lại nói: “Mấy hôm nay mình không ở nhà, cậu phải tự tập luyện đặc huấn, không được lười biếng.”
Đinh Mông chính thức khinh thường anh lần thứ ba: “Hôm nay cậu đã nói rồi.”
Kiều Dĩ Thần bình tĩnh nói: “Không phải vì mình sợ cậu quên sao?”
Đinh Mông đáp: “Đầu cậu đang bị thương, ít nói điện thoại đi, bye bye.”
“Cũng không biết đầu mình vì ai mới bị thương.”
Đinh Mông: “…..”
Kiều Dĩ Thần quả nhiên không cần mặt mũi mà.
Thấy Đinh Mông không nói lời nào, Kiều Dĩ Thần cho rằng mình đã thành công đánh thức cảm giác áy náy sâu trong trái tim cô, khụ một tiếng hỏi: “Ngày mai đêm chung kết, có cần mình cổ vũ cậu không?”
“Không cần, cảm ơn, Cố Tín đã tiếp động lực cho mình rồi.
Kiều Dĩ Thần: “…..”
Đinh Mông nhanh nhẹn cúp điện thoại, chạy vào phòng Kiều Dĩ Thần mở cửa ra nhìn nhìn. Cửa vốn đang đóng, cô vừa chạm vào, cửa đã mở ra.
Đinh Mông trừng mắt nhìn, không ngờ anh thật sự không khóa cửa, yên tâm với cô như vậy sao?
Cô đẩy cửa đi vào, đây là lần đầu tiên cô vào phòng Kiều Dĩ Thần, không khỏi có chút tò mò. Phòng anh được thiết kế thống nhất với phong cách của phòng khách, cũng không khác với phòng cô đang ở nhiều lắm, chẳng qua đồ nội thất của anh toàn màu trắng đen, mà trong phòng cô lại dùng phong cách Anh quốc, cho nên nhìn bầu không khí khác nhau khá nhiều.
Trên bàn bày hai hộp quà, Đinh Mông hơi sửng sốt, vì phải hát hai ca khúc, nên anh chuẩn bị cho cô hai bộ quần áo sao?
Cô đi qua, mở hộp thứ nhất ra. Bên trong là một bộ váy liền màu lam, cổ chữ V, hơi thấp. Thân là váy bồng chữ A, có hai tầng, Đinh Mông ướm thử một chút, vừa vặn đến đầu gối.
Cô nghĩ, có lẽ đây là bộ váy cho ca khúc thứ nhất.
Cô gấp gọn chiếc váy màu lam, lại mở hộp thứ hai ra, cô đột nhiên có cảm giác mình đang mở quà Noel.
Lần này trong hộp là một chiếc váy liền màu vàng, khóe mắt Đinh Mông bất giác nháy nháy, cảm thấy mình muốn gào cũng không nổi với cái màu này.
Màu vàng rất kén người mặc, hơi thiếu khí chất một chút, mặc vào sẽ rất tục.
Cô không biết vì sao Kiều Dĩ Thần lại chọn váy màu này, nhưng thân sau váy này cực kì đẹp, thiết kế bên người rất tinh tế. Ôm trọn lấy thân thể cô, chiều dài cũng là trên đầu gối. Cô ướm chiếc váy nhìn lên gương to trong phòng Kiều Dĩ Thần, chắc là sẽ vừa người đây.
Chỉ là màu này….. Cô chưa bao giờ mặc màu vàng, nhìn rất giống địa chủ.
Cô hít một hơi thật sâu, gấp hai chiếc váy lại thật cẩn thận.
Sau khi cơm nước huấn luyện xong, Đinh Mông tắm rửa xong liền mở máy tính, chuẩn bị lên mạng. Nói thật mấy hôm nay không có Kiều Dĩ Thần ở nhà quản cô, cuộc sống thường ngày mới tạm thời dễ chịu một chút.
Cô vừa mới đăng nhập QQ, Tưởng Nam Tình đã nhắn tin cho cô.
Lùi ra sau để ta tiến đến: Mông Mông! Ngày mai trong trận chung kết tớ nên mặc bộ váy nào thì đẹp?! [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]
Mông Mông Đát: …… Bộ thứ hai đi.
Lùi ra sau để ta tiến đến: Nhưng mà bộ thứ hai hơi chật, tớ mặc trông thấy béo lắm (ノへ ̄, )
Mông Mông Đát: Hả, vậy bộ thứ ba đi, đen sọc trắng nhìn khá đẹp.
Lùi ra sau để ta tiến đến: Bộ thứ ba là sọc ngang, càng thấy béo hơn.
Mông Mông Đát: Vậy bộ thứ nhất đi _(:3″ ∠)_
Lùi ra sau để ta tiến đến: Ừ, tớ cũng thấy bộ thứ nhất đẹp nhất! Chúng ta đúng là tâm đầu ý hợp!
Mông Mông Đát: …… [Mỉm cười]
Lùi ra để ta tiến đến : đúng rồi, ngày mai trong trận đấu cậu mặc gì?
Mông Mông Đát: có hai bộ, từ từ, tớ chụp ảnh gửi cho cậu.
Một phút đồng hồ sau.
Mông Mông Đát: [ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Lùi ra sau để ta tiến đến : ! ! ! (☆▽☆)! ! !
Lùi ra sau để ta tiến đến: tớ quyết định ngày mai sẽ không đến trận đấu nữa [ mỉm cười ]
/75
|