Kiều Dĩ Thần một mình đứng ở ban công hứng gió lạnh, để mình có thể tỉnh táo một chút.
Anh biết tâm trạng không tốt vừa rồi không phải do Đinh Mông, mà do bản thân anh. Kiều Dĩ Thần quen biết Cố Tín đã rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy anh ta chủ động đề xuất muốn hợp tác với một nữ ca sĩ.
Bây giờ Kiều Dĩ Thần đã khẳng định, Cố Tín thật sự có tình cảm với Đinh Mông, thậm chí anh ta muốn hợp tác cùng cô, dùng sự nổi tiếng của mình để giúp đỡ cô.
Tuy rằng trước kia anh từng nói với Hướng Quang, anh sẽ đưa Đinh Mông tới vị trí thiên hậu âm nhạc, bây giờ anh vẫn có lòng tin này, nhưng anh đột nhiên nhận ra, làm được điều này không chỉ có mình anh.
Tài năng âm nhạc của Cố Tín không kém hơn anh, hai năm qua anh ta chuyên tâm sáng tác, thành tích có được không hề kém năm xưa khi bọn họ hợp tác. Mà so anh ta với bản thân mình, ưu thế lớn nhất của mình… hmm… là mình còn có lượng lớn người hâm mộ.
Anh tuy rằng được người trong giới ca tụng là nhà chế tác vàng, nhưng dù sao cũng chỉ ở phía sau ánh đèn sân khấu, sức ảnh hưởng về ca hát không so được với Cố Tín. Những gì anh có thể cho Đinh Mông, Cố Tín đều có thể cho được, thậm chí có thể làm tốt hơn anh nữa.
Nếu như bên cạnh cô có Cố Tín, vậy thì anh? Căn bản là không cần thiết.
Kiều Dĩ Thần nhíu mày, nhận ra điều này khiến tâm tình anh rất không tốt. Anh không phải người mang tình cảm riêng tư lẫn vào công việc, nhưng vừa rồi anh lại không khống chế được.
Anh hít một hơi thật sâu, không khí lạnh tràn vào kích thích đầu óc, thân thể anh, mau chóng hóa giải cảm xúc nôn nóng.
Chờ khi cảm thấy mình có thể khôi phục được thái độ làm việc bình thường, anh mới xoay người trở về phòng thu âm.
Đinh Mông đang ngồi ở sô pha uống nước, thấy anh trở về, bị sặc một cái. Kiều Dĩ Thần nhìn cô, đi tới bên cạnh cô: “Tôi có đáng sợ như vậy không?”
… Anh đáng sợ thế nào chẳng lẽ không tự biết sao? ——— Đây chính là tiếng lòng của Đinh Mông và toàn bộ nhân viên ghi âm.
“Được rồi, đừng lười biếng, bắt đầu ghi âm lại.”
Đinh Mông bĩu môi, vừa rồi rõ ràng là anh bảo nghỉ ngơi, bây giờ lại thành cô lười nhác. Cô vừa oán thầm Kiều Dĩ Thần, vừa vào phòng thu, lần nữa đeo tai nghe lên.
Khúc nhạc dạo đã nghe không biết bao nhiêu lần lại một lần nữa vang lên.
Nói thật, Đinh Mông thu âm lâu như vậy, trong quá trình không ngừng mắng thầm Kiều Dĩ Thần, đã hát tốt hơn rất nhiều. Lúc này, cô hát rất lâu mà Kiều Dĩ Thần cũng chưa hô ngừng, trong lòng cô hơi kinh ngạc, Kiều Dĩ Thần mới chạy đi nạp tiền cho ‘thẻ thương người’ sao?
Sau khi cô hát xong, Kiều Dĩ Thần vẫn có chỗ không hài lòng, nhưng cũng không mắng cô như trước kia, anh rất bình thản nhắc nhở cô, Đinh Mông khẽ nhíu mày, sao cứ có cảm giác không đúng nhỉ?
Nghĩ vậy, cô có chút kinh ngạc, trời ạ, không phải cô bị Kiều Dĩ Thần huấn luyện tới nỗi thành thích M* rồi chứ?
M (Masochism): Thống dâm – thích nhận đau đớn từ người tình.
Sau vài ngày vẫn là thu âm với huấn luyện, tiến triển lại rất thuận lợi, nhưng cô cứ có cảm giác Kiều Dĩ Thần có chút lạ lạ. Trong phòng thu âm không mắng người, ở nhà cũng đặc biệt an phận, giống như nụ hôn đêm đó không hề tồn tại vậy.
Điều duy nhất đáng ăn mừng là trước đó Giang Mạn chỉ cho cô một ngày để suy xét vấn đề hợp tác với Cố Tín đã được kéo dài thời gian. Nói là bên Cố Tín để cô thu âm ca khúc mới trước, việc hợp tác chờ sau khi cô hoàn thành ca khúc mới sẽ thảo luận tiếp.
Đinh Mông nghĩ đây nhất định là ý của Cố Tín, cô vẫn rất cảm ơn anh ta vì điều này.
Hai ngày sau bài hát hoàn thành thu âm, Kiều Dĩ Thần nói muốn chế tác MV cho ca khúc. Khung cảnh thì ở luôn thành phố A, vì để phù hợp với lời hát nên bọn họ cố ý tìm một tòa nhà bỏ hoang.
Quay MV vào buổi tối ở nơi hoang vu đó nên Đinh Mông có chút sợ hãi, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô quay phim, tuy rằng chỉ là MV, cô vẫn không ngừng nghỉ. Thảm nhất là còn gặp phải mưa.
Cô không biết vì sao các đạo diễn quay MV đều thích lấy cảnh trong mưa để xây dựng không khí bi thương, bi thương không phải do con người sao?
Cô nhìn nhân viên chế tạo mưa, cô mặc một cái váy bồng hiên ngang bước vào màn mưa giả. Kết quả ướt hết, thật sự có mưa luôn.
Đạo diễn khẩn cấp hô dừng lại, mọi người đều thu dọn trang bị, tìm chỗ tránh mưa. Kiều Dĩ Thần cầm một cái khăn lông đưa cho Đinh Mông: “Lau đi, đừng để bị cảm.”
“Cám ơn.” Đinh Mông bây giờ còn chưa có trợ lý, rất nhiều chuyện đều phải tự mình làm lấy.
“Tôi đi hỏi đạo diễn xem còn quay tiếp không, nếu không thì để em đi thay quần áo.” Kiều Dĩ Thần lại đưa cốc nước ấm cho cô, sau đó xoay người đi tìm đạo diễn. Đinh Mông lau sạch nước mưa trên mặt, uống một ngụm nước nóng vẫn đang bốc hơi.
Tuy rằng trong trường quay Kiều Dĩ Thần vẫn chăm sóc cô như vậy, nhưng cô luôn có cảm giác hai người có chút ngăn cách, ngay cả nói chuyện cũng xa lạ hơn trước kia.
Từ khi nào thì như vậy? Đinh Mông nghĩ ngợi, chẳng lẽ anh thật sự để ý tới việc mình song ca cùng Cố Tín sao? Nhưng mà cô cũng không nói nhất định phải hợp tác với Cố Tín mà.
Cô mím mím môi, lại uống một ngụm nước, Kiều Dĩ Thần liền trở lại: “Đạo diễn nói nghỉ rồi, em có thể đi thay quần áo.”
“A, vâng.” Cô còn muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nên nói cái gì, đành phải đưa cốc nước cho Kiều Dĩ Thần, mình thì đi thay quần áo .
Thay quần áo xong đạo diễn không bắt quay tiếp nên nhân viên công tác lục tục bắt đầu kết thúc công việc. Sau đó Đinh Mông không còn công việc gì nữa nên trực tiếp về nhà. Cô tắm nước ấm, sấy khô tóc rồi ngồi trước máy tính lướt web.
Công ty đã định ra ngày phát hành ca khúc, là vào đầu tháng mười, không ít fan ca nhạc đều tỏ vẻ vô cùng chờ mong. Fan của Đinh Mông cũng tăng đột phá lên tới trăm vạn, cũng thường nhận được các lời mời hợp tác.
Lướt web một lúc thì có chút nhàm chán, cô liếc nhìn thời gian bên dưới góc phải màn hình, đã sắp 11 giờ rồi sao Kiều Dĩ Thần vẫn chưa về?
Gần đây ca khúc đang trong hậu kì chế tác, anh quả thật khá bận rộn, nhưng cũng không muộn tới vậy mà. Đinh Mông cân nhắc định gọi điện thoại cho anh, bỗng nghe được tiếng mở cửa.
Cô đứng dậy đi ra ngoài nhìn xem, quả nhiên là Kiều Dĩ Thần.
“Cậu còn chưa ngủ à?” Anh ngước mắt nhìn cô, thay đôi dép lê đặt tại cửa nhà.
Đinh Mông nói: “Đang chuẩn bị ngủ, sao cậu về muộn vậy?”
“Hôm nay rốt cuộc cũng chế tác xong, mình mang tới cho đạo diễn MV xem, để khỏi bị giục nữa.” Để đuổi kịp thời gian, thu âm xong là bắt đầu quay MV luôn, đạo diễn chưa từng nghe ca khúc, cũng không nắm chắc cảm giác, Kiều Dĩ Thần đưa anh ta nghe phiên bản không còn tạp âm, hơn nữa khi quay phim còn đích thân tới hiện trường cùng anh ta trao đổi, mới bảo đảm được chất lượng quay MV.
Đinh Mông nghe được chế tác thu âm đã xong, bản thân có chút kích động, cô không biết sau khi phối âm thì ca khúc sẽ như thế nào.
Hình như Kiều Dĩ Thần hơi mệt mỏi, anh ngồi xuống sô pha, thả lỏng caravat: “Cậu đi ngủ trước đi, ngày mai còn phải quay tiếp.”
Lúc này Đinh Mông mới phát hiện ra anh vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, lúc trời đổ mưa anh cũng bị dính mưa, sao lại không thay quần áo chứ?
Kiều Dĩ Thần tựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, không muốn nhúc nhích chút nào, Đinh Mông đi tới bên cạnh hỏi anh: “Chó con, cậu làm sao vậy? Không thoải mái à?”
“Mình không sao.” Giọng nói Kiều Dĩ Thần rất nhẹ, giống như sắp ngủ.
Đinh Mông cảm thấy sắc mặt anh có chút đỏ hồng bất thường, đi lên sờ sờ trán anh, sau đó cả kinh: “Thật nóng! Cậu bị sốt rồi!”
“Mình không sao…” Kiều Dĩ Thần theo bản năng đáp lại cô.
Đinh Mông cau mày đi tìm thuốc hạ sốt, gần đây anh vì bận việc lo ca khúc mới của cô mà gần như không có thời gian ngủ. Hôm nay lại dính một trận mưa, còn không thay quần áo… Anh là Chó con chứ không phải Thiết Đản* mà!
Thiết Đản – cục sắt
Từ trong ngăn kéo tìm được thuốc, cô lấy cốc nước ấm, đi tới ngồi xuống bên người Kiều Dĩ Thần: “Dậy uống thuốc đi, cậu biết nhắc mình thay quần áo, sao bản thân cậu lại không thay?”
“Ừm…” Kiều Dĩ Thần mơ mơ màng màng lên tiếng, ngay cả ánh mắt cũng không muốn mở ra. Đinh Mông lại gọi anh vài tiếng, anh mới bất đắc dĩ mở mắt, nhìn thuốc được cô đưa tới bên miệng mình, một ngụm nuốt vào.
Có lẽ do cổ họng còn khó chịu, chân mày anh hơi chau lên, Đinh Mông nhân cơ hội này đưa cốc nước đến bên miệng anh: “Uống nước, nuốt thuốc đi, không cho phép phun ra.”
Kiều Dĩ Thần nghe lời, uống nước đem thuốc nuốt xuống, chẳng qua rất nhanh lại mệt mỏi, hữu khí vô lực ghé vào trên người cô.
Đinh Mông: “…”
Cô đang nghiêm túc tự hỏi, có phải anh đang cố ý hay không?
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Kiều Dĩ Thần xuyên qua quần áo truyền đến, Đinh Mông nhíu nhíu mày, thôi, cô không chấp nhặt với bệnh nhân.
Hình như là ôm Đinh Mông có thể giảm bớt được cảm giác không thoải mái khi bị phát sốt, Kiều Dĩ Thần theo bản năng vòng tay ôm eo người trong ngực, cọ cọ làm nũng bên người cô: “Vợ à…”
Đinh Mông: “…”
Đừng tưởng rằng bị bệnh thì có thể giở trò lưu manh đùa giỡn nha!
Cô không lên tiếng, Kiều Dĩ Thần còn không ngừng gọi vợ ơi vợ à, trong câu rên rỉ khàn khàn của anh, Đinh Mông cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình càng ngày càng cao, rốt cuộc nhịn không được muốn đẩy anh ra.
Nhưng nhìn lại người đang nằm sấp kia, khi phát hiện cô chuẩn bị đẩy anh ra thì đã nhanh chóng siết chặt cô lại. Sức lực của anh lớn đến nỗi cô thấy không hợp lý tẹo nào, Đinh Mông đẩy anh hai lần đều không đẩy nổi.
“Vợ à…” Kiều Dĩ Thần lại gọi một lần, lần này trong giọng nói mang theo bất mãn rõ rệt, lúc Đinh Mông lại định giãy dụa thì bị anh áp người xuống sô pha.
Đinh Mông: “…”
Vì sao anh bị bệnh mà còn có sức lực lớn vậy…?
Kiều Dĩ Thần dựa trên người Đinh Mông, hơi hơi mở mắt, nhìn người dưới thân mình: “Vợ à, không được không cần anh…”
Đinh Mông: “…”
Nghe anh nói vậy khiến đầu cô hơi choáng váng, ngữ khí oan ức với câu nói đầy hàm ý thế kia… khiến trong lòng cô chỉ còn một ý nghĩ.
Cứu mạng! Cứu mạng!!
Kiều Dĩ Thần nói xong, tầm mắt mơ hồ không rõ đã chuẩn xác tìm được môi Đinh Mông, hôn xuống.
…
Đinh Mông toàn thân bùng nổ.
Anh ngã bệnh, không phải uống say, vì sao sự tình lại thành thế này! Tên lưu manh đùa bỡn này, cũng quá thuận tay rồi!
Dừng dừng, tay anh đang sờ loạn gì thế?
Đinh Mông vừa há miệng thở dốc, Kiều Dĩ Thần liền nhân cơ hội trượt đầu lưỡi đi vào.
Đinh Mông: “! ! ! !”
Lưỡi, đầu lưỡi cũng chạm rồi! Cái này chẳng lẽ chính là deepkiss trong truyền thuyết … ?!
Anh biết tâm trạng không tốt vừa rồi không phải do Đinh Mông, mà do bản thân anh. Kiều Dĩ Thần quen biết Cố Tín đã rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy anh ta chủ động đề xuất muốn hợp tác với một nữ ca sĩ.
Bây giờ Kiều Dĩ Thần đã khẳng định, Cố Tín thật sự có tình cảm với Đinh Mông, thậm chí anh ta muốn hợp tác cùng cô, dùng sự nổi tiếng của mình để giúp đỡ cô.
Tuy rằng trước kia anh từng nói với Hướng Quang, anh sẽ đưa Đinh Mông tới vị trí thiên hậu âm nhạc, bây giờ anh vẫn có lòng tin này, nhưng anh đột nhiên nhận ra, làm được điều này không chỉ có mình anh.
Tài năng âm nhạc của Cố Tín không kém hơn anh, hai năm qua anh ta chuyên tâm sáng tác, thành tích có được không hề kém năm xưa khi bọn họ hợp tác. Mà so anh ta với bản thân mình, ưu thế lớn nhất của mình… hmm… là mình còn có lượng lớn người hâm mộ.
Anh tuy rằng được người trong giới ca tụng là nhà chế tác vàng, nhưng dù sao cũng chỉ ở phía sau ánh đèn sân khấu, sức ảnh hưởng về ca hát không so được với Cố Tín. Những gì anh có thể cho Đinh Mông, Cố Tín đều có thể cho được, thậm chí có thể làm tốt hơn anh nữa.
Nếu như bên cạnh cô có Cố Tín, vậy thì anh? Căn bản là không cần thiết.
Kiều Dĩ Thần nhíu mày, nhận ra điều này khiến tâm tình anh rất không tốt. Anh không phải người mang tình cảm riêng tư lẫn vào công việc, nhưng vừa rồi anh lại không khống chế được.
Anh hít một hơi thật sâu, không khí lạnh tràn vào kích thích đầu óc, thân thể anh, mau chóng hóa giải cảm xúc nôn nóng.
Chờ khi cảm thấy mình có thể khôi phục được thái độ làm việc bình thường, anh mới xoay người trở về phòng thu âm.
Đinh Mông đang ngồi ở sô pha uống nước, thấy anh trở về, bị sặc một cái. Kiều Dĩ Thần nhìn cô, đi tới bên cạnh cô: “Tôi có đáng sợ như vậy không?”
… Anh đáng sợ thế nào chẳng lẽ không tự biết sao? ——— Đây chính là tiếng lòng của Đinh Mông và toàn bộ nhân viên ghi âm.
“Được rồi, đừng lười biếng, bắt đầu ghi âm lại.”
Đinh Mông bĩu môi, vừa rồi rõ ràng là anh bảo nghỉ ngơi, bây giờ lại thành cô lười nhác. Cô vừa oán thầm Kiều Dĩ Thần, vừa vào phòng thu, lần nữa đeo tai nghe lên.
Khúc nhạc dạo đã nghe không biết bao nhiêu lần lại một lần nữa vang lên.
Nói thật, Đinh Mông thu âm lâu như vậy, trong quá trình không ngừng mắng thầm Kiều Dĩ Thần, đã hát tốt hơn rất nhiều. Lúc này, cô hát rất lâu mà Kiều Dĩ Thần cũng chưa hô ngừng, trong lòng cô hơi kinh ngạc, Kiều Dĩ Thần mới chạy đi nạp tiền cho ‘thẻ thương người’ sao?
Sau khi cô hát xong, Kiều Dĩ Thần vẫn có chỗ không hài lòng, nhưng cũng không mắng cô như trước kia, anh rất bình thản nhắc nhở cô, Đinh Mông khẽ nhíu mày, sao cứ có cảm giác không đúng nhỉ?
Nghĩ vậy, cô có chút kinh ngạc, trời ạ, không phải cô bị Kiều Dĩ Thần huấn luyện tới nỗi thành thích M* rồi chứ?
M (Masochism): Thống dâm – thích nhận đau đớn từ người tình.
Sau vài ngày vẫn là thu âm với huấn luyện, tiến triển lại rất thuận lợi, nhưng cô cứ có cảm giác Kiều Dĩ Thần có chút lạ lạ. Trong phòng thu âm không mắng người, ở nhà cũng đặc biệt an phận, giống như nụ hôn đêm đó không hề tồn tại vậy.
Điều duy nhất đáng ăn mừng là trước đó Giang Mạn chỉ cho cô một ngày để suy xét vấn đề hợp tác với Cố Tín đã được kéo dài thời gian. Nói là bên Cố Tín để cô thu âm ca khúc mới trước, việc hợp tác chờ sau khi cô hoàn thành ca khúc mới sẽ thảo luận tiếp.
Đinh Mông nghĩ đây nhất định là ý của Cố Tín, cô vẫn rất cảm ơn anh ta vì điều này.
Hai ngày sau bài hát hoàn thành thu âm, Kiều Dĩ Thần nói muốn chế tác MV cho ca khúc. Khung cảnh thì ở luôn thành phố A, vì để phù hợp với lời hát nên bọn họ cố ý tìm một tòa nhà bỏ hoang.
Quay MV vào buổi tối ở nơi hoang vu đó nên Đinh Mông có chút sợ hãi, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô quay phim, tuy rằng chỉ là MV, cô vẫn không ngừng nghỉ. Thảm nhất là còn gặp phải mưa.
Cô không biết vì sao các đạo diễn quay MV đều thích lấy cảnh trong mưa để xây dựng không khí bi thương, bi thương không phải do con người sao?
Cô nhìn nhân viên chế tạo mưa, cô mặc một cái váy bồng hiên ngang bước vào màn mưa giả. Kết quả ướt hết, thật sự có mưa luôn.
Đạo diễn khẩn cấp hô dừng lại, mọi người đều thu dọn trang bị, tìm chỗ tránh mưa. Kiều Dĩ Thần cầm một cái khăn lông đưa cho Đinh Mông: “Lau đi, đừng để bị cảm.”
“Cám ơn.” Đinh Mông bây giờ còn chưa có trợ lý, rất nhiều chuyện đều phải tự mình làm lấy.
“Tôi đi hỏi đạo diễn xem còn quay tiếp không, nếu không thì để em đi thay quần áo.” Kiều Dĩ Thần lại đưa cốc nước ấm cho cô, sau đó xoay người đi tìm đạo diễn. Đinh Mông lau sạch nước mưa trên mặt, uống một ngụm nước nóng vẫn đang bốc hơi.
Tuy rằng trong trường quay Kiều Dĩ Thần vẫn chăm sóc cô như vậy, nhưng cô luôn có cảm giác hai người có chút ngăn cách, ngay cả nói chuyện cũng xa lạ hơn trước kia.
Từ khi nào thì như vậy? Đinh Mông nghĩ ngợi, chẳng lẽ anh thật sự để ý tới việc mình song ca cùng Cố Tín sao? Nhưng mà cô cũng không nói nhất định phải hợp tác với Cố Tín mà.
Cô mím mím môi, lại uống một ngụm nước, Kiều Dĩ Thần liền trở lại: “Đạo diễn nói nghỉ rồi, em có thể đi thay quần áo.”
“A, vâng.” Cô còn muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nên nói cái gì, đành phải đưa cốc nước cho Kiều Dĩ Thần, mình thì đi thay quần áo .
Thay quần áo xong đạo diễn không bắt quay tiếp nên nhân viên công tác lục tục bắt đầu kết thúc công việc. Sau đó Đinh Mông không còn công việc gì nữa nên trực tiếp về nhà. Cô tắm nước ấm, sấy khô tóc rồi ngồi trước máy tính lướt web.
Công ty đã định ra ngày phát hành ca khúc, là vào đầu tháng mười, không ít fan ca nhạc đều tỏ vẻ vô cùng chờ mong. Fan của Đinh Mông cũng tăng đột phá lên tới trăm vạn, cũng thường nhận được các lời mời hợp tác.
Lướt web một lúc thì có chút nhàm chán, cô liếc nhìn thời gian bên dưới góc phải màn hình, đã sắp 11 giờ rồi sao Kiều Dĩ Thần vẫn chưa về?
Gần đây ca khúc đang trong hậu kì chế tác, anh quả thật khá bận rộn, nhưng cũng không muộn tới vậy mà. Đinh Mông cân nhắc định gọi điện thoại cho anh, bỗng nghe được tiếng mở cửa.
Cô đứng dậy đi ra ngoài nhìn xem, quả nhiên là Kiều Dĩ Thần.
“Cậu còn chưa ngủ à?” Anh ngước mắt nhìn cô, thay đôi dép lê đặt tại cửa nhà.
Đinh Mông nói: “Đang chuẩn bị ngủ, sao cậu về muộn vậy?”
“Hôm nay rốt cuộc cũng chế tác xong, mình mang tới cho đạo diễn MV xem, để khỏi bị giục nữa.” Để đuổi kịp thời gian, thu âm xong là bắt đầu quay MV luôn, đạo diễn chưa từng nghe ca khúc, cũng không nắm chắc cảm giác, Kiều Dĩ Thần đưa anh ta nghe phiên bản không còn tạp âm, hơn nữa khi quay phim còn đích thân tới hiện trường cùng anh ta trao đổi, mới bảo đảm được chất lượng quay MV.
Đinh Mông nghe được chế tác thu âm đã xong, bản thân có chút kích động, cô không biết sau khi phối âm thì ca khúc sẽ như thế nào.
Hình như Kiều Dĩ Thần hơi mệt mỏi, anh ngồi xuống sô pha, thả lỏng caravat: “Cậu đi ngủ trước đi, ngày mai còn phải quay tiếp.”
Lúc này Đinh Mông mới phát hiện ra anh vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, lúc trời đổ mưa anh cũng bị dính mưa, sao lại không thay quần áo chứ?
Kiều Dĩ Thần tựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, không muốn nhúc nhích chút nào, Đinh Mông đi tới bên cạnh hỏi anh: “Chó con, cậu làm sao vậy? Không thoải mái à?”
“Mình không sao.” Giọng nói Kiều Dĩ Thần rất nhẹ, giống như sắp ngủ.
Đinh Mông cảm thấy sắc mặt anh có chút đỏ hồng bất thường, đi lên sờ sờ trán anh, sau đó cả kinh: “Thật nóng! Cậu bị sốt rồi!”
“Mình không sao…” Kiều Dĩ Thần theo bản năng đáp lại cô.
Đinh Mông cau mày đi tìm thuốc hạ sốt, gần đây anh vì bận việc lo ca khúc mới của cô mà gần như không có thời gian ngủ. Hôm nay lại dính một trận mưa, còn không thay quần áo… Anh là Chó con chứ không phải Thiết Đản* mà!
Thiết Đản – cục sắt
Từ trong ngăn kéo tìm được thuốc, cô lấy cốc nước ấm, đi tới ngồi xuống bên người Kiều Dĩ Thần: “Dậy uống thuốc đi, cậu biết nhắc mình thay quần áo, sao bản thân cậu lại không thay?”
“Ừm…” Kiều Dĩ Thần mơ mơ màng màng lên tiếng, ngay cả ánh mắt cũng không muốn mở ra. Đinh Mông lại gọi anh vài tiếng, anh mới bất đắc dĩ mở mắt, nhìn thuốc được cô đưa tới bên miệng mình, một ngụm nuốt vào.
Có lẽ do cổ họng còn khó chịu, chân mày anh hơi chau lên, Đinh Mông nhân cơ hội này đưa cốc nước đến bên miệng anh: “Uống nước, nuốt thuốc đi, không cho phép phun ra.”
Kiều Dĩ Thần nghe lời, uống nước đem thuốc nuốt xuống, chẳng qua rất nhanh lại mệt mỏi, hữu khí vô lực ghé vào trên người cô.
Đinh Mông: “…”
Cô đang nghiêm túc tự hỏi, có phải anh đang cố ý hay không?
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Kiều Dĩ Thần xuyên qua quần áo truyền đến, Đinh Mông nhíu nhíu mày, thôi, cô không chấp nhặt với bệnh nhân.
Hình như là ôm Đinh Mông có thể giảm bớt được cảm giác không thoải mái khi bị phát sốt, Kiều Dĩ Thần theo bản năng vòng tay ôm eo người trong ngực, cọ cọ làm nũng bên người cô: “Vợ à…”
Đinh Mông: “…”
Đừng tưởng rằng bị bệnh thì có thể giở trò lưu manh đùa giỡn nha!
Cô không lên tiếng, Kiều Dĩ Thần còn không ngừng gọi vợ ơi vợ à, trong câu rên rỉ khàn khàn của anh, Đinh Mông cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình càng ngày càng cao, rốt cuộc nhịn không được muốn đẩy anh ra.
Nhưng nhìn lại người đang nằm sấp kia, khi phát hiện cô chuẩn bị đẩy anh ra thì đã nhanh chóng siết chặt cô lại. Sức lực của anh lớn đến nỗi cô thấy không hợp lý tẹo nào, Đinh Mông đẩy anh hai lần đều không đẩy nổi.
“Vợ à…” Kiều Dĩ Thần lại gọi một lần, lần này trong giọng nói mang theo bất mãn rõ rệt, lúc Đinh Mông lại định giãy dụa thì bị anh áp người xuống sô pha.
Đinh Mông: “…”
Vì sao anh bị bệnh mà còn có sức lực lớn vậy…?
Kiều Dĩ Thần dựa trên người Đinh Mông, hơi hơi mở mắt, nhìn người dưới thân mình: “Vợ à, không được không cần anh…”
Đinh Mông: “…”
Nghe anh nói vậy khiến đầu cô hơi choáng váng, ngữ khí oan ức với câu nói đầy hàm ý thế kia… khiến trong lòng cô chỉ còn một ý nghĩ.
Cứu mạng! Cứu mạng!!
Kiều Dĩ Thần nói xong, tầm mắt mơ hồ không rõ đã chuẩn xác tìm được môi Đinh Mông, hôn xuống.
…
Đinh Mông toàn thân bùng nổ.
Anh ngã bệnh, không phải uống say, vì sao sự tình lại thành thế này! Tên lưu manh đùa bỡn này, cũng quá thuận tay rồi!
Dừng dừng, tay anh đang sờ loạn gì thế?
Đinh Mông vừa há miệng thở dốc, Kiều Dĩ Thần liền nhân cơ hội trượt đầu lưỡi đi vào.
Đinh Mông: “! ! ! !”
Lưỡi, đầu lưỡi cũng chạm rồi! Cái này chẳng lẽ chính là deepkiss trong truyền thuyết … ?!
/75
|