Trong phòng rơi vào yên tĩnh
- Em sẽ trở thành người hạnh phúc nhất.- hắn sủng nịnh nói
- Bất hạnh nhất thì có.- giọng cô ỉu xìu
- Đừng nghi ngờ khả năng của tôi. Nó đáng sợ hơn em tưởng đấy! Giờ thì ăn đi.
- Biết rồi!- cô nhai thức ăn trong miệng như nhai cỏ vậy
Thử hỏi trong một ngày bạn bị người ta biến thành vật cưng thì có nuốt nổi không. Thế mà còn bắt người ta ăn. Loại vô lương tâm!!!
Sau cuộc vật lộn với đám đồ ăn trên đĩa cô cũng ăn một chút
- Tôi lo rồi.- cô đẩy ghế đứng dậy
- Ngồi xuống!- hắn ra lệnh
- Chuyện gì nữa?
- Ăn tiếp đi. Em qúa gầy, ôm không thoải mái.
Cô trợn mặt lườm hắn
- Anh bị bệnh hả? Tôi cao1m65, nặng 48 cân mà còn gầy nữa hả? Dáng chuẩn đấy.
- Ồ, vậy sao? Tôi kiểm tra lại đã- nói là làm, hắn ôm cô lên đùi
- Anh làm gì vậy?
- Em, cô gái xấu xa này! Muốn quyến rũ tôi sao?
- Đâu có!
- Không có? Thế sao ăn mặc như vậy?
- Đồ tôi bị ai đó phá hỏng thì phải?- cô nói móc
- Trong tủ có đồ.
- Có ai nói đâu mà biết. Để tôi đi thay- cô giãy khỏi vòng tay hắn
Vô vọng. Hắn ôm cô chặt hơn
- Ngoan há miệng ra.- hắn đưa miếng bánh tới sát miệng cô
- Không ăn.- cô mím môi thật chặt thà chết không há
Đại chiến trên bàn ăn bùng nổ. Ngươi đánh ta né. Hehe ai sợ ai!
- Em ngồi yên cho tôi!- hắn quát lớn.
Cô gái ngu ngốc! Cứ nhích tới nhích lui trên người hắn. Muốn tra tấn hắn hay sao?
- Tôi cứ động đấy,anh làm gì tôi.- muốn tôi ăn để thành heo à nằm mơ đi
( chị ngây thơ đến vô số tội)
Hắn đen mặ, túm chặt lấy vai cô
- Em muốn tôi muốn em ngay tại đây thì cứ việc. Tôi không ngại đâu!- hắn ghé sát tai cô nói
Người cô cứng đờ. Nhìn lại thì cô đang ngồi dạng hai chân trên người Lôi Kình, quần áo xộc xếch. Cảnh này muốn mờ ám có mờ ám, muốn đen tối có đen tối. Gương mặt cô ửng đỏ.
Thấy vẻ mặt này của cô Lôi Kình thấy buồn cười. Nếu không phải hôm nay có cuộc họp quan trọng thì hắn nhất định sẽ ở nhà" chăm sóc " cô tận tình
( anh phúc hắc quá)
- Em sẽ trở thành người hạnh phúc nhất.- hắn sủng nịnh nói
- Bất hạnh nhất thì có.- giọng cô ỉu xìu
- Đừng nghi ngờ khả năng của tôi. Nó đáng sợ hơn em tưởng đấy! Giờ thì ăn đi.
- Biết rồi!- cô nhai thức ăn trong miệng như nhai cỏ vậy
Thử hỏi trong một ngày bạn bị người ta biến thành vật cưng thì có nuốt nổi không. Thế mà còn bắt người ta ăn. Loại vô lương tâm!!!
Sau cuộc vật lộn với đám đồ ăn trên đĩa cô cũng ăn một chút
- Tôi lo rồi.- cô đẩy ghế đứng dậy
- Ngồi xuống!- hắn ra lệnh
- Chuyện gì nữa?
- Ăn tiếp đi. Em qúa gầy, ôm không thoải mái.
Cô trợn mặt lườm hắn
- Anh bị bệnh hả? Tôi cao1m65, nặng 48 cân mà còn gầy nữa hả? Dáng chuẩn đấy.
- Ồ, vậy sao? Tôi kiểm tra lại đã- nói là làm, hắn ôm cô lên đùi
- Anh làm gì vậy?
- Em, cô gái xấu xa này! Muốn quyến rũ tôi sao?
- Đâu có!
- Không có? Thế sao ăn mặc như vậy?
- Đồ tôi bị ai đó phá hỏng thì phải?- cô nói móc
- Trong tủ có đồ.
- Có ai nói đâu mà biết. Để tôi đi thay- cô giãy khỏi vòng tay hắn
Vô vọng. Hắn ôm cô chặt hơn
- Ngoan há miệng ra.- hắn đưa miếng bánh tới sát miệng cô
- Không ăn.- cô mím môi thật chặt thà chết không há
Đại chiến trên bàn ăn bùng nổ. Ngươi đánh ta né. Hehe ai sợ ai!
- Em ngồi yên cho tôi!- hắn quát lớn.
Cô gái ngu ngốc! Cứ nhích tới nhích lui trên người hắn. Muốn tra tấn hắn hay sao?
- Tôi cứ động đấy,anh làm gì tôi.- muốn tôi ăn để thành heo à nằm mơ đi
( chị ngây thơ đến vô số tội)
Hắn đen mặ, túm chặt lấy vai cô
- Em muốn tôi muốn em ngay tại đây thì cứ việc. Tôi không ngại đâu!- hắn ghé sát tai cô nói
Người cô cứng đờ. Nhìn lại thì cô đang ngồi dạng hai chân trên người Lôi Kình, quần áo xộc xếch. Cảnh này muốn mờ ám có mờ ám, muốn đen tối có đen tối. Gương mặt cô ửng đỏ.
Thấy vẻ mặt này của cô Lôi Kình thấy buồn cười. Nếu không phải hôm nay có cuộc họp quan trọng thì hắn nhất định sẽ ở nhà" chăm sóc " cô tận tình
( anh phúc hắc quá)
/86
|