Ba chiếc bugatty đen bóng dừng lại trong "Bảo Đế thành"
Hà tỷ cùng đám người hầu xếp thành hai hàng để đón tiếp
- Ông chủ, Cung tổng, Lăng tổng!- cung kính, nghiêng người 90°
Không để ý, Lôi Kình lên tiếng
- Họ đâu?
- Hai người đang nằm ngủ trên phòng. Tại...
Vèo...cơn gió lạnh thổi qua. Trong sân, ba người đàn ông cao quý nhất thành phố F đã đi đâu mất để Hà tỷ trơ trọi một mình. Không thể tôn trọng bà một chút được sao???(>_<)
Chưa đầy 10 phút, Cung Hải Đường đã ra ôm Diêu Khả say mèm ra về.
Lăng Thiếu Phong: cứ tưởng có trò hay ai dè...trả có gì sất! Về!!!
Hắn là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn mà.
------phân cách tuyến-----
Đêm nay trăng thật sáng. Áng trắng chiếu vào căn phòng tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ. Người con gái nằm trên giường, tóc xoã tung, hai gò má ửng hồng bởi men rượu, đôi môi phớt hồng hé mở. Quá đẹp!
Lôi Kình ngồi cạnh mép giường nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Trong đôi mắt màu xám tro kia ẩn chứa sự ôn nhu dịu dàng mà hắn cũng không nhận ra.
Oẹ... Sự lãng mạn bị tàn phá không thương tiếc. Trên người hắn dính vô cùng nhiều những thứ từ trong miệng cô phun ra. Khoé miệng hắn giật giật. Kinh tởm là cảm giác lúc này mà hắn có. Hắn thề sẽ không bao giờ cho cô uống một giọt rượu nào nữa. Qúa mất hình tượng.
Không suy nghĩ nhiều, hắn ôm cô vào phòng tắm. Hắn là kẻ cuồng sạch sẽ nên không sạch thì cút! (Quá bá đạo!)
Cô trong trạng thái mơ mơ màng nằm trong bồn tắn khổng lồ. Hắn ôm cô, nhẹ nhàng phiêu du trên từng tấc da thịt của cô. Cảm giác nhột nhột làm cô có chút tỉnh
- Sao anh lại sờ tôi?- cô tỏ ra bất mãn
Hắn nhếch miệng cười cưng chìu
- Ngoan, tôi không sờ mà đang tắm cho em. Người em toàn mùi rượu.(chém, ăn đậu của chị Băng công khai còn điêu.hừ!)
- Ờ, tắm! Không được sờ. Nhột lắm!- lại chìm vào mơ màng
( quá không có tiền đồ)
Lúc này cô thật nghe lời, không xù lông nhím như mọi khi. Cảm giác này quá đỗi bình yên. Cái cản giác mềm mại mịn màng làm hắn vô cùng hưng phấn nhưng mọi thứ dường như không đủ với hắn. Vì thế mà thời gian tắm kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
* tâm sự
- Băng: hu hu! Ta mất mấy lớp da liền
- Ưu: khổ cho chị! Tên kia quá dã man.
- Kình: èhèm
- Ưu vắt chân chạy mất dạng
Hà tỷ cùng đám người hầu xếp thành hai hàng để đón tiếp
- Ông chủ, Cung tổng, Lăng tổng!- cung kính, nghiêng người 90°
Không để ý, Lôi Kình lên tiếng
- Họ đâu?
- Hai người đang nằm ngủ trên phòng. Tại...
Vèo...cơn gió lạnh thổi qua. Trong sân, ba người đàn ông cao quý nhất thành phố F đã đi đâu mất để Hà tỷ trơ trọi một mình. Không thể tôn trọng bà một chút được sao???(>_<)
Chưa đầy 10 phút, Cung Hải Đường đã ra ôm Diêu Khả say mèm ra về.
Lăng Thiếu Phong: cứ tưởng có trò hay ai dè...trả có gì sất! Về!!!
Hắn là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn mà.
------phân cách tuyến-----
Đêm nay trăng thật sáng. Áng trắng chiếu vào căn phòng tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ. Người con gái nằm trên giường, tóc xoã tung, hai gò má ửng hồng bởi men rượu, đôi môi phớt hồng hé mở. Quá đẹp!
Lôi Kình ngồi cạnh mép giường nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Trong đôi mắt màu xám tro kia ẩn chứa sự ôn nhu dịu dàng mà hắn cũng không nhận ra.
Oẹ... Sự lãng mạn bị tàn phá không thương tiếc. Trên người hắn dính vô cùng nhiều những thứ từ trong miệng cô phun ra. Khoé miệng hắn giật giật. Kinh tởm là cảm giác lúc này mà hắn có. Hắn thề sẽ không bao giờ cho cô uống một giọt rượu nào nữa. Qúa mất hình tượng.
Không suy nghĩ nhiều, hắn ôm cô vào phòng tắm. Hắn là kẻ cuồng sạch sẽ nên không sạch thì cút! (Quá bá đạo!)
Cô trong trạng thái mơ mơ màng nằm trong bồn tắn khổng lồ. Hắn ôm cô, nhẹ nhàng phiêu du trên từng tấc da thịt của cô. Cảm giác nhột nhột làm cô có chút tỉnh
- Sao anh lại sờ tôi?- cô tỏ ra bất mãn
Hắn nhếch miệng cười cưng chìu
- Ngoan, tôi không sờ mà đang tắm cho em. Người em toàn mùi rượu.(chém, ăn đậu của chị Băng công khai còn điêu.hừ!)
- Ờ, tắm! Không được sờ. Nhột lắm!- lại chìm vào mơ màng
( quá không có tiền đồ)
Lúc này cô thật nghe lời, không xù lông nhím như mọi khi. Cảm giác này quá đỗi bình yên. Cái cản giác mềm mại mịn màng làm hắn vô cùng hưng phấn nhưng mọi thứ dường như không đủ với hắn. Vì thế mà thời gian tắm kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
* tâm sự
- Băng: hu hu! Ta mất mấy lớp da liền
- Ưu: khổ cho chị! Tên kia quá dã man.
- Kình: èhèm
- Ưu vắt chân chạy mất dạng
/86
|