Rời khỏi Lâm Uyển biệt thự, Như Băng mang trong mình một nỗi buồn, đúng hơn là cô đơn. Tình yêu có lẽ với cô là sự xa vời. Từ khi có ý thức, cô đã nghe người khác nói mẹ cô không chồng mà có thai, là tiểu tam bị vứt bỏ,... Cô chẳng bao giờ tin vì mẹ bảo ba rất yêu thương hai người, ông sẽ nhanh tới đón bọn cô. Nhưng kết quả thì sai? Bà mang theo nuối tiếc ra đi. Có đôi lần cô nghĩ: nếu mẹ không có cô thì bà sẽ tốt hơn. Cô là hi vọng mà người kia cho bà. Rất có thể cô là khắc tinh của đời bà. Không phải, bà rất thương cô! Rất có thể cô giống bà, sẽ không có người đàn ông của mình.
Nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn quá hoàn mĩ, quá lạnh lùng. Cô chẳng bao giờ với tới. Đúng là nực cười mà!
Buông tài liệu trên tay xuống, Lôi Kình nhìn người con gái mang tới cho hắn cảm xúc kì lạ này. Cô rất đẹp, là người đẹp nhất mà hắn từng gặp. Có lẽ vì thế mà hắn mớu thấy cô đặc biệt.
Hôm nay cô thật lạ! Hắn không thấy được sự lém lỉnh có chút tinh quái của cô. Hắn vươn tay, ôm cô vào lòng. Đây là một thói quen gần đây của hắn.
- Tại sao không vui?- hắn như vô tình hỏi cô.
Giật mình, cô có chút chột dạ.
- Không có gì!- cô nói dối
Hắn có chút buồn cười. Cô không thể nói dối được. Tất cả mọi thứ đều hiện lên mặt cô. Cô gái ngốc!!!
- Vậy sao?- hắn nheo mắt nhìn cô
- À ừm! Chị Khả Khả thật hạnh phúc!- cô cảm thán.
Hắn gật đầu
- Đúng! Nhưng nếu em biết họ phải trải qua những gì thì em sẽ thấy được hạnh phúc hiện giờ trân quý biết bao.
- Họ chắc phải có một truyện tình ly kì đúng không? Anh kể tôi nghe đi!
- Yên tâm, em sẽ nhanh biết. Nhưng bây giờ không được. Vì em, hôm nay tôi phải trốn việc đấy. Bây giờ ngoan để tôi làm việc. - hắn mỉm cười nói
Cô thoáng ngây người. Hắn cười? Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hắn thật gần gũi, khiến cô cảm giác mình chạm được vào hắn. Thì ra hắn còn có mặt này. Lòng cô có chút ấm áp.
Xe chạy vào nội thành, mặt trời dần lặn xuống. Có một thứ gì đó lặng lẽ nảy nở giữa hai con người ở hai thế giới khác nhau.
Nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn quá hoàn mĩ, quá lạnh lùng. Cô chẳng bao giờ với tới. Đúng là nực cười mà!
Buông tài liệu trên tay xuống, Lôi Kình nhìn người con gái mang tới cho hắn cảm xúc kì lạ này. Cô rất đẹp, là người đẹp nhất mà hắn từng gặp. Có lẽ vì thế mà hắn mớu thấy cô đặc biệt.
Hôm nay cô thật lạ! Hắn không thấy được sự lém lỉnh có chút tinh quái của cô. Hắn vươn tay, ôm cô vào lòng. Đây là một thói quen gần đây của hắn.
- Tại sao không vui?- hắn như vô tình hỏi cô.
Giật mình, cô có chút chột dạ.
- Không có gì!- cô nói dối
Hắn có chút buồn cười. Cô không thể nói dối được. Tất cả mọi thứ đều hiện lên mặt cô. Cô gái ngốc!!!
- Vậy sao?- hắn nheo mắt nhìn cô
- À ừm! Chị Khả Khả thật hạnh phúc!- cô cảm thán.
Hắn gật đầu
- Đúng! Nhưng nếu em biết họ phải trải qua những gì thì em sẽ thấy được hạnh phúc hiện giờ trân quý biết bao.
- Họ chắc phải có một truyện tình ly kì đúng không? Anh kể tôi nghe đi!
- Yên tâm, em sẽ nhanh biết. Nhưng bây giờ không được. Vì em, hôm nay tôi phải trốn việc đấy. Bây giờ ngoan để tôi làm việc. - hắn mỉm cười nói
Cô thoáng ngây người. Hắn cười? Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hắn thật gần gũi, khiến cô cảm giác mình chạm được vào hắn. Thì ra hắn còn có mặt này. Lòng cô có chút ấm áp.
Xe chạy vào nội thành, mặt trời dần lặn xuống. Có một thứ gì đó lặng lẽ nảy nở giữa hai con người ở hai thế giới khác nhau.
/86
|