Sáng hôm sau
Két...t...t...chiếc buggatty verroy dừng lại giữa "Bảo Đế thành". Từ trong nhà chạy ra Như Băng không khỏi sững người. Trên xe bước xuống là cái người xấu xa đã cho cô leo cây. Còn người kia...người phụ nữ này nhìn trông rất quen. Cô đã thấy ở đâu đó rồi.
Giật mình! Đúng, chính là cô ta. Tim cô thắt lại. Có một lần, cô vô tình đi nhầm vào thư phòng của hắn và đã thấy một tấm hình chụp người con gái khá cũ. Tuy chụp từ lâu nhưng cô ta hiện tại so với trong hình chẳng khác là bao. Tấm hình được hắn bảo quản giữ gìn vô cùng cẩn thận như trân bảo. Điều làm cô khẳng định mối quan hệ của hai người là dòng chữ thanh tú ở góc của tấm hình:" mãi yêu anh, Lôi Kình- Diệp Vi"
Ba người, sáu mắt nhìn nhau. Diệp Vi lên tiếng trước
- Kình, cô gái này là...
Không đợi Lôi Kình trả lời cô đã bước tới giới thiệu.
- Chào cô! Tôi là Hạ Như Băng. Tôi là họ hàng xa của Phúc bá!- cô nở nụ cười vô cùng gượng gạo
- Vậy sao? Có đúng không Kình?
- Phải!- hắn trả lời rất tự nhiên nhưng nhìn kĩ và đôi mắt ưng kia là một mảng lạnh lùng đáng sợ.
Cô cười khổ trong lòng. Tình nhân và người yêu khác nhau một trời một vực. Bạn gái thì sẽ được công khai, kiêu ngạo và có thể thành vợ. Còn tình nhân sẽ chỉ ở trong bónhg tối, không có địa vị và chẳng thể ngẩng cao đầu chứ nói gì là tôn nghiêm, được làm vợ.
VỢ? Từ này thật quá xa xôi với quan hệ giữa cô và hắn. Hai người cùng kắm chỉ ăn cùng bàn, ở cùng nhà, cùng lên giường, cùng trải qua sinh tử với nhau, cùng...càng nghĩ cô càng thấy khó chịu. Cô biết làm gì ngoài chấp nhận ra. Khoé mắt cô cay cay. Không,cô không thể khóc.
- Xin phép! Tôi có việc!- cô chạy ngay về phòng mà chưa nghe câu trả lời
Nếu tinh ý thì có thể thấy vai cô hơi run run. Tất cả đều rơi vào trong mắt hắn. Khi cô vừa quay người thì nước mắt đã chảy rồi. Sao cô phải khóc cơ chứ và sao hắn thấy ngực mình lại nhói lên. Lần đầu tiên trong đời hắn nghi ngờ quyết định của mình. Để hai người phụ nữ này gần nhau liệu có đúng không?
Đứng bên cạnh, ánh mắt người nào đó toát lên sự chết chóc nhìn về phía bóng người đã xa. Ánh mắt ấy được thu lại hoàn hảo như chưa tồn tại và thay bằng vẻ ôn nhu khi người đàn ông nhìn đến
...
...
...
Két...t...t...chiếc buggatty verroy dừng lại giữa "Bảo Đế thành". Từ trong nhà chạy ra Như Băng không khỏi sững người. Trên xe bước xuống là cái người xấu xa đã cho cô leo cây. Còn người kia...người phụ nữ này nhìn trông rất quen. Cô đã thấy ở đâu đó rồi.
Giật mình! Đúng, chính là cô ta. Tim cô thắt lại. Có một lần, cô vô tình đi nhầm vào thư phòng của hắn và đã thấy một tấm hình chụp người con gái khá cũ. Tuy chụp từ lâu nhưng cô ta hiện tại so với trong hình chẳng khác là bao. Tấm hình được hắn bảo quản giữ gìn vô cùng cẩn thận như trân bảo. Điều làm cô khẳng định mối quan hệ của hai người là dòng chữ thanh tú ở góc của tấm hình:" mãi yêu anh, Lôi Kình- Diệp Vi"
Ba người, sáu mắt nhìn nhau. Diệp Vi lên tiếng trước
- Kình, cô gái này là...
Không đợi Lôi Kình trả lời cô đã bước tới giới thiệu.
- Chào cô! Tôi là Hạ Như Băng. Tôi là họ hàng xa của Phúc bá!- cô nở nụ cười vô cùng gượng gạo
- Vậy sao? Có đúng không Kình?
- Phải!- hắn trả lời rất tự nhiên nhưng nhìn kĩ và đôi mắt ưng kia là một mảng lạnh lùng đáng sợ.
Cô cười khổ trong lòng. Tình nhân và người yêu khác nhau một trời một vực. Bạn gái thì sẽ được công khai, kiêu ngạo và có thể thành vợ. Còn tình nhân sẽ chỉ ở trong bónhg tối, không có địa vị và chẳng thể ngẩng cao đầu chứ nói gì là tôn nghiêm, được làm vợ.
VỢ? Từ này thật quá xa xôi với quan hệ giữa cô và hắn. Hai người cùng kắm chỉ ăn cùng bàn, ở cùng nhà, cùng lên giường, cùng trải qua sinh tử với nhau, cùng...càng nghĩ cô càng thấy khó chịu. Cô biết làm gì ngoài chấp nhận ra. Khoé mắt cô cay cay. Không,cô không thể khóc.
- Xin phép! Tôi có việc!- cô chạy ngay về phòng mà chưa nghe câu trả lời
Nếu tinh ý thì có thể thấy vai cô hơi run run. Tất cả đều rơi vào trong mắt hắn. Khi cô vừa quay người thì nước mắt đã chảy rồi. Sao cô phải khóc cơ chứ và sao hắn thấy ngực mình lại nhói lên. Lần đầu tiên trong đời hắn nghi ngờ quyết định của mình. Để hai người phụ nữ này gần nhau liệu có đúng không?
Đứng bên cạnh, ánh mắt người nào đó toát lên sự chết chóc nhìn về phía bóng người đã xa. Ánh mắt ấy được thu lại hoàn hảo như chưa tồn tại và thay bằng vẻ ôn nhu khi người đàn ông nhìn đến
...
...
...
/86
|