Ngày cưới của ông hoàng thành phố F càng ngày càng tới gần, cánh nhà báo vô cùng hăng say, hừng hực ý chí chiến đấu để săn tin tức về đám cưới hoành tráng nhất của năm. Khắp nơi, các quảng trường lớn, truyền thông đều đưa tin về sự việc này. Mọi người đều nóng lòng, hào hứng, hồ hởi mong chờ tới ngày đó. Nhưng có một người thì không. Cô ngồi đờ đẫn trong phòng suốt mấy ngày qua. Cô đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn chưa thông suốt được. Cô không muốn con mình thành con riêng bị người đời khinh rẻ nhưng cô cũng không muốn phải đi tranh giành một người đàn ông không thương mình với một người phụ nữ khác. Cô nhất định phải đi, rời xa cái nơi chỉ toàn đau thương cùng bất hạnh này. Khổ lỗi ai sẽ giúp cô đây. Cô cô đơn lạc lõng giữa nơi này. Cánh cửa phòng lặng lẽ mở ra, một người mà cô không hề muốn thấy vào lúc này lại đến tìm cô.
- Hạ Như Băng, tôi có chuyện muốn nói chuyện với cô!- Diệp Vi tựa người vào cửa nói
- Tôi không có gì để nói với cô cả. Làm ơn ra ngoài, tôi cần nghỉ ngơi.- Cô nằm xuống giường chùm chăn kín đầu giả vờ ngủ.
Không như ý của cô, Diệp Vi đi tới lật chăn ra.
- Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với cô nên cô hãy tôn trọng tôi một chút. Tôi cho cô 10 phút để ra chuẩn bị. Mong cô không để tôi đợi quá lâu ở ngoài vườn.- Diệp Vi co ngạo như một nữ hoàng cao quý ra lệnh cho cô.
Sao cô thấy mình giống nữ bộc thấp kém quá. Cũng đúng thôi mà. Người ta sắp thành bà chủ của nơi này. Vất vả lê tấm thân đang vô cùng mệt mỏi ra khỏi giường.
Mười phút sau..., trong vườn
- Diệp tiểu thư, cô muốn nói gì với tôi?- Đúngnhư yêu cầu của "nữ hoàng", cô có mặt ở trong vườn
Đang quay lưng về phía cô, Diệp Vi xoay người lại
- Hạ Như Băng, tôi nói lại với cô thêm một lần nữa, cô hãy rời khỏi Kình, người sắp trở thành chồng của tôi đi
Thở dài, cô không biết làm gì hơn ngoài thở dài cả. Cô đã nói không biết bao nhiêu lần rồi là mọi thứ không phải cô có thể quyết định được.
- Diệp tiểu thư hình như tôi và cô đã nói về vấn đề này rất rất nhiều lần rồi thì phải.
- Tôi biết nhưng muốn cô bằng mọi giá phải rời khỏi anh ấy.
- Xin lỗi, tôi không thể làm được!- cô bất lực lên tiếng
Cô xoay người vào trong để kết thúc chủ đề mà không bao giờ có kết quả này. Cô thật thắc mắc không hiểu cái bằng cử nhân của cô ta là thật hay giả nữa. Đúng là đau đầu mà.
- Đứng lại! Khi cô chưa cho tôi một câu trả lời hài lòng thì cô không được phép rời đi.- cô ta túm chặt lấy tay cô.
- Bỏ tôi ra đi.- cô đang vô cùng khó chịu và mệt mỏi rồi nên đừng hành xác cô thêm nữa
- Không, cô phải nói rõ mọi chuyện với tôi trong hôm nay.- cô t kiên quyết không chịu từ bỏ.
Á.....á......................
Bực bội, khó chịu, tức giận, cô đã hất tay cô ta ra. Chết lặng nhìn Diệp Vi văng ra rồi lăn xuống, cô gần như không biết chuyện gì xảy ra. Xin thề, cô không hề dùng bao nhiêu là sức cả. Khi cô nhận thấy được mọi chuyện thì Diệp Vi đã nằm yên bất động, nhìn thoáng qua thì thấy có vết máu loang ra trên thảm cỏ. Hoảng hốt, cô chạy đi tìm người kêu cứu.
Chỉ cần chậm chút nữa thôi, không chỉ một giây trước khi cô chạy đi thôi cô sẽ thấy một nụ cười độc ác cùng với giọt nước mắt chua sót của người phụ nữ tưởng như đã bất tỉnh nằm ở chỗ kia.
- Con à, tha lỗi cho mẹ.....
- Hạ Như Băng, tôi có chuyện muốn nói chuyện với cô!- Diệp Vi tựa người vào cửa nói
- Tôi không có gì để nói với cô cả. Làm ơn ra ngoài, tôi cần nghỉ ngơi.- Cô nằm xuống giường chùm chăn kín đầu giả vờ ngủ.
Không như ý của cô, Diệp Vi đi tới lật chăn ra.
- Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với cô nên cô hãy tôn trọng tôi một chút. Tôi cho cô 10 phút để ra chuẩn bị. Mong cô không để tôi đợi quá lâu ở ngoài vườn.- Diệp Vi co ngạo như một nữ hoàng cao quý ra lệnh cho cô.
Sao cô thấy mình giống nữ bộc thấp kém quá. Cũng đúng thôi mà. Người ta sắp thành bà chủ của nơi này. Vất vả lê tấm thân đang vô cùng mệt mỏi ra khỏi giường.
Mười phút sau..., trong vườn
- Diệp tiểu thư, cô muốn nói gì với tôi?- Đúngnhư yêu cầu của "nữ hoàng", cô có mặt ở trong vườn
Đang quay lưng về phía cô, Diệp Vi xoay người lại
- Hạ Như Băng, tôi nói lại với cô thêm một lần nữa, cô hãy rời khỏi Kình, người sắp trở thành chồng của tôi đi
Thở dài, cô không biết làm gì hơn ngoài thở dài cả. Cô đã nói không biết bao nhiêu lần rồi là mọi thứ không phải cô có thể quyết định được.
- Diệp tiểu thư hình như tôi và cô đã nói về vấn đề này rất rất nhiều lần rồi thì phải.
- Tôi biết nhưng muốn cô bằng mọi giá phải rời khỏi anh ấy.
- Xin lỗi, tôi không thể làm được!- cô bất lực lên tiếng
Cô xoay người vào trong để kết thúc chủ đề mà không bao giờ có kết quả này. Cô thật thắc mắc không hiểu cái bằng cử nhân của cô ta là thật hay giả nữa. Đúng là đau đầu mà.
- Đứng lại! Khi cô chưa cho tôi một câu trả lời hài lòng thì cô không được phép rời đi.- cô ta túm chặt lấy tay cô.
- Bỏ tôi ra đi.- cô đang vô cùng khó chịu và mệt mỏi rồi nên đừng hành xác cô thêm nữa
- Không, cô phải nói rõ mọi chuyện với tôi trong hôm nay.- cô t kiên quyết không chịu từ bỏ.
Á.....á......................
Bực bội, khó chịu, tức giận, cô đã hất tay cô ta ra. Chết lặng nhìn Diệp Vi văng ra rồi lăn xuống, cô gần như không biết chuyện gì xảy ra. Xin thề, cô không hề dùng bao nhiêu là sức cả. Khi cô nhận thấy được mọi chuyện thì Diệp Vi đã nằm yên bất động, nhìn thoáng qua thì thấy có vết máu loang ra trên thảm cỏ. Hoảng hốt, cô chạy đi tìm người kêu cứu.
Chỉ cần chậm chút nữa thôi, không chỉ một giây trước khi cô chạy đi thôi cô sẽ thấy một nụ cười độc ác cùng với giọt nước mắt chua sót của người phụ nữ tưởng như đã bất tỉnh nằm ở chỗ kia.
- Con à, tha lỗi cho mẹ.....
/86
|