Lúc Đường Khải và Đường Diệp chạy tới Vương Cung Tây Xuyên, Đường Hiên đang thấp thỏm bất an ở nhà.
Ngồi hồi lâu, cuối cùng kềm nén không được, liền đứng dậy ra khỏi phòng đi đến trước đại viện.
“Tiểu thiếu gia.” Thủ vệ muốn hành lễ lại bị Đường Hiên ngăn lại.
Quay đầu nhìn ngó xung quanh, tiểu thiếu gia Đường Môn xoay mình phi lên nóc nhà, thật cẩn thận bóc ra một mái ngói nhìn xuống.
Trong phòng, tất cả thương bang Tây Nam đang tổ chức thương hội mỗi năm một lần.
Gần như ngay lập tức, Đường Hiên nhận ra Đại Hùng ngu ngốc mình nhớ mong đã hai năm kia.
Hắn đang yên lặng ngồi bên cạnh bàn, chậm rãi dùng trà.
Mặt mày, bộ dáng vẫn như trong trí nhớ, lại anh khí không ít.
Ánh mắt lợi hại, thần thái nho nhã, không phải tên vừa trắng vừa béo lại vô dụng trước kia.
Khóe mắt Đường Hiên đỏ lên, hận không thể như vậy xông vào ôm lấy hắn.
Hu hu hu. . . Vì sao Đại Hùng trở nên đen như vậy! Mình suýt chút nữa không nhận ra.
“Cho nên, thủ phủ năm nay vẫn là Đường chưởng môn.” Thương hội Tây Nam cười dài nói: “Đường chưởng môn, chúc mừng, chúc mừng.”
“Các vị cùng vui.” Đường Ngạo Thiên phái người thu danh sách trước mắt, ngẩng đầu tràn đầy thâm ý nhìn Tô Ngọc.
Đường Hiên ở trên nóc nhà nghe vậy thiếu chút nữa là khóc, nhưng Tô Ngọc không hoảng hốt, cũng không bận tâm, phái người trình bao vải tơ màu vàng lên.
“Đây là cái gì?” Hội trưởng thương hội nghi hoặc, vẻ mặt những người khác cũng khó hiểu.
Trong bao bố có một phong thư, phía trên dùng kim sắc xi hàn, còn che ngọc tỷ màu đỏ chói lọi.
“Ngự bút thư?” Mọi người giật mình, ào ào quỳ xuống hết thảy.
Nội dung thư rất đơn giản, phiên quốc Tây Vực nội loạn không ngừng, để bảo vệ thiên hạ thái bình, đặc phái đại tướng quân Lâm Hạo mang theo mười vạn binh đến trấn quốc, tự mình xuất chinh.
Kỳ thật chuyện này nói ra, không liên quan gì lớn đến thương hội Tây Nam, nhưng Thiên Tử lại bỏ thêm một câu ở cuối thư, tất cả quân nhu, lương thảo, vật tư đều Tô gia ở Tây Nam giúp đỡ triều đình phụ trách áp vận.
Chi phí ăn mặc của mười vạn đại quân, chỉ một bút này, đủ kiếm khoản mà người khác kiếm đã nhiều năm.
Thủ phủ năm nay là ai, không cần nói cũng biết.
Sắc mặt Đường Ngạo Thiên xanh mét, tính thiên tính địa, lại không tính đến lúc thời khắc mấu chốt, tiểu tử này lại có hoàng thượng làm chỗ dựa.
“Tô Ngọc!” Đường Tiểu Hiên rốt cuộc kềm nén không được mà mừng như điên, trực tiếp lao vào phòng.
“Tiểu Hiên.” Tô Ngọc ôm chặt lấy tiểu bảo bối của mình: “Ta tới đón ngươi.”
“Ta biết, hu hu hu. . . Ta biết ngươi nhất định sẽ làm được.” Đường Tiểu Hiên liều mạng ôm Tô Ngọc.
Trong phòng, những người khác đưa mắt nhìn nhau, thật lâu sau, đột nhiên không biết là ai, nhỏ giọng nói câu chúc mừng Đường chưởng môn.
Những người khác giật mình, vội vàng ôm quyền cùng chúc mừng, trong lúc này tiếng chúc mừng vang lên liên tiếp.
“Đường chưởng môn, chúc mừng nha.” Ngoài cửa xuất hiện một bạch y nhân, cười nói: “Vừa lúc ta phải ở chỗ này ba ngày, không biết có cơ hội uống chén rượu mừng hay không?”
“. . . Thần bảo chủ.” Đường Ngạo Thiên tức giận đến nghiến răng ken két, càng nghĩ càng cảm thấy mình bị trúng kế.
“Cái này, cho các ngươi làm quà mừng.” Tay phải Thần Tử Việt nhẹ nhàng bắn ra, một cái lệnh bài bạch ngọc xinh xắn rơi vào trong tay Tô Ngọc.
“Hoàng thượng nói, năm năm sau nếu ngươi có thế để dân chúng nơi này giàu có không lo nghĩ, lấy cái này đi tìm hắn.” Thần Tử Việt cười: “Khi đó, ngươi là Vĩnh Lạc hầu của Thiên Lang quốc.”
“Chúc mừng Tô công tử.” Trong phòng, mọi người đều lăn lộn trên thương trường hơn mười năm, ai cũng có thể biết xem ánh mắt sắc mặt mà hành sự, vốn được phong hoàng thương, hiện tại được Phong Hầu, càng thêm bảo chủ của Vân Sát Bảo che chở, ai còn dám đắc tội?
“Không bằng như vậy đi, hai ngày sau các ngươi sẽ thành thân, mọi người nói như thế nào?” Thần Tử Việt vỗ tay nói.
“Rất tốt, rất tốt, hai ngày sau vừa đúng là ngày hoàng đạo.” Mọi người nhao nhao gật đầu.
“Vậy Đường chưởng môn, ta giúp ngươi chuẩn bị?” Thần Tử Việt cười tít mắt.
Đường Ngạo Thiên đen mặt, phất tay áo ra ngoài.
“Phụ thân!” Đường Hiên đuổi theo.
Đường Ngạo Thiên không nói lời nào, sau khi vào thư phòng thì hung hăng đóng cửa lại.
Đường Hiên cực kỳ uất ức, chuyện Đại Hùng đáp ứng phụ thân đã làm được, sao phụ thân lại muốn quỵt nợ?
“Tiểu Hiên.” Tô Ngọc chẳng biết qua đây từ lúc nào, đưa tay nhẹ nhàng nắm bờ vai của y.
“Đại Hùng, vì sao phụ thân ta không thích ngươi?” Cái mũi Đường Hiên cay cay.
Tô Ngọc cười khổ, dẫn Đường Hiên trở về phòng.
Trong phòng, Đường Tiểu Hiên cuộn tại trong lòng Tô Ngọc, đầy bụng tâm sự đưa tay đẩy đẩy cái chén.
“Hai năm không gặp, không có lời gì muốn nói với ta?” Tô Ngọc ghé vào lỗ tai y nói khẽ.
“Có. . . có rất nhiều.” Đường Hiên thu tay, ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc: “Nhưng không biết nên nói cái gì trước.”
“A. . . vậy thì giữ lại sau này nói.” Tô Ngọc cúi đầu khẽ hôn trán của y: “Đừng vội, dù sao chúng ta có cả đời.”
“Ngươi thay đổi rồi.” Đường Hiên đưa tay ôm lấy đầu Tô Ngọc.
“Trở nên tốt hay không tốt?” Tô Ngọc cười cười.
“Không biết.” Đường Hiên khụt khà khụt khịt: “Trở nên ta có chút không nhận ra.”
“Vậy ngươi thích hay không thích?” Tô Ngọc cầm tay y.
“Thích.” Đường Hiên gật đầu: “Dù ngươi biến thành bộ dáng gì nữa, chỉ cần ngươi vẫn là Đại Hùng của ta, ta đều thích.”
“Vậy theo ta có được không?” Tô Ngọc vuốt vuốt tóc của y: “Ta đã đoạt lại Uy Vũ Đường, chúng ta đi Thiểm Trung.”
“. . . Nhưng phụ thân làm sao bây giờ?” Đường Hiên ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc: “Ta không muốn phụ thân tức giận nữa.”
“Ta đi tìm Đường chưởng môn.” Tô Ngọc cười cười.
“Không được. . .”
“Được.” Tô Ngọc cắt ngang lời Đường Hiên: “Yên tâm đi.”
“. . . Vậy ngươi phải cẩn thận.” Đường Hiên chui khỏi lòng hắn: “Ta ở ngoài cửa nghe lén, nếu phụ thân muốn đánh ngươi, ta liền xông vào cứu ngươi!”
Tô Ngọc nghe vậy thì cười lắc đầu.
Hai năm qua, Tiểu Hiên của mình vẫn là tiểu hài tử ngốc.
Ăn xong sau bữa cơm chiều, Tô Ngọc liền đến thư phòng tìm Đường Ngạo Thiên.
Đường Hiên vốn nghe lén ngoài cửa, chưa nghe được bao lâu, liền cảm thấy cổ mình chợt lạnh, còn chưa phản ứng kịp đã bị người xách đi.
Đến trên nóc nhà phía xa, người nọ mới giải huyệt cho Đường Hiên.
“Là ngươi?” Đường Hiên thở phào nhẹ nhõm, còn nói võ công sao cao như vậy!
Thần Tử Việt híp mắt: “Tiểu Hử cũng thích nghe lén người lớn nói chuyện, các ngươi là tiểu hài tử không ngoan.”
“Ngươi bắt ta tới đây làm gì?” Đường Hiên mím môi.
Cẩu hùng nhà ngươi kêu ta mang ngươi đi. Thần Tử Việt thầm nói.
“Không nói thì ta không đi!” Đường Hiên mắt trợn trắng.
“Cẩu hùng của ngươi không sao đâu.” Thần Tử Việt vỗ vỗ đầu Đường Hiên.
“Vì sao?” Đường Tiểu Hiên nghi hoặc.
“. . . Bởi vì hắn có khả năng!” Vẻ mặt Thần Tử Việt nghiêm túc: “Con rể có khả năng như vậy, phụ thân người còn ý bất mãn cái gì?”
“Ngươi mới là con rể!” Đường Hiên tức giận.
“Chẳng lẽ ngươi ở trên?” Thần Tử Việt cười xấu xa.
“. . . Hừ!” Đường Tiểu Hiên kiêu ngạo ngẩng đầu.
Đại Hùng yêu mình như vậy, nếu mình muốn ở trên, hắn nhất định sẽ đáp ứng.
Chẳng qua. . . Mình không muốn thôi!
Ở phía dưới cũng rất tốt. . . Ưm, đã lâu không làm. . .
Đỏ mặt.
“Thẹn thùng?” Thần Tử Việt nhìn y.
“Không có!” Mặt Đường Tiểu Hiên càng hồng.
“Rõ ràng là thẹn thùng.” Thần Tử Việt buông tay.
“Ta nói không có!” Đường Tiểu Hiên gầm thét.
Thần Tử Việt nhìn y cười, đùa tiểu hài tử này vui hơn Tiểu Hử, sau này có thể đùa y nhiều hơn.
Trong phòng, Tô Ngọc đang cùng Đường Ngạo Thiên lạnh lùng đối diện.
Kỳ thật dù không có buôn bán quân nhu, thủ phủ năm nay cũng nên là Tô Ngọc.
Nhưng hiệu buôn của Đường Ngạo Thiên ở Đông Nam thắng được một cuộc buôn bán xuất hải, số lượng lớn khiến người ta phải chép miệng, như vậy, Huyết San Hô của thủ phủ tất phải rơi vào tay Đường Môn.
Tô Ngọc có chút buồn bực, lại có chút sốt ruột, dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể âm thầm phái người đi thăm dò, ai ngờ lại tra ra cuộc làm ăn ngoài sáng là tơ lụa đồ sứ, trong thuyền là hỏa dược và vũ khí.
“Vậy đống hàng kia vừa lên bờ đã bị thuỷ quân của Thiên Lang quốc xét xử, mấy ngày nay đang chuẩn bị áp về triều đình, hoàng bảng rất nhanh sẽ xuất hiện, sợ là đây là tin tức xấu đối với Đường chưởng môn?” Tô Ngọc hỏi.
“Nói bậy! Lão phu hoàn toàn không biết chuyện này.” Đường Ngạo Thiên tức giận đến râu loạn run rẩy.
“Ta tin, nhưng dân chúng thiên hạ chưa chắc sẽ tin, hoàng thượng cũng chưa chắc sẽ tin.” Đầu lông mày Tô Ngọc khẽ nhếch: “Dù sao năm đó Đường chưởng môn cũng có ý phản.”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Đáy mắt Đường Ngạo Thiên tràn đầy lửa giận.
“Đồng ý hôn sự của ta và Tiểu Hiên.” Tô Ngọc gằn từng chữ: “Nếu không, tội mưu phản, hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi lần thứ hai.”
“Ta là phụ thân của Tiểu Hiên!” Đường Ngạo Thiên hung hăng vỗ bàn: “Nếu ta xảy ra chuyện. . .”
“Nếu Đường chưởng môn xảy ra chuyện, đó là bởi vì ý đồ nghịch thiên.” Tô Ngọc cắt ngang lời gã: “Tiểu Hiên sẽ thương tâm, hoặc có thể hận hoàng thượng, nhưng ta sẽ giữ y, đến cuối cùng, y vẫn là của ta.”
“Ngươi. . . Vô sỉ!” Đường Ngạo Thiên cảm thấy huyết khí dâng lên.
“Ta giữ khuôn phép, tuân theo ước hẹn hai năm, nhưng còn Đường chưởng môn?” Tô Ngọc cười lạnh: “Hai năm trước ta cảm thấy chỉ cần cố gắng, nhất định có thể ở cùng Tiểu Hiên, nhưng còn ngươi? Bên ngoài thì đáp ứng ta, nhưng ngầm phái bao nhiêu người tới hiệu buôn của ta quấy rối? Tơ lụa trang có nha trùng (*), kho lương cháy lớn, tửu lâu có độc, Đường chưởng môn quả thật tưởng ta không biết chuyện?”
*Nha trùng: Là một loại côn trùng, hình bầu dục, màu xanh lục, màu vàng hoặc màu nâu, phần bụng to. Hút nhựa cây, là côn trùng có hại cho nông nghiệp. Có nhiều loại như sâu bông, sâu thuốc lá.
“Ngươi. . .”
“Tiểu Hiên coi ngươi là anh hùng đội trời đạp đất, Tô mỗ hi vọng Đường chưởng môn đừng làm y thất vọng.” Tô Ngọc nói.
“Ta. . . Cuối cùng xem nhẹ ngươi.” Sau một lúc lâu, Đường Ngạo Thiên thấp giọng nói.
“Nếu không có người của Đường chưởng môn tới gây sự, ta cũng không muốn biến thành như vậy.” Tô Ngọc cười đến chua xót.
Nếu có thể, mình thà rằng cả đời đều là tên mập cái gì cũng không hiểu.
Nhưng không được, Tiểu Hiên vẫn chưa lớn, nếu mình lười biếng nữa thì làm sao bảo vệ được y?
“Về sau. . . đối xử tốt với y.” Đường Ngạo Thiên miễn cưỡng mở miệng.
“Đa tạ nhạc phụ đại nhân.” Tô Ngọc khom người chắp tay thi lễ xong thì xoay người ra ngoài.
Trở về phòng của Đường Hiên thì thấy y đang ngồi bên cạnh bàn uống nước.
“Hô. . . Mệt chết ta.” Đường Hiên đặt chén nước trong tay xuống, nhào vào lòng Tô Ngọc: “Thế nào rồi? Phụ thân ta có đánh ngươi không?”
“Không có.” Tô Ngọc lắc đầu cười cười.
“Vậy là tốt rồi, đều do Thần bảo chủ! Ta vốn nghe lén, nhưng y kéo ta đi luận võ.” Đường Hiên làm nũng: “Vừa mới tắm xong, mệt chết rồi!”
“Ta nói không cần nghe lén, ngươi xem ta không có việc gì sao?” Tô Ngọc nhéo mũi y.
“Phụ thân đã nói gì với ngươi?” Đường Hiên cực kỳ lo lắng.
“Người nói hai ngày sau chúng ta thành thân.” Tô Ngọc chớp chớp mắt.
“Cái gì?!” Đường Hiên kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Phụ thân ta đồng ý?”
“Ừm, đồng ý.” Tô Ngọc nén cười.
“Ngươi nói cái gì mà người đồng ý?” Đường Hiên thật không thể tin.
“Ta nói, nếu người không đồng ý, ta và ngươi liền quỳ trước cổng Đường gia, quỳ đến khi tất cả mọi người đến xem, quỳ đến khi người đồng ý mới thôi.”
“Vậy thì rất xẩu hổ.” Đường Hiên lắc đầu mạnh.
“Đúng vậy, phụ thân ngươi cũng hiểu cực kỳ xấu hổ, suy nghĩ lại, hiện tại ta có tiền như vậy, cũng tuyệt đối không bạc đãi ngươi nên đồng ý.” Tô Ngọc nâng cằm nhỏ của y lên, hai mắt mỉm cười đối diện y: “Chúng ta sẽ thành hôn, vui không?”
“Vui!” Đường Hiên hoan hô, ôm đầu Tô Ngọc hung hăng hôn một cái rồi chạy ra ngoài: “Ta đi cám ơn phụ thân!”
“Không cần.” Tô Ngọc kéo y trở lại ngực mình: “Đã khuya, ngủ đi, sáng mai chúng ta đi cám ơn nhạc phụ đại nhân.”
“Vậy bây giờ làm gì?” Đường Hiên đưa tay nhéo mũi hắn.
“Ngươi nói đi?” Tô Ngọc bật cười, ôm y đặt lên giường, cúi người hôn cổ y.
“A. . . Không được cắn ta!” Mặt Đường Hiên đỏ hồng.
“Ngoan, đừng loạn động.” Tô Ngọc chen vào giữa hai chân của y, đưa tay hạ màn che giường xuống.
“Hu hu hu. . . Đau.”
“Thả lỏng một chút đi bảo bối.”
“Hu hu hu. . . Không làm nữa!”
“. . .”
“Hu hu hu. . . Ta nói ta không làm nữa!”
“. . .”
“Hu hu hu. . . Đau chết, đau chết ta rồi! Ngươi đi ra ngoài cho ta!”
“. . .”
“Hu hu hu. . .”
“. . .”
“Hu hu hu. . . Sao ngươi ra ngoài thật vậy?”
“. . .”
“A! Ngươi nhẹ một chút!”
“Ngoan.”
“Ừm…”
Nến đỏ khẽ cháy, kéo ra một buồng ấm áp xuân quang.
Ngồi hồi lâu, cuối cùng kềm nén không được, liền đứng dậy ra khỏi phòng đi đến trước đại viện.
“Tiểu thiếu gia.” Thủ vệ muốn hành lễ lại bị Đường Hiên ngăn lại.
Quay đầu nhìn ngó xung quanh, tiểu thiếu gia Đường Môn xoay mình phi lên nóc nhà, thật cẩn thận bóc ra một mái ngói nhìn xuống.
Trong phòng, tất cả thương bang Tây Nam đang tổ chức thương hội mỗi năm một lần.
Gần như ngay lập tức, Đường Hiên nhận ra Đại Hùng ngu ngốc mình nhớ mong đã hai năm kia.
Hắn đang yên lặng ngồi bên cạnh bàn, chậm rãi dùng trà.
Mặt mày, bộ dáng vẫn như trong trí nhớ, lại anh khí không ít.
Ánh mắt lợi hại, thần thái nho nhã, không phải tên vừa trắng vừa béo lại vô dụng trước kia.
Khóe mắt Đường Hiên đỏ lên, hận không thể như vậy xông vào ôm lấy hắn.
Hu hu hu. . . Vì sao Đại Hùng trở nên đen như vậy! Mình suýt chút nữa không nhận ra.
“Cho nên, thủ phủ năm nay vẫn là Đường chưởng môn.” Thương hội Tây Nam cười dài nói: “Đường chưởng môn, chúc mừng, chúc mừng.”
“Các vị cùng vui.” Đường Ngạo Thiên phái người thu danh sách trước mắt, ngẩng đầu tràn đầy thâm ý nhìn Tô Ngọc.
Đường Hiên ở trên nóc nhà nghe vậy thiếu chút nữa là khóc, nhưng Tô Ngọc không hoảng hốt, cũng không bận tâm, phái người trình bao vải tơ màu vàng lên.
“Đây là cái gì?” Hội trưởng thương hội nghi hoặc, vẻ mặt những người khác cũng khó hiểu.
Trong bao bố có một phong thư, phía trên dùng kim sắc xi hàn, còn che ngọc tỷ màu đỏ chói lọi.
“Ngự bút thư?” Mọi người giật mình, ào ào quỳ xuống hết thảy.
Nội dung thư rất đơn giản, phiên quốc Tây Vực nội loạn không ngừng, để bảo vệ thiên hạ thái bình, đặc phái đại tướng quân Lâm Hạo mang theo mười vạn binh đến trấn quốc, tự mình xuất chinh.
Kỳ thật chuyện này nói ra, không liên quan gì lớn đến thương hội Tây Nam, nhưng Thiên Tử lại bỏ thêm một câu ở cuối thư, tất cả quân nhu, lương thảo, vật tư đều Tô gia ở Tây Nam giúp đỡ triều đình phụ trách áp vận.
Chi phí ăn mặc của mười vạn đại quân, chỉ một bút này, đủ kiếm khoản mà người khác kiếm đã nhiều năm.
Thủ phủ năm nay là ai, không cần nói cũng biết.
Sắc mặt Đường Ngạo Thiên xanh mét, tính thiên tính địa, lại không tính đến lúc thời khắc mấu chốt, tiểu tử này lại có hoàng thượng làm chỗ dựa.
“Tô Ngọc!” Đường Tiểu Hiên rốt cuộc kềm nén không được mà mừng như điên, trực tiếp lao vào phòng.
“Tiểu Hiên.” Tô Ngọc ôm chặt lấy tiểu bảo bối của mình: “Ta tới đón ngươi.”
“Ta biết, hu hu hu. . . Ta biết ngươi nhất định sẽ làm được.” Đường Tiểu Hiên liều mạng ôm Tô Ngọc.
Trong phòng, những người khác đưa mắt nhìn nhau, thật lâu sau, đột nhiên không biết là ai, nhỏ giọng nói câu chúc mừng Đường chưởng môn.
Những người khác giật mình, vội vàng ôm quyền cùng chúc mừng, trong lúc này tiếng chúc mừng vang lên liên tiếp.
“Đường chưởng môn, chúc mừng nha.” Ngoài cửa xuất hiện một bạch y nhân, cười nói: “Vừa lúc ta phải ở chỗ này ba ngày, không biết có cơ hội uống chén rượu mừng hay không?”
“. . . Thần bảo chủ.” Đường Ngạo Thiên tức giận đến nghiến răng ken két, càng nghĩ càng cảm thấy mình bị trúng kế.
“Cái này, cho các ngươi làm quà mừng.” Tay phải Thần Tử Việt nhẹ nhàng bắn ra, một cái lệnh bài bạch ngọc xinh xắn rơi vào trong tay Tô Ngọc.
“Hoàng thượng nói, năm năm sau nếu ngươi có thế để dân chúng nơi này giàu có không lo nghĩ, lấy cái này đi tìm hắn.” Thần Tử Việt cười: “Khi đó, ngươi là Vĩnh Lạc hầu của Thiên Lang quốc.”
“Chúc mừng Tô công tử.” Trong phòng, mọi người đều lăn lộn trên thương trường hơn mười năm, ai cũng có thể biết xem ánh mắt sắc mặt mà hành sự, vốn được phong hoàng thương, hiện tại được Phong Hầu, càng thêm bảo chủ của Vân Sát Bảo che chở, ai còn dám đắc tội?
“Không bằng như vậy đi, hai ngày sau các ngươi sẽ thành thân, mọi người nói như thế nào?” Thần Tử Việt vỗ tay nói.
“Rất tốt, rất tốt, hai ngày sau vừa đúng là ngày hoàng đạo.” Mọi người nhao nhao gật đầu.
“Vậy Đường chưởng môn, ta giúp ngươi chuẩn bị?” Thần Tử Việt cười tít mắt.
Đường Ngạo Thiên đen mặt, phất tay áo ra ngoài.
“Phụ thân!” Đường Hiên đuổi theo.
Đường Ngạo Thiên không nói lời nào, sau khi vào thư phòng thì hung hăng đóng cửa lại.
Đường Hiên cực kỳ uất ức, chuyện Đại Hùng đáp ứng phụ thân đã làm được, sao phụ thân lại muốn quỵt nợ?
“Tiểu Hiên.” Tô Ngọc chẳng biết qua đây từ lúc nào, đưa tay nhẹ nhàng nắm bờ vai của y.
“Đại Hùng, vì sao phụ thân ta không thích ngươi?” Cái mũi Đường Hiên cay cay.
Tô Ngọc cười khổ, dẫn Đường Hiên trở về phòng.
Trong phòng, Đường Tiểu Hiên cuộn tại trong lòng Tô Ngọc, đầy bụng tâm sự đưa tay đẩy đẩy cái chén.
“Hai năm không gặp, không có lời gì muốn nói với ta?” Tô Ngọc ghé vào lỗ tai y nói khẽ.
“Có. . . có rất nhiều.” Đường Hiên thu tay, ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc: “Nhưng không biết nên nói cái gì trước.”
“A. . . vậy thì giữ lại sau này nói.” Tô Ngọc cúi đầu khẽ hôn trán của y: “Đừng vội, dù sao chúng ta có cả đời.”
“Ngươi thay đổi rồi.” Đường Hiên đưa tay ôm lấy đầu Tô Ngọc.
“Trở nên tốt hay không tốt?” Tô Ngọc cười cười.
“Không biết.” Đường Hiên khụt khà khụt khịt: “Trở nên ta có chút không nhận ra.”
“Vậy ngươi thích hay không thích?” Tô Ngọc cầm tay y.
“Thích.” Đường Hiên gật đầu: “Dù ngươi biến thành bộ dáng gì nữa, chỉ cần ngươi vẫn là Đại Hùng của ta, ta đều thích.”
“Vậy theo ta có được không?” Tô Ngọc vuốt vuốt tóc của y: “Ta đã đoạt lại Uy Vũ Đường, chúng ta đi Thiểm Trung.”
“. . . Nhưng phụ thân làm sao bây giờ?” Đường Hiên ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc: “Ta không muốn phụ thân tức giận nữa.”
“Ta đi tìm Đường chưởng môn.” Tô Ngọc cười cười.
“Không được. . .”
“Được.” Tô Ngọc cắt ngang lời Đường Hiên: “Yên tâm đi.”
“. . . Vậy ngươi phải cẩn thận.” Đường Hiên chui khỏi lòng hắn: “Ta ở ngoài cửa nghe lén, nếu phụ thân muốn đánh ngươi, ta liền xông vào cứu ngươi!”
Tô Ngọc nghe vậy thì cười lắc đầu.
Hai năm qua, Tiểu Hiên của mình vẫn là tiểu hài tử ngốc.
Ăn xong sau bữa cơm chiều, Tô Ngọc liền đến thư phòng tìm Đường Ngạo Thiên.
Đường Hiên vốn nghe lén ngoài cửa, chưa nghe được bao lâu, liền cảm thấy cổ mình chợt lạnh, còn chưa phản ứng kịp đã bị người xách đi.
Đến trên nóc nhà phía xa, người nọ mới giải huyệt cho Đường Hiên.
“Là ngươi?” Đường Hiên thở phào nhẹ nhõm, còn nói võ công sao cao như vậy!
Thần Tử Việt híp mắt: “Tiểu Hử cũng thích nghe lén người lớn nói chuyện, các ngươi là tiểu hài tử không ngoan.”
“Ngươi bắt ta tới đây làm gì?” Đường Hiên mím môi.
Cẩu hùng nhà ngươi kêu ta mang ngươi đi. Thần Tử Việt thầm nói.
“Không nói thì ta không đi!” Đường Hiên mắt trợn trắng.
“Cẩu hùng của ngươi không sao đâu.” Thần Tử Việt vỗ vỗ đầu Đường Hiên.
“Vì sao?” Đường Tiểu Hiên nghi hoặc.
“. . . Bởi vì hắn có khả năng!” Vẻ mặt Thần Tử Việt nghiêm túc: “Con rể có khả năng như vậy, phụ thân người còn ý bất mãn cái gì?”
“Ngươi mới là con rể!” Đường Hiên tức giận.
“Chẳng lẽ ngươi ở trên?” Thần Tử Việt cười xấu xa.
“. . . Hừ!” Đường Tiểu Hiên kiêu ngạo ngẩng đầu.
Đại Hùng yêu mình như vậy, nếu mình muốn ở trên, hắn nhất định sẽ đáp ứng.
Chẳng qua. . . Mình không muốn thôi!
Ở phía dưới cũng rất tốt. . . Ưm, đã lâu không làm. . .
Đỏ mặt.
“Thẹn thùng?” Thần Tử Việt nhìn y.
“Không có!” Mặt Đường Tiểu Hiên càng hồng.
“Rõ ràng là thẹn thùng.” Thần Tử Việt buông tay.
“Ta nói không có!” Đường Tiểu Hiên gầm thét.
Thần Tử Việt nhìn y cười, đùa tiểu hài tử này vui hơn Tiểu Hử, sau này có thể đùa y nhiều hơn.
Trong phòng, Tô Ngọc đang cùng Đường Ngạo Thiên lạnh lùng đối diện.
Kỳ thật dù không có buôn bán quân nhu, thủ phủ năm nay cũng nên là Tô Ngọc.
Nhưng hiệu buôn của Đường Ngạo Thiên ở Đông Nam thắng được một cuộc buôn bán xuất hải, số lượng lớn khiến người ta phải chép miệng, như vậy, Huyết San Hô của thủ phủ tất phải rơi vào tay Đường Môn.
Tô Ngọc có chút buồn bực, lại có chút sốt ruột, dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể âm thầm phái người đi thăm dò, ai ngờ lại tra ra cuộc làm ăn ngoài sáng là tơ lụa đồ sứ, trong thuyền là hỏa dược và vũ khí.
“Vậy đống hàng kia vừa lên bờ đã bị thuỷ quân của Thiên Lang quốc xét xử, mấy ngày nay đang chuẩn bị áp về triều đình, hoàng bảng rất nhanh sẽ xuất hiện, sợ là đây là tin tức xấu đối với Đường chưởng môn?” Tô Ngọc hỏi.
“Nói bậy! Lão phu hoàn toàn không biết chuyện này.” Đường Ngạo Thiên tức giận đến râu loạn run rẩy.
“Ta tin, nhưng dân chúng thiên hạ chưa chắc sẽ tin, hoàng thượng cũng chưa chắc sẽ tin.” Đầu lông mày Tô Ngọc khẽ nhếch: “Dù sao năm đó Đường chưởng môn cũng có ý phản.”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Đáy mắt Đường Ngạo Thiên tràn đầy lửa giận.
“Đồng ý hôn sự của ta và Tiểu Hiên.” Tô Ngọc gằn từng chữ: “Nếu không, tội mưu phản, hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi lần thứ hai.”
“Ta là phụ thân của Tiểu Hiên!” Đường Ngạo Thiên hung hăng vỗ bàn: “Nếu ta xảy ra chuyện. . .”
“Nếu Đường chưởng môn xảy ra chuyện, đó là bởi vì ý đồ nghịch thiên.” Tô Ngọc cắt ngang lời gã: “Tiểu Hiên sẽ thương tâm, hoặc có thể hận hoàng thượng, nhưng ta sẽ giữ y, đến cuối cùng, y vẫn là của ta.”
“Ngươi. . . Vô sỉ!” Đường Ngạo Thiên cảm thấy huyết khí dâng lên.
“Ta giữ khuôn phép, tuân theo ước hẹn hai năm, nhưng còn Đường chưởng môn?” Tô Ngọc cười lạnh: “Hai năm trước ta cảm thấy chỉ cần cố gắng, nhất định có thể ở cùng Tiểu Hiên, nhưng còn ngươi? Bên ngoài thì đáp ứng ta, nhưng ngầm phái bao nhiêu người tới hiệu buôn của ta quấy rối? Tơ lụa trang có nha trùng (*), kho lương cháy lớn, tửu lâu có độc, Đường chưởng môn quả thật tưởng ta không biết chuyện?”
*Nha trùng: Là một loại côn trùng, hình bầu dục, màu xanh lục, màu vàng hoặc màu nâu, phần bụng to. Hút nhựa cây, là côn trùng có hại cho nông nghiệp. Có nhiều loại như sâu bông, sâu thuốc lá.
“Ngươi. . .”
“Tiểu Hiên coi ngươi là anh hùng đội trời đạp đất, Tô mỗ hi vọng Đường chưởng môn đừng làm y thất vọng.” Tô Ngọc nói.
“Ta. . . Cuối cùng xem nhẹ ngươi.” Sau một lúc lâu, Đường Ngạo Thiên thấp giọng nói.
“Nếu không có người của Đường chưởng môn tới gây sự, ta cũng không muốn biến thành như vậy.” Tô Ngọc cười đến chua xót.
Nếu có thể, mình thà rằng cả đời đều là tên mập cái gì cũng không hiểu.
Nhưng không được, Tiểu Hiên vẫn chưa lớn, nếu mình lười biếng nữa thì làm sao bảo vệ được y?
“Về sau. . . đối xử tốt với y.” Đường Ngạo Thiên miễn cưỡng mở miệng.
“Đa tạ nhạc phụ đại nhân.” Tô Ngọc khom người chắp tay thi lễ xong thì xoay người ra ngoài.
Trở về phòng của Đường Hiên thì thấy y đang ngồi bên cạnh bàn uống nước.
“Hô. . . Mệt chết ta.” Đường Hiên đặt chén nước trong tay xuống, nhào vào lòng Tô Ngọc: “Thế nào rồi? Phụ thân ta có đánh ngươi không?”
“Không có.” Tô Ngọc lắc đầu cười cười.
“Vậy là tốt rồi, đều do Thần bảo chủ! Ta vốn nghe lén, nhưng y kéo ta đi luận võ.” Đường Hiên làm nũng: “Vừa mới tắm xong, mệt chết rồi!”
“Ta nói không cần nghe lén, ngươi xem ta không có việc gì sao?” Tô Ngọc nhéo mũi y.
“Phụ thân đã nói gì với ngươi?” Đường Hiên cực kỳ lo lắng.
“Người nói hai ngày sau chúng ta thành thân.” Tô Ngọc chớp chớp mắt.
“Cái gì?!” Đường Hiên kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Phụ thân ta đồng ý?”
“Ừm, đồng ý.” Tô Ngọc nén cười.
“Ngươi nói cái gì mà người đồng ý?” Đường Hiên thật không thể tin.
“Ta nói, nếu người không đồng ý, ta và ngươi liền quỳ trước cổng Đường gia, quỳ đến khi tất cả mọi người đến xem, quỳ đến khi người đồng ý mới thôi.”
“Vậy thì rất xẩu hổ.” Đường Hiên lắc đầu mạnh.
“Đúng vậy, phụ thân ngươi cũng hiểu cực kỳ xấu hổ, suy nghĩ lại, hiện tại ta có tiền như vậy, cũng tuyệt đối không bạc đãi ngươi nên đồng ý.” Tô Ngọc nâng cằm nhỏ của y lên, hai mắt mỉm cười đối diện y: “Chúng ta sẽ thành hôn, vui không?”
“Vui!” Đường Hiên hoan hô, ôm đầu Tô Ngọc hung hăng hôn một cái rồi chạy ra ngoài: “Ta đi cám ơn phụ thân!”
“Không cần.” Tô Ngọc kéo y trở lại ngực mình: “Đã khuya, ngủ đi, sáng mai chúng ta đi cám ơn nhạc phụ đại nhân.”
“Vậy bây giờ làm gì?” Đường Hiên đưa tay nhéo mũi hắn.
“Ngươi nói đi?” Tô Ngọc bật cười, ôm y đặt lên giường, cúi người hôn cổ y.
“A. . . Không được cắn ta!” Mặt Đường Hiên đỏ hồng.
“Ngoan, đừng loạn động.” Tô Ngọc chen vào giữa hai chân của y, đưa tay hạ màn che giường xuống.
“Hu hu hu. . . Đau.”
“Thả lỏng một chút đi bảo bối.”
“Hu hu hu. . . Không làm nữa!”
“. . .”
“Hu hu hu. . . Ta nói ta không làm nữa!”
“. . .”
“Hu hu hu. . . Đau chết, đau chết ta rồi! Ngươi đi ra ngoài cho ta!”
“. . .”
“Hu hu hu. . .”
“. . .”
“Hu hu hu. . . Sao ngươi ra ngoài thật vậy?”
“. . .”
“A! Ngươi nhẹ một chút!”
“Ngoan.”
“Ừm…”
Nến đỏ khẽ cháy, kéo ra một buồng ấm áp xuân quang.
/63
|