- Hắn đâu rồi?
- Bên phía cánh phải… hắn lượn qua… a không? Mau… mau bắn.
- Mày chết chắc rồi… dám thò mặt ra….
“Tạch… tạch… tạch…”
- Như thế nào có thể? Tại sao đạn điện năng lại không bắn trúng được bọn hắn.
- Ngu ngốc, phải nhắm bắn chứ. Có phải như mày chơi hack game đâu mà bắn ra là đạn phải tự động bay trúng đầu?
- A phải! Nhưng mà tao chơi toàn dùng hack, nên có biết nhắm bắn thế nào đâu…
- Trời đất. Sao tao lại có thằng bạn giống mày. Vậy cứ chĩa súng thẳng vào người hắn mà bắn…
- Nhưng mà hắn di chuyển liên tục….
- Tục con bà ngươi… cút ra cho tao bắn… đến điên cái đầu…
….
- Chúng mày không có cơ hội bắn… Ha ha….
Lê lại thình lình lên tiếng bên cánh trái. Hắn đột ngột tăng tốc lên trước mũi, rồi dừng phắt lại, khẽ lách qua một chút, chiếc ST115FF U.S.S Enterprise lại như tự động bay lên, tiếp cận cánh trái. Cả đám thanh niên trên xe còn chưa kịp phản ứng khúc côn trên tay Lê lần nữa vung lên. Một đường vòng cung năng lượng tuyệt đẹp được vạch lên. ST115FF lại bị thêm một vạch dài chạy dọc từ mũi xuống dưới tận cùng đuôi xe. Không những thế dây xích năng lượng còn rạch qua động cơ chính khiến cho bộ phận chuyển đổi năng lượng tự động đóng van, không cho năng lượng vũ trụ nén UEC tràn ra ngoài. Chiếc xe bay U.S.S Enterprise đột ngột ngắt hết từ trường bảo vệ, rồi cắm đầu lao thẳng xuống mặt đất.
Trên xe, cả đám mặt mày trắng bệch. Mãi sau hai giây mới bắt đầu phản ứng la hét inh ỏi:
- A.. không! Dù đâu… dù đâu… mau đưa dù cho tao…
- Bà nó, lúc lên xe lại không thằng nào đeo, ai mà biết được tên khốn này lại chơi ác vậy.
- Chúng mày la hét cái dắm. Còn không ngồi yên một chỗ cho tao.
- Mày mới phải câm cái miệng của mày lại. Ngồi một chỗ để mà rơi banh xác à. Dù đâu… không đưa tao bắn thật đó.
- A! Đừng có dí súng vào đầu tao.
Bên ngoài Lê và Thúy vẫn điều khiển xe Star44F bám theo chiếc xe bay mô phỏng U.S.S Enterprise. Thấy cả nhúm thực tập sinh nhốn nháo quát tháo nhau, còn giơ cả vũ khí đe dọa thì tròn mắt ngạc nhiên. Giờ là lúc nào rồi còn loạn thành một đoàn như vậy. Chẳng phải là muốn chết càng nhanh sao. Bất đắc dĩ, Lê đành lên tiếng:
- Mở động cơ phụ.
Tên cầm lái đang quát tháo nhóm bạn phía sau câm miệng, nghe vậy ngẩn ra, rồi chợt như bừng tỉnh hoan hô:
- Đúng rồi… đúng rồi… Tao còn động cơ phụ. Như thế nào tao lại quên mất… ha ha… cám ơn…
Tên cầm lái cám ơn rối rít xong mới biết người nhắc nhở hắn là Lê, kiến mặt mày thoạt đen thoạt đỏ trông thật khôi hài. Thúy ngồi phía sau nhịn không được lại bật cười khúc khích. Lê nhún vai:
- Không có gì, lần sau dừng chọc vào tao là được, nếu không, sự tình không đơn giản như hiện tại đâu…
Nói đoạn tay phải khẽ miết, cảm ứng nhận được lệnh, chiếc xe bay lao vút đi với tốc độ chóng mặt để lại phía sau đám thực tập sinh há hốc mồm choáng váng.
Đối với đám công tử bột này, nếu không có đe dọa về tính mạng của mình Lê cũng không muốn động chạm gì tới thân xác bọn chúng. Dù sao phá hỏng vật chất vẫn chỉ là tội nhẹ, mang tính chất của một đám trẻ nghịch ngợm. Nhưng nếu đụng tới thân xác bọn chúng, chuyện có thể sẽ thành to không thể đỡ. Bởi vậy nãy giờ đùa giỡn, Lê cũng chỉ tạo ra mấy lỗ rách trên cái vỏ và đâm thủng động cơ chính. Nếu không hắn có trăm ngàn cách biến cái máy mô phỏng U.S.S Enterprise này thành một chùm “pháo hoa” trên bầu trời.
- Huu….ra………
Chiếc Star44F xé ngang trên bầu trời một đường vạch dài, bay vút ra phía biển đông. Khoái cảm tốc độ khiến cho Thúy ngồi sau cũng nhịn không được hưng phấn đưa hai tay lên miệng tạo thành cái loa rồi hét dài một tiếng.
Không đầy bốn phút Lê đã điều kiển chiếc xe bay ra tới gần bờ biển. Trong đất liền còn cố kỵ va chạm phương tiện giao thông đường không khác, chứ ra biển thì tỉ lệ phương tiện giao thông sẽ ít đi, hoàn toàn có thể coi nó như một “vùng trời cao tốc”. Đang muốn nhấn mạnh ga để chiếc xe tăng lên tốc độ tối đa thì trước mặt hai người hiện ra một bảng điện tử khổng lồ giữa không trung ghi ba chữ “XIN TẠM DỪNG”. Đồng thời giọng nói điện tử dưới màn hình cảm ứng xanh trước mặt Lê cũng đưa ra thông báo từ vệ tinh.
“Siêu bão số 10 có khả năng ảnh hưởng đến bờ biển. Đề nghị các phương tiện giao thông tìm bến đỗ trong ít phút để chúng tôi xử lý chúng”
Thúy ngồi phía sau vừa nghe xong đã rối rít nói:
- Mau… mau tìm chỗ đáp dễ quan sát đi. Kỳ cảnh này không phải lúc nào cũng gặp được đâu.
Lê bật cười, tìm đại một đỉnh núi rồi cho xe đậu lên đó. Đưa ánh mắt mông lung nhìn về phía biển đông. Cùng với sự ra đời của năng lượng vũ trụ nén UEC, khoa học thế giới thực sự bước vào một kỷ nguyên mới, cùng với thành tựu nghiên cứu vĩ đại của Bàn Tay Thần, con người đã có hai yếu tố cực kỳ quan trọng, là những bước đạp mạnh mẽ cho quá trình tiến vào vũ trụ. Chỉ cần nghiên cứu ra “bước nhảy không gian”, con người sẽ có đầy đủ ba yếu tố không thể thiếu để bắt đầu chinh phục vô số thiên hà bao la.
Không phải chờ lâu, kỳ cảnh mà Thúy nói rất nhanh đã đến. Từ vô số các trụ khổng lồ thoạt nhìn tựa như những đài hải đăng ở xa ngoài khơi có liên tiếp các năng lượng phóng ra. Những trụ cột khổng lồ này được các nhà nghiên cứu Nhật Bản nghiên cứu ra với mục đích là để chắn sóng thần, sau này được cải tiến thêm nhiều tính năng khác. Bọn chúng được xây cách bờ biển khoảng hai tới ba km, và mỗi trụ cột cách nhau từ năm đến mười km tùy thuộc vào địa hình khu vực bờ biển. Tên khoa học của nó ban đầu gọi là “Column Compartment Storm” viết tắt của CSM. Sau được cải tiến được đổi tên thành Column Compartment Calamity viết tắt là CCC, dịch sang tiếng Việt là trụ ngăn chặn thiên tai. Nhưng mà tại Việt Nam ít ai dùng cụm từ tiếng việt dài dòng đó, trừ những bài luận văn đòi hỏi độ chính xác tuyệt đối về tiếng Việt.
Trước mắt, một dải năng lượng màu hồng chạy dọc theo bờ biển hình thành nên một bức tường thành pha lê, cao cách mặt biển tới hơn ba trăm mét. Thực tế đây là chiều cao thấp nhất, nếu đầy đủ năng lượng, bức tường này thậm chí còn cao tới vài km. Dưới ánh sáng yếu ớt, bức tường năng lượng màu hồng càng thêm mỹ lệ và huyền ảo. Bức tường chạy dọc từ bắc tới nam bờ biển Việt Nam này chỉ được bật lên khi có sóng thần hay siêu bão. Những cơn bão dưới cấp mười hai đối với cơ sở hạ tầng được xây theo “Kết cấu siêu kim cương” cực kỳ chắc chắn thì không làm nên thiệt hại gì đáng kể. Tuy nhiên những vật bên ngoài tòa nhà như cây cối hay xe cộ… thì vẫn có thể thiệt hại. Nhưng là… những cơn bão đó không bao giờ tới gần bờ biển được.
Lần này là cơn bão số mười, giật trên cấp mười tám, được xếp vào hàng siêu bão, cho nên tường thành năng lượng mới được bật lên.
Kỳ cảnh còn chưa chấm dứt, từ cao những trụ cột khổng lồ cao chót vót ngoài khơi liên tiếp phóng ra những luồng năng lượng giống như laser phóng thẳng về phía cơn bão còn cách xa bờ biển mấy trăm km. Luồng năng lượng chuyển hóa từ UEC mạnh mẽ thông qua thiết bị khuếch tán và tạo xoáy được phóng ra với cường độ mạnh. Nếu ai tinh ý, hoàn toàn có thể nhìn ra giữa dòng năng lượng đó tựa như vô số cánh quạt quay tít nối tiếp nhau lao ra. Bản thân dòng năng lượng cũng xoay tròn như một mũi khoan khổng lồ màu đỏ sậm.
Những dòng năng lượng này sẽ vươn ra xa tận giữa biển đông, chọc thẳng vào siêu bão. Từng luồng xoáy mạnh mẽ nhanh chóng phá hủy quồng quay của siêu bão. Phá vỡ sự cân bằng của cơn bão khiến nó tan rã chỉ sau… vài phút.
Thực tế mọi người đều biết các cơn bão mặc dù thường xuyên gây ra thiệt hại, tuy nhiên cũng không thể phủ định tác dụng điều hòa khí lưu của trái đất, khiến không khí và các luồng áp thấp trở về trạng thái ổn định. Bởi vậy việc phá những cơn bão như thế này cũng đã được các nhà khoa học nghiên cứu cụ thể. Cơn siêu bão đã được các thiết bị phi hành ngoài khơi bắn ra năng lượng điều khiển khiến, “chăn dắt” cho nó chạy lòng vòng cả tháng trời trong một phạm vi nhất định. Hiện tại tác dụng “điều hòa” của nó đã hoàn thiện, dĩ nhiên là phải dùng năng lượng mạnh hơn từ các tiêu diệt nó.
Ánh mắt của Thúy nhìn ra biển đông dần trở nên mê ly. Đây là cuộc chiến đầy màu sắc giữa con người và thiên tai. Trước kia, thiên tai luôn áp đảo con người thì giờ đây, bọn họ đã biết cách điều khiển thiên tai để phục vụ cho bản thân. Khoa học thật thần kỳ.
Chưa tới mười phút, toàn bộ các dòng năng lượng xoáy và bức tường màu hồng như ánh sáng pha lê vụt tắt. Những CCC cũng ảm đạm dần, bầu trời mây đen ảm đạm không còn rực rỡ như trước. Mặc dù đây không phải lần đầu cả hai người được xem, nhưng lần nào cũng để lại cho cả hai cảm xúc khó tả. Chỉ khác là lần trước đều là đi cùng gia đình, bạn bè hoặc đi một mình, còn lần này thì có hai người, một nam một nữ. Nếu nói ngắm mặt trời mọc, hay ngắm mặt trời lặn thì khiến tâm tình con người thư thái thì được quan sát tràng cảnh đồ sộ hùng vĩ cuộc chiến giữa con người và thiên tai thì lại khiến tâm trạng của người xem cuộn trào, đầy hưng phấn và tự hào, khiến cho mọi mệt mỏi, lo toan được thay thế bằng sự phấn khích.
Giọng nói điện tử quen thuộc lần nữa lại vang lên từ trên đầu xe bay:
“Năng lượng đã đóng, không phận ngoài khơi an toàn. Các phương tiện có thể xuất phát. Xin lỗi vì sự chậm trễ. Chúc các quý vị một ngày tốt lành”
“Rừm…rừm…”
Động cơ khởi động, chiếc xe Star44F bay vút đi ra biển, lách qua các CCC khổng lồ như những cột chống trời sừng sững ngoài xa bờ biển.
- Bên phía cánh phải… hắn lượn qua… a không? Mau… mau bắn.
- Mày chết chắc rồi… dám thò mặt ra….
“Tạch… tạch… tạch…”
- Như thế nào có thể? Tại sao đạn điện năng lại không bắn trúng được bọn hắn.
- Ngu ngốc, phải nhắm bắn chứ. Có phải như mày chơi hack game đâu mà bắn ra là đạn phải tự động bay trúng đầu?
- A phải! Nhưng mà tao chơi toàn dùng hack, nên có biết nhắm bắn thế nào đâu…
- Trời đất. Sao tao lại có thằng bạn giống mày. Vậy cứ chĩa súng thẳng vào người hắn mà bắn…
- Nhưng mà hắn di chuyển liên tục….
- Tục con bà ngươi… cút ra cho tao bắn… đến điên cái đầu…
….
- Chúng mày không có cơ hội bắn… Ha ha….
Lê lại thình lình lên tiếng bên cánh trái. Hắn đột ngột tăng tốc lên trước mũi, rồi dừng phắt lại, khẽ lách qua một chút, chiếc ST115FF U.S.S Enterprise lại như tự động bay lên, tiếp cận cánh trái. Cả đám thanh niên trên xe còn chưa kịp phản ứng khúc côn trên tay Lê lần nữa vung lên. Một đường vòng cung năng lượng tuyệt đẹp được vạch lên. ST115FF lại bị thêm một vạch dài chạy dọc từ mũi xuống dưới tận cùng đuôi xe. Không những thế dây xích năng lượng còn rạch qua động cơ chính khiến cho bộ phận chuyển đổi năng lượng tự động đóng van, không cho năng lượng vũ trụ nén UEC tràn ra ngoài. Chiếc xe bay U.S.S Enterprise đột ngột ngắt hết từ trường bảo vệ, rồi cắm đầu lao thẳng xuống mặt đất.
Trên xe, cả đám mặt mày trắng bệch. Mãi sau hai giây mới bắt đầu phản ứng la hét inh ỏi:
- A.. không! Dù đâu… dù đâu… mau đưa dù cho tao…
- Bà nó, lúc lên xe lại không thằng nào đeo, ai mà biết được tên khốn này lại chơi ác vậy.
- Chúng mày la hét cái dắm. Còn không ngồi yên một chỗ cho tao.
- Mày mới phải câm cái miệng của mày lại. Ngồi một chỗ để mà rơi banh xác à. Dù đâu… không đưa tao bắn thật đó.
- A! Đừng có dí súng vào đầu tao.
Bên ngoài Lê và Thúy vẫn điều khiển xe Star44F bám theo chiếc xe bay mô phỏng U.S.S Enterprise. Thấy cả nhúm thực tập sinh nhốn nháo quát tháo nhau, còn giơ cả vũ khí đe dọa thì tròn mắt ngạc nhiên. Giờ là lúc nào rồi còn loạn thành một đoàn như vậy. Chẳng phải là muốn chết càng nhanh sao. Bất đắc dĩ, Lê đành lên tiếng:
- Mở động cơ phụ.
Tên cầm lái đang quát tháo nhóm bạn phía sau câm miệng, nghe vậy ngẩn ra, rồi chợt như bừng tỉnh hoan hô:
- Đúng rồi… đúng rồi… Tao còn động cơ phụ. Như thế nào tao lại quên mất… ha ha… cám ơn…
Tên cầm lái cám ơn rối rít xong mới biết người nhắc nhở hắn là Lê, kiến mặt mày thoạt đen thoạt đỏ trông thật khôi hài. Thúy ngồi phía sau nhịn không được lại bật cười khúc khích. Lê nhún vai:
- Không có gì, lần sau dừng chọc vào tao là được, nếu không, sự tình không đơn giản như hiện tại đâu…
Nói đoạn tay phải khẽ miết, cảm ứng nhận được lệnh, chiếc xe bay lao vút đi với tốc độ chóng mặt để lại phía sau đám thực tập sinh há hốc mồm choáng váng.
Đối với đám công tử bột này, nếu không có đe dọa về tính mạng của mình Lê cũng không muốn động chạm gì tới thân xác bọn chúng. Dù sao phá hỏng vật chất vẫn chỉ là tội nhẹ, mang tính chất của một đám trẻ nghịch ngợm. Nhưng nếu đụng tới thân xác bọn chúng, chuyện có thể sẽ thành to không thể đỡ. Bởi vậy nãy giờ đùa giỡn, Lê cũng chỉ tạo ra mấy lỗ rách trên cái vỏ và đâm thủng động cơ chính. Nếu không hắn có trăm ngàn cách biến cái máy mô phỏng U.S.S Enterprise này thành một chùm “pháo hoa” trên bầu trời.
- Huu….ra………
Chiếc Star44F xé ngang trên bầu trời một đường vạch dài, bay vút ra phía biển đông. Khoái cảm tốc độ khiến cho Thúy ngồi sau cũng nhịn không được hưng phấn đưa hai tay lên miệng tạo thành cái loa rồi hét dài một tiếng.
Không đầy bốn phút Lê đã điều kiển chiếc xe bay ra tới gần bờ biển. Trong đất liền còn cố kỵ va chạm phương tiện giao thông đường không khác, chứ ra biển thì tỉ lệ phương tiện giao thông sẽ ít đi, hoàn toàn có thể coi nó như một “vùng trời cao tốc”. Đang muốn nhấn mạnh ga để chiếc xe tăng lên tốc độ tối đa thì trước mặt hai người hiện ra một bảng điện tử khổng lồ giữa không trung ghi ba chữ “XIN TẠM DỪNG”. Đồng thời giọng nói điện tử dưới màn hình cảm ứng xanh trước mặt Lê cũng đưa ra thông báo từ vệ tinh.
“Siêu bão số 10 có khả năng ảnh hưởng đến bờ biển. Đề nghị các phương tiện giao thông tìm bến đỗ trong ít phút để chúng tôi xử lý chúng”
Thúy ngồi phía sau vừa nghe xong đã rối rít nói:
- Mau… mau tìm chỗ đáp dễ quan sát đi. Kỳ cảnh này không phải lúc nào cũng gặp được đâu.
Lê bật cười, tìm đại một đỉnh núi rồi cho xe đậu lên đó. Đưa ánh mắt mông lung nhìn về phía biển đông. Cùng với sự ra đời của năng lượng vũ trụ nén UEC, khoa học thế giới thực sự bước vào một kỷ nguyên mới, cùng với thành tựu nghiên cứu vĩ đại của Bàn Tay Thần, con người đã có hai yếu tố cực kỳ quan trọng, là những bước đạp mạnh mẽ cho quá trình tiến vào vũ trụ. Chỉ cần nghiên cứu ra “bước nhảy không gian”, con người sẽ có đầy đủ ba yếu tố không thể thiếu để bắt đầu chinh phục vô số thiên hà bao la.
Không phải chờ lâu, kỳ cảnh mà Thúy nói rất nhanh đã đến. Từ vô số các trụ khổng lồ thoạt nhìn tựa như những đài hải đăng ở xa ngoài khơi có liên tiếp các năng lượng phóng ra. Những trụ cột khổng lồ này được các nhà nghiên cứu Nhật Bản nghiên cứu ra với mục đích là để chắn sóng thần, sau này được cải tiến thêm nhiều tính năng khác. Bọn chúng được xây cách bờ biển khoảng hai tới ba km, và mỗi trụ cột cách nhau từ năm đến mười km tùy thuộc vào địa hình khu vực bờ biển. Tên khoa học của nó ban đầu gọi là “Column Compartment Storm” viết tắt của CSM. Sau được cải tiến được đổi tên thành Column Compartment Calamity viết tắt là CCC, dịch sang tiếng Việt là trụ ngăn chặn thiên tai. Nhưng mà tại Việt Nam ít ai dùng cụm từ tiếng việt dài dòng đó, trừ những bài luận văn đòi hỏi độ chính xác tuyệt đối về tiếng Việt.
Trước mắt, một dải năng lượng màu hồng chạy dọc theo bờ biển hình thành nên một bức tường thành pha lê, cao cách mặt biển tới hơn ba trăm mét. Thực tế đây là chiều cao thấp nhất, nếu đầy đủ năng lượng, bức tường này thậm chí còn cao tới vài km. Dưới ánh sáng yếu ớt, bức tường năng lượng màu hồng càng thêm mỹ lệ và huyền ảo. Bức tường chạy dọc từ bắc tới nam bờ biển Việt Nam này chỉ được bật lên khi có sóng thần hay siêu bão. Những cơn bão dưới cấp mười hai đối với cơ sở hạ tầng được xây theo “Kết cấu siêu kim cương” cực kỳ chắc chắn thì không làm nên thiệt hại gì đáng kể. Tuy nhiên những vật bên ngoài tòa nhà như cây cối hay xe cộ… thì vẫn có thể thiệt hại. Nhưng là… những cơn bão đó không bao giờ tới gần bờ biển được.
Lần này là cơn bão số mười, giật trên cấp mười tám, được xếp vào hàng siêu bão, cho nên tường thành năng lượng mới được bật lên.
Kỳ cảnh còn chưa chấm dứt, từ cao những trụ cột khổng lồ cao chót vót ngoài khơi liên tiếp phóng ra những luồng năng lượng giống như laser phóng thẳng về phía cơn bão còn cách xa bờ biển mấy trăm km. Luồng năng lượng chuyển hóa từ UEC mạnh mẽ thông qua thiết bị khuếch tán và tạo xoáy được phóng ra với cường độ mạnh. Nếu ai tinh ý, hoàn toàn có thể nhìn ra giữa dòng năng lượng đó tựa như vô số cánh quạt quay tít nối tiếp nhau lao ra. Bản thân dòng năng lượng cũng xoay tròn như một mũi khoan khổng lồ màu đỏ sậm.
Những dòng năng lượng này sẽ vươn ra xa tận giữa biển đông, chọc thẳng vào siêu bão. Từng luồng xoáy mạnh mẽ nhanh chóng phá hủy quồng quay của siêu bão. Phá vỡ sự cân bằng của cơn bão khiến nó tan rã chỉ sau… vài phút.
Thực tế mọi người đều biết các cơn bão mặc dù thường xuyên gây ra thiệt hại, tuy nhiên cũng không thể phủ định tác dụng điều hòa khí lưu của trái đất, khiến không khí và các luồng áp thấp trở về trạng thái ổn định. Bởi vậy việc phá những cơn bão như thế này cũng đã được các nhà khoa học nghiên cứu cụ thể. Cơn siêu bão đã được các thiết bị phi hành ngoài khơi bắn ra năng lượng điều khiển khiến, “chăn dắt” cho nó chạy lòng vòng cả tháng trời trong một phạm vi nhất định. Hiện tại tác dụng “điều hòa” của nó đã hoàn thiện, dĩ nhiên là phải dùng năng lượng mạnh hơn từ các tiêu diệt nó.
Ánh mắt của Thúy nhìn ra biển đông dần trở nên mê ly. Đây là cuộc chiến đầy màu sắc giữa con người và thiên tai. Trước kia, thiên tai luôn áp đảo con người thì giờ đây, bọn họ đã biết cách điều khiển thiên tai để phục vụ cho bản thân. Khoa học thật thần kỳ.
Chưa tới mười phút, toàn bộ các dòng năng lượng xoáy và bức tường màu hồng như ánh sáng pha lê vụt tắt. Những CCC cũng ảm đạm dần, bầu trời mây đen ảm đạm không còn rực rỡ như trước. Mặc dù đây không phải lần đầu cả hai người được xem, nhưng lần nào cũng để lại cho cả hai cảm xúc khó tả. Chỉ khác là lần trước đều là đi cùng gia đình, bạn bè hoặc đi một mình, còn lần này thì có hai người, một nam một nữ. Nếu nói ngắm mặt trời mọc, hay ngắm mặt trời lặn thì khiến tâm tình con người thư thái thì được quan sát tràng cảnh đồ sộ hùng vĩ cuộc chiến giữa con người và thiên tai thì lại khiến tâm trạng của người xem cuộn trào, đầy hưng phấn và tự hào, khiến cho mọi mệt mỏi, lo toan được thay thế bằng sự phấn khích.
Giọng nói điện tử quen thuộc lần nữa lại vang lên từ trên đầu xe bay:
“Năng lượng đã đóng, không phận ngoài khơi an toàn. Các phương tiện có thể xuất phát. Xin lỗi vì sự chậm trễ. Chúc các quý vị một ngày tốt lành”
“Rừm…rừm…”
Động cơ khởi động, chiếc xe Star44F bay vút đi ra biển, lách qua các CCC khổng lồ như những cột chống trời sừng sững ngoài xa bờ biển.
/30
|