May mắn, Star44F còn được từ trường bảo vệ hoàn hảo. Chỉ là vòng từ trường bảo vệ vừa rồi đã bị rút đi chín phần mười năng lượng vũ trụ nén UEC của nó. Thiết bị TĐG hiện tại cũng chưa cần sử dụng gấp, trong hộp còn ba viên UEC, Lê lấy ra và lắp vào cho Star44F rồi khởi động bay về phía trung tâm vụ nổ.
Học Viện Bàn Tay Thần và toàn bộ vườn quốc gia Chư Yang Sin… giờ đã trở thành một cái hố sâu hun hút. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lê cũng nhịn không được rùng mình đau sót nắm chặt hai bàn tay. Tất cả các công trình, máy móc, giáo sư, học viên, ngiên cứu sinh, nhân viên phục vụ, thậm chí là khách du lịch… tất cả hơn một tỉ người đều biến thành tro bụi… tội ác này… không hoàn trả không được rồi…
Từ những thông tin Lê đọc được trên mạng internet thì đây là một vụ nổ bom Galaxy31, một loại bom kết hợp giữa bom nhiệt hạch cải tiến dựa trên năng lượng UEC. Loại bom này nếu cùng khối lượng có sức công phá mạnh gấp mười lần so với một quả bom nhiệt hạch. Chỉ khác một điều là bom nhiệt hạch thì gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng với nhiều tia phóng xạ, hơn nữa cồng kềnh khó vận chuyển, còn bom Galaxy31 thì chỉ có sức công phá mạnh mẽ, kích thước gọn nhẹ chứ không gây ra ô nhiễm. Hơn nữa nó được khống chế trong một phạm vi nhất định mà không giảm uy lực của vụ nổ.
Ngoảnh đầu nhìn quang cảnh một lần, Lê khởi động Star44F bay về thành phố Đà Lạt. Tìm nhà xưởng hắn thường lắp ráp xe bay ở đó, nạp thêm nguyên liệu và tiếp tục bay ngược về phía đảo Phú Quý. Hắn muốn quay lại xem có khả năng đưa Thúy đi được không. Tuy nhiên làm Lê thất vọng là khi hắn quay lại, khắp nơi đều là cảnh hoang tàn, người người di tản chạy trốn, tiếng kêu khóc vang lên ở khắp nơi. Tìm qua một lượt đều không thấy bóng dáng của cô bé, Lê biết nàng có lẽ đã bị bắt hoặc đã trốn đi rồi.
Hiện tại hắn phải liên lạc với học viên những hay nghiên cứu sinh làm đi làm đề tài ở bên ngoài của Học Viện Bàn Tay Thần để tìm hiểu tin tức xem tổ chức nào đã thực hiện việc xâm chiếm Việt Nam.
Nhưng mà Lê cũng không có nghĩ tới thế lực mà hắn nói không phải chỉ có một. Động tác của các nước trên thế giới cực kỳ nhanh chóng. Với danh nghĩa là đem quân giúp Việt Nam tiêu diệt khủng bố tấn công Học Viện Bàn Tay Thần, Nga, Mỹ, Trung Quốc và cả Nhật Bản đều cử các chiến hạm cao cấp với số lượng quân chủng lớn và vũ khí tối tân. Bọn họ dường như rất ăn ý từ trước, chia cắt Việt Nam ra thành từng khối để chiếm đóng. Miền bắc bị quân Trung Quốc tràn xuống chiếm đóng, miền trung bị Nga và Nhật chia nhau. Miền nam vẫn là Mỹ nhảy vào. Hành động của bọn họ nhanh và lẹ tới mức, Lê vừa bay ra đảo Phú Quý trở về đất liền đã trạm chán của bọn họ. May mắn, Lê có tấm khiên từ trường đặc biệt dặt ở dây lưng có khả năng ngăn cản ra đa dò tìm của quân đội các thế lực.
Hắn một đường hữu kinh vô hiểm, lượn vòng trốn tránh mất hơn bảy giờ đồng hồ mới bay được về tới bãi rác số sáu ở phía tây bắc đất nước. Một đường đi qua, cảnh yên bình vốn có thường ngày nay đã thay vào khói lửa khắp nơi. Lác đác vài nhóm quân đội chống trả sự tấn công của các nước lớn. Bất quá đều là những chống trả cực kỳ yếu ớt. Dân chúng, người kêu khóc, người rối rít di tản. Con thơ lạc mẹ, vợ lạc chồng… Những cảnh cướp bóc, cưỡng hiếp xảy ra lan tràn. Việt Nam lần nữa chìm vào trong địa ngục…
Lê vẫn tỉnh táo, chính xác thì hắn buộc mình phải tỉnh táo. Lý trí nói cho hắn biết rằng, hiện tại bay xuống dưới, cứu được một hai mạng người cũng không giải quyết được việc gì. Hơn nữa còn khiến mình sa lầy vào và có thể chết bất cứ lúc nào. Việc của hắn lúc này là tìm ra được tổ chức có khả năng tập hợp dân tộc một lần nữa đứng lên để ra nhập vào đó.
Về tới khu vực bãi rác điện tử số sáu, vừa bay qua một đỉnh núi, Lê còn chưa kịp nhìn thấy thôn hai ở phía xa thì hắn đã bị gọi giật lại. Người gọi hắn chính là Long Mập đang ẩn núp trong một khe đá trên đỉnh núi. Nhìn bộ dạng te tua ốm yếu của hắn hiện giờ, Lê cũng không cách gì tin tưởng được đây là thằng bạn tròn vo của mình mấy năm trước.
- Mày làm sao thế? Chuyện gì xảy ra?
Long mập khụy xuống đất, ôm mặt khóc nức nở:
- Chết rồi… tất cả đều chết rồi… hu hu…
Nghe tin như vậy, cả người Lê như bị trúng phải một chùy, tinh thần trở nên cực kỳ hoảng hốt. Hắn túm lấy hai vai của Long mập giật giật:
- Mày… mày nói sao? Ai chết…?
Long mập dường như không cảm giác được lực đạo mạnh mẽ ở hai vai mà vẫn khóc rống lên sợ hãi:
- Đều chết… tất cả đều chết rồi…
Phải mất hồi lâu sau, Long Mập mới bình tĩnh lại được. Nghe những lời đứt quãng pha lẫn tiếng khóc của hắn, Lê dần dần hiểu ra tình hình. Hai ngày trước, một đội đặc nhiệm đã xông vào thôn hai, khống chế toàn bộ người trong thôn rồi đưa bọn họ ra một bãi cỏ cuối thôn tra khảo gì đó. Tuy nhiên thông tin bọn chúng nhận được có lẽ không thỏa mãn nên cả thôn từ già trẻ gái trai đều bị đồ sát tàn khốc. Thôn hai thoáng chốc trở thành một vùng đất chết.
May mắn lúc đó Long mập xuống thị trấn mua ít linh kiện xe bay nên thoát nạn. Hắn chỉ nhận được một cuộc điện của Hải còm bảo hắn nhất định không được về. Kế đó cuộc liên lạc bị ngắt quãng bởi những tiếng gào thét, tiếng động cơ gầm rú lẫn tiếng quát tháo của đội đặc nhiệm.
Ban đầu Long mập tưởng Hải còm trêu chọc hắn, cho nên vẫn quyết định về xem thử. Dĩ nhiên hắn cực kỳ cẩn thận, tắt toàn bộ những thông tin điện tử, ngay cả xe bay cũng lái bằng cách thủ công. Và cảnh tượng Long mập nhìn thấy từ đỉnh núi này thông qua kính viễn vọng khiến hắn hoàn toàn rụng rời chân tay. Toàn bộ người trong thôn.
Nghe tin dữ, toàn thân Lê bàng hoàng, chân tay như bị rút hết sức lực, cổ họng khô khốc không thốt ra lời nào. Ánh mắt hắn thoáng chốc hằn đầy tơ máu, đỏ rực như ánh mắt ủa tu la, miệng gằn lên từng chữ:
- Kẻ nào? Là kẻ nào?
Long mập quỳ mọp trên đất lắc lắc đầu:
- Tao cũng không biết. Bọn chúng mặc quân phục của bộ đội đặc công. Chỉ là tao cũng không biết bộ đội của nước nào.
Hít sâu, hít sâu… lại hít sâu lần nữa, Lê cố kìm hãm cảm xúc muốn ngửa cổ lên trời thét dài, cố xua đi ngọn lửa đang khát máu kẻ thù trong lòng. Bất bàn tay đang nắm chặt vẫn không ngừng run rẩy. Lê đỡ Long mập dậy nói:
- Được rồi! Chúng ta cần tìm một nơi trú ngụ nghĩ biện pháp.
Long mập gật gật đầu leo lên xe bay của Lê, cả hai bay về phía tây, hòng lẩn trốn vào trong khu rừng núi trùng điệp. Tìm một nơi vắng vẻ xa vùng dân cư, Lê mới khởi động đồng hồ thông tin. Đây là một dải tần số đặc biệt, chỉ có thành viên trong Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay mới có khả năng liên lạc được. Sở dĩ câu lạc bộ sử dụng một tần số đặc biệt như vậy là bởi vì có một lần, kỹ thuật tạo điều kiện môi trường trong đường đua mà Lê truyền cho các thành viên bị đánh cắp và lan ra ngoài. Cho nên Phong lão đại mới nghĩ tới việc cấp cho cả đội một tần số đặc biệt để đề phòng thông tin bị đánh cắp lần nữa.
Đồng hồ thông tin vừa bật lên, một loạt các tin nhắn được nhắn tới. Trong đó có một vài cuộc gọi lỡ từ các đội viên trong câu lạc bộ. Gọi cho Phong lão đại, chỉ thấy hắn vừa hiện lên đã như bắn liên thanh vào mặt:
- Tình hình có biến, tần số này rất có thể bị tra ra nếu nói chuyện vượt quá năm giây. Cậu nhanh chóng lên vùng Việt Bắc liên lạc với tổ chức kháng chiến. Nhớ, tắt ngay đồng hồ thông tin và di chuyển ra khỏi vị trí đó… nhanh và luôn đi…
Thời gian chưa đầy ba giây, Phong lão đại đã “bắn” xong tràng thông tin. Lê cũng vội vã tắt đồng hồ thông tin, rồi xoay nhẹ bàn tay nắm trên bộ phận cảm ứng của tay ga, chiếc Star44F phóng vút đi trong bầu trời đêm tối.
Quả nhiên không đầy năm phút, tại nơi Lê vừa đứng liên lạc, một đội đặc nhiệm mặc trang phục dạ hành đã xuất hiện. Những người khác quay ra cảnh giới, chỉ riêng một người có vẻ là đội trưởng của đội đặc nhiệm đang nhấc bộ đàm lên liên lạc với căn cứ:
- Thưa sếp. Chúng tôi bắt được thông tin của F1, hoài nghi hắn đã thoát chết khỏi DestroyZ, hoặc có người thân nào của y cầm đồng hồ thông tin. Đối phương đã chạy trốn. Đề nghị trung tâm điều tra đầu dây liên lạc với hắn.
- Đã nhận… Đối phương dùng tần số đặc biệt, được bảo vệ bởi vệ tinh quốc tế. Đề nghị kéo dài thời gian đàm thoại của đối phương để bắt được thông tin kỹ hơn.
Tên đội trưởng dập bộ đàm rồi nhếch miệng lên nói:
- Đùa bố mày chắc? Nếu kéo dài được thời gian thì chúng ta đã tóm hắn từ lâu rồi chứ đợi chúng mày ngồi điều tra à. Một lũ ăn hại… Hừ…
….
Tây bắc, vùng căn cứ cách mạng của Việt Nam trong những năm chống Mỹ cứu nước, không nghĩ tới lần nữa lại được sử dụng khi tổ quốc lâm nguy.
Khi Lê điều khiển Star44F bay tới Việt Bắc, một tín hiệu điện tử mạnh mẽ được truyền tới xe bay.
“Hoan nghênh thiếu tá Lê tới căn cứ Việt Bắc. Xin tới tọa độ..X độ kinh bắc, Z độ kinh đông.”
Long mập đang ngồi sau xe cũng thò mặt khỏi vai Lê nhìn lên buột miệng:
- Kỹ thuật công nghệ điện tử của Việt Nam cũng khá quá ta?
Lê trầm ngâm nói:
- Từ khi các nhà khoa học giỏi nhất trên khắp thế giới giúp Việt Nam xây dựng BTT thì cũng đã gián tiếp đẩy trình độ khoa học kỹ thuật của nước ta lên ngang bằng với các đế quốc trên thế giới. Người Việt Nam không thiếu người tài, chỉ cần đặt họ đúng vị trí, bọn họ sẽ phát huy khả năng của mình vượt qua cả tầm tưởng tượng của các quốc gia khác.
- Lợi hại thật… Tuy nhiên có phải chúng ta đang bị đánh chiếm không?
Học Viện Bàn Tay Thần và toàn bộ vườn quốc gia Chư Yang Sin… giờ đã trở thành một cái hố sâu hun hút. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lê cũng nhịn không được rùng mình đau sót nắm chặt hai bàn tay. Tất cả các công trình, máy móc, giáo sư, học viên, ngiên cứu sinh, nhân viên phục vụ, thậm chí là khách du lịch… tất cả hơn một tỉ người đều biến thành tro bụi… tội ác này… không hoàn trả không được rồi…
Từ những thông tin Lê đọc được trên mạng internet thì đây là một vụ nổ bom Galaxy31, một loại bom kết hợp giữa bom nhiệt hạch cải tiến dựa trên năng lượng UEC. Loại bom này nếu cùng khối lượng có sức công phá mạnh gấp mười lần so với một quả bom nhiệt hạch. Chỉ khác một điều là bom nhiệt hạch thì gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng với nhiều tia phóng xạ, hơn nữa cồng kềnh khó vận chuyển, còn bom Galaxy31 thì chỉ có sức công phá mạnh mẽ, kích thước gọn nhẹ chứ không gây ra ô nhiễm. Hơn nữa nó được khống chế trong một phạm vi nhất định mà không giảm uy lực của vụ nổ.
Ngoảnh đầu nhìn quang cảnh một lần, Lê khởi động Star44F bay về thành phố Đà Lạt. Tìm nhà xưởng hắn thường lắp ráp xe bay ở đó, nạp thêm nguyên liệu và tiếp tục bay ngược về phía đảo Phú Quý. Hắn muốn quay lại xem có khả năng đưa Thúy đi được không. Tuy nhiên làm Lê thất vọng là khi hắn quay lại, khắp nơi đều là cảnh hoang tàn, người người di tản chạy trốn, tiếng kêu khóc vang lên ở khắp nơi. Tìm qua một lượt đều không thấy bóng dáng của cô bé, Lê biết nàng có lẽ đã bị bắt hoặc đã trốn đi rồi.
Hiện tại hắn phải liên lạc với học viên những hay nghiên cứu sinh làm đi làm đề tài ở bên ngoài của Học Viện Bàn Tay Thần để tìm hiểu tin tức xem tổ chức nào đã thực hiện việc xâm chiếm Việt Nam.
Nhưng mà Lê cũng không có nghĩ tới thế lực mà hắn nói không phải chỉ có một. Động tác của các nước trên thế giới cực kỳ nhanh chóng. Với danh nghĩa là đem quân giúp Việt Nam tiêu diệt khủng bố tấn công Học Viện Bàn Tay Thần, Nga, Mỹ, Trung Quốc và cả Nhật Bản đều cử các chiến hạm cao cấp với số lượng quân chủng lớn và vũ khí tối tân. Bọn họ dường như rất ăn ý từ trước, chia cắt Việt Nam ra thành từng khối để chiếm đóng. Miền bắc bị quân Trung Quốc tràn xuống chiếm đóng, miền trung bị Nga và Nhật chia nhau. Miền nam vẫn là Mỹ nhảy vào. Hành động của bọn họ nhanh và lẹ tới mức, Lê vừa bay ra đảo Phú Quý trở về đất liền đã trạm chán của bọn họ. May mắn, Lê có tấm khiên từ trường đặc biệt dặt ở dây lưng có khả năng ngăn cản ra đa dò tìm của quân đội các thế lực.
Hắn một đường hữu kinh vô hiểm, lượn vòng trốn tránh mất hơn bảy giờ đồng hồ mới bay được về tới bãi rác số sáu ở phía tây bắc đất nước. Một đường đi qua, cảnh yên bình vốn có thường ngày nay đã thay vào khói lửa khắp nơi. Lác đác vài nhóm quân đội chống trả sự tấn công của các nước lớn. Bất quá đều là những chống trả cực kỳ yếu ớt. Dân chúng, người kêu khóc, người rối rít di tản. Con thơ lạc mẹ, vợ lạc chồng… Những cảnh cướp bóc, cưỡng hiếp xảy ra lan tràn. Việt Nam lần nữa chìm vào trong địa ngục…
Lê vẫn tỉnh táo, chính xác thì hắn buộc mình phải tỉnh táo. Lý trí nói cho hắn biết rằng, hiện tại bay xuống dưới, cứu được một hai mạng người cũng không giải quyết được việc gì. Hơn nữa còn khiến mình sa lầy vào và có thể chết bất cứ lúc nào. Việc của hắn lúc này là tìm ra được tổ chức có khả năng tập hợp dân tộc một lần nữa đứng lên để ra nhập vào đó.
Về tới khu vực bãi rác điện tử số sáu, vừa bay qua một đỉnh núi, Lê còn chưa kịp nhìn thấy thôn hai ở phía xa thì hắn đã bị gọi giật lại. Người gọi hắn chính là Long Mập đang ẩn núp trong một khe đá trên đỉnh núi. Nhìn bộ dạng te tua ốm yếu của hắn hiện giờ, Lê cũng không cách gì tin tưởng được đây là thằng bạn tròn vo của mình mấy năm trước.
- Mày làm sao thế? Chuyện gì xảy ra?
Long mập khụy xuống đất, ôm mặt khóc nức nở:
- Chết rồi… tất cả đều chết rồi… hu hu…
Nghe tin như vậy, cả người Lê như bị trúng phải một chùy, tinh thần trở nên cực kỳ hoảng hốt. Hắn túm lấy hai vai của Long mập giật giật:
- Mày… mày nói sao? Ai chết…?
Long mập dường như không cảm giác được lực đạo mạnh mẽ ở hai vai mà vẫn khóc rống lên sợ hãi:
- Đều chết… tất cả đều chết rồi…
Phải mất hồi lâu sau, Long Mập mới bình tĩnh lại được. Nghe những lời đứt quãng pha lẫn tiếng khóc của hắn, Lê dần dần hiểu ra tình hình. Hai ngày trước, một đội đặc nhiệm đã xông vào thôn hai, khống chế toàn bộ người trong thôn rồi đưa bọn họ ra một bãi cỏ cuối thôn tra khảo gì đó. Tuy nhiên thông tin bọn chúng nhận được có lẽ không thỏa mãn nên cả thôn từ già trẻ gái trai đều bị đồ sát tàn khốc. Thôn hai thoáng chốc trở thành một vùng đất chết.
May mắn lúc đó Long mập xuống thị trấn mua ít linh kiện xe bay nên thoát nạn. Hắn chỉ nhận được một cuộc điện của Hải còm bảo hắn nhất định không được về. Kế đó cuộc liên lạc bị ngắt quãng bởi những tiếng gào thét, tiếng động cơ gầm rú lẫn tiếng quát tháo của đội đặc nhiệm.
Ban đầu Long mập tưởng Hải còm trêu chọc hắn, cho nên vẫn quyết định về xem thử. Dĩ nhiên hắn cực kỳ cẩn thận, tắt toàn bộ những thông tin điện tử, ngay cả xe bay cũng lái bằng cách thủ công. Và cảnh tượng Long mập nhìn thấy từ đỉnh núi này thông qua kính viễn vọng khiến hắn hoàn toàn rụng rời chân tay. Toàn bộ người trong thôn.
Nghe tin dữ, toàn thân Lê bàng hoàng, chân tay như bị rút hết sức lực, cổ họng khô khốc không thốt ra lời nào. Ánh mắt hắn thoáng chốc hằn đầy tơ máu, đỏ rực như ánh mắt ủa tu la, miệng gằn lên từng chữ:
- Kẻ nào? Là kẻ nào?
Long mập quỳ mọp trên đất lắc lắc đầu:
- Tao cũng không biết. Bọn chúng mặc quân phục của bộ đội đặc công. Chỉ là tao cũng không biết bộ đội của nước nào.
Hít sâu, hít sâu… lại hít sâu lần nữa, Lê cố kìm hãm cảm xúc muốn ngửa cổ lên trời thét dài, cố xua đi ngọn lửa đang khát máu kẻ thù trong lòng. Bất bàn tay đang nắm chặt vẫn không ngừng run rẩy. Lê đỡ Long mập dậy nói:
- Được rồi! Chúng ta cần tìm một nơi trú ngụ nghĩ biện pháp.
Long mập gật gật đầu leo lên xe bay của Lê, cả hai bay về phía tây, hòng lẩn trốn vào trong khu rừng núi trùng điệp. Tìm một nơi vắng vẻ xa vùng dân cư, Lê mới khởi động đồng hồ thông tin. Đây là một dải tần số đặc biệt, chỉ có thành viên trong Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay mới có khả năng liên lạc được. Sở dĩ câu lạc bộ sử dụng một tần số đặc biệt như vậy là bởi vì có một lần, kỹ thuật tạo điều kiện môi trường trong đường đua mà Lê truyền cho các thành viên bị đánh cắp và lan ra ngoài. Cho nên Phong lão đại mới nghĩ tới việc cấp cho cả đội một tần số đặc biệt để đề phòng thông tin bị đánh cắp lần nữa.
Đồng hồ thông tin vừa bật lên, một loạt các tin nhắn được nhắn tới. Trong đó có một vài cuộc gọi lỡ từ các đội viên trong câu lạc bộ. Gọi cho Phong lão đại, chỉ thấy hắn vừa hiện lên đã như bắn liên thanh vào mặt:
- Tình hình có biến, tần số này rất có thể bị tra ra nếu nói chuyện vượt quá năm giây. Cậu nhanh chóng lên vùng Việt Bắc liên lạc với tổ chức kháng chiến. Nhớ, tắt ngay đồng hồ thông tin và di chuyển ra khỏi vị trí đó… nhanh và luôn đi…
Thời gian chưa đầy ba giây, Phong lão đại đã “bắn” xong tràng thông tin. Lê cũng vội vã tắt đồng hồ thông tin, rồi xoay nhẹ bàn tay nắm trên bộ phận cảm ứng của tay ga, chiếc Star44F phóng vút đi trong bầu trời đêm tối.
Quả nhiên không đầy năm phút, tại nơi Lê vừa đứng liên lạc, một đội đặc nhiệm mặc trang phục dạ hành đã xuất hiện. Những người khác quay ra cảnh giới, chỉ riêng một người có vẻ là đội trưởng của đội đặc nhiệm đang nhấc bộ đàm lên liên lạc với căn cứ:
- Thưa sếp. Chúng tôi bắt được thông tin của F1, hoài nghi hắn đã thoát chết khỏi DestroyZ, hoặc có người thân nào của y cầm đồng hồ thông tin. Đối phương đã chạy trốn. Đề nghị trung tâm điều tra đầu dây liên lạc với hắn.
- Đã nhận… Đối phương dùng tần số đặc biệt, được bảo vệ bởi vệ tinh quốc tế. Đề nghị kéo dài thời gian đàm thoại của đối phương để bắt được thông tin kỹ hơn.
Tên đội trưởng dập bộ đàm rồi nhếch miệng lên nói:
- Đùa bố mày chắc? Nếu kéo dài được thời gian thì chúng ta đã tóm hắn từ lâu rồi chứ đợi chúng mày ngồi điều tra à. Một lũ ăn hại… Hừ…
….
Tây bắc, vùng căn cứ cách mạng của Việt Nam trong những năm chống Mỹ cứu nước, không nghĩ tới lần nữa lại được sử dụng khi tổ quốc lâm nguy.
Khi Lê điều khiển Star44F bay tới Việt Bắc, một tín hiệu điện tử mạnh mẽ được truyền tới xe bay.
“Hoan nghênh thiếu tá Lê tới căn cứ Việt Bắc. Xin tới tọa độ..X độ kinh bắc, Z độ kinh đông.”
Long mập đang ngồi sau xe cũng thò mặt khỏi vai Lê nhìn lên buột miệng:
- Kỹ thuật công nghệ điện tử của Việt Nam cũng khá quá ta?
Lê trầm ngâm nói:
- Từ khi các nhà khoa học giỏi nhất trên khắp thế giới giúp Việt Nam xây dựng BTT thì cũng đã gián tiếp đẩy trình độ khoa học kỹ thuật của nước ta lên ngang bằng với các đế quốc trên thế giới. Người Việt Nam không thiếu người tài, chỉ cần đặt họ đúng vị trí, bọn họ sẽ phát huy khả năng của mình vượt qua cả tầm tưởng tượng của các quốc gia khác.
- Lợi hại thật… Tuy nhiên có phải chúng ta đang bị đánh chiếm không?
/30
|