Nó đi thật nhanh tới trường mong được gặp hai người bạn thân cho nó cảm giác an toàn. Cuối cùng, lớp 9a5 cũng hiện ra trước mắt nó. Phù may quá! Nó vào lớp, cất cặp.-Ê Nguyệt Anh, hôm qua có sao không? -Quân thấy nó liền chạy tới vỗ vai nó làm nó giật mình.
-Ơ hở? Sao gì? Cái gì sao? -Nó ngơ ngác
-Hôm qua tui gọi điện cho bà sao không bắt máy? -Ngọc không biết từ đâu lao tới hỏi nó.
-Ơ tui ,tui không biết bà gọi ,xin lỗi nhé,chắc điện thoại hết pin rùi tui quên sạc. -Nó nói dối vì nó không muốn nghĩ tới ngày hôm qua.Nó sợ.
-Bà thật không sao chứ?-Quân hỏi khuôn mặt lo lắng cho đứa bạn thân.
Cậu biết nó nói dối vì hôm qua cậu qua nhà tính trả nó quyển vở đã mượn. Cậu vô tình thấy cảnh nó bị trêu ghẹo,cậu rất bực mình bọn kia muôn cứu nó nhưng lại thấy đúng lúc đó nó được một người con trai cứu. Quân đứng nhìn trên tay vẫn cầm quyển vở của nó,sau đó quay xe đi về,mai trả cho nó vậy.
-Thật mà thấy không tui vẫn bình thường hai người cứ làm quá lên. -Nó cười
Quân thấy nó cười chắc là không sao rồi.
-À, trả bà vở này-Quân đưa cho nó
-Ừ ông chép xong rồi à, nhanh thế! -Nó Ngạc nhiên.Với chỗ này nó phải chép cả tuần mới xong.
-Tui thánh mà. -Quân
-Thôi đi ông ơi, tự kỉ lever mấy rùi -Ngọc
-Sự thật mất lòng mà hai bà không cần ghen tị đâu. -Quân cười
Tùng tùng tùng
-Thôi thôi vào lớp rồi kìa, hai người về chỗ đi. -Nó đẩy hai người về chỗ.
-Lớp nghiêm. -Lớp trưởng Quỳnh chi
-Cả lớp ngồi xuống, lấy giấy ra kiểm tra 15 phút -Cô Thanh dạy địa.
-Á cô, cô không dặn kiểm tra mà. -Lớp nó than
-Kiểm tra mà dặn thì còn kiểm tra gì,không nói nhiều lấy giấy ra. -Cô nói rồi đọc đề.
-Hic Ngọc, Quân hai người học bài chưa? Tui quên mất -Nó quay xuống nhìn Quân với Ngọc.
-Tui cũng vậy. Dùng phao thôi chứ sao giờ. -Ngọc
-Ai có tư tưởng chép tài liệu chết với tôi. -Cô Thanh nhìn cả lớp một lượt. Lúc cô tia tới chỗ nó làm nó giật mình. Không chép thì hơn.
Cả lớp thầm than trời. Sớm không kiểm muộn không kiểm, sao cứ nhằm lúc không học mà kiểm tra vậy nè! Số nhọ!
15 phút sau
-Cả lớp dừng bút, lớp trưởng đi thu bài, ai không nộp thì bỏ qua.
Nó cố gắng viết nốt vài chữ rồi nộp cho Quỳnh Chi.May mà nó còn nhớ chút ít về bài trước không thì tiêu đời rồi.
-Cả lớp im lặng không làm ồn lớp khác học,để cô chấm bài.
-Ồ yeahhhhhhh được nghỉ -Cả lớp nó nhao nhao vui kinh khủng.
-Im lặng, không thì lấy vở ra học bài mới -Cô Thanh
-Dạ tụi em sẽ không làm ồn đâu cô,cô cứ từ từ chấm bài đi ạ! -Cả lớp ùa nhau nói,rồi khoanh tay lên bàn làm như ngoan ngoãn lắm. Được hai phút sau lại ào ào như chợ vỡ khiến lớp trưởng phải nhắc im lặng cả chục lần mà chả ma nào nghe. Khổ thân cho đời làm lớp trưởng!
Nó quay xuống bàn Ngọc và Quân:
-Vừa nãy làm được không mấy người? -Nó hỏi
-Cũng tạm, may mà đề dễ không thì bó tay. -Ngọc
-May ghê hôm qua tui có học hehe. -Quân
-Yaa thế mà không chỉ, chơi xấu! -Nó với Ngọc đồng thanh.
-À À, hai người có hỏi đâu sao tui biết mà chỉ. -Quân vội bào chữa.
-Hừ.
Ba đứa nó hai kẻ oánh một người chịu trận. Con gái thời nay dữ quá!
Tùng tùng tùng
Ra chơi
-Ê đi chơi không? -Ngọc
-Đi đâu?-Nó
-Đá bóng đi dù sao tiết sau cũng là thể dục mà. -Quân
Nó với Ngọc gật đầu lia lịa. Lâu rồi chúng nó không chơi giờ thử xem tài năng có bị mai một không.
Thế rồi Ngọc rủ thêm vài người nữa,Quân cũng vậy. Chỉ có mình nó là không, vì nó vẫn không thân với ai trong lớp cả. Nó không muốn? Không phải, chỉ là nó thấy mình không thể hợp với mọi ngườ,i ngoài Quân và Ngọc. Cả tiết chạy ngoài trời theo trái bóng làm nó thấy đau chân. Cũng phải, lâu rồi nó không vận động chắc là bị dãn cơ rồi. Ngồi ghế đá bóp cái chân đang tê cứng của mình thì bất thình lình một cái gì đó mát mát áp vào má nó. A ra là lon nước. Quân đưa cho nó:
-Chân đau à?
-Không, chỉ hơi tê tê thôi.
Quân nắm chân nó nhấc lên.
-Á
-Thế mà nói không, xạo-Quân cốc đầu nó.
-Ê sao cốc đầu tui.
-Này Nguyệt Anh, dán cái này vô. -Ngọc từ đâu nhào ra đưa cho nó miếng salonpas. Đúng lúc quá. Nó thấy đỡ hơn nhiều.
-Cảm ơn bà Ngọc!
-Ui có gì đâu.
-Không cảm ơn tui à. -Quân
-Ông làm gì tui phải cảm ơn,tui còn chưa xử ông tội cốc đầu tui đâu đấy. -Nó
-Ahihi -Quân nhe răng cười như thằng hâm dở.
-Ơ hở? Sao gì? Cái gì sao? -Nó ngơ ngác
-Hôm qua tui gọi điện cho bà sao không bắt máy? -Ngọc không biết từ đâu lao tới hỏi nó.
-Ơ tui ,tui không biết bà gọi ,xin lỗi nhé,chắc điện thoại hết pin rùi tui quên sạc. -Nó nói dối vì nó không muốn nghĩ tới ngày hôm qua.Nó sợ.
-Bà thật không sao chứ?-Quân hỏi khuôn mặt lo lắng cho đứa bạn thân.
Cậu biết nó nói dối vì hôm qua cậu qua nhà tính trả nó quyển vở đã mượn. Cậu vô tình thấy cảnh nó bị trêu ghẹo,cậu rất bực mình bọn kia muôn cứu nó nhưng lại thấy đúng lúc đó nó được một người con trai cứu. Quân đứng nhìn trên tay vẫn cầm quyển vở của nó,sau đó quay xe đi về,mai trả cho nó vậy.
-Thật mà thấy không tui vẫn bình thường hai người cứ làm quá lên. -Nó cười
Quân thấy nó cười chắc là không sao rồi.
-À, trả bà vở này-Quân đưa cho nó
-Ừ ông chép xong rồi à, nhanh thế! -Nó Ngạc nhiên.Với chỗ này nó phải chép cả tuần mới xong.
-Tui thánh mà. -Quân
-Thôi đi ông ơi, tự kỉ lever mấy rùi -Ngọc
-Sự thật mất lòng mà hai bà không cần ghen tị đâu. -Quân cười
Tùng tùng tùng
-Thôi thôi vào lớp rồi kìa, hai người về chỗ đi. -Nó đẩy hai người về chỗ.
-Lớp nghiêm. -Lớp trưởng Quỳnh chi
-Cả lớp ngồi xuống, lấy giấy ra kiểm tra 15 phút -Cô Thanh dạy địa.
-Á cô, cô không dặn kiểm tra mà. -Lớp nó than
-Kiểm tra mà dặn thì còn kiểm tra gì,không nói nhiều lấy giấy ra. -Cô nói rồi đọc đề.
-Hic Ngọc, Quân hai người học bài chưa? Tui quên mất -Nó quay xuống nhìn Quân với Ngọc.
-Tui cũng vậy. Dùng phao thôi chứ sao giờ. -Ngọc
-Ai có tư tưởng chép tài liệu chết với tôi. -Cô Thanh nhìn cả lớp một lượt. Lúc cô tia tới chỗ nó làm nó giật mình. Không chép thì hơn.
Cả lớp thầm than trời. Sớm không kiểm muộn không kiểm, sao cứ nhằm lúc không học mà kiểm tra vậy nè! Số nhọ!
15 phút sau
-Cả lớp dừng bút, lớp trưởng đi thu bài, ai không nộp thì bỏ qua.
Nó cố gắng viết nốt vài chữ rồi nộp cho Quỳnh Chi.May mà nó còn nhớ chút ít về bài trước không thì tiêu đời rồi.
-Cả lớp im lặng không làm ồn lớp khác học,để cô chấm bài.
-Ồ yeahhhhhhh được nghỉ -Cả lớp nó nhao nhao vui kinh khủng.
-Im lặng, không thì lấy vở ra học bài mới -Cô Thanh
-Dạ tụi em sẽ không làm ồn đâu cô,cô cứ từ từ chấm bài đi ạ! -Cả lớp ùa nhau nói,rồi khoanh tay lên bàn làm như ngoan ngoãn lắm. Được hai phút sau lại ào ào như chợ vỡ khiến lớp trưởng phải nhắc im lặng cả chục lần mà chả ma nào nghe. Khổ thân cho đời làm lớp trưởng!
Nó quay xuống bàn Ngọc và Quân:
-Vừa nãy làm được không mấy người? -Nó hỏi
-Cũng tạm, may mà đề dễ không thì bó tay. -Ngọc
-May ghê hôm qua tui có học hehe. -Quân
-Yaa thế mà không chỉ, chơi xấu! -Nó với Ngọc đồng thanh.
-À À, hai người có hỏi đâu sao tui biết mà chỉ. -Quân vội bào chữa.
-Hừ.
Ba đứa nó hai kẻ oánh một người chịu trận. Con gái thời nay dữ quá!
Tùng tùng tùng
Ra chơi
-Ê đi chơi không? -Ngọc
-Đi đâu?-Nó
-Đá bóng đi dù sao tiết sau cũng là thể dục mà. -Quân
Nó với Ngọc gật đầu lia lịa. Lâu rồi chúng nó không chơi giờ thử xem tài năng có bị mai một không.
Thế rồi Ngọc rủ thêm vài người nữa,Quân cũng vậy. Chỉ có mình nó là không, vì nó vẫn không thân với ai trong lớp cả. Nó không muốn? Không phải, chỉ là nó thấy mình không thể hợp với mọi ngườ,i ngoài Quân và Ngọc. Cả tiết chạy ngoài trời theo trái bóng làm nó thấy đau chân. Cũng phải, lâu rồi nó không vận động chắc là bị dãn cơ rồi. Ngồi ghế đá bóp cái chân đang tê cứng của mình thì bất thình lình một cái gì đó mát mát áp vào má nó. A ra là lon nước. Quân đưa cho nó:
-Chân đau à?
-Không, chỉ hơi tê tê thôi.
Quân nắm chân nó nhấc lên.
-Á
-Thế mà nói không, xạo-Quân cốc đầu nó.
-Ê sao cốc đầu tui.
-Này Nguyệt Anh, dán cái này vô. -Ngọc từ đâu nhào ra đưa cho nó miếng salonpas. Đúng lúc quá. Nó thấy đỡ hơn nhiều.
-Cảm ơn bà Ngọc!
-Ui có gì đâu.
-Không cảm ơn tui à. -Quân
-Ông làm gì tui phải cảm ơn,tui còn chưa xử ông tội cốc đầu tui đâu đấy. -Nó
-Ahihi -Quân nhe răng cười như thằng hâm dở.
/19
|