Thiên Sở Mộc vốn không biết cô ăn tôm sẽ bị khó thở, nhưng mà cô vẫn thích ăn chính, vì đang ăn ngon nên cô quên mất việc bản thân không ăn được. Sau khi cô ăn xong, hắn đi tính tiền rồi cả hai trở về nhà, Thiên Sở Mộc không nán lại, về đánh một giấc thật ngon!
Vừa bước vào đến cửa, cô cảm thấy đầu quay mòng mọng, bước chân đi loạng choạng, cần phải giữ vững bằng cánh cửa, tay cô nắm chặt, cô rất khó chịu.
"Hơ, hơ..."Trình Phương Chu lấy hơi lên, thở hì hộc, rồi ngã ngụy xuống nền nhà, lúc này, mẹ cô đang ở trong bếp đi ra, thấy cô nằm sãi hớt hãi lao đến:"Phương Chu, con làm sao vậy?".
"Mẹ, con con khó thở lắm?".
"Com ăn tôm hay sao?"
Trình Phương Chu với đôi mắt lim dim như sắp nhắm lại, đầu gật gật. Cô thật sự muốn ngủ rồi.
"Azzz, đã ăn tôm không được còn ăn làm gì cơ chứ?"
Mẹ cô đỡ cô lên phòng, sau đó gọi bác sĩ đến, cũng may không có việc gì xảy ra. Chỉ cần uống thuốc nghĩ ngơi là tốt rồi?
Mẹ cô tiễn bác sĩ ra về, rồi lên phòng với cô, vừa hay, có người gọi đến.
"Alo, Sở Mộc, là mẹ đây?"
Thiên Sở Mộc ngủ được một chút, không biết là có linh cảm gì liền muốn gọi điện cho cô:"Mẹ, Phương Chu đâu rồi ạ? Con muốn nói chuyện với cậu ấy?"
"Hazz, nó đang ngủ, vừa rồi nó ngất xỉu"
"Xảy ra chuyện gì thế mẹ?"_Thiên Sở Mộc ngồi bậc dậy, rất kinh hồn.
"Nó ăn tôm, dẫn đến khó thở mới ngất xỉu, cũng may không có chuyện gì?"
"Cậu ấy không ăn tôm được sao?".
"Ừm, con bé cũng sơ ý quá, đi ăn tôm, chắc nó ăn ít nên nhẹ là ngất xỉu, nếu ăn quá nhiều có thể nhập viện cơ đấy?"
"Xin lỗi?".
"Con xin lỗi mẹ làm gì?"
"Con không biết cậu ấy ăn tôm không được mà vẫn bắt cậu ấy ăn, con sai lầm lớn rồi".
"Cũng không phải lỗi do con, do con bé ham ăn cả thôi".
"Mẹ, con sẽ qua ngay".
"Ừm".
Mẹ cô cúp máy, rồi nhìn cô, mới ra khỏi phòng. Thiên Sở Mộc qua rất nhanh, thấy mẹ cô gật đầu hỏi một cái rồi mới lên phòng.
Phương Chu của hắn nằm im lặng, hơi thở nặng nề, cả căn phòng chìm vào sự tĩnh mịch vốn có, đến nỗi chỉ nghe được âm thanh của hơi thở.
Thiên Sở Mộc cầm tay cô:"Phương Chu, xin lỗi, là tôi hại cậu như vậy? ".
"Lần sạ tôi sữ không cho cậu ăn tôm nữa? Mau khỏe lại, còn đi học nữa?".
Trình Phương Chu vẫn nghe thấy tiếng của hắn, cô cười thầm, chỉ khi nào cô bị bệnh hay bị thương thì hắn mới tỏ ra dịu dàng với cô. Không lẽ cô phải bị thương mãi nhỉ?
Cô biết hắn rất quan tâm cô mà?
- -----Còn---
Vừa bước vào đến cửa, cô cảm thấy đầu quay mòng mọng, bước chân đi loạng choạng, cần phải giữ vững bằng cánh cửa, tay cô nắm chặt, cô rất khó chịu.
"Hơ, hơ..."Trình Phương Chu lấy hơi lên, thở hì hộc, rồi ngã ngụy xuống nền nhà, lúc này, mẹ cô đang ở trong bếp đi ra, thấy cô nằm sãi hớt hãi lao đến:"Phương Chu, con làm sao vậy?".
"Mẹ, con con khó thở lắm?".
"Com ăn tôm hay sao?"
Trình Phương Chu với đôi mắt lim dim như sắp nhắm lại, đầu gật gật. Cô thật sự muốn ngủ rồi.
"Azzz, đã ăn tôm không được còn ăn làm gì cơ chứ?"
Mẹ cô đỡ cô lên phòng, sau đó gọi bác sĩ đến, cũng may không có việc gì xảy ra. Chỉ cần uống thuốc nghĩ ngơi là tốt rồi?
Mẹ cô tiễn bác sĩ ra về, rồi lên phòng với cô, vừa hay, có người gọi đến.
"Alo, Sở Mộc, là mẹ đây?"
Thiên Sở Mộc ngủ được một chút, không biết là có linh cảm gì liền muốn gọi điện cho cô:"Mẹ, Phương Chu đâu rồi ạ? Con muốn nói chuyện với cậu ấy?"
"Hazz, nó đang ngủ, vừa rồi nó ngất xỉu"
"Xảy ra chuyện gì thế mẹ?"_Thiên Sở Mộc ngồi bậc dậy, rất kinh hồn.
"Nó ăn tôm, dẫn đến khó thở mới ngất xỉu, cũng may không có chuyện gì?"
"Cậu ấy không ăn tôm được sao?".
"Ừm, con bé cũng sơ ý quá, đi ăn tôm, chắc nó ăn ít nên nhẹ là ngất xỉu, nếu ăn quá nhiều có thể nhập viện cơ đấy?"
"Xin lỗi?".
"Con xin lỗi mẹ làm gì?"
"Con không biết cậu ấy ăn tôm không được mà vẫn bắt cậu ấy ăn, con sai lầm lớn rồi".
"Cũng không phải lỗi do con, do con bé ham ăn cả thôi".
"Mẹ, con sẽ qua ngay".
"Ừm".
Mẹ cô cúp máy, rồi nhìn cô, mới ra khỏi phòng. Thiên Sở Mộc qua rất nhanh, thấy mẹ cô gật đầu hỏi một cái rồi mới lên phòng.
Phương Chu của hắn nằm im lặng, hơi thở nặng nề, cả căn phòng chìm vào sự tĩnh mịch vốn có, đến nỗi chỉ nghe được âm thanh của hơi thở.
Thiên Sở Mộc cầm tay cô:"Phương Chu, xin lỗi, là tôi hại cậu như vậy? ".
"Lần sạ tôi sữ không cho cậu ăn tôm nữa? Mau khỏe lại, còn đi học nữa?".
Trình Phương Chu vẫn nghe thấy tiếng của hắn, cô cười thầm, chỉ khi nào cô bị bệnh hay bị thương thì hắn mới tỏ ra dịu dàng với cô. Không lẽ cô phải bị thương mãi nhỉ?
Cô biết hắn rất quan tâm cô mà?
- -----Còn---
/21
|