Trình Phương Chu không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô chạy sang nhà của Thiên Sở Mộc, vừa hay không có ai ở nhà nên cô cũng thấy đỡ e dè hơn.
Mặc dù gia đình cô và gia đình Thiên Sở Mộc rất thân thiết nhưng mà cô thân là con gái qua nhà của một cậu con trai cũng dễ gây ra nhiều hiểu lầm tai hại.
Đa phần mỗi lăng cô qua nhà hắn chơi chỉ được ngồi ở phòng khách, hắn đến cả mời cô lên phòng tham quan cũng không cho. Có nhiều lúc cô thấy tủi lòng, vì cô nghĩ không lẽ trong phòng có thứ gì mà cô không thể thấy hay sao?
Gạt bỏ suy nghĩ kia, cô đi thẳng lên phòng của hắn, gõ cửa liên tiếp mấy lần. Mà không có ai hồi đáp. Điều đó đã làm cô khẳng định được hắn xảy ra chuyện gì rồi!
Trình Phương Chu cầm vặn cửa mở ra, rất may Thiên Sở Mộc không khóa. Vừa đặt chân vào căn phòng thì Trình Phương Chu không khỏi ngạc nhiên.
Thì ra đây là điều mà hắn không muốn cô biết hay sao?
Hình của cô hắn dán đầy tường như vậy sao? Ấy mà bao lâu nay dấu cô.
Để chuyện đó qua một bên, Trình Phương Chu thấy Thiên Sở Mộc đang nằm trên sàn nhà, hai bên mặt đỏ ửng. Cô sốt sắn sờ trán hắn:"Ấy, sao lại nóng như vậy? Chẳng lẽ đã sốt rồi!"
Giật mình nhận ra, nếu như cô đoán không lầm Thiên Sở Mộc đã sốt đến tận 36°, đó là theo dự đoán của cô mà thôi. Trình Phương Chu cố hết sức đỡ hắn lên giường rồi đi pha nước ấm đắp lên trán cho hắn.
Sau đó,lặng lẽ đi nấu cháo cho hắn.
Vừa lúc này, Thiên Sở Mộc mở mắt ra, nhưng vẫn mơ màng, tay đặt lên trán lấy chiếc khăn kia xuống, hai hàng chân mày bất giác chau lại:"Là ai đã đắp cái này lên trán của mình?"
"Cậu tỉnh rồi sao?"
Đúng lúc, Trình Phương Chu đi vào, trên tay cô là một tô cháo to bự nóng hỏi khói bóc nghi ngút.
Thiên Sở Mộc xém chút nữa là mất bình tĩnh, hans ngồi bậc dậy, mắt láo liên:"Tại sao cậu lại ở trong phòng của tôi?"
"Thì tôi đang chăm sóc cậu đó, nếu như tỉnh rồi thì ăn chút cháo đi?"
Thiên Sở Mộc nhìn cô:"Cậu đã thấy những gì rồi?"
"Thấy hết rồi! Tôi không ngờ cậu lại dán hình của tôi nhiều như vậy?"
Nghe Trình Phương Chu ói thế, Thiên Sở Mộc tỏ ra hoảng loạn:"Chỉ là làm bạn nhiều năm như vậy cũng nên dán hình của nhau lên, xem như làm kỉ niệm vậy?"
Ban đầu cô cứ nghĩ rằng chính vì Thiên Sở Mộc cũng có tình cảm với cô nên mới dán hình cô đầy như vậy? Nhưng khi nhìn lại cô mới để ý, trong mỗi bức ảnh cũng có hình của hắn xen lẫn vào đó!
À! Thì ra cô nhầm tưởng bản thân được hắn thích. Cô điên rồi!
Thấy cô không nói gì, Thiên Sở Mộc lên tiếng:"Cháo cứ để đó đi,lát tôi sẽ ăn, giờ cậu có thể về rồi!"
Trình Phương Chu cố nở nụ cười, đặt tô cháo xuống bàn:"Vậy tôi về đây. À mà thuốc của cậu tôi đã kê sẳn để trên bàn học rồi đó, ăn xong rồi uống vào cho mau khỏe!"
Trình Phương Chu đi khỏi, lúc này Thiên Sở Mộc mới thấy bản thân hắn có lỗi, tại sao hắn lại có cảm giác bản thân hắn đã làm cô tổn thương?
- ---Còn---
Mặc dù gia đình cô và gia đình Thiên Sở Mộc rất thân thiết nhưng mà cô thân là con gái qua nhà của một cậu con trai cũng dễ gây ra nhiều hiểu lầm tai hại.
Đa phần mỗi lăng cô qua nhà hắn chơi chỉ được ngồi ở phòng khách, hắn đến cả mời cô lên phòng tham quan cũng không cho. Có nhiều lúc cô thấy tủi lòng, vì cô nghĩ không lẽ trong phòng có thứ gì mà cô không thể thấy hay sao?
Gạt bỏ suy nghĩ kia, cô đi thẳng lên phòng của hắn, gõ cửa liên tiếp mấy lần. Mà không có ai hồi đáp. Điều đó đã làm cô khẳng định được hắn xảy ra chuyện gì rồi!
Trình Phương Chu cầm vặn cửa mở ra, rất may Thiên Sở Mộc không khóa. Vừa đặt chân vào căn phòng thì Trình Phương Chu không khỏi ngạc nhiên.
Thì ra đây là điều mà hắn không muốn cô biết hay sao?
Hình của cô hắn dán đầy tường như vậy sao? Ấy mà bao lâu nay dấu cô.
Để chuyện đó qua một bên, Trình Phương Chu thấy Thiên Sở Mộc đang nằm trên sàn nhà, hai bên mặt đỏ ửng. Cô sốt sắn sờ trán hắn:"Ấy, sao lại nóng như vậy? Chẳng lẽ đã sốt rồi!"
Giật mình nhận ra, nếu như cô đoán không lầm Thiên Sở Mộc đã sốt đến tận 36°, đó là theo dự đoán của cô mà thôi. Trình Phương Chu cố hết sức đỡ hắn lên giường rồi đi pha nước ấm đắp lên trán cho hắn.
Sau đó,lặng lẽ đi nấu cháo cho hắn.
Vừa lúc này, Thiên Sở Mộc mở mắt ra, nhưng vẫn mơ màng, tay đặt lên trán lấy chiếc khăn kia xuống, hai hàng chân mày bất giác chau lại:"Là ai đã đắp cái này lên trán của mình?"
"Cậu tỉnh rồi sao?"
Đúng lúc, Trình Phương Chu đi vào, trên tay cô là một tô cháo to bự nóng hỏi khói bóc nghi ngút.
Thiên Sở Mộc xém chút nữa là mất bình tĩnh, hans ngồi bậc dậy, mắt láo liên:"Tại sao cậu lại ở trong phòng của tôi?"
"Thì tôi đang chăm sóc cậu đó, nếu như tỉnh rồi thì ăn chút cháo đi?"
Thiên Sở Mộc nhìn cô:"Cậu đã thấy những gì rồi?"
"Thấy hết rồi! Tôi không ngờ cậu lại dán hình của tôi nhiều như vậy?"
Nghe Trình Phương Chu ói thế, Thiên Sở Mộc tỏ ra hoảng loạn:"Chỉ là làm bạn nhiều năm như vậy cũng nên dán hình của nhau lên, xem như làm kỉ niệm vậy?"
Ban đầu cô cứ nghĩ rằng chính vì Thiên Sở Mộc cũng có tình cảm với cô nên mới dán hình cô đầy như vậy? Nhưng khi nhìn lại cô mới để ý, trong mỗi bức ảnh cũng có hình của hắn xen lẫn vào đó!
À! Thì ra cô nhầm tưởng bản thân được hắn thích. Cô điên rồi!
Thấy cô không nói gì, Thiên Sở Mộc lên tiếng:"Cháo cứ để đó đi,lát tôi sẽ ăn, giờ cậu có thể về rồi!"
Trình Phương Chu cố nở nụ cười, đặt tô cháo xuống bàn:"Vậy tôi về đây. À mà thuốc của cậu tôi đã kê sẳn để trên bàn học rồi đó, ăn xong rồi uống vào cho mau khỏe!"
Trình Phương Chu đi khỏi, lúc này Thiên Sở Mộc mới thấy bản thân hắn có lỗi, tại sao hắn lại có cảm giác bản thân hắn đã làm cô tổn thương?
- ---Còn---
/21
|