Trình Phương Chu sau hai tiếng đồng hồ mệt mỏi đi trên chuyến ze buýt dài dẳng trên con đường rất dài. Suốt chặn đường cô đều ngủ, hầu như không hề tỉnh giấc nổi, bởi vì đi xe là như vậy?
Cô sợ say xe mà.
Trình Phương Chu được bác tài xế gọi tỉnh dậy, cuối cùng cô cũng đến nơi rồi. Thật ra cô về quê ngoại của cô. Ở đây là một nơi nông thôn, yên tĩnh mà tràn ngập tiếng cười mỗi ngày, ai cũng đều thân thiện gà hòa đồng, cô luôn không biết phải tìm lí do gì để về đây, cũng nhờ việc của anh mà cô được đến đây rồi!
Khoát balo trên vai, đầu đội cái mũ tai bèo che nắng, làn da trắng của cô được phát họa dưới mặt trời, da cô không hề bắt nắng, bởi vậy cô cũng không sợ bị đen. Đường vào nhà ngoại cô phải đi bằng bộ, dọc hai bên đường là những đồng ruộng xanh ươm, lúa vẫn chưa trổ bông, cơ mà cô có thể ngửi thấy mùi thơm từ lúa.
Đi đến căn nhà nào. Cô cũng đều được mọi người kêu réo lên.
"Chị Chu, chị Chu?"
Một giọng nói của bé trai nào đó kêu cô, cô ngoảnh đâu lại, cười khi nhìn thấy nhóc em họ, là con của chú:"Tiểu Bảnh, là em đó sao? Lớn rồi đẹp trai hẳn ra?"
Cậu nhóc này chỉ mới mười tuổi, tuy nhiên rất thích được khen.
Tiểu Bảnh cười đỏ mặt:"Chị Chu, em nhớ chị lắm, chị về đây chơi bao lâu?".
"Chỉ nốt ngày hôm nay thôi, à mà dẫn chị đi gặp ông bà ngoại đi?"
Tiểu Bảnh nắm tay cô dẫn đi, từ xa xa một căn nhà tường rộng rãi hiện ra, tất cả con cháu ở dòng họ Trình của cô được cái kà rất yêu thương ông bà ngoại, mỗi đứa con đều dành tiền để xây cất nhà ông bà ngoại
Cô thấy có khá đông đủ mọi người đang ngồi trò chuyện phiếm với nhau, Tiểu Bảnh buông cô tay cô ra, chạy vào nhà réo to:"Ông bà ngoại, ba mẹ, cô dì dượng chị Chu về kìa?"
Đồng loạt họ đều nhìn vào cô, Trình Phương Chu cúi chào:"Chào mọi người? "
Ông ngoại của cô vui vẻ dang rộng hai tay:"Cháu gái yêu của ông, đến đây ông ôm một cái nào?"
Trình Phương Chu thấy được ông vui đến rơi lệ, nhào vào lòng ông, ngày nhỏ ông thường hay chăm sóc cô mỗi lúc ba mẹ cô đi vắng. Cô còn nhớ đến tận hây giờ:"Con nhớ ông lắm! Ông có khỏe không?"
"Ông khỏe khỏe lắm?"
"Con chỉ hỏi thăm ông con thôi sao? Thật là thấy tủi thân mà".
Bà ngoại cô nhìn cô. Đưa gương mặt hững hờ nhìn cô. Trình Phương Chu cười đùa:"Bà à? Đừng giận cháu gái yêu chứ? Con cũng nhớ bà lắm? Nào nào. Để con ôm cái nào?"
Trình Phương Chu ôm bà ngoại, hôn vào trán bà:"Nhớ bà gần chết đu được".
"Chứ không phải con chỉ nhớ ông ngoại thôi sao?'
"Thôi thôi mà, con có mua quà tặng cho ông bà đây?"
Sau một hồi chia quà cho mọi người chú cô bấy giờ mới lên tiếng hỏi:"Chu Chu. Ba mẹ con không về cùng con sao?"
Trình Phương Chu vừa ăn bánh vừa đáp:"Vâng, không có thưa chú, con về nốt ngày hôm nay, tối con sẽ về lại thành phố rồi ạ!"
"Sao không ở thêm mấy ngày, nôn nóng về làm gì?"
"Con còn đi học. Do có chút chuyện nên con mới trốn ba mẹ về đây chơi, ngày mai lại phải đi học"
"Con buồn chuyện gì? Hay là thất tình rồi?"_Ông cô trêu chọc cô.
Ấy mà. Câu nói đùa đó lại là sự thật mới chết chứ?"
- ---Còn---
Cô sợ say xe mà.
Trình Phương Chu được bác tài xế gọi tỉnh dậy, cuối cùng cô cũng đến nơi rồi. Thật ra cô về quê ngoại của cô. Ở đây là một nơi nông thôn, yên tĩnh mà tràn ngập tiếng cười mỗi ngày, ai cũng đều thân thiện gà hòa đồng, cô luôn không biết phải tìm lí do gì để về đây, cũng nhờ việc của anh mà cô được đến đây rồi!
Khoát balo trên vai, đầu đội cái mũ tai bèo che nắng, làn da trắng của cô được phát họa dưới mặt trời, da cô không hề bắt nắng, bởi vậy cô cũng không sợ bị đen. Đường vào nhà ngoại cô phải đi bằng bộ, dọc hai bên đường là những đồng ruộng xanh ươm, lúa vẫn chưa trổ bông, cơ mà cô có thể ngửi thấy mùi thơm từ lúa.
Đi đến căn nhà nào. Cô cũng đều được mọi người kêu réo lên.
"Chị Chu, chị Chu?"
Một giọng nói của bé trai nào đó kêu cô, cô ngoảnh đâu lại, cười khi nhìn thấy nhóc em họ, là con của chú:"Tiểu Bảnh, là em đó sao? Lớn rồi đẹp trai hẳn ra?"
Cậu nhóc này chỉ mới mười tuổi, tuy nhiên rất thích được khen.
Tiểu Bảnh cười đỏ mặt:"Chị Chu, em nhớ chị lắm, chị về đây chơi bao lâu?".
"Chỉ nốt ngày hôm nay thôi, à mà dẫn chị đi gặp ông bà ngoại đi?"
Tiểu Bảnh nắm tay cô dẫn đi, từ xa xa một căn nhà tường rộng rãi hiện ra, tất cả con cháu ở dòng họ Trình của cô được cái kà rất yêu thương ông bà ngoại, mỗi đứa con đều dành tiền để xây cất nhà ông bà ngoại
Cô thấy có khá đông đủ mọi người đang ngồi trò chuyện phiếm với nhau, Tiểu Bảnh buông cô tay cô ra, chạy vào nhà réo to:"Ông bà ngoại, ba mẹ, cô dì dượng chị Chu về kìa?"
Đồng loạt họ đều nhìn vào cô, Trình Phương Chu cúi chào:"Chào mọi người? "
Ông ngoại của cô vui vẻ dang rộng hai tay:"Cháu gái yêu của ông, đến đây ông ôm một cái nào?"
Trình Phương Chu thấy được ông vui đến rơi lệ, nhào vào lòng ông, ngày nhỏ ông thường hay chăm sóc cô mỗi lúc ba mẹ cô đi vắng. Cô còn nhớ đến tận hây giờ:"Con nhớ ông lắm! Ông có khỏe không?"
"Ông khỏe khỏe lắm?"
"Con chỉ hỏi thăm ông con thôi sao? Thật là thấy tủi thân mà".
Bà ngoại cô nhìn cô. Đưa gương mặt hững hờ nhìn cô. Trình Phương Chu cười đùa:"Bà à? Đừng giận cháu gái yêu chứ? Con cũng nhớ bà lắm? Nào nào. Để con ôm cái nào?"
Trình Phương Chu ôm bà ngoại, hôn vào trán bà:"Nhớ bà gần chết đu được".
"Chứ không phải con chỉ nhớ ông ngoại thôi sao?'
"Thôi thôi mà, con có mua quà tặng cho ông bà đây?"
Sau một hồi chia quà cho mọi người chú cô bấy giờ mới lên tiếng hỏi:"Chu Chu. Ba mẹ con không về cùng con sao?"
Trình Phương Chu vừa ăn bánh vừa đáp:"Vâng, không có thưa chú, con về nốt ngày hôm nay, tối con sẽ về lại thành phố rồi ạ!"
"Sao không ở thêm mấy ngày, nôn nóng về làm gì?"
"Con còn đi học. Do có chút chuyện nên con mới trốn ba mẹ về đây chơi, ngày mai lại phải đi học"
"Con buồn chuyện gì? Hay là thất tình rồi?"_Ông cô trêu chọc cô.
Ấy mà. Câu nói đùa đó lại là sự thật mới chết chứ?"
- ---Còn---
/21
|