16
Tạ Sùng muốn kéo tôi đi vòng đu quay khổng lồ.
Vòng đu quay cao 50 mét này có tên là "Đôi mắt của thành phố", hồi đại học chúng tôi cũng đã từng đến đó một lần.
Năm ấy, Tạ Sùng rất nghiêm túc phổ cập kiến thức cho tôi:
"Chỉ cần hôn nhau ở nơi cao nhất là có thể kết hôn!"
Tôi liếc mắt nhìn anh.
Một từ rất lãng mạn mà khi qua cái miệng Tạ Sùng thì cứ có cảm giác trần tục.
Lúc này tôi không muốn đi nữa, có phải là sinh viên nữa đâu, leo lên cái đu quay ấy làm gì?
Nhưng Tạ Sùng nhất quyết không đồng ý.
"Lần này phải hôn ở chỗ cao nhất, nếu không thì là điềm xấu lắm."
Tôi không lay chuyển được anh, chỉ có thể theo lẽo đẽo chạy theo anh lên cái đu quay ấy.
Cánh đêm thành phố khi nhìn từ trên đu quay khổng lồ thì lại càng thêm lãng mạn. Vô số đốm sáng neon rực rỡ phản chiếu trong màn đêm, hòa quyện thành một màu sắc diệu kỳ, giống như chảy từ bầu trời xuống dưới chân chúng tôi.
Tạ Sùng tựa đầu vào vai tôi rồi nói nhảm:
"Bởi vì em không tin tưởng anh nên làm chúng ta bỏ lỡ 2 năm, để bù lại hai năm này, em phải ở bên anh thật tốt, cái gì cũng đều nghe anh, giặt quần áo cho anh, nấu cơm cho anh, dọn nhà cho anh…"
"Em phải tự tay giặt tất và đồ lót cho anh, chăm chim giúp anh, anh bảo đi Đông thì em không được đi Tây. Mỗi ngày đều phải gọi anh là bảo bối, trước khi đi làm phải hôn anh, ngày kỷ niệm nào cũng phải tặng quà cho anh… Đây là em nợ anh!"
Tôi sợ ngây người.
"Anh có biết xấu hổ không vậy? Rõ ràng người gây ra chuyện là người thích anh, sao anh không nói là anh nợ em đi?"
Đu quay khổng lồ từ từ chậm lại, và các vì sao trên trời đêm không bằng ánh sáng trong mắt Tạ Sùng.
Anh nhẹ nhàng cúi người xuống gần tôi, bờ môi hơi lành lạnh.
"Anh đây nợ em, cả đời này từ từ trả."
PHIÊN NGOẠI
Trời mới sáng bảnh mắt, tôi đã nghe thấy một loạt tiếng kêu ầm ĩ chói tai trên đầu mình.
Tôi bực bội mở mắt ra, một con sáo đen đang nhảy nhót trên đầu giường của tôi.
"Con heo lười biếng, mông to, lòng dạ hẹp hòi."
Tạ Sùng cầm theo cái chảo rán đi vào "Còn chưa dậy à? Tiểu Bạch còn dậy sớm hơn em."
Tôi ngơ ngác nhìn Tạ Sùng rồi chỉ vào con sáo “Con chim láo toét này từ đâu ra vậy?”
Con sáo dường như hiểu được tôi đang mắng nó, nó quay ngoắt 180 độ và ưỡn cái mông chổng thẳng vào mặt tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng gì, tôi ngơ ngác nhìn cái mông nó co bóp liên tục, trong lòng thầm nghĩ ch.ết cụ tôi rồi.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tạ Sùng, tôi cảm thấy trán mình ươn ướt.
Đôi tay tôi run rẩy lau trên trán một chút, một vệt dài trắng đen lẫn lộn.
...
"Mang theo con chim bầm dập của anh biến ra ngoài!"
Tiếng gào của tôi vang vọng khắp chung cư. Tạ Sùng mặc tạp dề bị đá ra ngoài cửa, anh lườm con sáo mất nết trên vai.
"Tại mày đấy chim ơi, giờ tao với mày đều bị đuổi đi rồi!"
Tôi hét vọng qua cánh cửa: "Từ ngày hôm nay, có nó thì không có em, có em thì không có nó! Buổi tối mà anh chưa vặt lông chim nấu cháo thì cũng đừng về nữa."
Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, trong lòng tôi càng thêm tức giận.
Người ta đều nói đàn ông có được rồi thì sẽ không trân trọng. Giờ anh lại còn sủng sáo diệt thê nữa.
Vì cái con chim bầm dập ấy mà Tạ Sùng không tới dỗ tôi.
Tôi… cũng không thèm để ý đến anh.
Tôi ở nhà cả ngày mà lòng như lửa đốt. Tối hôm đó tôi không ngủ được, đang lăn lộn trên giường thì bên ngoài truyền đến thanh âm Tuk Tuk Tuk.
Tôi tức giận mở cửa sổ, bên ngoài chính là con chim mất nết của Tạ Sùng.
Thế mà con sáo không còn mắng tôi là mông to hay lòng dạ hẹp hòi như lúc sáng, nó chỉ đứng đó rồi ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi quát nó: "Mày nhìn tao làm gì?"
Con chim chép chép cái mỏ "Gả cho anh đi."
“Cái gì?” Tôi kinh ngạc “Mày nói cái gì cơ?”
Giọng nói của Tạ Sùng vang lên ngoài cửa sổ.
"Này!"
Tôi thò đầu ra nhìn xuống dưới, vạt áo Tạ Sùng tung bay theo làn gió đêm.
Trong tay anh ôm một bó hoa to, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng mặt mày của anh.
Giữa bóng đêm vô tận, giữa trời đêm lặng lẽ, dường như anh là ánh sáng duy nhất trên thế gian này.
Tạ Sùng nhìn tôi rồi cười nói: "Anh nói, gả cho anh đi!"
[Hoàn]
Tạ Sùng muốn kéo tôi đi vòng đu quay khổng lồ.
Vòng đu quay cao 50 mét này có tên là "Đôi mắt của thành phố", hồi đại học chúng tôi cũng đã từng đến đó một lần.
Năm ấy, Tạ Sùng rất nghiêm túc phổ cập kiến thức cho tôi:
"Chỉ cần hôn nhau ở nơi cao nhất là có thể kết hôn!"
Tôi liếc mắt nhìn anh.
Một từ rất lãng mạn mà khi qua cái miệng Tạ Sùng thì cứ có cảm giác trần tục.
Lúc này tôi không muốn đi nữa, có phải là sinh viên nữa đâu, leo lên cái đu quay ấy làm gì?
Nhưng Tạ Sùng nhất quyết không đồng ý.
"Lần này phải hôn ở chỗ cao nhất, nếu không thì là điềm xấu lắm."
Tôi không lay chuyển được anh, chỉ có thể theo lẽo đẽo chạy theo anh lên cái đu quay ấy.
Cánh đêm thành phố khi nhìn từ trên đu quay khổng lồ thì lại càng thêm lãng mạn. Vô số đốm sáng neon rực rỡ phản chiếu trong màn đêm, hòa quyện thành một màu sắc diệu kỳ, giống như chảy từ bầu trời xuống dưới chân chúng tôi.
Tạ Sùng tựa đầu vào vai tôi rồi nói nhảm:
"Bởi vì em không tin tưởng anh nên làm chúng ta bỏ lỡ 2 năm, để bù lại hai năm này, em phải ở bên anh thật tốt, cái gì cũng đều nghe anh, giặt quần áo cho anh, nấu cơm cho anh, dọn nhà cho anh…"
"Em phải tự tay giặt tất và đồ lót cho anh, chăm chim giúp anh, anh bảo đi Đông thì em không được đi Tây. Mỗi ngày đều phải gọi anh là bảo bối, trước khi đi làm phải hôn anh, ngày kỷ niệm nào cũng phải tặng quà cho anh… Đây là em nợ anh!"
Tôi sợ ngây người.
"Anh có biết xấu hổ không vậy? Rõ ràng người gây ra chuyện là người thích anh, sao anh không nói là anh nợ em đi?"
Đu quay khổng lồ từ từ chậm lại, và các vì sao trên trời đêm không bằng ánh sáng trong mắt Tạ Sùng.
Anh nhẹ nhàng cúi người xuống gần tôi, bờ môi hơi lành lạnh.
"Anh đây nợ em, cả đời này từ từ trả."
PHIÊN NGOẠI
Trời mới sáng bảnh mắt, tôi đã nghe thấy một loạt tiếng kêu ầm ĩ chói tai trên đầu mình.
Tôi bực bội mở mắt ra, một con sáo đen đang nhảy nhót trên đầu giường của tôi.
"Con heo lười biếng, mông to, lòng dạ hẹp hòi."
Tạ Sùng cầm theo cái chảo rán đi vào "Còn chưa dậy à? Tiểu Bạch còn dậy sớm hơn em."
Tôi ngơ ngác nhìn Tạ Sùng rồi chỉ vào con sáo “Con chim láo toét này từ đâu ra vậy?”
Con sáo dường như hiểu được tôi đang mắng nó, nó quay ngoắt 180 độ và ưỡn cái mông chổng thẳng vào mặt tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng gì, tôi ngơ ngác nhìn cái mông nó co bóp liên tục, trong lòng thầm nghĩ ch.ết cụ tôi rồi.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tạ Sùng, tôi cảm thấy trán mình ươn ướt.
Đôi tay tôi run rẩy lau trên trán một chút, một vệt dài trắng đen lẫn lộn.
...
"Mang theo con chim bầm dập của anh biến ra ngoài!"
Tiếng gào của tôi vang vọng khắp chung cư. Tạ Sùng mặc tạp dề bị đá ra ngoài cửa, anh lườm con sáo mất nết trên vai.
"Tại mày đấy chim ơi, giờ tao với mày đều bị đuổi đi rồi!"
Tôi hét vọng qua cánh cửa: "Từ ngày hôm nay, có nó thì không có em, có em thì không có nó! Buổi tối mà anh chưa vặt lông chim nấu cháo thì cũng đừng về nữa."
Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, trong lòng tôi càng thêm tức giận.
Người ta đều nói đàn ông có được rồi thì sẽ không trân trọng. Giờ anh lại còn sủng sáo diệt thê nữa.
Vì cái con chim bầm dập ấy mà Tạ Sùng không tới dỗ tôi.
Tôi… cũng không thèm để ý đến anh.
Tôi ở nhà cả ngày mà lòng như lửa đốt. Tối hôm đó tôi không ngủ được, đang lăn lộn trên giường thì bên ngoài truyền đến thanh âm Tuk Tuk Tuk.
Tôi tức giận mở cửa sổ, bên ngoài chính là con chim mất nết của Tạ Sùng.
Thế mà con sáo không còn mắng tôi là mông to hay lòng dạ hẹp hòi như lúc sáng, nó chỉ đứng đó rồi ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi quát nó: "Mày nhìn tao làm gì?"
Con chim chép chép cái mỏ "Gả cho anh đi."
“Cái gì?” Tôi kinh ngạc “Mày nói cái gì cơ?”
Giọng nói của Tạ Sùng vang lên ngoài cửa sổ.
"Này!"
Tôi thò đầu ra nhìn xuống dưới, vạt áo Tạ Sùng tung bay theo làn gió đêm.
Trong tay anh ôm một bó hoa to, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng mặt mày của anh.
Giữa bóng đêm vô tận, giữa trời đêm lặng lẽ, dường như anh là ánh sáng duy nhất trên thế gian này.
Tạ Sùng nhìn tôi rồi cười nói: "Anh nói, gả cho anh đi!"
[Hoàn]
/16
|