15 phút trôi qua...
Cặm cụi...Cặm cụi...
La Đông Phong bận tối tăm mặt mũi, vùi đầu vào một tập giấy kiểm điểm. Sao cậu lại xui đến mức này cơ chứ! Chẳng lẽ cậu sinh ra đúng ngày hắc đạo sao trời?
- A! Mỏi quá! Sao cô Tiền Phương vẫn chưa về cơ chứ?
La Đông Phong uể oải tựa vào ghế, hai tay thả lỏng, rũ xuống. Ngón tay cậu như mất hết cảm giác vì viết quá lâu. 15 phút trôi qua đối với cậu như vừa trải quả cả một thế kỷ. Chỉ mới viết xong 26 tờ, khi nào cậu mới được nghỉ đây?
Đang bận bịu thế kia thì vẫn có người ngủ say được. Tiểu Nguyệt Nhi ngủ vẫn chưa dậy nữa. Con sâu ngủ này còn tính ngủ đến bao giờ đây? Có mau mau dậy lấy hết cục nợ của ta đây không thì bảo?
- Ưm!
Tiểu Nguyệt Nhi bỗng nhiên ngóc đầu dậy. Mẹ ơi! La Đông Phong và Tiểu Nguyệt Nhi có thần giao cách cảm hả trời? Vừa bắt Tiểu Nguyệt Nhi dậy là nó dậy liền. Đến cả La Đông Phong cũng không khỏi ngạc nhiên mà ngã khỏi ghế, ngã xuống đất nghe cái rầm .
Tiểu Nguyệt Nhi dụi dụi đôi mắt vẫn chưa mở hết. Nhìn La Đông Phong đang ngồi ôm mông trên sàn nhà, nở một nụ cười nhạt. Gì đây? Đang tính chế giễu cậu đấy à?
- Anh đang làm gì vậy?
Nhìn những ngón tay tấy đỏ của La Đông Phong, nụ cười trên môi của Tiểu Nguyệt Nhi tắt lịm. Lúc nãy cô có thấy ngón tay ấy đỏ đâu nhỉ? Chẳng lẽ...
Cô liếc mắt nhìn lên bàn. Một chồng giấy đặt ngay trước bàn của La Đông Phong. Tập giấy còn dày hơn lần trước. Vậy là, cô hiểu rồi. Vì cô ngủ nên La Đông Phong phải viết giúp luôn cho cô 100 tờ kiểm điểm. Viết 100 tờ đã là quá sức rồi, giờ lại phải viết thêm 100 tờ nữa, ai mà chịu nổi.
- Được rồi, giờ lo viết đi! Nhưng trước hết...
La Đông Phong vừa nói vừa đi rót cho cô một cốc nước. Rồi, đưa nó cho cô và thêm một thứ mà cô ghét cay ghét đắng: thuốc.
- Huhu! Không uống thuốc đâu! Thà chết còn hơn là uống thuốc đắng này!
Mắt Tiểu Nguyệt Nhi dàn dụa nước mắt từ lúc nào không biết. Thuốc đắng đến mức ấy sao?
- Đắng cũng phải uống!
Mặt La Đông Phong vẫn tỉnh như bơ. Khuôn mặt lạnh như băng của La Đông Phong khiến Tiểu Nguyệt Nhi sợ chết khiếp. Nó còn làm cô sợ hơn cả thuốc nữa. Thà uống thuốc còn hơn là dùng cả ngày tươi đẹp hôm nay để nghe La Đông Phong ca cả ngày.
Cầm cốc nước và viên thuốc, tay Tiểu Nguyệt Nhi run run, đôi mắt mọng nước, khóc sụt sịt trông đến thương. Thế mà người anh vô tâm kia lại chẳng quan tâm đến chút nào.
Một hơi uống sạch.
- Đắng quá!
Cô trúc một hơi uống sạch nước và thuốc. Một vị đắng không thể đắng hơn được nữa hoà tan trong miệng cô. Sao ma đắng quá vậy!
Uống xong thì bỗng nhiên cô tỉnh táo hẳn ra. Trời đất không quay cuồng như lúc nãy nữa.
- Thế nào? Đỡ hơn chưa?
La Đông Phong quay lại ngồi vào bàn. Vừa viết vừa hỏi.
- Đỡ hơn nhiều rồi.
Tiểu Nguyệt Nhi cười tít mắt. Cô cứ ngỡ La Đông Phong đang quan tâm đến cô. Thế nhưng, sự thật thì thật phũ phàng:
La Đông Phong ném cho Tiểu Nguyệt Nhi một tập giấy kiểm điểm. Hoá ra cậu ta không phải lo cho Tiểu Nguyệt Nhi mà là hỏi thăm sức khoẻ để cậu trả hết nợ cho Tiểu Nguyệt Nhi. Hừ! Người đâu mà vô tâm thế!
Nhìn một tập giấy kiểm điểm hiện ra trước mắt. Đầu óc Tiểu Nguyệt Nhi quay cuồng. Toàn giấy là giấy! Sao nhiều giấy thế này?
- Nè! Đừng có giả vờ! Lo viết đi!- Hì! Bị phát hiện rồi!
Ái chà! Tiểu Nguyệt Nhi đóng cũng giỏi đó chứ. Thật đáng để ghi danh vào lịch sử Gunies. Nghe La Đông Phong nói thế khiến cô mất hết cả hứng. Cầm chiếc bút trên tay, cô thở dài ngao ngán:
- Anh đã viết được một nửa rồi thì viết giúp em luôn đi! Cầu xin anh đấy!
Tiểu Nguyệt Nhi chắp hai tay lại cầu xin La Đông Phong. Một khuôn mặt dễ thương thế kia, ai mà chịu nổi.
- Không! Lo viết đi!
Hoá ra vẫn có người không bị chiêu mỹ nhân kế này hành hạ. Đó là La Đông Phong. Nhìn khuôn mặt đáng thương này của Tiểu Nguyệt Nhi mà mặt La Đông Phong vẫn tỉnh bơ như không vậy. Nếu là những đứa con trai khác chắc chắn họ đã bị đổ rạp rồi. Thế mà cậu ta...
Tiểu Nguyệt Nhi ỉu xìu cầm cây bút lên. Ngao ngán thở dài rồi viết từ từ.
- Tập trung viết đi! Lát nữa cho kem.
- Thật không?
La Đông Phong bất ngờ thốt ra một câu khiến Tiểu Nguyệt Nhi không thể tin vào tai mình. Mời ăn kem! Đây có đúng là La Đông Phong không dzậy. Bình thường cậu kẹt tiền lắm mà! Đến 1 xu cũng không cho. Món kem mát lạnh ập đến ngay trong đầu Tiểu Nguyệt Nhi. Một tâm hồn ăn uống chẳng ai bằng. Vị đắng của thuốc bỗng nhiên bay đi hết, thay vào đó là một vị ngòn ngọt và mát lạnh của cây kem.
- Được! Thế em sẽ ăn kem socola, vani, dâu,...
Nghe Tiểu Nguyệt Nhi nói mà La Đông Phong ngã sóng soài.
- Ăn thế để nhà tôi phá sản à!
Nghe La Đông Phong nói, Tiểu Nguyệt Nhi ỉu xìu. Tưởng quý hóa lắm cơ. Ai ngờ chỉ cho mỗi một cây kem. Dù thế nào thì cậu vẫn là một người kẹt tiền. Nhà giàu thế mà vẫn kẹt tiền. Chẳng ai khác ngoài La Đông Phong.
--------------------------------------
Buổi trưa, tiếng trống trường vang lên. Tan học rồi.
Giờ hai người này mới viết xong bản kiểm điểm. Viết 100 tờ đúng là một cực hình mà. Tay của hai người như mất hết cảm giác luôn vậy. Thế mà Tiểu Nguyệt Nhi vẫn vui vẻ được. Vui vẻ được là nhờ cây kem.
Viết đã mỏi lưng rồi, giờ lại phải vác thêm chiếc cặp trên vai. Đúng là một ngày tồi tệ mà. Cũng may là cả hai người có mang theo ván trượt và patin nên đỡ hơn phần nào.
Ván trượt của La Đông Phong có thể gấp lại được nên có thể đặt vừa vặn trong cặp. Còn giày patin của Tiểu Nguyệt Nhi thì chỉ cần để trong tủ đựng đồ là ok.
Trên đường, từ đâu xuất hiện hai người rất chi là kỳ cục. Một người thì vừa trượt patin và nhảy tưng tưng như con choi choi, tay thì cầm cây kem ốc quế, vừa đi vừa ăn. Một người thì lướt ván trượt chậm rề rề như sên, giống hệt như một người không có sức sống, trên tay còn cầm những đồng xu lẻ, mắt ánh lên vẻ tiếc nuối.
Gần tới nhà La Đông Phong. Cậu bắt gặp ngay hai bóng người quen thuộc. Một người đàn ông cao to, lộ vẻ mặt nghiêm nghị. Còn người kia thì thấp hơn người này một chút. Rõ ràng đó là một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp. Mặc một bộ đầm dài màu đỏ đứng bên người đàn ông kia. Hai bóng người cực kỳ quen thuộc. Hình ảnh hai người kia từ từ xuất hiện trong đầu La Đông Phong. Đó...Đó là...
-Bố!
La Đông Phong hét lên. Hóa ra người đàn ông đó là bố của La Đông Phong. Vậy, người phụ nữ đó là...
- Mẹ! Mẹ về nước lúc nào vậy?
Biết ngay là mẹ của La Đông Phong mà. Cô đẹp như tiên giáng trần vậy. Đến cả Tiểu Nguyệt Nhi cũng phải tròn xoe mắt, khen không tiếc lời. Không ngờ một người đàn ông lạnh lùng, đam mê công việc như La Mộ Ngôn - bố của La Đông Phong cũng tìm được một người phụ nữ xinh đẹp và tuyệt vời đến thế. Xem ra, mắt ông cũng không phải dạng vừa. Cô đi L.A từ rất lâu rồi, từ khi La Đông Phong vừa mới ra đời cơ. Chỉ vì căn bệnh viêm phổi quái ác của bà mà bà phải rời xa đứa con trai thân yêu mà mình vừa sinh ra. Nhưng không hẳn là cô bỏ rơi cậu con trai của cô. Ngày nào hai mẹ con chẳng mail cho nhau. Có khi lên đến 10 mail mỗi ngày
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hai người. La Đông Phong bắt đầu cảm thấy lo lắng. cả Tiểu Nguyệt Nhi cũng thấy có chuyện gì đó không ổn.
- La Đông Phong. Ta muốn hỏi một câu. Nếu bố mẹ li dị thì con sẽ đi theo ai?
- Hả?
Một câu hỏi như sét đánh xẹt ngang qua tai của La Đông Phong.
Cặm cụi...Cặm cụi...
La Đông Phong bận tối tăm mặt mũi, vùi đầu vào một tập giấy kiểm điểm. Sao cậu lại xui đến mức này cơ chứ! Chẳng lẽ cậu sinh ra đúng ngày hắc đạo sao trời?
- A! Mỏi quá! Sao cô Tiền Phương vẫn chưa về cơ chứ?
La Đông Phong uể oải tựa vào ghế, hai tay thả lỏng, rũ xuống. Ngón tay cậu như mất hết cảm giác vì viết quá lâu. 15 phút trôi qua đối với cậu như vừa trải quả cả một thế kỷ. Chỉ mới viết xong 26 tờ, khi nào cậu mới được nghỉ đây?
Đang bận bịu thế kia thì vẫn có người ngủ say được. Tiểu Nguyệt Nhi ngủ vẫn chưa dậy nữa. Con sâu ngủ này còn tính ngủ đến bao giờ đây? Có mau mau dậy lấy hết cục nợ của ta đây không thì bảo?
- Ưm!
Tiểu Nguyệt Nhi bỗng nhiên ngóc đầu dậy. Mẹ ơi! La Đông Phong và Tiểu Nguyệt Nhi có thần giao cách cảm hả trời? Vừa bắt Tiểu Nguyệt Nhi dậy là nó dậy liền. Đến cả La Đông Phong cũng không khỏi ngạc nhiên mà ngã khỏi ghế, ngã xuống đất nghe cái rầm .
Tiểu Nguyệt Nhi dụi dụi đôi mắt vẫn chưa mở hết. Nhìn La Đông Phong đang ngồi ôm mông trên sàn nhà, nở một nụ cười nhạt. Gì đây? Đang tính chế giễu cậu đấy à?
- Anh đang làm gì vậy?
Nhìn những ngón tay tấy đỏ của La Đông Phong, nụ cười trên môi của Tiểu Nguyệt Nhi tắt lịm. Lúc nãy cô có thấy ngón tay ấy đỏ đâu nhỉ? Chẳng lẽ...
Cô liếc mắt nhìn lên bàn. Một chồng giấy đặt ngay trước bàn của La Đông Phong. Tập giấy còn dày hơn lần trước. Vậy là, cô hiểu rồi. Vì cô ngủ nên La Đông Phong phải viết giúp luôn cho cô 100 tờ kiểm điểm. Viết 100 tờ đã là quá sức rồi, giờ lại phải viết thêm 100 tờ nữa, ai mà chịu nổi.
- Được rồi, giờ lo viết đi! Nhưng trước hết...
La Đông Phong vừa nói vừa đi rót cho cô một cốc nước. Rồi, đưa nó cho cô và thêm một thứ mà cô ghét cay ghét đắng: thuốc.
- Huhu! Không uống thuốc đâu! Thà chết còn hơn là uống thuốc đắng này!
Mắt Tiểu Nguyệt Nhi dàn dụa nước mắt từ lúc nào không biết. Thuốc đắng đến mức ấy sao?
- Đắng cũng phải uống!
Mặt La Đông Phong vẫn tỉnh như bơ. Khuôn mặt lạnh như băng của La Đông Phong khiến Tiểu Nguyệt Nhi sợ chết khiếp. Nó còn làm cô sợ hơn cả thuốc nữa. Thà uống thuốc còn hơn là dùng cả ngày tươi đẹp hôm nay để nghe La Đông Phong ca cả ngày.
Cầm cốc nước và viên thuốc, tay Tiểu Nguyệt Nhi run run, đôi mắt mọng nước, khóc sụt sịt trông đến thương. Thế mà người anh vô tâm kia lại chẳng quan tâm đến chút nào.
Một hơi uống sạch.
- Đắng quá!
Cô trúc một hơi uống sạch nước và thuốc. Một vị đắng không thể đắng hơn được nữa hoà tan trong miệng cô. Sao ma đắng quá vậy!
Uống xong thì bỗng nhiên cô tỉnh táo hẳn ra. Trời đất không quay cuồng như lúc nãy nữa.
- Thế nào? Đỡ hơn chưa?
La Đông Phong quay lại ngồi vào bàn. Vừa viết vừa hỏi.
- Đỡ hơn nhiều rồi.
Tiểu Nguyệt Nhi cười tít mắt. Cô cứ ngỡ La Đông Phong đang quan tâm đến cô. Thế nhưng, sự thật thì thật phũ phàng:
La Đông Phong ném cho Tiểu Nguyệt Nhi một tập giấy kiểm điểm. Hoá ra cậu ta không phải lo cho Tiểu Nguyệt Nhi mà là hỏi thăm sức khoẻ để cậu trả hết nợ cho Tiểu Nguyệt Nhi. Hừ! Người đâu mà vô tâm thế!
Nhìn một tập giấy kiểm điểm hiện ra trước mắt. Đầu óc Tiểu Nguyệt Nhi quay cuồng. Toàn giấy là giấy! Sao nhiều giấy thế này?
- Nè! Đừng có giả vờ! Lo viết đi!- Hì! Bị phát hiện rồi!
Ái chà! Tiểu Nguyệt Nhi đóng cũng giỏi đó chứ. Thật đáng để ghi danh vào lịch sử Gunies. Nghe La Đông Phong nói thế khiến cô mất hết cả hứng. Cầm chiếc bút trên tay, cô thở dài ngao ngán:
- Anh đã viết được một nửa rồi thì viết giúp em luôn đi! Cầu xin anh đấy!
Tiểu Nguyệt Nhi chắp hai tay lại cầu xin La Đông Phong. Một khuôn mặt dễ thương thế kia, ai mà chịu nổi.
- Không! Lo viết đi!
Hoá ra vẫn có người không bị chiêu mỹ nhân kế này hành hạ. Đó là La Đông Phong. Nhìn khuôn mặt đáng thương này của Tiểu Nguyệt Nhi mà mặt La Đông Phong vẫn tỉnh bơ như không vậy. Nếu là những đứa con trai khác chắc chắn họ đã bị đổ rạp rồi. Thế mà cậu ta...
Tiểu Nguyệt Nhi ỉu xìu cầm cây bút lên. Ngao ngán thở dài rồi viết từ từ.
- Tập trung viết đi! Lát nữa cho kem.
- Thật không?
La Đông Phong bất ngờ thốt ra một câu khiến Tiểu Nguyệt Nhi không thể tin vào tai mình. Mời ăn kem! Đây có đúng là La Đông Phong không dzậy. Bình thường cậu kẹt tiền lắm mà! Đến 1 xu cũng không cho. Món kem mát lạnh ập đến ngay trong đầu Tiểu Nguyệt Nhi. Một tâm hồn ăn uống chẳng ai bằng. Vị đắng của thuốc bỗng nhiên bay đi hết, thay vào đó là một vị ngòn ngọt và mát lạnh của cây kem.
- Được! Thế em sẽ ăn kem socola, vani, dâu,...
Nghe Tiểu Nguyệt Nhi nói mà La Đông Phong ngã sóng soài.
- Ăn thế để nhà tôi phá sản à!
Nghe La Đông Phong nói, Tiểu Nguyệt Nhi ỉu xìu. Tưởng quý hóa lắm cơ. Ai ngờ chỉ cho mỗi một cây kem. Dù thế nào thì cậu vẫn là một người kẹt tiền. Nhà giàu thế mà vẫn kẹt tiền. Chẳng ai khác ngoài La Đông Phong.
--------------------------------------
Buổi trưa, tiếng trống trường vang lên. Tan học rồi.
Giờ hai người này mới viết xong bản kiểm điểm. Viết 100 tờ đúng là một cực hình mà. Tay của hai người như mất hết cảm giác luôn vậy. Thế mà Tiểu Nguyệt Nhi vẫn vui vẻ được. Vui vẻ được là nhờ cây kem.
Viết đã mỏi lưng rồi, giờ lại phải vác thêm chiếc cặp trên vai. Đúng là một ngày tồi tệ mà. Cũng may là cả hai người có mang theo ván trượt và patin nên đỡ hơn phần nào.
Ván trượt của La Đông Phong có thể gấp lại được nên có thể đặt vừa vặn trong cặp. Còn giày patin của Tiểu Nguyệt Nhi thì chỉ cần để trong tủ đựng đồ là ok.
Trên đường, từ đâu xuất hiện hai người rất chi là kỳ cục. Một người thì vừa trượt patin và nhảy tưng tưng như con choi choi, tay thì cầm cây kem ốc quế, vừa đi vừa ăn. Một người thì lướt ván trượt chậm rề rề như sên, giống hệt như một người không có sức sống, trên tay còn cầm những đồng xu lẻ, mắt ánh lên vẻ tiếc nuối.
Gần tới nhà La Đông Phong. Cậu bắt gặp ngay hai bóng người quen thuộc. Một người đàn ông cao to, lộ vẻ mặt nghiêm nghị. Còn người kia thì thấp hơn người này một chút. Rõ ràng đó là một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp. Mặc một bộ đầm dài màu đỏ đứng bên người đàn ông kia. Hai bóng người cực kỳ quen thuộc. Hình ảnh hai người kia từ từ xuất hiện trong đầu La Đông Phong. Đó...Đó là...
-Bố!
La Đông Phong hét lên. Hóa ra người đàn ông đó là bố của La Đông Phong. Vậy, người phụ nữ đó là...
- Mẹ! Mẹ về nước lúc nào vậy?
Biết ngay là mẹ của La Đông Phong mà. Cô đẹp như tiên giáng trần vậy. Đến cả Tiểu Nguyệt Nhi cũng phải tròn xoe mắt, khen không tiếc lời. Không ngờ một người đàn ông lạnh lùng, đam mê công việc như La Mộ Ngôn - bố của La Đông Phong cũng tìm được một người phụ nữ xinh đẹp và tuyệt vời đến thế. Xem ra, mắt ông cũng không phải dạng vừa. Cô đi L.A từ rất lâu rồi, từ khi La Đông Phong vừa mới ra đời cơ. Chỉ vì căn bệnh viêm phổi quái ác của bà mà bà phải rời xa đứa con trai thân yêu mà mình vừa sinh ra. Nhưng không hẳn là cô bỏ rơi cậu con trai của cô. Ngày nào hai mẹ con chẳng mail cho nhau. Có khi lên đến 10 mail mỗi ngày
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hai người. La Đông Phong bắt đầu cảm thấy lo lắng. cả Tiểu Nguyệt Nhi cũng thấy có chuyện gì đó không ổn.
- La Đông Phong. Ta muốn hỏi một câu. Nếu bố mẹ li dị thì con sẽ đi theo ai?
- Hả?
Một câu hỏi như sét đánh xẹt ngang qua tai của La Đông Phong.
/25
|