La Đông đi về phòng. Chỉ về phòng thôi mà không khí tỏa ra hai bên người cậu lạnh lẽo dễ sợ. Lục Vũ Bình đi phía sau cũng sợ tím tái cả mặt. Chưa bao giờ Vũ Bình thấy La Đông Phong có khuôn mặt hậm hực thế này bao giờ, bình thường chỉ thấy La Đông Phong nhoẻn miệng cười cả ngày mà không biết mỏi. Chỉ một nụ cười ấy mà đã đốn tim biết bao nhiêu cô gái. Thế mà lúc nào cậu cũng làm họ khóc, đơn giản là vì trái tim của cậu chẳng biết gì là rung động.
Về phòng, cậu nằm vật ra giường. La Đông Phong mà thế này sao? Mặt trời mọc ở hướng Tây mất rồi!
- Cậu chủ! Cậu không sao chứ!
Lục Vũ Bình lo lắng hỏi. La Đông Phong lạ lạ sao ấy. Mấy poster thần tượng của La Đông Phong, thứ mà cậu chưa cho ai động vào, thứ mà đến cả hạt bụi cậu cũng không cho bám vào, thế mà bây giờ, mấy cái poster đó cư nhiên lại trở thành ga trải giường, tan thành mây khói dưới tay của La Đông Phong.
Bỗng nhiên màn hình Ipad trên tay Lục Vũ Bình phát sáng. Cậu có một tin nhắn.
- Là của La chủ tịch.
Mắt Lục Vũ Bình tròn như mắt cá vàng. Đây là lần đầu tiên La chủ tịch gửi thư cho Lục Vũ Bình.
- Bố tôi sao? Ông ấy nói gì?
Nghe Lục Vũ Bình nói bố cậu gửi thư thì ngồi bật dậy. Nhưng rồi lại nằm xuống, ánh mắt nảy lửa, đến cả Lục Vũ Bình cũng sợ sởn da ốc.
Trong tin nhắn, chủ tịch chỉ viết mỗi một câu cộc lốc: Hàng sắp đến là có ý gì?
Đang định hỏi La Đông Phong xem cậu có hiểu tin nhắn này không thì mắt Lục Vũ Bình căng tròn lên, hóa ra lúc nãy không phải cậu ta nằm xuống vì còn giận bố, đơn giản là vì cậu ta đang...hack ipad của Lục Vũ Bình chỉ để xem bố cậu gửi gì.
- Anh Phong!Một câu hét làm rung chuyển trời đất. Lục Vũ Bình cũng gớm ghê, hét to như sấm vậy. Xem ra Lục Vũ Bình đang tức lắm, đây là lần thứ n+1 La Đông Phong hack máy của cậu. Không nổi giận chắc chắn không phải Lục Vũ Bình.
La Đông Phong bịt tai lại rồi mà vẫn nghe tiếng hét lên đến 1000Hz, chắc cậu thủng màng nhĩ luôn rồi.
Tiếng cửa mở ra. Một cô hầu gái bước vào, trên tay còn cầm một hộp gì đó đưa cho Lục Vũ Bình, cô ấy không đưa cho La Đông Phong đơn giản là vì cô ấy cũng là một trong nhưng cô gái bị La Đông Phong bỏ, không phải bỏ mà là do họ chẳng thấy gì về việc La Đông Phong thích họ nên họ nghỉ nốt, thế nên bây giờ, cô hầu nữ ấy ghét La Đông Phong đến tận tủy( tự mình bỏ mà còn...)
- Chắc là đồ chủ tịch nói.
Lục Vũ Bình vừa đoán già, đoán non vừa mở chiếc hộp. Một chiếc vòng cổ, cũng không hẳn là vòng cổ. Đó là một chiếc vòng ôm sát cổ, trên đó còn có nút bấm. Nếu như Lục Vũ Bình nhớ không lầm thì đây là sản phẩm mới của tập đoàn Lâm Tĩnh.
- Cái này để làm gì nhỉ?
Lục Vũ Bình vừa nói vừa tìm sách hưỡng dẫn. Còn La Đông Phong thì chẳng đợi Lục Vũ Bình tìm sách, cậu đeo chiếc vòng vào luôn rồi bấm cái nút đỏ ở giữa.
- Anh Phong! Mặt anh...!
Lục Vũ Bình nhìn La Đông Phong, mắt tròn nhưa con cá vàng, lại còn suýt chút nữa thì rớt cằm. Trước mặt cậu, La Đômg Phong biến đâu mất, thy vào đó là một người khác. Nhưng từ bộ quần áo đến vóc dáng, nhìn thế nào thì cũng là La Đông Phong.
La Đông Phong nhìn thấy bộ mặt khó hiểu của Lục Vũ Bình, La Đông Phong nghi lắm, đặt một dấu hỏi to tướng trước mặt. Đến khi nhìn vào gương thì...
- Á! Mặt của tôi! - Một tiếng hét to tướng vang lên. Chắc mọi người hiểu vì sao rồi nhỉ.
Về phòng, cậu nằm vật ra giường. La Đông Phong mà thế này sao? Mặt trời mọc ở hướng Tây mất rồi!
- Cậu chủ! Cậu không sao chứ!
Lục Vũ Bình lo lắng hỏi. La Đông Phong lạ lạ sao ấy. Mấy poster thần tượng của La Đông Phong, thứ mà cậu chưa cho ai động vào, thứ mà đến cả hạt bụi cậu cũng không cho bám vào, thế mà bây giờ, mấy cái poster đó cư nhiên lại trở thành ga trải giường, tan thành mây khói dưới tay của La Đông Phong.
Bỗng nhiên màn hình Ipad trên tay Lục Vũ Bình phát sáng. Cậu có một tin nhắn.
- Là của La chủ tịch.
Mắt Lục Vũ Bình tròn như mắt cá vàng. Đây là lần đầu tiên La chủ tịch gửi thư cho Lục Vũ Bình.
- Bố tôi sao? Ông ấy nói gì?
Nghe Lục Vũ Bình nói bố cậu gửi thư thì ngồi bật dậy. Nhưng rồi lại nằm xuống, ánh mắt nảy lửa, đến cả Lục Vũ Bình cũng sợ sởn da ốc.
Trong tin nhắn, chủ tịch chỉ viết mỗi một câu cộc lốc: Hàng sắp đến là có ý gì?
Đang định hỏi La Đông Phong xem cậu có hiểu tin nhắn này không thì mắt Lục Vũ Bình căng tròn lên, hóa ra lúc nãy không phải cậu ta nằm xuống vì còn giận bố, đơn giản là vì cậu ta đang...hack ipad của Lục Vũ Bình chỉ để xem bố cậu gửi gì.
- Anh Phong!Một câu hét làm rung chuyển trời đất. Lục Vũ Bình cũng gớm ghê, hét to như sấm vậy. Xem ra Lục Vũ Bình đang tức lắm, đây là lần thứ n+1 La Đông Phong hack máy của cậu. Không nổi giận chắc chắn không phải Lục Vũ Bình.
La Đông Phong bịt tai lại rồi mà vẫn nghe tiếng hét lên đến 1000Hz, chắc cậu thủng màng nhĩ luôn rồi.
Tiếng cửa mở ra. Một cô hầu gái bước vào, trên tay còn cầm một hộp gì đó đưa cho Lục Vũ Bình, cô ấy không đưa cho La Đông Phong đơn giản là vì cô ấy cũng là một trong nhưng cô gái bị La Đông Phong bỏ, không phải bỏ mà là do họ chẳng thấy gì về việc La Đông Phong thích họ nên họ nghỉ nốt, thế nên bây giờ, cô hầu nữ ấy ghét La Đông Phong đến tận tủy( tự mình bỏ mà còn...)
- Chắc là đồ chủ tịch nói.
Lục Vũ Bình vừa đoán già, đoán non vừa mở chiếc hộp. Một chiếc vòng cổ, cũng không hẳn là vòng cổ. Đó là một chiếc vòng ôm sát cổ, trên đó còn có nút bấm. Nếu như Lục Vũ Bình nhớ không lầm thì đây là sản phẩm mới của tập đoàn Lâm Tĩnh.
- Cái này để làm gì nhỉ?
Lục Vũ Bình vừa nói vừa tìm sách hưỡng dẫn. Còn La Đông Phong thì chẳng đợi Lục Vũ Bình tìm sách, cậu đeo chiếc vòng vào luôn rồi bấm cái nút đỏ ở giữa.
- Anh Phong! Mặt anh...!
Lục Vũ Bình nhìn La Đông Phong, mắt tròn nhưa con cá vàng, lại còn suýt chút nữa thì rớt cằm. Trước mặt cậu, La Đômg Phong biến đâu mất, thy vào đó là một người khác. Nhưng từ bộ quần áo đến vóc dáng, nhìn thế nào thì cũng là La Đông Phong.
La Đông Phong nhìn thấy bộ mặt khó hiểu của Lục Vũ Bình, La Đông Phong nghi lắm, đặt một dấu hỏi to tướng trước mặt. Đến khi nhìn vào gương thì...
- Á! Mặt của tôi! - Một tiếng hét to tướng vang lên. Chắc mọi người hiểu vì sao rồi nhỉ.
/25
|