Lục Vũ Bình không dám nhìn mặt anh, quay lưng đi chỗ khác. Em vô tội mà.
Còn Là Đông Phong, biết mình không còn tia hi vọng nào nữa, đành phải dùng cái trò lí sự cùn giải vây:
- Tôi...đây là công viên, đâu phải của mình cô đâu. Tôi đến đây đi chơi, lẽ nào không được?
Tiểu Nguyệt Nhi chống hông khó hiểu:
- Tôi chỉ hỏi thế thôi mà! Sao anh trông bực mình thế?
- Chỉ hỏi thế thôi mà? - Cậu nhắc lại lời Tiểu Nguyệt Nhi nói, - Thế mà mặt cô nhìn như quỷ sa tăng ấy!
Tiểu Nguyệt Nhi hờn dỗi bỏ mặc cậu, đi vào trong luôn.
Thấy cô đi rồi, Là Đông Phong mới kịp thở dài một hơi. Thoát chết một kiếp nạn, cái miệng này nhiều lúc cũng có lợi thật.
Cậu liếc xéo Lục Vũ Bình:
- Em được lắm! Còn quay lưng lại với anh?
- Trông chị ấy đáng sợ như thế, ai mà dám nói lại cơ chứ! - Bình thường Tiểu Nguyệt Nhi đối với cậu nhẹ nhàng lắm nhưng cũng không thể cứ dịu dàng mãi thế được.
- Chắc cô ấy chưa thấy gì đâu ha!
- Chắc vậy!
Cậu trốn sau một gốc cây, chỗ này tuy hơi lộ liễu nhưng lại không có nhiều người chú ý lắm nên cậu đành thay mặt giữa thanh thiên bạch nhật thế này.
Đổi mặt thành Thạch Sơn, cậu mới nghĩ ra cái gì đó:
- Vũ Bình, anh với Tiểu Nguyệt Nhi dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ. Sao anh không tới nhà cô ấy hỏi thẳng về chiếc USB luôn nhỉ!?
Nghe cậu hỏi thế, Lục Vũ Bình suýt chút nữa thì ngã ngửa. Bộ cậu vẫn chưa nghe hết những gì bố cậu đã nói sao!?
- Anh! Anh có bị ngốc không? - Lục Vũ Bình hỏi một câu khiến cậu suýt chút nữa thì tức nghẹn, - Chủ tịch nói anh phải lấy được USB mà không được để bên ấy biết là chúng ta lấy. Thế nên anh mới phải cải trang.
- Được rồi! Được rồi! Ông cụ non! - Cậu thở dài đi ra.
Cậu lén nhìn vào bên trong công viên, cô ấy đã đứng ở nơi hẹn rồi. Cậu bỗng nhiên thấy áp lực ghê gớm.
Vũ Bình à! Phù hộ cho anh!
Cậu lấy hết dũng khí bước vào. Mà vừa đặt chân vào công viên, Tiểu Nguyệt Nhi đã trông thấy cậu luôn rồi.
- Thạch Sơn! Em ở đây!
Xem kìa! Anh - em tình tứ chưa kìa! Thế mà với cậu thì tôi - anh nghe lạnh lùng lắm luôn. Đúng là đồ đáng ghét.
Cậu giơ tay lên chào cô rồi bước nhanh tới chỗ cô nàng.
- Em xin lỗi vì đã hẹn anh đường đột thế này! Em gặp anh cũng chỉ là để muốn cảm ơn anh chuyện đã cứu em ở cửa hàng. Hơn nữa, em nghe nói anh là bạn của La Đông Phong?
Gọi tên cậu một cách trống không thế sao!?
- À, ừ. Đúng vậy. - Cậu mặt ngoài thì vui vẻ trả lời, bên trong thì tức đến lộn ruột.
- Tuyệt quá! Thế thì chúng ta có thể sẽ được gặp nhau nhiều rồi! Nhưng mà...hình như bộ đồ này lúc nãy La Đông Phong mặc mà?
Thôi chết! Quên mất chuyện này rồi. Cô nàng này thế mà nhớ dai kinh. Phen này nguy rồi!
Cậu cố liếc nhìn ra ngoài. Lục Vũ Bình đứng rón rén ở cửa nhìn cậu thấp thỏm.
Cố mà nghĩ kế thoát thân đi, còn nhìn em làm gì!?
Lại dám phản bội cậu! Những lúc tình thế nước sôi lửa bỏng như thế này, tại sao lại không phát huy cái tính thông mình của chú mày ra chứ!?
- À... - Cậu ậm ừ một hồi lâu rồi mới nghĩ ra câu nói dối theo cậu là hợp lý nhất, - Anh và La Đông Phong là bạn bè mà, nên cũng nhiều lúc đi mua đồ đôi lắm!
Nghe thế, Lục Vũ Bình mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cậu thế mà lại xử lý mọi chuyện đơn giản mà lại hiệu quả như thế?
- Ra là thế! - Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu tin ngay mà không hề nghi ngờ.
Đấy, với Thạch Sơn thì ngọt ngào nhẹ nhàng lại dễ tin người thế đấy, mà với cậu thì lúc nào cũng như sư tử Hà Đông, Tiểu Phương đứng thứ nhất thì chắc Tiểu Nguyệt Nhi đứng thứ hai rồi. Đúng là không công bằng mà!
Còn Là Đông Phong, biết mình không còn tia hi vọng nào nữa, đành phải dùng cái trò lí sự cùn giải vây:
- Tôi...đây là công viên, đâu phải của mình cô đâu. Tôi đến đây đi chơi, lẽ nào không được?
Tiểu Nguyệt Nhi chống hông khó hiểu:
- Tôi chỉ hỏi thế thôi mà! Sao anh trông bực mình thế?
- Chỉ hỏi thế thôi mà? - Cậu nhắc lại lời Tiểu Nguyệt Nhi nói, - Thế mà mặt cô nhìn như quỷ sa tăng ấy!
Tiểu Nguyệt Nhi hờn dỗi bỏ mặc cậu, đi vào trong luôn.
Thấy cô đi rồi, Là Đông Phong mới kịp thở dài một hơi. Thoát chết một kiếp nạn, cái miệng này nhiều lúc cũng có lợi thật.
Cậu liếc xéo Lục Vũ Bình:
- Em được lắm! Còn quay lưng lại với anh?
- Trông chị ấy đáng sợ như thế, ai mà dám nói lại cơ chứ! - Bình thường Tiểu Nguyệt Nhi đối với cậu nhẹ nhàng lắm nhưng cũng không thể cứ dịu dàng mãi thế được.
- Chắc cô ấy chưa thấy gì đâu ha!
- Chắc vậy!
Cậu trốn sau một gốc cây, chỗ này tuy hơi lộ liễu nhưng lại không có nhiều người chú ý lắm nên cậu đành thay mặt giữa thanh thiên bạch nhật thế này.
Đổi mặt thành Thạch Sơn, cậu mới nghĩ ra cái gì đó:
- Vũ Bình, anh với Tiểu Nguyệt Nhi dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ. Sao anh không tới nhà cô ấy hỏi thẳng về chiếc USB luôn nhỉ!?
Nghe cậu hỏi thế, Lục Vũ Bình suýt chút nữa thì ngã ngửa. Bộ cậu vẫn chưa nghe hết những gì bố cậu đã nói sao!?
- Anh! Anh có bị ngốc không? - Lục Vũ Bình hỏi một câu khiến cậu suýt chút nữa thì tức nghẹn, - Chủ tịch nói anh phải lấy được USB mà không được để bên ấy biết là chúng ta lấy. Thế nên anh mới phải cải trang.
- Được rồi! Được rồi! Ông cụ non! - Cậu thở dài đi ra.
Cậu lén nhìn vào bên trong công viên, cô ấy đã đứng ở nơi hẹn rồi. Cậu bỗng nhiên thấy áp lực ghê gớm.
Vũ Bình à! Phù hộ cho anh!
Cậu lấy hết dũng khí bước vào. Mà vừa đặt chân vào công viên, Tiểu Nguyệt Nhi đã trông thấy cậu luôn rồi.
- Thạch Sơn! Em ở đây!
Xem kìa! Anh - em tình tứ chưa kìa! Thế mà với cậu thì tôi - anh nghe lạnh lùng lắm luôn. Đúng là đồ đáng ghét.
Cậu giơ tay lên chào cô rồi bước nhanh tới chỗ cô nàng.
- Em xin lỗi vì đã hẹn anh đường đột thế này! Em gặp anh cũng chỉ là để muốn cảm ơn anh chuyện đã cứu em ở cửa hàng. Hơn nữa, em nghe nói anh là bạn của La Đông Phong?
Gọi tên cậu một cách trống không thế sao!?
- À, ừ. Đúng vậy. - Cậu mặt ngoài thì vui vẻ trả lời, bên trong thì tức đến lộn ruột.
- Tuyệt quá! Thế thì chúng ta có thể sẽ được gặp nhau nhiều rồi! Nhưng mà...hình như bộ đồ này lúc nãy La Đông Phong mặc mà?
Thôi chết! Quên mất chuyện này rồi. Cô nàng này thế mà nhớ dai kinh. Phen này nguy rồi!
Cậu cố liếc nhìn ra ngoài. Lục Vũ Bình đứng rón rén ở cửa nhìn cậu thấp thỏm.
Cố mà nghĩ kế thoát thân đi, còn nhìn em làm gì!?
Lại dám phản bội cậu! Những lúc tình thế nước sôi lửa bỏng như thế này, tại sao lại không phát huy cái tính thông mình của chú mày ra chứ!?
- À... - Cậu ậm ừ một hồi lâu rồi mới nghĩ ra câu nói dối theo cậu là hợp lý nhất, - Anh và La Đông Phong là bạn bè mà, nên cũng nhiều lúc đi mua đồ đôi lắm!
Nghe thế, Lục Vũ Bình mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cậu thế mà lại xử lý mọi chuyện đơn giản mà lại hiệu quả như thế?
- Ra là thế! - Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu tin ngay mà không hề nghi ngờ.
Đấy, với Thạch Sơn thì ngọt ngào nhẹ nhàng lại dễ tin người thế đấy, mà với cậu thì lúc nào cũng như sư tử Hà Đông, Tiểu Phương đứng thứ nhất thì chắc Tiểu Nguyệt Nhi đứng thứ hai rồi. Đúng là không công bằng mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/25
|