Một tiếng sét xẹt ngang qua tai của Tiểu Nguyệt Nhi. Sao người mà bọn chúng muốn gặp lại là cô chứ. Chưa hết bàng hoàng thì lại một tiếng súng vang lên một lần nữa:
- Có ra đây nhanh không thì bảo?
Bọn kia thúc dục mãi không thôi. Hình như chúng đang vội. Thế là Tiểu Nguyệt Nhi đứng dậy. Cô ấy can đảm ghê! Tay cô siết chặt, hơi run. Xem chừng cô vẫn sợ lắm, chỉ là không muốn những người khác bị liên luỵ nên cô mới gan đến như vậy.
Cô đứng dậy, mắt nhìn thẳng vào họng súng đang chĩa thẳng vào cô.
- Thì ra vị tiểu thư đây là Lâm Tư Nguyệt. Xin thất lễ rồi!
Hả! Sao thay đổi 180 độ luôn vậy. Lúc nãy còn hung hăng thế cơ mà, thế mà bây giờ lại ngoan dễ sợ. Biết cúi đầu trước chị đại này nữa cơ đấy.
- Cảm phiền tiểu thư cho phép chúng tôi to gan. Xin tiểu thư nhường lại USB cho cậu chủ của chúng tôi.
Ba tên kia bỗng nhiền quỳ hết xuống. Cái gì đây? USB là sao? Sao cô chẳng hiểu gì hết thế này?
- USB nào chứ!
- Thì là cái USB đó đó!
Trời! Nói thế thì ai hiểu được. Rốt cuộc là USB nào.
Chờ mãi không phải cách hay, thế là chúng lại đứng dậy, hung hăng như trước. Lại chĩa họng súng về phía cô.
Còn La Đông Phong lúc đó thì biến đâu mất tăm. Cậu bị Lục Vũ Bình kéo vào phòng thay đồ nam. Vì mọi người đều bị bắt ở ngoài kia nên bên trong phòng thay đồ không có lấy một bóng người.
- Anh mau cứu chị ấy đi!
Lục Vũ Bình nói rồi lấy ra trong ba lô chiếc vòng cổ. Lại phải sử dụng nó sao? Tại sao phải dùng. Cứu cô ấy thì dùng mặt cậu là được rồi.
- Không được cãi! Đây là thời điểm tốt nhất để tiếp cận chị ấy đó! Nhanh lên!
Sao bỗng nhiên Lục Vũ Bình thành anh cả rồi. Còn biết ra lệnh cho người hơn mình 3 tuổi lận. Vũ Bình còn lấy ra trong ba lô cái gì đó. Là vũ khí tốt nhất mà La Đông Phong cần bây giờ.
--------------------------------
5 phút lặng ngắt như tờ. Ôi! Chỉ là 5 phút thôi mà! Sao trôi lâu thế. Bọn chúng không thế chờ được nữa. Tiến lại gần phía cô, còn cô thì lại càng lùi về phía sau. Bỗng nhiên, cô đụng phải ai đó. Cô quay lại thì...
-Tiểu thư yên tâm. Tôi sẽ bảo vệ cô. Một người cao lớn, dáng người hơi giống La Đông Phong( thì là Đông Phong mà) cầm lấy tay của Tiểu Nguyệt Nhi. Sao bỗng nhiên cô lại thấy một cảm giác khác lạ.
Người ấy(La Đông Phong) tiến về phía bọn chúng. Một khuôn mặt lạnh lẽo, hắc ám bao trùm lấy người của người ấy ( La Đông Phong) khiến bọn chúng từ tiến trở về lùi.
- Nào! Ba anh bạn. Cùng chơi ha!
Nói rồi, người ấy( La Đông Phong) lấy ra một khẩu súng giống hệt bọn họ. Đây có phải là miền viễn tây đâu chứ! Sao lại có cảnh đấu súng thế này!
- Bắn nó đi anh em!
Bắn...Bắn... Tụi nó điên thật rồi!
Nhưng...người ấy đâu rồi?
- Còn tèm lắm anh bạn!
Người ấy xuất hiện thù lù phía sau tên cầm đầu. Sao nhanh dữ vậy? Mới có mấy tích tắc mà đã...
- Sao...Sao ngươi...!
Họng súng kè ngay cổ của tên cầm đầu.
- Tốc độ ấy hả! Chuyện bình thường ấy mà!
Nói rồi người ấy thả tên kia xuống. Hắn ho sù sù. Quỳ xuống dưới nền đất. Người ấy là người hay ma vậy! Thoắt ẩn thoắt hiện như chớp ấy! Người ấy đi rồi mà vẫn còn một đám con gái lẽo đẽo đi sau. La Đông Phong ơi! Mày hết thời rồi!
Tiểu Nguyệt Nhi chạy lại gần người ấy. Nở một nụ cười thân thiện. Một nụ cười khiến ai cũng phải mê mẩn.
- Cảm ơn anh nhiều! Có thể cho tôi biết tên của anh không?
Tên sao? La Đông Phong chưa nghĩ đến tình huống này. Thế là cậu bi kẹt rồi. Bây giờ cậu phải làm gì đây! Không thể nói là tên mình được. Vậy thì...
- Cứ gọi tôi là Thạch Sơn. Hẹn lần sau tái ngộ.
Người ấy nói rồi chạy biến. Đúng là nhanh như điện. Tiểu Nguyệt Nhi nhìn theo bóng của người ấy. Vì cô cũng là một chuyên gia tốc độ không tồi nên vẫn nhìn được Thạch Sơn chạy đi. Cô thấy lòng sao hân hoan. Cô vừa được Thạch Sơn cứu một mạng, cô còn chưa đền đáp nữa. Thế mà Thạch Sơn lại đi mất rồi. Cô thấy tiếc đưt ruột. Nhưng rồi cô đổi đề tài nhanh chớp nhoáng, cô nhìn hết đông tây nam bắc. Không thấy La Đông Phong đâu cả, chẳng lẽ cậu ta sợ quá mà bỏ chạy rồi chăng?
Nhưng không phải như vậy, cậu ta vừa cứu ô một mạng. Vì sử dung nhiều tốc lực quá nên khi chạy đến một ngõ nhỏ, nơi hẹn trước với Lục Vũ Bình, cậu thở lên thở xuống như hết hơi. Lục Vũ Bình lo lắm nhưng cũng rất vui vì cậu đã hoàn thành nhiệm vụ: Tiếp cận Tiểu Nguyệt Nhi.
- Có ra đây nhanh không thì bảo?
Bọn kia thúc dục mãi không thôi. Hình như chúng đang vội. Thế là Tiểu Nguyệt Nhi đứng dậy. Cô ấy can đảm ghê! Tay cô siết chặt, hơi run. Xem chừng cô vẫn sợ lắm, chỉ là không muốn những người khác bị liên luỵ nên cô mới gan đến như vậy.
Cô đứng dậy, mắt nhìn thẳng vào họng súng đang chĩa thẳng vào cô.
- Thì ra vị tiểu thư đây là Lâm Tư Nguyệt. Xin thất lễ rồi!
Hả! Sao thay đổi 180 độ luôn vậy. Lúc nãy còn hung hăng thế cơ mà, thế mà bây giờ lại ngoan dễ sợ. Biết cúi đầu trước chị đại này nữa cơ đấy.
- Cảm phiền tiểu thư cho phép chúng tôi to gan. Xin tiểu thư nhường lại USB cho cậu chủ của chúng tôi.
Ba tên kia bỗng nhiền quỳ hết xuống. Cái gì đây? USB là sao? Sao cô chẳng hiểu gì hết thế này?
- USB nào chứ!
- Thì là cái USB đó đó!
Trời! Nói thế thì ai hiểu được. Rốt cuộc là USB nào.
Chờ mãi không phải cách hay, thế là chúng lại đứng dậy, hung hăng như trước. Lại chĩa họng súng về phía cô.
Còn La Đông Phong lúc đó thì biến đâu mất tăm. Cậu bị Lục Vũ Bình kéo vào phòng thay đồ nam. Vì mọi người đều bị bắt ở ngoài kia nên bên trong phòng thay đồ không có lấy một bóng người.
- Anh mau cứu chị ấy đi!
Lục Vũ Bình nói rồi lấy ra trong ba lô chiếc vòng cổ. Lại phải sử dụng nó sao? Tại sao phải dùng. Cứu cô ấy thì dùng mặt cậu là được rồi.
- Không được cãi! Đây là thời điểm tốt nhất để tiếp cận chị ấy đó! Nhanh lên!
Sao bỗng nhiên Lục Vũ Bình thành anh cả rồi. Còn biết ra lệnh cho người hơn mình 3 tuổi lận. Vũ Bình còn lấy ra trong ba lô cái gì đó. Là vũ khí tốt nhất mà La Đông Phong cần bây giờ.
--------------------------------
5 phút lặng ngắt như tờ. Ôi! Chỉ là 5 phút thôi mà! Sao trôi lâu thế. Bọn chúng không thế chờ được nữa. Tiến lại gần phía cô, còn cô thì lại càng lùi về phía sau. Bỗng nhiên, cô đụng phải ai đó. Cô quay lại thì...
-Tiểu thư yên tâm. Tôi sẽ bảo vệ cô. Một người cao lớn, dáng người hơi giống La Đông Phong( thì là Đông Phong mà) cầm lấy tay của Tiểu Nguyệt Nhi. Sao bỗng nhiên cô lại thấy một cảm giác khác lạ.
Người ấy(La Đông Phong) tiến về phía bọn chúng. Một khuôn mặt lạnh lẽo, hắc ám bao trùm lấy người của người ấy ( La Đông Phong) khiến bọn chúng từ tiến trở về lùi.
- Nào! Ba anh bạn. Cùng chơi ha!
Nói rồi, người ấy( La Đông Phong) lấy ra một khẩu súng giống hệt bọn họ. Đây có phải là miền viễn tây đâu chứ! Sao lại có cảnh đấu súng thế này!
- Bắn nó đi anh em!
Bắn...Bắn... Tụi nó điên thật rồi!
Nhưng...người ấy đâu rồi?
- Còn tèm lắm anh bạn!
Người ấy xuất hiện thù lù phía sau tên cầm đầu. Sao nhanh dữ vậy? Mới có mấy tích tắc mà đã...
- Sao...Sao ngươi...!
Họng súng kè ngay cổ của tên cầm đầu.
- Tốc độ ấy hả! Chuyện bình thường ấy mà!
Nói rồi người ấy thả tên kia xuống. Hắn ho sù sù. Quỳ xuống dưới nền đất. Người ấy là người hay ma vậy! Thoắt ẩn thoắt hiện như chớp ấy! Người ấy đi rồi mà vẫn còn một đám con gái lẽo đẽo đi sau. La Đông Phong ơi! Mày hết thời rồi!
Tiểu Nguyệt Nhi chạy lại gần người ấy. Nở một nụ cười thân thiện. Một nụ cười khiến ai cũng phải mê mẩn.
- Cảm ơn anh nhiều! Có thể cho tôi biết tên của anh không?
Tên sao? La Đông Phong chưa nghĩ đến tình huống này. Thế là cậu bi kẹt rồi. Bây giờ cậu phải làm gì đây! Không thể nói là tên mình được. Vậy thì...
- Cứ gọi tôi là Thạch Sơn. Hẹn lần sau tái ngộ.
Người ấy nói rồi chạy biến. Đúng là nhanh như điện. Tiểu Nguyệt Nhi nhìn theo bóng của người ấy. Vì cô cũng là một chuyên gia tốc độ không tồi nên vẫn nhìn được Thạch Sơn chạy đi. Cô thấy lòng sao hân hoan. Cô vừa được Thạch Sơn cứu một mạng, cô còn chưa đền đáp nữa. Thế mà Thạch Sơn lại đi mất rồi. Cô thấy tiếc đưt ruột. Nhưng rồi cô đổi đề tài nhanh chớp nhoáng, cô nhìn hết đông tây nam bắc. Không thấy La Đông Phong đâu cả, chẳng lẽ cậu ta sợ quá mà bỏ chạy rồi chăng?
Nhưng không phải như vậy, cậu ta vừa cứu ô một mạng. Vì sử dung nhiều tốc lực quá nên khi chạy đến một ngõ nhỏ, nơi hẹn trước với Lục Vũ Bình, cậu thở lên thở xuống như hết hơi. Lục Vũ Bình lo lắm nhưng cũng rất vui vì cậu đã hoàn thành nhiệm vụ: Tiếp cận Tiểu Nguyệt Nhi.
/25
|