Editor: Alice
Mạnh Vãn rất thích uống canh cá trích, hôm nay Lục Triều Thanh không mua được cá trích, anh còn đang sợ cô sẽ tức giận, nhưng ngàn vạn lần không ngờ được sau khi anh giải thích về món cá, cô lại nói với anh cô có thai.
Ánh mắt thẫn thờ của anh di chuyển xuống phần bụng bằng phẳng của cô.
Mang thai?
Mặc dù anh không biết sau giai đoạn rèn luyện sẽ là giai đoạn gì, nhưng theo anh, trình tự của mỗi một cặp đôi hẳn là yêu đương, ra mắt gia đình , đính hôn, kết hôn, sau đó mới là kiểm tra sức khoẻ, có con?
Vậy mà giờ anh với cô lại nhảy cóc đốt cháy giai đoạn thế này.
Mạnh Vãn tò mò quan sát phản ứng của Lục Triều Thanh, thế nhưng anh có vẻ như... không có phản ứng.
Cô kiên nhẫn ngồi chờ.
Không biết qua bao lâu, do mấy con cá vược được thay thế cho cá trích đã bán hết trong túi vẫy đuôi phành phạch mấy cái, mới phá vỡ khoảng không im lặng nãy giờ.
Lục Triều Thanh tỉnh táo lại, ánh mắt chuyển lên trên, đối mặt với khuôn mặt trắng nõn của Mạnh Vãn.
Thấy biểu hiện của bạn gái quá đỗi bình tĩnh, Lục Triều Thanh không tránh khỏi nghi ngờ, anh thấp giọng hỏi: "Thật sao?" Cô gạt anh đúng không?
Mạnh Vãn gật đầu: "Hôm nay em dùng đến bảy cái que thử thai, tất cả đều hai vạch."
Lục Triều Thanh biết hai vạch nghĩa là gì, cho nên, Mạnh Vãn thật sự mang thai con của anh.
Lục Triều Thanh lại nhìn bụng cô thêm lần nữa.
Một tên đàn ông lớn đùng như vậy mà chỉ đứng chớp mắt nửa ngày trời, thật đúng là phù hợp với hình tượng người máy mà. Mạnh Vãn đột nhiên cảm thấy buồn cười, cô tiến lên hai bước đẩy anh vào bếp: "Được rồi, anh nấu cơm đi đã, em đói rồi, ăn xong ta bàn lại."
Lục Triều Thanh máy móc bị đẩy vào phòng bếp.
Mạnh Vãn nhìn đồ ăn anh mua về, xào rau không có gì đáng nói, còn cá vược, Mạnh Vãn gọi món: "Em muốn ăn cá hấp."
Lục Triều Thanh ngơ ngác đáp "Được".
Kể từ sau khi anh học nấu ăn, Mạnh Vãn thỉnh thoảng sẽ phụ giúp, có đôi khi lại giao toàn bộ việc cho anh. Tối nay cô cảm thấy có lẽ anh cần yên tĩnh để tiêu hóa tin tức khủng kia nên khẽ khàng đóng cửa lại, ra ghế sô pha ngồi xem ti vi.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước, Lục Triều Thanh bắt đầu nấu cơm.
Mạnh Vãn nhìn màn hình ti vi tinh thể lỏng, trong tâm lại từng chút một chìm xuống đáy. Cô mang thai mà Lục Triều Thanh vẫn còn có tâm tư nấu cơm, vui hay buồn cũng chẳng biểu lộ ra dù chỉ một chút. Hôm nay cô nằm trên giường một ngày trời vẫn không biết phải làm gì với đứa bé ngoài ý muốn này, nhưng biểu hiện quá bình tĩnh của anh khiến cô thất vọng.
Tâm tình không tốt nên dù nam chính trên phim đẹp trai mấy cũng chẳng có hứng thú, Mạnh Vãn nghiêm mặt tắt đi TV đi.
Đúng lúc đó Lục Triều Thanh từ phòng bếp chạy ra, Mạnh Vãn hờ hững nhìn sang liền thấy anh đang lấy tay phải cầm chặt ngón trỏ tay trái, bằng thị lực 2.0 có thể thấy đầu ngón tay anh đầy máu.
"Cắt vào tay?" Mạnh Vãn đứng bật dậy.
Lục Triều Thanh gật đầu.
Mạnh Vãn vội vã chạy tới, thấy vết thương không sâu lắm, cô bảo anh ngồi chờ rồi vào phòng ngủ lấy băng cá nhân.
"Đừng chạy." Lục Triều Thanh ở phía sau nhắc nhở cô, "Cẩn thận ngã."
Nghe được câu này, tất cả những khó chịu tích tụ trong ngực cô đều bay sạch.
Ba phút sau, hai người ngồi đối mặt trên ghế sô pha, Mạnh Vãn cẩn thận dán băng cá nhân cho anh.
"Sao lại bất cẩn như vậy?" Làm xong, cô trừng mắt nhìn anh một cái.
Lục Triều Thanh nhìn ánh mắt linh động của cô, trong đầu giống như không kịp suy nghĩ điều gì, cứ như vậy hỏi: "Mạnh Vãn, em đồng ý gả cho anh không?"
Mạnh Vãn ngây người, sững sờ nhìn anh.
Lục Triều Thanh sau khi nói xong câu này thì lý trí mới trở về chỗ cũ, không còn là giáo sư vật lý vì ngẩn ngơ mà bị cắt trúng tay như vài phút trước.
Anh tự dán lại băng cá nhân, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mạnh Vãn, trịnh trọng nói: "Mạnh Vãn, anh thích em, anh chắc chắn sau này dù có chuyện gì cũng không cãi nhau với em, anh cũng chắc chắn mình có thể trở thành một người chồng tốt, một người cha có trách nhiệm. Vậy nên, gả cho anh được không em?"
Dù không có đứa bé này, Lục Triều Thanh vẫn sẽ cưới Mạnh Vãn, chỉ là anh sẽ đợi đến khi cô sẵn sàng mới cầu hôn. Nhưng bây giờ, anh không có thời gian để chờ đợi nữa, Mạnh Vãn bình tĩnh như vậy, còn nói cái gì ăn cơm xong rồi bàn lại, anh sợ cô sẽ bỏ đứa con này.
Bàn tay Lục Triều Thanh vẫn luôn ấm áp, nhưng lúc này cô cảm thấy tay anh có chút lành lạnh, nắm tay cô rất chặt.
Anh vừa hỏi cô, có đồng ý gả cho anh không.
Tim cô đập như trống dồn, đứa bé tới ngoài ý muốn, bạn trai cầu hôn vội vã, không có hoa hồng, không chọn lựa địa điểm đẹp đẽ lãng mạn, anh ngồi trên sô pha nhà cô, sau khi cô dán băng cá nhân cho anh, cầu hôn cô.
Mạnh Vãn cúi đầu xuống, lòng rối như tơ vò: "Chúng ta mới yêu nhau được ba tháng, có người yêu ba năm cũng chưa kết hôn đâu."
Đây là từ chối sao?
Lục Triều Thanh lập tức phản bác lại : "Sao em lại so sánh với người khác? Người ta yêu ba năm còn chưa kết hôn, chắc chắn còn nhiều mối lo khác, hoặc là công việc chưa ổn định, hoặc là không có xe không có nhà. Chúng ta không giống họ, công việc của chúng ta rất ổn định, tiệm mì của em đang từng bước mở rộng, anh và em cùng có xe, còn nhà, anh có tiền tiền tiết kiệm và có thể đi vay, chỉ cần em nguyện ý, bây giờ chúng ta có thể chọn nhà luôn."
Mạnh Vãn nghe xong, chắc chắn không thể lấy lý do kinh tế ra để hoãn binh rồi.
"Vậy tính cách thì sao?" Mạnh Vãn lại hỏi "Chúng ta còn chưa hiểu hết về nhau."
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Anh tin rằng mình đã hiểu em rồi, còn em đối với anh vẫn chưa hiểu hết sao?"
Mạnh Vãn: ...
Đúng thật, Lục Triều Thanh còn có điều gì cô chưa biết sao? Gia đình anh, cha mẹ đều là giáo sư khoa học. Dựa theo ký ức hồi bé, ba Lục là người rất thích cười, còn mẹ Lục khá giống Lục Triều Thanh, khi nói chuyện khá khô khan, dù sao họ đều là người bình thường, không phải cao sang gì.
Gia đình, công việc, tính cách là ba vấn đề lớn cần quan tâm, thứ duy nhất Mạnh Vãn không hiểu rõ chính là công việc của anh. Nhưng cô cũng chẳng có đủ trí thông minh hay thời gian để đi học hỏi mấy thứ phức tạp đó.
Nếu phân tích một hồi, hình như cô với Lục Triều Thanh có thể kết hôn rồi.
Nhưng đồng ý quá dễ dàng như vậy thì lợi cho anh quá.
Mạnh Vãn đẩy tay anh ra, quay đầu khẽ nói: "Nếu em không có thai, anh có cầu hôn không?"
Kết hôn vì có con, quá không lãng mạn.
"Có." Lục Triều Thanh ôm vai cô, giọng điệu có mười phần khẳng định.
Mạnh Vãn cố ý hỏi: "Vì sao?"
Lục Triều Thanh không hiểu câu hỏi của cô lắm, vì cái gì ư, đương nhiên là bởi vì, "Anh thích em."
Anh nói rất nghiêm túc.
Hàng mi cô run lên khe khẽ, nín cười, tiếp tục hỏi: "Sao anh lại thích em?"
Anh nghĩ nghĩ, rồi đột nhiên ôm lấy cô, thủ thỉ bên tai: "Lúc đầu là vì thích nhìn thấy nụ cười của em, em cười lên thật đẹp, có thể khiến cho lòng người khuây khỏa. Sau này, anh thích em làm bánh, thích cầm tay em, thích nhìn chân của em, thích sờ chân của em, thích cùng em làm..."
Mạnh Vãn vội vàng bịt miệng anh lại, mặt đỏ như gấc chín.
Lục Triều Thanh cầm tay cô kéo xuống, nói câu chốt: "Tóm lại, anh thích tất cả những thứ thuộc về em."
Mạnh Vãn không tin, tựa vào bờ vai rộng của anh hỏi: "Anh không thích em vừa lái xe vừa cầm điện thoại, em lái xe nhanh anh cũng không thích."
Lục Triều Thanh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô: "Biết anh không thích nên em đã sửa lại còn gì, anh thích em biết sửa lỗi sai."
Lòng cô trở nên ngọt ngào đến lạ.
"Trên người anh em không thích điều gì?" Lục Triều Thanh vò rối tung mái tóc dài của cô, đây mới là mấu chốt của buổi cầu hôn hôm nay.
Mạnh Vãn cắn môi.
Lục Triều Thanh ấy à, cô đã từng không thích việc anh phổ cập kiến thức khoa học sai thời điểm, ví dụ như khi cô cầu nguyện trước sao băng, anh nhất định phải nói toẹt ra việc đó vô nghĩa. Rồi sau khi nhớ lại chuyện đó, cô lại bị sự ngố tàu của anh chọc cười. Cô còn không thích những khi mình đang vui vẻ muốn bay nhảy tự do thì anh gàn lại, nhưng Lục Triều Thanh không phải lúc nào cũng can thiệp vào sở thích của cô. Nếu nghĩ kĩ lại, mỗi lần anh khuyên nhủ cũng là vì muốn tốt cho cô thôi.
Anh là một người bạn trai khoa vật lý rất đáng tin cậy nhé.
"Em không thích anh cầu hôn." Mạnh Vãn trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc cũng tìm được một chỗ không thích.
Cả người anh đờ ra, không thích cầu hôn cũng chính là không đồng ý?
"Chẳng lãng mạn chút nào cả." Mạnh Vãn bổ sung thêm.
Cả người Lục Triều Thanh lúc này mới giãn ra một chút, ở trên đỉnh đầu cô hỏi: "Nếu anh cầu hôn đủ lãng mạn em sẽ đồng ý ư?"
Mạnh Vãn đợi một lát mới gật đầu.
Thật ra không lãng mạn cô cũng đồng ý mà, nhưng Mạnh Vãn muốn nhìn một chút dáng vẻ của Lục Triều Thanh khi lãng mạn.
"Em muốn tự anh nghĩ ra, không cho phép hỏi giáo sư Cao, Lưu Niệm hoặc Chu Dương." Nhớ ra Lục Triều Thanh còn có ba quân sư sau lưng, Mạnh Vãn kịp thời cảnh cáo.
Lục Triều Thanh im lặng, sau đó gật đầu: "Được, đợi anh."
Mạnh Vãn cười, thoát khỏi cái ôm của anh, thở phào nói: "Em đi nấu cơm."
Lục Triều Thanh đứng phắt dậy: "Để anh nấu, em đừng nhúc nhích."
Hiện giờ một chút cảm giác của việc mang thai cô cũng không có, chẳng liên quan gì đến nấu cơm hết. Lục Triều Thanh không khuyên nổi nên cùng cô vào bếp, anh phụ trách làm mấy việc không cần đến nước, Mạnh Vãn phụ trách rửa rau.
Đêm đông rất lạnh, sau bữa ăn Mạnh Vãn mặc áo ngủ nhung dày, làm ổ trên ghế sô pha xem ti vi.
Lục Triều Thanh ngồi lướt điện thoại bên cạnh cô, Mạnh Vãn liếc mắt thấy tất cả nội dung anh xem đều liên quan đến bà bầu. Bạn trai có ý thức khiến cô rất hài lòng.
Chín giờ, anh đột nhiên tắt phụt ti vi đi.
Mạnh Vãn kinh ngạc nhìn anh: "Sao lại tắt?"
Lục Triều Thanh giải thích: "Phụ nữ mang thai không nên ngồi trước các thiết bị điện tử quá lâu, thêm nữa phụ nữ mang thai cũng cần ngủ sớm."
Mạnh Vãn không muốn nghe theo, trên phim đang chiếu đoạn nam nữ chính cửu biệt trùng phùng, cô tiến tới lấy lại điều khiển.
Lục Triều Thanh liền dơ tay lên, một tay ôm vai một tay vòng xuống chân, trực tiếp bế Mạnh Vãn từ sô pha vào phòng ngủ.
Không thể dùng vũ lực với anh, Mạnh Vãn chuyển sang chiêu ôm cổ làm nũng: "Xem nửa tiếng nữa thôi, nửa tiếng thôi mà!"
Bước chân không hề dừng lại của anh chính là câu trả lời.
Mạnh Vãn cò kè mặc cả: "Mười phút thôi?" Nói xong còn hôn thêm một cái.
Lục Triều Thanh hôn lại, sau đó nói thầm bên tai cô: "Sáng mai xem tiếp."
Mạnh Vãn tức giận sờ bụng, cố ý nói: "Có lẽ que thử thai sai rồi, em không hề mang thai."
Lục Triều Thanh dừng lại vài giây để suy nghĩ về khả năng này, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhìn cô gái trước mặt đầy nghiêm khắc : "Sáng mai anh đưa em đi bệnh viện."
Mạnh Vãn: ...
Hôm sau anh đưa cô đi bệnh viện thật, lấy máu xét nghiệm, đến trưa có kết quả.
Theo như kết quả xét nghiệm, Mạnh Vãn thật sự đã mang thai một bảo bối nhỏ!
Mạnh Vãn rất thích uống canh cá trích, hôm nay Lục Triều Thanh không mua được cá trích, anh còn đang sợ cô sẽ tức giận, nhưng ngàn vạn lần không ngờ được sau khi anh giải thích về món cá, cô lại nói với anh cô có thai.
Ánh mắt thẫn thờ của anh di chuyển xuống phần bụng bằng phẳng của cô.
Mang thai?
Mặc dù anh không biết sau giai đoạn rèn luyện sẽ là giai đoạn gì, nhưng theo anh, trình tự của mỗi một cặp đôi hẳn là yêu đương, ra mắt gia đình , đính hôn, kết hôn, sau đó mới là kiểm tra sức khoẻ, có con?
Vậy mà giờ anh với cô lại nhảy cóc đốt cháy giai đoạn thế này.
Mạnh Vãn tò mò quan sát phản ứng của Lục Triều Thanh, thế nhưng anh có vẻ như... không có phản ứng.
Cô kiên nhẫn ngồi chờ.
Không biết qua bao lâu, do mấy con cá vược được thay thế cho cá trích đã bán hết trong túi vẫy đuôi phành phạch mấy cái, mới phá vỡ khoảng không im lặng nãy giờ.
Lục Triều Thanh tỉnh táo lại, ánh mắt chuyển lên trên, đối mặt với khuôn mặt trắng nõn của Mạnh Vãn.
Thấy biểu hiện của bạn gái quá đỗi bình tĩnh, Lục Triều Thanh không tránh khỏi nghi ngờ, anh thấp giọng hỏi: "Thật sao?" Cô gạt anh đúng không?
Mạnh Vãn gật đầu: "Hôm nay em dùng đến bảy cái que thử thai, tất cả đều hai vạch."
Lục Triều Thanh biết hai vạch nghĩa là gì, cho nên, Mạnh Vãn thật sự mang thai con của anh.
Lục Triều Thanh lại nhìn bụng cô thêm lần nữa.
Một tên đàn ông lớn đùng như vậy mà chỉ đứng chớp mắt nửa ngày trời, thật đúng là phù hợp với hình tượng người máy mà. Mạnh Vãn đột nhiên cảm thấy buồn cười, cô tiến lên hai bước đẩy anh vào bếp: "Được rồi, anh nấu cơm đi đã, em đói rồi, ăn xong ta bàn lại."
Lục Triều Thanh máy móc bị đẩy vào phòng bếp.
Mạnh Vãn nhìn đồ ăn anh mua về, xào rau không có gì đáng nói, còn cá vược, Mạnh Vãn gọi món: "Em muốn ăn cá hấp."
Lục Triều Thanh ngơ ngác đáp "Được".
Kể từ sau khi anh học nấu ăn, Mạnh Vãn thỉnh thoảng sẽ phụ giúp, có đôi khi lại giao toàn bộ việc cho anh. Tối nay cô cảm thấy có lẽ anh cần yên tĩnh để tiêu hóa tin tức khủng kia nên khẽ khàng đóng cửa lại, ra ghế sô pha ngồi xem ti vi.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước, Lục Triều Thanh bắt đầu nấu cơm.
Mạnh Vãn nhìn màn hình ti vi tinh thể lỏng, trong tâm lại từng chút một chìm xuống đáy. Cô mang thai mà Lục Triều Thanh vẫn còn có tâm tư nấu cơm, vui hay buồn cũng chẳng biểu lộ ra dù chỉ một chút. Hôm nay cô nằm trên giường một ngày trời vẫn không biết phải làm gì với đứa bé ngoài ý muốn này, nhưng biểu hiện quá bình tĩnh của anh khiến cô thất vọng.
Tâm tình không tốt nên dù nam chính trên phim đẹp trai mấy cũng chẳng có hứng thú, Mạnh Vãn nghiêm mặt tắt đi TV đi.
Đúng lúc đó Lục Triều Thanh từ phòng bếp chạy ra, Mạnh Vãn hờ hững nhìn sang liền thấy anh đang lấy tay phải cầm chặt ngón trỏ tay trái, bằng thị lực 2.0 có thể thấy đầu ngón tay anh đầy máu.
"Cắt vào tay?" Mạnh Vãn đứng bật dậy.
Lục Triều Thanh gật đầu.
Mạnh Vãn vội vã chạy tới, thấy vết thương không sâu lắm, cô bảo anh ngồi chờ rồi vào phòng ngủ lấy băng cá nhân.
"Đừng chạy." Lục Triều Thanh ở phía sau nhắc nhở cô, "Cẩn thận ngã."
Nghe được câu này, tất cả những khó chịu tích tụ trong ngực cô đều bay sạch.
Ba phút sau, hai người ngồi đối mặt trên ghế sô pha, Mạnh Vãn cẩn thận dán băng cá nhân cho anh.
"Sao lại bất cẩn như vậy?" Làm xong, cô trừng mắt nhìn anh một cái.
Lục Triều Thanh nhìn ánh mắt linh động của cô, trong đầu giống như không kịp suy nghĩ điều gì, cứ như vậy hỏi: "Mạnh Vãn, em đồng ý gả cho anh không?"
Mạnh Vãn ngây người, sững sờ nhìn anh.
Lục Triều Thanh sau khi nói xong câu này thì lý trí mới trở về chỗ cũ, không còn là giáo sư vật lý vì ngẩn ngơ mà bị cắt trúng tay như vài phút trước.
Anh tự dán lại băng cá nhân, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mạnh Vãn, trịnh trọng nói: "Mạnh Vãn, anh thích em, anh chắc chắn sau này dù có chuyện gì cũng không cãi nhau với em, anh cũng chắc chắn mình có thể trở thành một người chồng tốt, một người cha có trách nhiệm. Vậy nên, gả cho anh được không em?"
Dù không có đứa bé này, Lục Triều Thanh vẫn sẽ cưới Mạnh Vãn, chỉ là anh sẽ đợi đến khi cô sẵn sàng mới cầu hôn. Nhưng bây giờ, anh không có thời gian để chờ đợi nữa, Mạnh Vãn bình tĩnh như vậy, còn nói cái gì ăn cơm xong rồi bàn lại, anh sợ cô sẽ bỏ đứa con này.
Bàn tay Lục Triều Thanh vẫn luôn ấm áp, nhưng lúc này cô cảm thấy tay anh có chút lành lạnh, nắm tay cô rất chặt.
Anh vừa hỏi cô, có đồng ý gả cho anh không.
Tim cô đập như trống dồn, đứa bé tới ngoài ý muốn, bạn trai cầu hôn vội vã, không có hoa hồng, không chọn lựa địa điểm đẹp đẽ lãng mạn, anh ngồi trên sô pha nhà cô, sau khi cô dán băng cá nhân cho anh, cầu hôn cô.
Mạnh Vãn cúi đầu xuống, lòng rối như tơ vò: "Chúng ta mới yêu nhau được ba tháng, có người yêu ba năm cũng chưa kết hôn đâu."
Đây là từ chối sao?
Lục Triều Thanh lập tức phản bác lại : "Sao em lại so sánh với người khác? Người ta yêu ba năm còn chưa kết hôn, chắc chắn còn nhiều mối lo khác, hoặc là công việc chưa ổn định, hoặc là không có xe không có nhà. Chúng ta không giống họ, công việc của chúng ta rất ổn định, tiệm mì của em đang từng bước mở rộng, anh và em cùng có xe, còn nhà, anh có tiền tiền tiết kiệm và có thể đi vay, chỉ cần em nguyện ý, bây giờ chúng ta có thể chọn nhà luôn."
Mạnh Vãn nghe xong, chắc chắn không thể lấy lý do kinh tế ra để hoãn binh rồi.
"Vậy tính cách thì sao?" Mạnh Vãn lại hỏi "Chúng ta còn chưa hiểu hết về nhau."
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Anh tin rằng mình đã hiểu em rồi, còn em đối với anh vẫn chưa hiểu hết sao?"
Mạnh Vãn: ...
Đúng thật, Lục Triều Thanh còn có điều gì cô chưa biết sao? Gia đình anh, cha mẹ đều là giáo sư khoa học. Dựa theo ký ức hồi bé, ba Lục là người rất thích cười, còn mẹ Lục khá giống Lục Triều Thanh, khi nói chuyện khá khô khan, dù sao họ đều là người bình thường, không phải cao sang gì.
Gia đình, công việc, tính cách là ba vấn đề lớn cần quan tâm, thứ duy nhất Mạnh Vãn không hiểu rõ chính là công việc của anh. Nhưng cô cũng chẳng có đủ trí thông minh hay thời gian để đi học hỏi mấy thứ phức tạp đó.
Nếu phân tích một hồi, hình như cô với Lục Triều Thanh có thể kết hôn rồi.
Nhưng đồng ý quá dễ dàng như vậy thì lợi cho anh quá.
Mạnh Vãn đẩy tay anh ra, quay đầu khẽ nói: "Nếu em không có thai, anh có cầu hôn không?"
Kết hôn vì có con, quá không lãng mạn.
"Có." Lục Triều Thanh ôm vai cô, giọng điệu có mười phần khẳng định.
Mạnh Vãn cố ý hỏi: "Vì sao?"
Lục Triều Thanh không hiểu câu hỏi của cô lắm, vì cái gì ư, đương nhiên là bởi vì, "Anh thích em."
Anh nói rất nghiêm túc.
Hàng mi cô run lên khe khẽ, nín cười, tiếp tục hỏi: "Sao anh lại thích em?"
Anh nghĩ nghĩ, rồi đột nhiên ôm lấy cô, thủ thỉ bên tai: "Lúc đầu là vì thích nhìn thấy nụ cười của em, em cười lên thật đẹp, có thể khiến cho lòng người khuây khỏa. Sau này, anh thích em làm bánh, thích cầm tay em, thích nhìn chân của em, thích sờ chân của em, thích cùng em làm..."
Mạnh Vãn vội vàng bịt miệng anh lại, mặt đỏ như gấc chín.
Lục Triều Thanh cầm tay cô kéo xuống, nói câu chốt: "Tóm lại, anh thích tất cả những thứ thuộc về em."
Mạnh Vãn không tin, tựa vào bờ vai rộng của anh hỏi: "Anh không thích em vừa lái xe vừa cầm điện thoại, em lái xe nhanh anh cũng không thích."
Lục Triều Thanh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô: "Biết anh không thích nên em đã sửa lại còn gì, anh thích em biết sửa lỗi sai."
Lòng cô trở nên ngọt ngào đến lạ.
"Trên người anh em không thích điều gì?" Lục Triều Thanh vò rối tung mái tóc dài của cô, đây mới là mấu chốt của buổi cầu hôn hôm nay.
Mạnh Vãn cắn môi.
Lục Triều Thanh ấy à, cô đã từng không thích việc anh phổ cập kiến thức khoa học sai thời điểm, ví dụ như khi cô cầu nguyện trước sao băng, anh nhất định phải nói toẹt ra việc đó vô nghĩa. Rồi sau khi nhớ lại chuyện đó, cô lại bị sự ngố tàu của anh chọc cười. Cô còn không thích những khi mình đang vui vẻ muốn bay nhảy tự do thì anh gàn lại, nhưng Lục Triều Thanh không phải lúc nào cũng can thiệp vào sở thích của cô. Nếu nghĩ kĩ lại, mỗi lần anh khuyên nhủ cũng là vì muốn tốt cho cô thôi.
Anh là một người bạn trai khoa vật lý rất đáng tin cậy nhé.
"Em không thích anh cầu hôn." Mạnh Vãn trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc cũng tìm được một chỗ không thích.
Cả người anh đờ ra, không thích cầu hôn cũng chính là không đồng ý?
"Chẳng lãng mạn chút nào cả." Mạnh Vãn bổ sung thêm.
Cả người Lục Triều Thanh lúc này mới giãn ra một chút, ở trên đỉnh đầu cô hỏi: "Nếu anh cầu hôn đủ lãng mạn em sẽ đồng ý ư?"
Mạnh Vãn đợi một lát mới gật đầu.
Thật ra không lãng mạn cô cũng đồng ý mà, nhưng Mạnh Vãn muốn nhìn một chút dáng vẻ của Lục Triều Thanh khi lãng mạn.
"Em muốn tự anh nghĩ ra, không cho phép hỏi giáo sư Cao, Lưu Niệm hoặc Chu Dương." Nhớ ra Lục Triều Thanh còn có ba quân sư sau lưng, Mạnh Vãn kịp thời cảnh cáo.
Lục Triều Thanh im lặng, sau đó gật đầu: "Được, đợi anh."
Mạnh Vãn cười, thoát khỏi cái ôm của anh, thở phào nói: "Em đi nấu cơm."
Lục Triều Thanh đứng phắt dậy: "Để anh nấu, em đừng nhúc nhích."
Hiện giờ một chút cảm giác của việc mang thai cô cũng không có, chẳng liên quan gì đến nấu cơm hết. Lục Triều Thanh không khuyên nổi nên cùng cô vào bếp, anh phụ trách làm mấy việc không cần đến nước, Mạnh Vãn phụ trách rửa rau.
Đêm đông rất lạnh, sau bữa ăn Mạnh Vãn mặc áo ngủ nhung dày, làm ổ trên ghế sô pha xem ti vi.
Lục Triều Thanh ngồi lướt điện thoại bên cạnh cô, Mạnh Vãn liếc mắt thấy tất cả nội dung anh xem đều liên quan đến bà bầu. Bạn trai có ý thức khiến cô rất hài lòng.
Chín giờ, anh đột nhiên tắt phụt ti vi đi.
Mạnh Vãn kinh ngạc nhìn anh: "Sao lại tắt?"
Lục Triều Thanh giải thích: "Phụ nữ mang thai không nên ngồi trước các thiết bị điện tử quá lâu, thêm nữa phụ nữ mang thai cũng cần ngủ sớm."
Mạnh Vãn không muốn nghe theo, trên phim đang chiếu đoạn nam nữ chính cửu biệt trùng phùng, cô tiến tới lấy lại điều khiển.
Lục Triều Thanh liền dơ tay lên, một tay ôm vai một tay vòng xuống chân, trực tiếp bế Mạnh Vãn từ sô pha vào phòng ngủ.
Không thể dùng vũ lực với anh, Mạnh Vãn chuyển sang chiêu ôm cổ làm nũng: "Xem nửa tiếng nữa thôi, nửa tiếng thôi mà!"
Bước chân không hề dừng lại của anh chính là câu trả lời.
Mạnh Vãn cò kè mặc cả: "Mười phút thôi?" Nói xong còn hôn thêm một cái.
Lục Triều Thanh hôn lại, sau đó nói thầm bên tai cô: "Sáng mai xem tiếp."
Mạnh Vãn tức giận sờ bụng, cố ý nói: "Có lẽ que thử thai sai rồi, em không hề mang thai."
Lục Triều Thanh dừng lại vài giây để suy nghĩ về khả năng này, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhìn cô gái trước mặt đầy nghiêm khắc : "Sáng mai anh đưa em đi bệnh viện."
Mạnh Vãn: ...
Hôm sau anh đưa cô đi bệnh viện thật, lấy máu xét nghiệm, đến trưa có kết quả.
Theo như kết quả xét nghiệm, Mạnh Vãn thật sự đã mang thai một bảo bối nhỏ!
/53
|