IU bước trở lại vào phòng nơi có JungKook nằm nghỉ, thấy anh có ý muốn đứng dậy. Cô vội vã chạy lại ngăn cản.
Kook làm gì đó, vết thương vẫn chưa lành hẳn đâu!
em không sao, chỉ muốn uống nước thôi!
việc này cứ để tui!
Nói xong, cô quay người rót một cốc nước nóng, rồi cẩn thận đưa anh uống.
em cảm ơn!
sao lại khách sáo như thế, chúng ta chẳng phải đang quen nhau sao?
Anh mỉm cười, rồi cố tình lãng sang chuyện khác.
nãy giờ chị đi đâu vậy?
À, đi ra xem tình hình ngoài cổng chính như thế nào thôi! Nhà báo và fan đã vơi bớt đi rồi!
em có bị làm sao đâu, giờ có thể nhảy được Mic Drop luôn á chứ!
nhảy nhót gì nữa, nãy quản lí nói với tui rằng trong thời gian chờ Kook khỏi hẳn sẽ không ký nhận bắt cứ show diễn nào!
thế à??! _Cũng tốt, nghỉ ngơi một thời gian.
Chợt nhớ ra cái gì đó, JungKook bỗng hỏi nhanh, nét mặt vô cùng khẩn trương: Điện thoại của em chị giữ đúng không?
ừ, để tui lấy cho Kook!
Dứt lời cô thò tay vào túi xách đưa lại điện thoại cho anh.
JungKook hơi hụt hẫng vì không thấy bất cứ một tin nhắn hồi âm nào. Có lẽ cô bé đang bận học bài nên vẫn chưa thấy tin nhắn cảm ơn của cậu chăng?
em sao vậy? _Nét mặt hoang mang của người đối diện lọt vào tầm mắt IU.
Không có gì đâu chị, em muốn nghỉ ngơi một chút!
được rồi, vậy tui ra ngoài, có chuyện gì Kook gọi tui nha!
vâng, em biết rồi!
Rời khỏi căn phòng, IU thay đổi sắc diện, cô ghì chặt tay nắm, trong đầu muôn vàn điều thắc mắc. Chắc chắn JungKook đang chờ tin nhắn trả lời của số điện thoại lạ kia, mặc dầu cô không biết đó là ai nhưng cũng đã nhanh tay xoá đi. Diệt trừ hậu hoạ khỏi vướng bận về sau, người của cô, ngoài cô ra, không một ai được chạm vào.
*
Yi Seon lật từng trang vẽ, đầu ngón tay lướt vào chân dung khuôn mặt của một người con trai, tim can quặn thắt một hồi.
Nó cắn môi, hai hàng lệ thi nhau rớt xuống.
chị mong em giữ khoảng cách của mình với JungKook, chị biết em là fan nhưng hãy vẫn là fan thôi, mong em đừng tạo cho mình một tư cách lớn hơn trong mối quan hệ này!
Lời của chị IU chẳng khác nào hằn từng nhát dao lên trái tim nó.
Rồi nó cũng hiểu, khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là từ mặt trời đến trái đất mà là khoảng cách giữa nó và anh, là khoảng cách từ fan đến idol.
Khi anh cháy hết mình trên sân khấu tràn ngập ánh đèn, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh nhìn biển đèn đầy màu sắc phía khán đài kia. Thì nó, chỉ là một chấm sáng nhỏ bé tạo nên biển màu mà thôi. Ngẩng đầu nhìn về phía anh, hát theo anh, khản giọng gào tên anh. Trong mắt nó khi đó chỉ có mình anh, còn anh lại chẳng thấy rõ hết tất cả những người đang hướng về phía mình.
Nó chẳng dám ảo tưởng ánh mắt, nụ cười đó là dành riêng cho mình, vì nó biết đó là dành cho tất cả mọi người.
Nên nó hiểu rằng đó vĩnh viễn là điều hiển nhiên và cam tâm tình nguyện đứng ở khoảng cách này với anh. Nhưng có lẽ, nó đã sai khi đã vượt qua giới hạn của tình cảm ban đầu đã không đúng này.
Nó đang đợi cái gì chứ?
Rốt cuộc vẫn không thể đợi được nữa...
Yi Seon gấp cuốn tập vẽ lại, bỏ vào một chiếc hộp rồi đem chôn nó thật sâu trong khu vườn ở phía sau khu ký túc xá.
Khi bước đến bên đời anh, nó không cho anh biết, khi rời đi, cũng chẳng cần phải báo trứoc.
*
Bao nhiêu tin nhắn chuyển đi không một hồi đáp, cuộc gọi thì thuê bao, rốt cuộc cô bé đó đang làm gì? Chẳng lẽ bận đến nỗi không thể cầm được điện thoại? Hay là có chuyện gì xảy ra?
Bao nhiêu nghi vấn tràn về trong đầu JungKook, anh chưa bao giờ cảm thấy ngột ngạt như lúc này. Định bụng sẽ lê cái chân vẫn còn băng bó ra khỏi phòng, khi đi qua chiếc gương lớn cạnh chỗ thay đồ, anh mới phát hiện ra bản thân điên loạn như thế nào trong gương. Sao anh phải luống cuống lên như thế? Sao phải lo lắng như thế? Chỉ vì cô bé đó thôi sao? Có thật là trong suy nghĩ của anh là muốn gần gũi hơn với fan? Là đang cố tạo ra điểm tốt thân thiện để áp đặt cho thân phận idol?
Hay còn vì lí do gì đó mà anh không dám biết???
JungKook?
Anh giật mình: Chị IU??
sao phải ngạc nhiên như thế? Tui đến thăm Kook lạ lắm hả?
không phải! Chị đến hoài như vậy, không làm phiền công việc của chị chứ?
Tui sắp xếp hết rồi, khoảng thời gian này, ở bên cạnh Kook, chăm sóc cho Kook, mới là điều quan trọng nhất!
Cô cười, nụ cười mà trước kia anh cho là đẹp nhất, tinh khiết nhất, nhưng sao hôm nay anh lại thấy cõi lòng vô cùng nặng nề, thậm chí không còn tâm trạng để thưởng thức tình cảm mà người con gái này dành cho anh.
Kook thấy trong người không khoẻ hả?
Hơi ngột ngạt một chút thôi chị!
vậy, mình ra ngoài đi dạo nha, tất nhiên là bằng xe!
Anh ngẫm nghĩ rồi cuối cùng cũng đồng ý, dù sao không khí buổi đêm có thể giúp anh thoải mái hơn.
*
Tan trường đi học về, Yi Seon khó khăn lắm mới duy chuyển xuống từng bậc cầu thang với cái chân sưng to của mình. Bây giờ ước gì có cánh cửa thần kì của doraemon một hơi đem nó quăng vào phòng ký túc xá thì hay biết mấy, chặng đường còn xa lắm, chân ơi, cưng ráng nha!
Hù!
Oimeoi giật cả mình!
Nó thét kinh ôm tim nhảy dựng vì sự xuất hiện đột ngột của người đối diện.
Min Hee nhận ra nó thật sự hoảng loạn mới rối rít xin lỗi.
Ông có bị tâm thần không hả? Hết chuyện để giỡn rồi hay sao mà hù người ta giữa đêm tối thế này!
anh sai rồi, đừng giận mà!
Nó khập khễnh đi trứoc, Min Hee vẫn cứ lò dò theo sau.
chân em bị làm sao vậy?
không có sao!
đi như thế chắc là rất đau, anh gọi tài xế đến đón nha!
Yi Seon quay ngoắt người lại, trợn mắt: Đừng có đem sự giàu sang của anh ra mà thương hại tôi, tôi tự đi được!
anh thật sự không có ý đó mà!
Vẫn thấy nó cứng đầu, nhìn nó đi từng bước mà lòng hắn đau như cắt. Một hơi ngồi xổm xuống trước mặt nó.
leo lên đi, anh cõng em về!
điên!
Một từ thôi, rồi nó đi ngang qua luôn.
em mà không lên, ngày mai anh sẽ đến sân thượng nữa đó! _Hắn chạy theo doạ dẫm.
cứ làm đi, lúc trước sao tôi ngu ngốc ngăn cản anh làm gì, để anh chết xem tôi lo hay bố mẹ anh lo!
Dứt lời nó phũ phàng đi tiếp, nhận thấy sự im lặng của người phía sau, thấy lạ, nó liền quay người lại. Min Hee đứng im không nhúc nhích, đầu cúi xuống. Có phải nó hơi nặng lời đúng không ta?
anh sao vậy? Tôi lỡ lời!
bố mẹ anh sẽ không quan tâm đến chuyện anh sống chết ra sao đâu!
Câu nói đầy sự đáng thương thoát ra từ miệng hắn khiến nó hơi bất ngờ nhưng cũng không biết phải nói gì tiếp theo.
em cho anh cõng em đi, anh sẽ không làm phiền em nữa, hứa danh dự đó!
Yi Seon thở dài, tên này có thể mặt dày hơn không vậy? Nhưng hắn ta nói sẽ không làm phiền nó nữa, liệu có đáng tin không?
lần cuối đó nha!
yes madam!
Nụ cười tươi rói xuất hiện trên mặt hắn làm nó buồn cười. Tên này cũng dễ thương ấy chứ!
Nằm yên trên lưng hắn, đôi chân vì thế mà được nghỉ ngơi.
Đi ngang qua cửa hàng bánh kem, hắn dừng lại.
ăn bánh kem không?
không, tối rồi ăn gì mà ăn!
tại anh biết em thể nào cũng về ăn mì gói nên anh muốn mua cho em thôi!
mắc cười quá, kệ tôi, bánh kem tôi không ăn!
rồi rồi, vậy em chờ anh chút, anh mua về cho em gái! _Hắn chịu thua, lần đầu tiên hắn bị chữi mà lại cảm thấy hạnh phúc như bây giờ.
Yi Seon không thèm quan tâm nữa, đôi mắt xoay đi chỗ khác.
Cảnh tượng trước mắt có thật hay không, phút chốc nhịp thở nó ngắt quảng, đầu mũi liền có cảm giác cay xè lạ lùng. Hình như tim cũng đã ngừng đập.
Là JungKook, Jeon JungKook và chị IU đang hôn nhau, ngay trong xe. Trước mắt YiSeon....
Kook làm gì đó, vết thương vẫn chưa lành hẳn đâu!
em không sao, chỉ muốn uống nước thôi!
việc này cứ để tui!
Nói xong, cô quay người rót một cốc nước nóng, rồi cẩn thận đưa anh uống.
em cảm ơn!
sao lại khách sáo như thế, chúng ta chẳng phải đang quen nhau sao?
Anh mỉm cười, rồi cố tình lãng sang chuyện khác.
nãy giờ chị đi đâu vậy?
À, đi ra xem tình hình ngoài cổng chính như thế nào thôi! Nhà báo và fan đã vơi bớt đi rồi!
em có bị làm sao đâu, giờ có thể nhảy được Mic Drop luôn á chứ!
nhảy nhót gì nữa, nãy quản lí nói với tui rằng trong thời gian chờ Kook khỏi hẳn sẽ không ký nhận bắt cứ show diễn nào!
thế à??! _Cũng tốt, nghỉ ngơi một thời gian.
Chợt nhớ ra cái gì đó, JungKook bỗng hỏi nhanh, nét mặt vô cùng khẩn trương: Điện thoại của em chị giữ đúng không?
ừ, để tui lấy cho Kook!
Dứt lời cô thò tay vào túi xách đưa lại điện thoại cho anh.
JungKook hơi hụt hẫng vì không thấy bất cứ một tin nhắn hồi âm nào. Có lẽ cô bé đang bận học bài nên vẫn chưa thấy tin nhắn cảm ơn của cậu chăng?
em sao vậy? _Nét mặt hoang mang của người đối diện lọt vào tầm mắt IU.
Không có gì đâu chị, em muốn nghỉ ngơi một chút!
được rồi, vậy tui ra ngoài, có chuyện gì Kook gọi tui nha!
vâng, em biết rồi!
Rời khỏi căn phòng, IU thay đổi sắc diện, cô ghì chặt tay nắm, trong đầu muôn vàn điều thắc mắc. Chắc chắn JungKook đang chờ tin nhắn trả lời của số điện thoại lạ kia, mặc dầu cô không biết đó là ai nhưng cũng đã nhanh tay xoá đi. Diệt trừ hậu hoạ khỏi vướng bận về sau, người của cô, ngoài cô ra, không một ai được chạm vào.
*
Yi Seon lật từng trang vẽ, đầu ngón tay lướt vào chân dung khuôn mặt của một người con trai, tim can quặn thắt một hồi.
Nó cắn môi, hai hàng lệ thi nhau rớt xuống.
chị mong em giữ khoảng cách của mình với JungKook, chị biết em là fan nhưng hãy vẫn là fan thôi, mong em đừng tạo cho mình một tư cách lớn hơn trong mối quan hệ này!
Lời của chị IU chẳng khác nào hằn từng nhát dao lên trái tim nó.
Rồi nó cũng hiểu, khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là từ mặt trời đến trái đất mà là khoảng cách giữa nó và anh, là khoảng cách từ fan đến idol.
Khi anh cháy hết mình trên sân khấu tràn ngập ánh đèn, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh nhìn biển đèn đầy màu sắc phía khán đài kia. Thì nó, chỉ là một chấm sáng nhỏ bé tạo nên biển màu mà thôi. Ngẩng đầu nhìn về phía anh, hát theo anh, khản giọng gào tên anh. Trong mắt nó khi đó chỉ có mình anh, còn anh lại chẳng thấy rõ hết tất cả những người đang hướng về phía mình.
Nó chẳng dám ảo tưởng ánh mắt, nụ cười đó là dành riêng cho mình, vì nó biết đó là dành cho tất cả mọi người.
Nên nó hiểu rằng đó vĩnh viễn là điều hiển nhiên và cam tâm tình nguyện đứng ở khoảng cách này với anh. Nhưng có lẽ, nó đã sai khi đã vượt qua giới hạn của tình cảm ban đầu đã không đúng này.
Nó đang đợi cái gì chứ?
Rốt cuộc vẫn không thể đợi được nữa...
Yi Seon gấp cuốn tập vẽ lại, bỏ vào một chiếc hộp rồi đem chôn nó thật sâu trong khu vườn ở phía sau khu ký túc xá.
Khi bước đến bên đời anh, nó không cho anh biết, khi rời đi, cũng chẳng cần phải báo trứoc.
*
Bao nhiêu tin nhắn chuyển đi không một hồi đáp, cuộc gọi thì thuê bao, rốt cuộc cô bé đó đang làm gì? Chẳng lẽ bận đến nỗi không thể cầm được điện thoại? Hay là có chuyện gì xảy ra?
Bao nhiêu nghi vấn tràn về trong đầu JungKook, anh chưa bao giờ cảm thấy ngột ngạt như lúc này. Định bụng sẽ lê cái chân vẫn còn băng bó ra khỏi phòng, khi đi qua chiếc gương lớn cạnh chỗ thay đồ, anh mới phát hiện ra bản thân điên loạn như thế nào trong gương. Sao anh phải luống cuống lên như thế? Sao phải lo lắng như thế? Chỉ vì cô bé đó thôi sao? Có thật là trong suy nghĩ của anh là muốn gần gũi hơn với fan? Là đang cố tạo ra điểm tốt thân thiện để áp đặt cho thân phận idol?
Hay còn vì lí do gì đó mà anh không dám biết???
JungKook?
Anh giật mình: Chị IU??
sao phải ngạc nhiên như thế? Tui đến thăm Kook lạ lắm hả?
không phải! Chị đến hoài như vậy, không làm phiền công việc của chị chứ?
Tui sắp xếp hết rồi, khoảng thời gian này, ở bên cạnh Kook, chăm sóc cho Kook, mới là điều quan trọng nhất!
Cô cười, nụ cười mà trước kia anh cho là đẹp nhất, tinh khiết nhất, nhưng sao hôm nay anh lại thấy cõi lòng vô cùng nặng nề, thậm chí không còn tâm trạng để thưởng thức tình cảm mà người con gái này dành cho anh.
Kook thấy trong người không khoẻ hả?
Hơi ngột ngạt một chút thôi chị!
vậy, mình ra ngoài đi dạo nha, tất nhiên là bằng xe!
Anh ngẫm nghĩ rồi cuối cùng cũng đồng ý, dù sao không khí buổi đêm có thể giúp anh thoải mái hơn.
*
Tan trường đi học về, Yi Seon khó khăn lắm mới duy chuyển xuống từng bậc cầu thang với cái chân sưng to của mình. Bây giờ ước gì có cánh cửa thần kì của doraemon một hơi đem nó quăng vào phòng ký túc xá thì hay biết mấy, chặng đường còn xa lắm, chân ơi, cưng ráng nha!
Hù!
Oimeoi giật cả mình!
Nó thét kinh ôm tim nhảy dựng vì sự xuất hiện đột ngột của người đối diện.
Min Hee nhận ra nó thật sự hoảng loạn mới rối rít xin lỗi.
Ông có bị tâm thần không hả? Hết chuyện để giỡn rồi hay sao mà hù người ta giữa đêm tối thế này!
anh sai rồi, đừng giận mà!
Nó khập khễnh đi trứoc, Min Hee vẫn cứ lò dò theo sau.
chân em bị làm sao vậy?
không có sao!
đi như thế chắc là rất đau, anh gọi tài xế đến đón nha!
Yi Seon quay ngoắt người lại, trợn mắt: Đừng có đem sự giàu sang của anh ra mà thương hại tôi, tôi tự đi được!
anh thật sự không có ý đó mà!
Vẫn thấy nó cứng đầu, nhìn nó đi từng bước mà lòng hắn đau như cắt. Một hơi ngồi xổm xuống trước mặt nó.
leo lên đi, anh cõng em về!
điên!
Một từ thôi, rồi nó đi ngang qua luôn.
em mà không lên, ngày mai anh sẽ đến sân thượng nữa đó! _Hắn chạy theo doạ dẫm.
cứ làm đi, lúc trước sao tôi ngu ngốc ngăn cản anh làm gì, để anh chết xem tôi lo hay bố mẹ anh lo!
Dứt lời nó phũ phàng đi tiếp, nhận thấy sự im lặng của người phía sau, thấy lạ, nó liền quay người lại. Min Hee đứng im không nhúc nhích, đầu cúi xuống. Có phải nó hơi nặng lời đúng không ta?
anh sao vậy? Tôi lỡ lời!
bố mẹ anh sẽ không quan tâm đến chuyện anh sống chết ra sao đâu!
Câu nói đầy sự đáng thương thoát ra từ miệng hắn khiến nó hơi bất ngờ nhưng cũng không biết phải nói gì tiếp theo.
em cho anh cõng em đi, anh sẽ không làm phiền em nữa, hứa danh dự đó!
Yi Seon thở dài, tên này có thể mặt dày hơn không vậy? Nhưng hắn ta nói sẽ không làm phiền nó nữa, liệu có đáng tin không?
lần cuối đó nha!
yes madam!
Nụ cười tươi rói xuất hiện trên mặt hắn làm nó buồn cười. Tên này cũng dễ thương ấy chứ!
Nằm yên trên lưng hắn, đôi chân vì thế mà được nghỉ ngơi.
Đi ngang qua cửa hàng bánh kem, hắn dừng lại.
ăn bánh kem không?
không, tối rồi ăn gì mà ăn!
tại anh biết em thể nào cũng về ăn mì gói nên anh muốn mua cho em thôi!
mắc cười quá, kệ tôi, bánh kem tôi không ăn!
rồi rồi, vậy em chờ anh chút, anh mua về cho em gái! _Hắn chịu thua, lần đầu tiên hắn bị chữi mà lại cảm thấy hạnh phúc như bây giờ.
Yi Seon không thèm quan tâm nữa, đôi mắt xoay đi chỗ khác.
Cảnh tượng trước mắt có thật hay không, phút chốc nhịp thở nó ngắt quảng, đầu mũi liền có cảm giác cay xè lạ lùng. Hình như tim cũng đã ngừng đập.
Là JungKook, Jeon JungKook và chị IU đang hôn nhau, ngay trong xe. Trước mắt YiSeon....
/23
|