Giờ ăn trưa,
Tôi đang làm việc thì đồng hồ reo lên báo đã đến giờ ăn rồi. Ngừng công việc lại:
_Anh có ăn trưa không ạh- Tôi hỏi Boss.
_Uk hôm nay có buổi gặp đối tác nên sẽ ăn trưa với họ luôn. Đáng lẽ em phải đi với tôi nhưng mà họ không thích có thư ký đi cùng nên….- Boss áy náy nói. Giống như đi ăn nhà hang mà bỏ tôi ở nhà vậy(T/g: Hắc…hắc giống chồng áy náy không dẫn vợ đi shopping được ấy nhỉ ).
_Dạ, đâu có gì đâu ạ.- Tôi cười nói rồi xin phép xuống căngtin mua thức ăn.
Tại Căngtin,
Tôi kêu thức ăn xong thì vô tình đi đi không chú ý va phải một người:
_Xin lỗi, tôi không cố ý- Tôi lại đụng trúng người rồi(T/g: Hậu đậu quá …Đúng là Tiết Trân Trân mà ).
_Ask, muốn chết hả? Biết bộ đồ này bao nhiêu không- một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi ngẩng đầu lên thì:
_Là ngươi- tôi và Vũ Lâm đồng thanh nói.
_Hừ, cái con nhỏ đáng ghét này. Lần nào gặp cô cũng xui xẻo vậy hả?- Vũ Lâm tức giận nói.
_Ai nói hả? Tôi cho mà biết nhá không phải anh gây sự với tôi thì tôi đâu dụng đến anh đâu. Đồ thù dai- Tôi đứng dậy chống nặn nói.
_Còn cô đồ miệng lưỡi đàn bà- Anh ta không chịu thua nói.
Thế là cuộc khẩu chiến bát đầu, đang đến hồi quyết định thì:
_Ê, hai cái người kia muốn **** nhau thì ra chỗ khác làm gì ngáng đường bổn thiếu gia vậy hả- một giọng nói hách dịch vang lên.
_không phải chuyện của ngươi- Tôi và Vũ Lâm đồng thanh.
_Áh đồ miệng lưỡi đàn bà này sao nói theo tôi- Vũ Lâm nói.
_nè đồ thù dai kia ngươi mới là đồ nói theo tôi đó nhé. ĐỪng có mà bịa đặt vu khống ở đây- Tôi không thua nói lại.Đang chuẩn bị đấu khẩu tiếp thì:
_Nè hai người không nghe hả? Muốn ta kêu người đưa tụi mày ra chỗ khác không? Đúng là lũ ruồi mà- Hắn ta lại hách dịch nói.
_Nè, đồ miệng lưỡi đàn bà dừng chiến lại, lôi tên kia ra ngoài đánh cho một trận đi. Rồi nói tiếp- Vũ Lâm vừa bẻ mấy ngón tay vừa nói.
_Cũng được thôi- Tôi nói. Rồi hai chúng tôi nói khích thằng hách dịch đó:
_Nè thằng kia, muốn tụi tao đi ra cũng được thôi nhưng mày phải đi với tụi tao- Nói rồi Vũ Lâm kéo hắn ra ngoài làm hắn ta sợ xanh cả mặt. Thế mà đòi kêu người tống cổ đấy .
Lôi hắn ra một chỗ không có bóng người đó là trên sân thượng, hắn sợ quá van xin càng làm Vũ Lâm đánh hăng hơn. Mà công nhận rằng Vũ Lâm đánh ghê thiệt, may sao hồi sáng nay có người giúp chứ nếu không tôi đã nằm bệnh viện rồi. Tơi đứng cổ vũ khan cả cổ thì thấy thằng hách dịch đó bị đánh te tua rồi mà Vũ Lâm không có ý định muốn dừng tay cả:
_Nè đừng đánh nữa. Muốn giết người àh.- Tôi kéo tay Vũ Lâm ra.
_Cô buông ra tôi không tha thứ cho hạng người này được…Cô còn can thiệp thì tôi đánh cả cô nữa- Vũ Lâm như hóa thành người khác nói. Tôi thấy như vậy liền ôm anh ta rồi kêu thằng hắc dịch kia chạy đi.
_Anh bình tĩnh lại đi.- Tôi la lên.
Anh ta hất tôi ra, tôi làm theo bảng năng tát anh ta một cái. Anh ta mới chịu bình thường lại:
_Nè, anh thấy sao rồi- Tôi lo lắng hỏi.
_Tôi không sao. Công nhận cái tát của cô uy lực thiệt- Anh ta cười cười nói.
_Anh mà cũng biết cười sao. Tôi thấy mấy lần gặp là toàn thấy bộ mặt hầm hầm như muốn giết người vậy áh. Nên từ này hãy cười nhiều vào cho đời tươi sáng …như tôi nè- Nói rồi tôi nhe hàm răng cười híp cả mắt vào, người nào không cười người đó chắc là tảng băng cứng nhất thế giới mất .
_Nè, hahahahha cô đừng để ai thấy bộ dạng bây giờ của cô nếu không họ tưởng cô trốn từ bệnh viện tâm thần ra áh.- Vũ Lâm cười nói một cách khoái chí.
_Có sao đâu nụ cười đẹp nhất là khi cười hết mình mà. Xí, chỉ có những người không biết thưởng thức mà thôi- Tôi nói.
_Áh àh cô dám bảo tôi không biết thưởng thức hả?- Nói rồi anh ta cốc lên đầu tôi một cái.
_Nè tên kia vừa phải thôi chứ. Dám đánh tôi hả?- Nói rồi tôi định cốc lại anh ta một cái thì anh ta đứng lên tôi với không được vì…lùn quá.
_Haahhaha không cốc nổi chứ gì, lùn quá mà chậc..chậc- Anh ta trêu chọc tôi.Rồi chạy đi.
_Được lắm để tôi cho anh biết tay nhá- Tôi bực mình chạy theo.
Tôi và Vũ Lâm rượt nhau như mèo vờn chuột vậy tức thế không biết. Và đụng phải một người…hắc hắc đó là Nguyệt Gia, oan gia ngõ hẹp thiệt. Khi cô ta nhìn thấy Vũ Lâm và tôi rượt nhau cô ta tức giận nói:
_Nè, con nhỏ kia sao mày dám quyến rũ Vũ Lâm của tao hả?- Cô ta trơ trẽn nói, còn anh chàng đứng bên cạnh ngớ người ra không nói được gì. Haiz, sock quá mà.
_Tôi…quyến rũ anh ta áh- Tôi ngac nhiên nói.
_Con mắt nào của cô nhìn thấy vậy.- Tôi bực mình nói. Bình sinh tôi ghét nhất ai nói tôi đi cướp người yêu của người khác.
_Hai con mắt tôi đều trông thấy đó. Sao hả?- Cô ta vênh mặt lên mà vẫn ôm tay của anh ta trong lòng.
_Vậy cô nên về đi kiếm bác sĩ xem lại mắt đi….. Thôi chào hai người tôi không làm phiền nữa… Nè, Anh kia nhớ là còn đang thiếu nợ tôi đó- Nói xong tôi chuồn lẹ. hắc…hắc…mấy câu này mới học trong phim….xài thử thấy cũng thú vị ghê…(T/g: Bó tay chấm nước mắm).
_Nè, sao em lại nói như vậy hà? Anh đâu phải người yêu của em đâu- Vũ Lâm tỉnh lại nói.
_Chẳng lẽ không phải sao? Anh đã nói với cô gái hôm bữa như vậy mà.- Nguyệt Gia õng ẹo nói.
_Hôm đó…là do anh không muốn cô ta bám theo anh nữa thôi. Nên em đừng dựa vào có đó mà muốn nói gì thì nói đâu. Anh không thích- Vũ Lâm nói rồi bỏ đi để lại Nguyệt Gia tức giận mà không làm được gì. Có vẻ như hôm nay là ngày không mấy xuôn xẻ của cô ta.
Gần đến giờ tan sở rồi mà vẫn chưa thấy Boss về, Trân Trân lo lắng, công việc đã làm xong, cô liền gọi điện thoại cho Boss:
_Alô, Vũ Phong xin nghe- Boss nói như tìm được cứu tinh vậy.
_Alo…sếp đang bận ạh- Tôi hỏi.
_Àh công việc vẫn chưa bàn xong. Có chuyện gì mà gọi thế- Boss dịu dàng nói.
_Dạ không chỉ là chưa thấy sếp về nên …- Tôi hối lỗi nói, Boss đang làm việc mà tự nhiên gọi như quấy rối vậy.
_Uk tôi hiểu mà. Nếu đến giờ thì cứ về không cần đợi mà về trước đi chắc tôi sẽ về trễ- Boss nhẹ nhàng nói.
_Dạ, vậy em không làm phiền sếp nữa- Nói xong tôi cúp máy. Rồi chuẩn bị ra về.
Đáng lẽ hôm nay Tiêu hoằng và Ngọc Lan hai đứa sẽ dẩn tôi đi ăn vậy mà hai đứa tụi nó bảo có hẹn quan trong nên hủy bỏ hẹn với tôi. Đúng là có mới quên cũ mà. Tôi đành đi chợ một mình vậy, tôi nấu món bò hầm cho hôm nay, hki mua hết nguyên liệu thì quên mất còn chưa mua thịt bò nữa. Đúng là người hay quên mà haiz, chạy đến tiệm bán thịt bò:
_Cô ơi bán cho cháu 500gr thịt bò đi ạh- Tôi vui vẻ nói.
_Được rồi…đây là của chá. Hết 80 ngàn- Cô bán hang nói.
Đưa tiền rồi tôi quay ra thì đụng phải một người.
Sao mà khoái đụng trúng người vậy ta.
Tôi đang làm việc thì đồng hồ reo lên báo đã đến giờ ăn rồi. Ngừng công việc lại:
_Anh có ăn trưa không ạh- Tôi hỏi Boss.
_Uk hôm nay có buổi gặp đối tác nên sẽ ăn trưa với họ luôn. Đáng lẽ em phải đi với tôi nhưng mà họ không thích có thư ký đi cùng nên….- Boss áy náy nói. Giống như đi ăn nhà hang mà bỏ tôi ở nhà vậy(T/g: Hắc…hắc giống chồng áy náy không dẫn vợ đi shopping được ấy nhỉ ).
_Dạ, đâu có gì đâu ạ.- Tôi cười nói rồi xin phép xuống căngtin mua thức ăn.
Tại Căngtin,
Tôi kêu thức ăn xong thì vô tình đi đi không chú ý va phải một người:
_Xin lỗi, tôi không cố ý- Tôi lại đụng trúng người rồi(T/g: Hậu đậu quá …Đúng là Tiết Trân Trân mà ).
_Ask, muốn chết hả? Biết bộ đồ này bao nhiêu không- một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi ngẩng đầu lên thì:
_Là ngươi- tôi và Vũ Lâm đồng thanh nói.
_Hừ, cái con nhỏ đáng ghét này. Lần nào gặp cô cũng xui xẻo vậy hả?- Vũ Lâm tức giận nói.
_Ai nói hả? Tôi cho mà biết nhá không phải anh gây sự với tôi thì tôi đâu dụng đến anh đâu. Đồ thù dai- Tôi đứng dậy chống nặn nói.
_Còn cô đồ miệng lưỡi đàn bà- Anh ta không chịu thua nói.
Thế là cuộc khẩu chiến bát đầu, đang đến hồi quyết định thì:
_Ê, hai cái người kia muốn **** nhau thì ra chỗ khác làm gì ngáng đường bổn thiếu gia vậy hả- một giọng nói hách dịch vang lên.
_không phải chuyện của ngươi- Tôi và Vũ Lâm đồng thanh.
_Áh đồ miệng lưỡi đàn bà này sao nói theo tôi- Vũ Lâm nói.
_nè đồ thù dai kia ngươi mới là đồ nói theo tôi đó nhé. ĐỪng có mà bịa đặt vu khống ở đây- Tôi không thua nói lại.Đang chuẩn bị đấu khẩu tiếp thì:
_Nè hai người không nghe hả? Muốn ta kêu người đưa tụi mày ra chỗ khác không? Đúng là lũ ruồi mà- Hắn ta lại hách dịch nói.
_Nè, đồ miệng lưỡi đàn bà dừng chiến lại, lôi tên kia ra ngoài đánh cho một trận đi. Rồi nói tiếp- Vũ Lâm vừa bẻ mấy ngón tay vừa nói.
_Cũng được thôi- Tôi nói. Rồi hai chúng tôi nói khích thằng hách dịch đó:
_Nè thằng kia, muốn tụi tao đi ra cũng được thôi nhưng mày phải đi với tụi tao- Nói rồi Vũ Lâm kéo hắn ra ngoài làm hắn ta sợ xanh cả mặt. Thế mà đòi kêu người tống cổ đấy .
Lôi hắn ra một chỗ không có bóng người đó là trên sân thượng, hắn sợ quá van xin càng làm Vũ Lâm đánh hăng hơn. Mà công nhận rằng Vũ Lâm đánh ghê thiệt, may sao hồi sáng nay có người giúp chứ nếu không tôi đã nằm bệnh viện rồi. Tơi đứng cổ vũ khan cả cổ thì thấy thằng hách dịch đó bị đánh te tua rồi mà Vũ Lâm không có ý định muốn dừng tay cả:
_Nè đừng đánh nữa. Muốn giết người àh.- Tôi kéo tay Vũ Lâm ra.
_Cô buông ra tôi không tha thứ cho hạng người này được…Cô còn can thiệp thì tôi đánh cả cô nữa- Vũ Lâm như hóa thành người khác nói. Tôi thấy như vậy liền ôm anh ta rồi kêu thằng hắc dịch kia chạy đi.
_Anh bình tĩnh lại đi.- Tôi la lên.
Anh ta hất tôi ra, tôi làm theo bảng năng tát anh ta một cái. Anh ta mới chịu bình thường lại:
_Nè, anh thấy sao rồi- Tôi lo lắng hỏi.
_Tôi không sao. Công nhận cái tát của cô uy lực thiệt- Anh ta cười cười nói.
_Anh mà cũng biết cười sao. Tôi thấy mấy lần gặp là toàn thấy bộ mặt hầm hầm như muốn giết người vậy áh. Nên từ này hãy cười nhiều vào cho đời tươi sáng …như tôi nè- Nói rồi tôi nhe hàm răng cười híp cả mắt vào, người nào không cười người đó chắc là tảng băng cứng nhất thế giới mất .
_Nè, hahahahha cô đừng để ai thấy bộ dạng bây giờ của cô nếu không họ tưởng cô trốn từ bệnh viện tâm thần ra áh.- Vũ Lâm cười nói một cách khoái chí.
_Có sao đâu nụ cười đẹp nhất là khi cười hết mình mà. Xí, chỉ có những người không biết thưởng thức mà thôi- Tôi nói.
_Áh àh cô dám bảo tôi không biết thưởng thức hả?- Nói rồi anh ta cốc lên đầu tôi một cái.
_Nè tên kia vừa phải thôi chứ. Dám đánh tôi hả?- Nói rồi tôi định cốc lại anh ta một cái thì anh ta đứng lên tôi với không được vì…lùn quá.
_Haahhaha không cốc nổi chứ gì, lùn quá mà chậc..chậc- Anh ta trêu chọc tôi.Rồi chạy đi.
_Được lắm để tôi cho anh biết tay nhá- Tôi bực mình chạy theo.
Tôi và Vũ Lâm rượt nhau như mèo vờn chuột vậy tức thế không biết. Và đụng phải một người…hắc hắc đó là Nguyệt Gia, oan gia ngõ hẹp thiệt. Khi cô ta nhìn thấy Vũ Lâm và tôi rượt nhau cô ta tức giận nói:
_Nè, con nhỏ kia sao mày dám quyến rũ Vũ Lâm của tao hả?- Cô ta trơ trẽn nói, còn anh chàng đứng bên cạnh ngớ người ra không nói được gì. Haiz, sock quá mà.
_Tôi…quyến rũ anh ta áh- Tôi ngac nhiên nói.
_Con mắt nào của cô nhìn thấy vậy.- Tôi bực mình nói. Bình sinh tôi ghét nhất ai nói tôi đi cướp người yêu của người khác.
_Hai con mắt tôi đều trông thấy đó. Sao hả?- Cô ta vênh mặt lên mà vẫn ôm tay của anh ta trong lòng.
_Vậy cô nên về đi kiếm bác sĩ xem lại mắt đi….. Thôi chào hai người tôi không làm phiền nữa… Nè, Anh kia nhớ là còn đang thiếu nợ tôi đó- Nói xong tôi chuồn lẹ. hắc…hắc…mấy câu này mới học trong phim….xài thử thấy cũng thú vị ghê…(T/g: Bó tay chấm nước mắm).
_Nè, sao em lại nói như vậy hà? Anh đâu phải người yêu của em đâu- Vũ Lâm tỉnh lại nói.
_Chẳng lẽ không phải sao? Anh đã nói với cô gái hôm bữa như vậy mà.- Nguyệt Gia õng ẹo nói.
_Hôm đó…là do anh không muốn cô ta bám theo anh nữa thôi. Nên em đừng dựa vào có đó mà muốn nói gì thì nói đâu. Anh không thích- Vũ Lâm nói rồi bỏ đi để lại Nguyệt Gia tức giận mà không làm được gì. Có vẻ như hôm nay là ngày không mấy xuôn xẻ của cô ta.
Gần đến giờ tan sở rồi mà vẫn chưa thấy Boss về, Trân Trân lo lắng, công việc đã làm xong, cô liền gọi điện thoại cho Boss:
_Alô, Vũ Phong xin nghe- Boss nói như tìm được cứu tinh vậy.
_Alo…sếp đang bận ạh- Tôi hỏi.
_Àh công việc vẫn chưa bàn xong. Có chuyện gì mà gọi thế- Boss dịu dàng nói.
_Dạ không chỉ là chưa thấy sếp về nên …- Tôi hối lỗi nói, Boss đang làm việc mà tự nhiên gọi như quấy rối vậy.
_Uk tôi hiểu mà. Nếu đến giờ thì cứ về không cần đợi mà về trước đi chắc tôi sẽ về trễ- Boss nhẹ nhàng nói.
_Dạ, vậy em không làm phiền sếp nữa- Nói xong tôi cúp máy. Rồi chuẩn bị ra về.
Đáng lẽ hôm nay Tiêu hoằng và Ngọc Lan hai đứa sẽ dẩn tôi đi ăn vậy mà hai đứa tụi nó bảo có hẹn quan trong nên hủy bỏ hẹn với tôi. Đúng là có mới quên cũ mà. Tôi đành đi chợ một mình vậy, tôi nấu món bò hầm cho hôm nay, hki mua hết nguyên liệu thì quên mất còn chưa mua thịt bò nữa. Đúng là người hay quên mà haiz, chạy đến tiệm bán thịt bò:
_Cô ơi bán cho cháu 500gr thịt bò đi ạh- Tôi vui vẻ nói.
_Được rồi…đây là của chá. Hết 80 ngàn- Cô bán hang nói.
Đưa tiền rồi tôi quay ra thì đụng phải một người.
Sao mà khoái đụng trúng người vậy ta.
/45
|