Lại nói đến Ngọc Lan, sau khi nghe tin Trân Trân trúng tuyển cô nàng hí hửng đòi Trân Trân đãi mình, ai dè gọi điện thoại chỉ nghe được một câu cụt lủn “Tao bệnh rồi. Lần sau tao đãi.”
Thì ra là sau khi đối mặt với vị chủ tịch đáng sợ kia, Trân Trân về nhà đã ngã bệnh do thần kinh quá căng thẳng. Nhưng trên hết là cô nàng Trân Trân mỗi lần hứa lần sau đãi thì đừng mong được đãi.
Bị hụt hẫng, Ngọc Lan vô cùng khó chịu nhưng biết sao giờ, nghe giọng nói mệt mỏi của Trân Trân không phải là giả.
Tan tầm về nhà, Ngọc Lan chẳng biết làm gì lại không có hứng nấu ăn nên quyết định đến Domino Pizza để ăn.
Trong khi ngồi đợi người ta mang đồ ăn lên, Ngọc Lan ngồi nhìn ra cửa sổ mà trầm tư. Chắc cũng đã ba năm rồi kể từ khi cô chia tay mối tình đầu, cô đã khóc rất nhiều cũng tự nhủ rằng sẽ không yêu thêm một ai nữa.
Nói không còn yêu là dối lòng nhưng thật sự cô không thể nào chấp nhận bản thân mình chỉ là người thay thế cho khoảng trống của cô gái đó.
Ngọc Lan cô có thể chịu được sự lạnh nhạt, thờ ơ của anh nhưng không thể chịu được anh coi cô như người thay thế cho những ngày không có cô gái đó.
Yêu là gì? Tại sao nó lại làm con người lúc hạnh phúc lúc đau khổ như thế cơ chứ?
-A!!! Ông trời ơi, người cho con một người bạn trai từ trên trời rơi xuống đi!!!
Ngọc Lan đột nhiên hét lên khiến cô gái mang pizza lên cho cô cùng những người ngồi ăn trên lầu cũng phải quay lại nhìn.
Lúc này Ngọc Lan mới để ý bản thân mình đang ở quán chứ không phải ở nhà, mặt cô liền đỏ lên vì xấu hổ.
-Xin lỗi.
Ngọc Lan ngượng ngùng nói.
Ăn uống no say, Ngọc Lan không biết làm gì thì điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn số điện thoại quen thuộc Ngọc Lan không biết có nên nghe hay không?
-Alo, Ngọc Lan nghe.
Cuối cùng Ngọc Lan vẫn chọn cách đối mặt.
-…
-Tôi biết là cậu – Lâm Đăng.
Ngọc Lan nhàn nhạt mở miệng.
-Vẫn lưu số của tôi?
Bên đầu giây kia bây giờ mới mở miệng.
-Không, chỉ là đối với tôi nó đã in sâu vào trong trí nhớ rồi. Đột nhiên gọi như vậy, chẳng lẽ lại muốn tôi làm vật giúp anh và Ngọc Uyên làm lành với nhau?
Ngọc Lan chua chát nói.
-Không, chỉ là tôi muốn hỏi địa chỉ của cô để đưa thiệp cưới mà thôi.
Lâm Đăng lạnh nhạt lên tiếng, đối với hắn ta người đã không còn giá trị gì thì hắn sẽ vứt bỏ một cách không thương tiếc. Việc mời Ngọc Lan đến lễ cưới chính là muốn cô đau lòng chứng kiến cảnh hắn hạnh phúc, còn cô chỉ là kẻ thất bại trong tay hắn mà thôi.
-Xin lỗi, tôi không có hứng thú với đám cưới của cậu. Tạm biệt.
Ngọc Lan tức giận cúp máy.
Hết lần này đến lần khác Lâm Đăng luôn làm Ngọc Lan đau khổ, tại sao chứ? Chẳng lẽ chỉ vì năm đó cô đánh Ngọc Uyên đến nhập viện nên giờ muốn trả thù cô? Vậy sao năm đó không đưa cô vào tù luôn đi mà giờ làm vậy? ( Ngọc Lan có đai đen Judo =.=).
Lâm Đăng, hắn thật là một tên đáng sợ!!!!
Vì tiệm bánh gần nhà nên Ngọc Lan đi bộ về nhà, đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên cô nghe được tiếng cãi nhau phát ra từ trong ngõ đối diện.
-Này cô em, biết điều thì giao tiền ra đây. Nếu không thì đừng trách đại gia vừa cướp tiền vừa cướp sắc nha, ha ha ha.
Một trong ba tên đang bao vây người được cho là “phụ nữ”, đê tiện lên tiếng.
Người đang bị bao vây chưa kịp lên tiếng thì giọng nói đầy khí khái vang lên từ Ngọc Lan:
-Ba thằng kia, lại muốn trấn lột người khác nữa hả? Bộ lần trước tao cho tụi mày một trận đưa vào đồn chưa sợ hả?
-Chết mợ, con mụ la sát này đi đâu cũng gặp thế này. Đại ca, giờ sao?
Thằng đàn em bên tay phải nói nhỏ vào tai thằng đứng giữa.
-Chúng ta nên rút thôi đại ca, con mụ này khó ăn lắm.
Thằng đàn em bên tay trái cũng thêm vào.
-Mợ, chúng mày hèn nhát thế. Lần trước tao còn chưa tính sổ với con này, lần này tao có mang theo hàng, sợ gì.
Thằng đại ca cốc lên đầu hai thằng đàn em của mình, cười nguy hiểm nói.
-Con mụ kia, lần trước tụi tao thất thế. Nhưng lần này thì không nhé. Chờ chết đi con. Ya!!!
Nói xong, thằng đại ca liền chạy nhanh đến phía Ngọc Lan tung đấm, hai thằng bên cạnh thấy đại ca xông lên thì cũng chạy đến góp vui, bỏ quên luôn kẻ mà chúng cho là “phụ nữ”.
Ngọc Lan cười khẩy một tiếng, nhanh tay chụp lấy nắm đấm của thằng đại ca xoay nghiêng người cầm đai quần của nó quật một phát thật mạnh xuống đất.
Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, có vẻ như xương bị nứt rồi. Còn hai tên đàn em thì có vẻ dễ xử hơn.
-Tụi mày đúng là không biết điều, tao đã cho cơ hội mà không chịu nghe.
Nói xong, Ngọc Lan rút di động ra gọi cho cảnh sát khu vực. Đúng lúc này, thằng đại ca đột nhiên rút trong túi ra một con dao, căm tức nhìn Ngọc Lan đang không chú ý định đâm cô, nhưng không ngờ lại bị một bàn tay bắt được bẻ ngược ra đằng sau. Lực mạnh đến nỗi bàn tay của hắn sợ rằng đã tàn phế.
Người ra tay độc như vậy không ai khác chính là kẻ mà bọn chúng định chấn lột. Ngọc Lan quay lại thấy được cảnh đó, liền há hốc miệng vì ngạc nhiên.
Tưởng bản thân mình đi cứu người khác làm “mỹ nhân cứu mỹ nhân” ai dè được người ta giúp lại.
-Lần sau nhớ cẩn thận đấy cô gái.
Người nào đó cười nhạt, trầm giọng lên tiếng.
-Cô là, là nam sao?
Ngọc Lan đơ đến nói bậy.
-Thiên Vũ Ngọc. Hãy nhớ tên tôi, cô gái.
Không trả lời câu hỏi của Ngọc Lan, anh chàng liền đặt một nụ hôn lên má của cô rồi ghé miệng lên tai cô mà nói rồi bỏ đi.
Ngọc Lan đứng tại chỗ, sờ lên mặt mình đơ người nghĩ “Mình vừa bị cưỡng gian!!!!”.
Thì ra là sau khi đối mặt với vị chủ tịch đáng sợ kia, Trân Trân về nhà đã ngã bệnh do thần kinh quá căng thẳng. Nhưng trên hết là cô nàng Trân Trân mỗi lần hứa lần sau đãi thì đừng mong được đãi.
Bị hụt hẫng, Ngọc Lan vô cùng khó chịu nhưng biết sao giờ, nghe giọng nói mệt mỏi của Trân Trân không phải là giả.
Tan tầm về nhà, Ngọc Lan chẳng biết làm gì lại không có hứng nấu ăn nên quyết định đến Domino Pizza để ăn.
Trong khi ngồi đợi người ta mang đồ ăn lên, Ngọc Lan ngồi nhìn ra cửa sổ mà trầm tư. Chắc cũng đã ba năm rồi kể từ khi cô chia tay mối tình đầu, cô đã khóc rất nhiều cũng tự nhủ rằng sẽ không yêu thêm một ai nữa.
Nói không còn yêu là dối lòng nhưng thật sự cô không thể nào chấp nhận bản thân mình chỉ là người thay thế cho khoảng trống của cô gái đó.
Ngọc Lan cô có thể chịu được sự lạnh nhạt, thờ ơ của anh nhưng không thể chịu được anh coi cô như người thay thế cho những ngày không có cô gái đó.
Yêu là gì? Tại sao nó lại làm con người lúc hạnh phúc lúc đau khổ như thế cơ chứ?
-A!!! Ông trời ơi, người cho con một người bạn trai từ trên trời rơi xuống đi!!!
Ngọc Lan đột nhiên hét lên khiến cô gái mang pizza lên cho cô cùng những người ngồi ăn trên lầu cũng phải quay lại nhìn.
Lúc này Ngọc Lan mới để ý bản thân mình đang ở quán chứ không phải ở nhà, mặt cô liền đỏ lên vì xấu hổ.
-Xin lỗi.
Ngọc Lan ngượng ngùng nói.
Ăn uống no say, Ngọc Lan không biết làm gì thì điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn số điện thoại quen thuộc Ngọc Lan không biết có nên nghe hay không?
-Alo, Ngọc Lan nghe.
Cuối cùng Ngọc Lan vẫn chọn cách đối mặt.
-…
-Tôi biết là cậu – Lâm Đăng.
Ngọc Lan nhàn nhạt mở miệng.
-Vẫn lưu số của tôi?
Bên đầu giây kia bây giờ mới mở miệng.
-Không, chỉ là đối với tôi nó đã in sâu vào trong trí nhớ rồi. Đột nhiên gọi như vậy, chẳng lẽ lại muốn tôi làm vật giúp anh và Ngọc Uyên làm lành với nhau?
Ngọc Lan chua chát nói.
-Không, chỉ là tôi muốn hỏi địa chỉ của cô để đưa thiệp cưới mà thôi.
Lâm Đăng lạnh nhạt lên tiếng, đối với hắn ta người đã không còn giá trị gì thì hắn sẽ vứt bỏ một cách không thương tiếc. Việc mời Ngọc Lan đến lễ cưới chính là muốn cô đau lòng chứng kiến cảnh hắn hạnh phúc, còn cô chỉ là kẻ thất bại trong tay hắn mà thôi.
-Xin lỗi, tôi không có hứng thú với đám cưới của cậu. Tạm biệt.
Ngọc Lan tức giận cúp máy.
Hết lần này đến lần khác Lâm Đăng luôn làm Ngọc Lan đau khổ, tại sao chứ? Chẳng lẽ chỉ vì năm đó cô đánh Ngọc Uyên đến nhập viện nên giờ muốn trả thù cô? Vậy sao năm đó không đưa cô vào tù luôn đi mà giờ làm vậy? ( Ngọc Lan có đai đen Judo =.=).
Lâm Đăng, hắn thật là một tên đáng sợ!!!!
Vì tiệm bánh gần nhà nên Ngọc Lan đi bộ về nhà, đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên cô nghe được tiếng cãi nhau phát ra từ trong ngõ đối diện.
-Này cô em, biết điều thì giao tiền ra đây. Nếu không thì đừng trách đại gia vừa cướp tiền vừa cướp sắc nha, ha ha ha.
Một trong ba tên đang bao vây người được cho là “phụ nữ”, đê tiện lên tiếng.
Người đang bị bao vây chưa kịp lên tiếng thì giọng nói đầy khí khái vang lên từ Ngọc Lan:
-Ba thằng kia, lại muốn trấn lột người khác nữa hả? Bộ lần trước tao cho tụi mày một trận đưa vào đồn chưa sợ hả?
-Chết mợ, con mụ la sát này đi đâu cũng gặp thế này. Đại ca, giờ sao?
Thằng đàn em bên tay phải nói nhỏ vào tai thằng đứng giữa.
-Chúng ta nên rút thôi đại ca, con mụ này khó ăn lắm.
Thằng đàn em bên tay trái cũng thêm vào.
-Mợ, chúng mày hèn nhát thế. Lần trước tao còn chưa tính sổ với con này, lần này tao có mang theo hàng, sợ gì.
Thằng đại ca cốc lên đầu hai thằng đàn em của mình, cười nguy hiểm nói.
-Con mụ kia, lần trước tụi tao thất thế. Nhưng lần này thì không nhé. Chờ chết đi con. Ya!!!
Nói xong, thằng đại ca liền chạy nhanh đến phía Ngọc Lan tung đấm, hai thằng bên cạnh thấy đại ca xông lên thì cũng chạy đến góp vui, bỏ quên luôn kẻ mà chúng cho là “phụ nữ”.
Ngọc Lan cười khẩy một tiếng, nhanh tay chụp lấy nắm đấm của thằng đại ca xoay nghiêng người cầm đai quần của nó quật một phát thật mạnh xuống đất.
Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, có vẻ như xương bị nứt rồi. Còn hai tên đàn em thì có vẻ dễ xử hơn.
-Tụi mày đúng là không biết điều, tao đã cho cơ hội mà không chịu nghe.
Nói xong, Ngọc Lan rút di động ra gọi cho cảnh sát khu vực. Đúng lúc này, thằng đại ca đột nhiên rút trong túi ra một con dao, căm tức nhìn Ngọc Lan đang không chú ý định đâm cô, nhưng không ngờ lại bị một bàn tay bắt được bẻ ngược ra đằng sau. Lực mạnh đến nỗi bàn tay của hắn sợ rằng đã tàn phế.
Người ra tay độc như vậy không ai khác chính là kẻ mà bọn chúng định chấn lột. Ngọc Lan quay lại thấy được cảnh đó, liền há hốc miệng vì ngạc nhiên.
Tưởng bản thân mình đi cứu người khác làm “mỹ nhân cứu mỹ nhân” ai dè được người ta giúp lại.
-Lần sau nhớ cẩn thận đấy cô gái.
Người nào đó cười nhạt, trầm giọng lên tiếng.
-Cô là, là nam sao?
Ngọc Lan đơ đến nói bậy.
-Thiên Vũ Ngọc. Hãy nhớ tên tôi, cô gái.
Không trả lời câu hỏi của Ngọc Lan, anh chàng liền đặt một nụ hôn lên má của cô rồi ghé miệng lên tai cô mà nói rồi bỏ đi.
Ngọc Lan đứng tại chỗ, sờ lên mặt mình đơ người nghĩ “Mình vừa bị cưỡng gian!!!!”.
/45
|