Đảo mắt qua mấy tháng, bé con đã cao được khoảng nửa thước, bụng cũng mập đô đô, Đỗ Tu Nhiên sắm cho bé một bộ quần áo hình con hổ, nhóc con mặc vào trông vô cùng khỏe khoắn kháu khỉnh, sàn nhà lót đệm nên bé bò rất nhanh, anh vừa thả xuống, đảo mắt đã không biết nó chui vào đâu mất rồi.
Ngô Kình Thương ngồi trên ghế xem tivi, tay cầm điều khiển chuyển kênh liên tục, đột nhiên dừng lại, nhà đài đưa một tin lập tức thu hút ánh nhìn của Ngô Kình Thương, dẫn chương trình nói rằng vùng biên giới phía đông nam xảy ra một vụ thương vong nghiêm trọng của một băng nhóm, trích dẫn một vài hình ảnh, tin vừa đưa ước chừng được một vài phút lại tiếp tục đưa tin tức khác.
Lông mày Ngô Kình Thương nhíu chặt lại, mấy bức ảnh kia nhìn rất quen, vùng biên giới đông nam kia cậu cũng từng “tác nghiệp” một thời gian, lúc đó là cùng với mọi người trong đội, về sau bởi vì chỗ đó quá loạn nên làm xong nhiệm vụ được thuê liền rút luôn, hiện giờ những tụ điểm biên giới này rất nhiều, đặc biệt là buôn lậu thuốc phiện ngày càng hoành hành, hơn nữa nơi đó cũng tụ tập rất nhiều điểm đóng quân của dong binh đoàn, đánh chiến tranh giành lãnh thỗ diễn ra thường xuyên, cũng chẳng có cơ quan chức năng nào quản việc này, có khi cũng có vụ thanh trừng cả một đội lính cũng có, nhưng tất nhiên xuất hiện trên tivi ầm ĩ như vậy, chuyện này xem ra cũng không nhỏ.
Ngô Kình Thương trầm ngâm tắt tivi, do dự một lúc rồi gọi cho Tôn Uy, đầu dây bên kia một lúc lâu mới bắt máy, bên trong truyền đến những tiếng ầm ĩ, phỏng chừng xung quanh có rất nhiều người.
Giọng của Tôn Uy trong điện thoại lộ rõ sự lo lắng.
Ngô Kình Thương dừng một lúc mới nói: “Tôi vừa xem tivi, biên giới đông nam hình như có chuyện, anh có nghe nói không….”
Tôn Uy treo máy một lúc lâu kiếm chỗ yên tĩnh, bớt tiếng ổn ào, chỉ nghe giọng anh khàn khàn run rẩy.
Tôn Uy tuy đã hơn ba mươi tuổi nhưng đã có “tuổi nghề” hơn mười năm, về sau lúc làm nhiệm vụ bị trọng thương nên mới rút lui, chịu trách nhiệm về công tác hậu cần của Thiên Lang đoàn, những năm gần đây từng trải rất nhiều, đối mặt với tử vong đã sớm bình tĩnh, không nghĩ tới lần này lại khóc qua điện thoại như vậy.
Ngô Kình Thương lập tức cảm thấy không ổn, cậu nhíu mày nửa ngày hỏi: “Đã xảy ra chuyện?”
Tôn Uy nức nở: “Ân, chuyện này đều tại tôi……..”
Ngô Kình Thương nghe xong từ trên ghế bật thẳng dậy, hỏi nhanh: “Có phải là liên quan đến chuyện chém giết sống mái ở biên giới đông nam không?”
Giọng của Tôn Uy lại càng nghẹn ngào: “Chính là cái đám khốn nạn kia…….”
“Ai đã xảy ra chuyện?” Ngô Kình Thương hỏi.
Tôn Uy lau nước mắt nói: “Lão Lục cùng Lão Nhị……Hai người bọn họ bị bom nổ ngay tại chỗ, một mảnh thịt cũng không tìm được, anh em trong đội đều khóc, mẹ kiếp, tôi con mẹ nó bao nhiêu năm chưa từng khóc, hai người bọn họ chết quá thảm………..”
Tay Ngô Kình Thương cứng đờ, chật vật đứng dậy, đưa mắt nhìn Đỗ Tu Nhiên đang chăm sóc bé con, sau đó đi tới nhà vệ sinh, vừa đi vừa hỏi: “Anh từ từ nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tôn Uy nói: “Việc này là lỗi tại tôi, từ khi cậu đi, anh em trong đội nhiều người cũng có ý định rút lui, thế nhưng khổ nỗi tiền kiếm được chưa đủ dưỡng lão, trước kia đi theo cậu tuy kiếm được nhiều hơn so với các đội lính đánh thuê khác, nhưng cậu cũng biết, đám người bọn họ cũng tiêu tiền như nước, cờ bạc gái gú đều dính vào, bọn họ cũng thương lượng với tôi, chờ thêm nửa năm nữa, tích cóp đủ tiền rồi rút, nhưng mấy tháng nay không có vụ làm ăn nào, bởi vì cậu không còn ở đây nữa, mấy vụ ngon ăn căn bản không dám nhận, anh em cũng không quá để ý cái này, tại là mấy hôm trước, tôi có nhận một nhiệm vụ nặc danh người thuê, tiền trả rất hậu hĩnh, chỉ là nhiệm vụ hơi khó, tôi đã nói cùng anh em bọn họ, bàn bạc xem có nên tiếp nhận hay không, nếu như lúc đó tôi từ chối thì tốt rồi, sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ, đều là tại tôi cả…….”
Âm thanh lạnh băng của Ngô Kình Thương cất lên: “Nói tiếp.”
Tôn Uy nói: “Các anh em cũng là hỏng rìu thì chìm thuyền (hic ta ko hiểu), đều nói là mạo hiểm một lần này thôi, sau đó cầm tiền đường ai nấy đi, thế nhưng không ngờ rằng……” Tôn Uy tiếp tục nghẹn ngào, anh nói: “Lúc ấy tôi ở bên ngoài, tận mắt thấy Lão Lục cùng Lão Nhị đi vào, vừa giẫm một cái liền nổ oành, mẹ nó, hóa ra là có bẫy, là bẫy rập! Chỉ trách tôi không sớm nghĩ đến, Thiên Lang đội của chúng ta mấy năm nay trong giới lính đánh thuê này ít nhiều có chút tiếng tăm, chỉ sợ là cái đinh trong mắt những dong binh đoàn khác, thấy cậu vừa rút, bọn họ liền nổi sát ý, chỉ sợ là đã tính toán từ lâu a, gài bom chuẩn bị đánh tan Thiên Lang đội của chúng ta, bọn khốn nạn đó con mẹ nó quá ư độc ác, ra tay tàn nhẫn không chừa đường lui, Lão Tam bị bọn họ đuổi tận giết tuyệt chém mất một chân, Lão Bát ngực bị nổ tung, hiện đang trong bệnh viện không biết sống chết thế nào…….”
Tay Ngô Kình Thương gìm chặt chiếc điện thoại, nửa ngày nói: “Còn Lưu Thanh Vân?”
Tôn Uy nói: “Lưu Thanh Vân lúc ấy muốn cứu Lão Nhị, thế nhưng vừa nhào tới bị sức công phá của bom mà mất đi một tay, anh em trong đội chỉ một ít người thân thể còn nguyên vẹn, còn lại hầu hết đều, đều tàn phế……..” Tôn Uy nói xong thống khổ khóc nức nở, thân là đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu, nhiều năm phong ba sương gió như vậy, lần cái tay của mình bị phế trước đó cũng chẳng thèm nhỏ một giọt nước mắt, thế nhưng lúc này lại khóc òa lên dữ dội, thanh âm đều tràn ngập đau thương mất mát.
Ngô Kình Thương cắn răng gằn từng chữ: “Là ai làm, anh nói cho tôi biết……..”
Tôn Uy cố điều chỉnh lại tâm tình của mình nói: “Đừng đừng, đây vốn không phải là chuyện của cậu, đừng vì chúng tôi mà nhúng tay vào, cậu cùng chị dâu cũng không dễ dàng gì, vất vả nhiều năm như vậy mới có thể cùng một chỗ, nên là bình bình an an mà sống a……”
Ngô Kình Thương giọng lạnh băng lặp lại lần nữa: “Là ai? Nói.”
Tôn Uy thấy Ngô Kình Thương nổi giận, một lúc lâu sau mới nói ra vài cái tên đội trưởng mấy đội lính đánh thuê can dự vào.
Nghe xong Ngô Kình Thương lập tức cúp điện thoại, ném di động lên bàn, xoay người lại liền thấy Đỗ Tu Nhiên đang ẵm nhóc con nhìn mình, Ngô Kình Thương không nói chuyện, mặt sầm lại hàn khí tỏa ra, cậu tự tay với lấy áo khoác dày rồi mặc vào.
“Làm sao vậy?” Đỗ Tu Nhiên hỏi.
Ngô Kình Thương biết Đỗ Tu Nhiên chăm chú nghe sau lưng mình nãy giờ, cũng không định giấu anh, thấp giọng trả lời: “Mấy người trong đội xảy ra chuyện.”
Đỗ Tu Nhiên vội hỏi: “Rất nghiêm trọng?”
Ngô Kình Thương do dự nói: “Hai người chết, còn lại đều tàn tật.”
Vừa nghe xong trong lòng Đỗ Tu Nhiên lộp chộp thoáng cái, lúc trước những đội viên kia đối xử với anh cũng không tệ, mỗi ngày đều nói chuyện vui đùa với nhau, không nghĩ tới chỉ mới mấy tháng liền……..
Ngô Kình Thương khoác áo vào, nhìn thẳng vào mắt Đỗ Tu Nhiên nói: “Tôi qua chỗ bọn họ, mấy ngày nay khả năng không về được……..”
………..
“Đợi một chút……..” Đỗ Tu Nhiên đặt nhóc con lên ghế, xoay người vào phòng, lúc bước ra thì trong tay cầm tấm thẻ ngân hàng, anh nói: “Cầm cái thẻ này theo, có thể cũng giúp được bọn họ chút ít, chúng ta chân tay đầy đủ tiền nhiều như vậy cũng vô dụng.”
Ngô Kình Thương nhìn cái thẻ một lúc, sau đó cầm lấy, ôm Đỗ Tu Nhiên vào lòng, ấn cho anh một nụ hôn sâu, nhìn anh rồi thì thầm bên tai: “Cám ơn……….” Lúc này mới buông Đỗ Tu Nhiên ra xoay người ra đi.
Đỗ Tu Nhiên nhìn Ngô Kình Thương mở cửa ra ngoài, nửa ngày sau mới thở dài một tiếng, buông thõng lên ghế sô pha.
Nhiều năm như vậy anh còn lạ gì tính cách tiểu quỷ nữa, đừng xem cậu ấy bình thường một bộ dáng chẳng quan tâm tới ai, nhưng thật ra lại là người dễ mềm lòng nhất, người khác đối tốt với mình cậu ấy luôn đặt trong lòng, họ đối tốt với cậu một phần, cậu tốt lại gấp mười, những đội hữu kia đã từng cùng sống với cậu năm, sáu năm, hiện tại đã rút khỏi, tuy miệng cậu không có nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn xem họ như đội hữu của mình, năm sáu năm ăn chung uống chung, cùng sinh ra tử với nhau, từng chút từng chút đều khắc ghi trong lòng, nếu họ vẫn cứ hảo hảo sống, cậu ấy tất nhiên là vui mừng, thế nhưng giờ đây, cơ hồ là trong nháy mắt, những người bạn cùng sống chết với mình người chết, kẻ thì tàn tật, thử hỏi cậu ấy làm sao có thể thờ ơ cho đuợc?
Khoảnh khắc ra đi kia mắt cậu ấy đã có chút đỏ ngạch, cậu ấy tưởng rằng mình không nhìn thấy sao…..
Đỗ Tu Nhiên một tay nuôi lớn Ngô Kình Thương, hiễu rõ cậu nhất, đôi mắt đó một khi đã đỏ lên, chính là dấu hiệu cảnh báo cậu ấy đang muốn giết người.
Ngồi trên ghế vuốt trán, trong lòng anh hiểu rõ tiểu quỷ căn bản không phải đi tìm những đội hữu của mình, mà là tìm đám người kia báo thù, mặc dù trong tiềm thức không muốn tiểu quỷ làm chuyện sát nhân, nhưng giờ đây, anh cũng không có ý định ngăn cản, nếu lúc này ngăn cản cậu ấy, chỉ sợ sau này tiểu quỷ đều tự trách chính mình, không giải tỏa được lửa giận trong lòng, cậu ấy một mực không mở rộng lòng mình a.
Lúc này nhóc con bò tới trên đùi Đỗ Tu Nhiên, miệng nha nha giang tay đòi Đỗ Tu Nhiên ôm lấy, ngực bé còn quá nhỏ, mọi cố gắng lúc này nhìn tựa như gà con non nớt đang cố gắng giang đôi cánh của mình, thế nhưng thần kì khiến cho đáy lòng Đỗ Tu Nhiên ánh lên một tia ôn hòa.
Đỗ Tu Nhiên cẩn thận bế bé con vào ngực, vừa ôm vừa vuốt ve, bàn tay nhỏ bé duỗi ra quơ quơ trước mặt anh, Đỗ Tu Nhiên chỉ nhẹ nhàng cầm lấy, ngón tay nhóc con vừa nhỏ vừa mềm, Đỗ Tu Nhiên không dám dùng sức, chỉ đặt lên miệng hôn hôn mấy cái.
Nâng bé con lên, dụi đầu vào cái cổ thơm phức mùi sữa, thì thào với bé: “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, con phải phù hộ cho cha con bình an vô sự trở về nha, cha con yêu con, cha con rất thương con……”
Nhóc con căn bản không hiểu lời Đỗ Tu Nhiên nói, chỉ biết ấy ấy nha nha miệng thổi bong bóng vui mừng, nghe Đỗ Tu Nhiên nói cha con, ngẫu nhiên cũng có thể học nói mấy âm ba ba, đôi chân nhỏ không ngừng đạp đạp lên đùi Đỗ Tu Nhiên, chơi đùa đến phát nghiện, miệng cạc cạc hớn hở.
Đỗ Tu Nhiên cứ như vậy ngơ ngác ôm nhóc con ngồi trên ghế, nỗi lo lắng cho Ngô Kình Thương cũng vơi bớt phần nào.
Dù sao cũng phải nói, Đỗ Tu Nhiên vốn có lòng tin với tiểu quỷ, cậu ấy ở ngoài nhiều năm như vậy, đối với mọi chuyện hầu như đều biết chừng mực, cho nên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Anh nghe nói chuyện giết người ở vùng biên giới Tam Giác Vàng cũng không có xử nghiêm như trong nước, tương đối nới lỏng, hy vọng nếu không cần thiết thì tiểu quỷ cũng không tất yếu phải dùng bạo lực, những chuyện bắn giết trên tivi kia, đại khái đều là bang phái báo thù nhau, người giết ta ta giết ngươi, anh không muốn tiểu quỷ giống như diễn viên hành động trong phim sau này chỉ có thể sống cuộc sống trốn chui trốn lủi.
Ngô Kình Thương ngồi trên ghế xem tivi, tay cầm điều khiển chuyển kênh liên tục, đột nhiên dừng lại, nhà đài đưa một tin lập tức thu hút ánh nhìn của Ngô Kình Thương, dẫn chương trình nói rằng vùng biên giới phía đông nam xảy ra một vụ thương vong nghiêm trọng của một băng nhóm, trích dẫn một vài hình ảnh, tin vừa đưa ước chừng được một vài phút lại tiếp tục đưa tin tức khác.
Lông mày Ngô Kình Thương nhíu chặt lại, mấy bức ảnh kia nhìn rất quen, vùng biên giới đông nam kia cậu cũng từng “tác nghiệp” một thời gian, lúc đó là cùng với mọi người trong đội, về sau bởi vì chỗ đó quá loạn nên làm xong nhiệm vụ được thuê liền rút luôn, hiện giờ những tụ điểm biên giới này rất nhiều, đặc biệt là buôn lậu thuốc phiện ngày càng hoành hành, hơn nữa nơi đó cũng tụ tập rất nhiều điểm đóng quân của dong binh đoàn, đánh chiến tranh giành lãnh thỗ diễn ra thường xuyên, cũng chẳng có cơ quan chức năng nào quản việc này, có khi cũng có vụ thanh trừng cả một đội lính cũng có, nhưng tất nhiên xuất hiện trên tivi ầm ĩ như vậy, chuyện này xem ra cũng không nhỏ.
Ngô Kình Thương trầm ngâm tắt tivi, do dự một lúc rồi gọi cho Tôn Uy, đầu dây bên kia một lúc lâu mới bắt máy, bên trong truyền đến những tiếng ầm ĩ, phỏng chừng xung quanh có rất nhiều người.
Giọng của Tôn Uy trong điện thoại lộ rõ sự lo lắng.
Ngô Kình Thương dừng một lúc mới nói: “Tôi vừa xem tivi, biên giới đông nam hình như có chuyện, anh có nghe nói không….”
Tôn Uy treo máy một lúc lâu kiếm chỗ yên tĩnh, bớt tiếng ổn ào, chỉ nghe giọng anh khàn khàn run rẩy.
Tôn Uy tuy đã hơn ba mươi tuổi nhưng đã có “tuổi nghề” hơn mười năm, về sau lúc làm nhiệm vụ bị trọng thương nên mới rút lui, chịu trách nhiệm về công tác hậu cần của Thiên Lang đoàn, những năm gần đây từng trải rất nhiều, đối mặt với tử vong đã sớm bình tĩnh, không nghĩ tới lần này lại khóc qua điện thoại như vậy.
Ngô Kình Thương lập tức cảm thấy không ổn, cậu nhíu mày nửa ngày hỏi: “Đã xảy ra chuyện?”
Tôn Uy nức nở: “Ân, chuyện này đều tại tôi……..”
Ngô Kình Thương nghe xong từ trên ghế bật thẳng dậy, hỏi nhanh: “Có phải là liên quan đến chuyện chém giết sống mái ở biên giới đông nam không?”
Giọng của Tôn Uy lại càng nghẹn ngào: “Chính là cái đám khốn nạn kia…….”
“Ai đã xảy ra chuyện?” Ngô Kình Thương hỏi.
Tôn Uy lau nước mắt nói: “Lão Lục cùng Lão Nhị……Hai người bọn họ bị bom nổ ngay tại chỗ, một mảnh thịt cũng không tìm được, anh em trong đội đều khóc, mẹ kiếp, tôi con mẹ nó bao nhiêu năm chưa từng khóc, hai người bọn họ chết quá thảm………..”
Tay Ngô Kình Thương cứng đờ, chật vật đứng dậy, đưa mắt nhìn Đỗ Tu Nhiên đang chăm sóc bé con, sau đó đi tới nhà vệ sinh, vừa đi vừa hỏi: “Anh từ từ nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tôn Uy nói: “Việc này là lỗi tại tôi, từ khi cậu đi, anh em trong đội nhiều người cũng có ý định rút lui, thế nhưng khổ nỗi tiền kiếm được chưa đủ dưỡng lão, trước kia đi theo cậu tuy kiếm được nhiều hơn so với các đội lính đánh thuê khác, nhưng cậu cũng biết, đám người bọn họ cũng tiêu tiền như nước, cờ bạc gái gú đều dính vào, bọn họ cũng thương lượng với tôi, chờ thêm nửa năm nữa, tích cóp đủ tiền rồi rút, nhưng mấy tháng nay không có vụ làm ăn nào, bởi vì cậu không còn ở đây nữa, mấy vụ ngon ăn căn bản không dám nhận, anh em cũng không quá để ý cái này, tại là mấy hôm trước, tôi có nhận một nhiệm vụ nặc danh người thuê, tiền trả rất hậu hĩnh, chỉ là nhiệm vụ hơi khó, tôi đã nói cùng anh em bọn họ, bàn bạc xem có nên tiếp nhận hay không, nếu như lúc đó tôi từ chối thì tốt rồi, sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ, đều là tại tôi cả…….”
Âm thanh lạnh băng của Ngô Kình Thương cất lên: “Nói tiếp.”
Tôn Uy nói: “Các anh em cũng là hỏng rìu thì chìm thuyền (hic ta ko hiểu), đều nói là mạo hiểm một lần này thôi, sau đó cầm tiền đường ai nấy đi, thế nhưng không ngờ rằng……” Tôn Uy tiếp tục nghẹn ngào, anh nói: “Lúc ấy tôi ở bên ngoài, tận mắt thấy Lão Lục cùng Lão Nhị đi vào, vừa giẫm một cái liền nổ oành, mẹ nó, hóa ra là có bẫy, là bẫy rập! Chỉ trách tôi không sớm nghĩ đến, Thiên Lang đội của chúng ta mấy năm nay trong giới lính đánh thuê này ít nhiều có chút tiếng tăm, chỉ sợ là cái đinh trong mắt những dong binh đoàn khác, thấy cậu vừa rút, bọn họ liền nổi sát ý, chỉ sợ là đã tính toán từ lâu a, gài bom chuẩn bị đánh tan Thiên Lang đội của chúng ta, bọn khốn nạn đó con mẹ nó quá ư độc ác, ra tay tàn nhẫn không chừa đường lui, Lão Tam bị bọn họ đuổi tận giết tuyệt chém mất một chân, Lão Bát ngực bị nổ tung, hiện đang trong bệnh viện không biết sống chết thế nào…….”
Tay Ngô Kình Thương gìm chặt chiếc điện thoại, nửa ngày nói: “Còn Lưu Thanh Vân?”
Tôn Uy nói: “Lưu Thanh Vân lúc ấy muốn cứu Lão Nhị, thế nhưng vừa nhào tới bị sức công phá của bom mà mất đi một tay, anh em trong đội chỉ một ít người thân thể còn nguyên vẹn, còn lại hầu hết đều, đều tàn phế……..” Tôn Uy nói xong thống khổ khóc nức nở, thân là đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu, nhiều năm phong ba sương gió như vậy, lần cái tay của mình bị phế trước đó cũng chẳng thèm nhỏ một giọt nước mắt, thế nhưng lúc này lại khóc òa lên dữ dội, thanh âm đều tràn ngập đau thương mất mát.
Ngô Kình Thương cắn răng gằn từng chữ: “Là ai làm, anh nói cho tôi biết……..”
Tôn Uy cố điều chỉnh lại tâm tình của mình nói: “Đừng đừng, đây vốn không phải là chuyện của cậu, đừng vì chúng tôi mà nhúng tay vào, cậu cùng chị dâu cũng không dễ dàng gì, vất vả nhiều năm như vậy mới có thể cùng một chỗ, nên là bình bình an an mà sống a……”
Ngô Kình Thương giọng lạnh băng lặp lại lần nữa: “Là ai? Nói.”
Tôn Uy thấy Ngô Kình Thương nổi giận, một lúc lâu sau mới nói ra vài cái tên đội trưởng mấy đội lính đánh thuê can dự vào.
Nghe xong Ngô Kình Thương lập tức cúp điện thoại, ném di động lên bàn, xoay người lại liền thấy Đỗ Tu Nhiên đang ẵm nhóc con nhìn mình, Ngô Kình Thương không nói chuyện, mặt sầm lại hàn khí tỏa ra, cậu tự tay với lấy áo khoác dày rồi mặc vào.
“Làm sao vậy?” Đỗ Tu Nhiên hỏi.
Ngô Kình Thương biết Đỗ Tu Nhiên chăm chú nghe sau lưng mình nãy giờ, cũng không định giấu anh, thấp giọng trả lời: “Mấy người trong đội xảy ra chuyện.”
Đỗ Tu Nhiên vội hỏi: “Rất nghiêm trọng?”
Ngô Kình Thương do dự nói: “Hai người chết, còn lại đều tàn tật.”
Vừa nghe xong trong lòng Đỗ Tu Nhiên lộp chộp thoáng cái, lúc trước những đội viên kia đối xử với anh cũng không tệ, mỗi ngày đều nói chuyện vui đùa với nhau, không nghĩ tới chỉ mới mấy tháng liền……..
Ngô Kình Thương khoác áo vào, nhìn thẳng vào mắt Đỗ Tu Nhiên nói: “Tôi qua chỗ bọn họ, mấy ngày nay khả năng không về được……..”
………..
“Đợi một chút……..” Đỗ Tu Nhiên đặt nhóc con lên ghế, xoay người vào phòng, lúc bước ra thì trong tay cầm tấm thẻ ngân hàng, anh nói: “Cầm cái thẻ này theo, có thể cũng giúp được bọn họ chút ít, chúng ta chân tay đầy đủ tiền nhiều như vậy cũng vô dụng.”
Ngô Kình Thương nhìn cái thẻ một lúc, sau đó cầm lấy, ôm Đỗ Tu Nhiên vào lòng, ấn cho anh một nụ hôn sâu, nhìn anh rồi thì thầm bên tai: “Cám ơn……….” Lúc này mới buông Đỗ Tu Nhiên ra xoay người ra đi.
Đỗ Tu Nhiên nhìn Ngô Kình Thương mở cửa ra ngoài, nửa ngày sau mới thở dài một tiếng, buông thõng lên ghế sô pha.
Nhiều năm như vậy anh còn lạ gì tính cách tiểu quỷ nữa, đừng xem cậu ấy bình thường một bộ dáng chẳng quan tâm tới ai, nhưng thật ra lại là người dễ mềm lòng nhất, người khác đối tốt với mình cậu ấy luôn đặt trong lòng, họ đối tốt với cậu một phần, cậu tốt lại gấp mười, những đội hữu kia đã từng cùng sống với cậu năm, sáu năm, hiện tại đã rút khỏi, tuy miệng cậu không có nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn xem họ như đội hữu của mình, năm sáu năm ăn chung uống chung, cùng sinh ra tử với nhau, từng chút từng chút đều khắc ghi trong lòng, nếu họ vẫn cứ hảo hảo sống, cậu ấy tất nhiên là vui mừng, thế nhưng giờ đây, cơ hồ là trong nháy mắt, những người bạn cùng sống chết với mình người chết, kẻ thì tàn tật, thử hỏi cậu ấy làm sao có thể thờ ơ cho đuợc?
Khoảnh khắc ra đi kia mắt cậu ấy đã có chút đỏ ngạch, cậu ấy tưởng rằng mình không nhìn thấy sao…..
Đỗ Tu Nhiên một tay nuôi lớn Ngô Kình Thương, hiễu rõ cậu nhất, đôi mắt đó một khi đã đỏ lên, chính là dấu hiệu cảnh báo cậu ấy đang muốn giết người.
Ngồi trên ghế vuốt trán, trong lòng anh hiểu rõ tiểu quỷ căn bản không phải đi tìm những đội hữu của mình, mà là tìm đám người kia báo thù, mặc dù trong tiềm thức không muốn tiểu quỷ làm chuyện sát nhân, nhưng giờ đây, anh cũng không có ý định ngăn cản, nếu lúc này ngăn cản cậu ấy, chỉ sợ sau này tiểu quỷ đều tự trách chính mình, không giải tỏa được lửa giận trong lòng, cậu ấy một mực không mở rộng lòng mình a.
Lúc này nhóc con bò tới trên đùi Đỗ Tu Nhiên, miệng nha nha giang tay đòi Đỗ Tu Nhiên ôm lấy, ngực bé còn quá nhỏ, mọi cố gắng lúc này nhìn tựa như gà con non nớt đang cố gắng giang đôi cánh của mình, thế nhưng thần kì khiến cho đáy lòng Đỗ Tu Nhiên ánh lên một tia ôn hòa.
Đỗ Tu Nhiên cẩn thận bế bé con vào ngực, vừa ôm vừa vuốt ve, bàn tay nhỏ bé duỗi ra quơ quơ trước mặt anh, Đỗ Tu Nhiên chỉ nhẹ nhàng cầm lấy, ngón tay nhóc con vừa nhỏ vừa mềm, Đỗ Tu Nhiên không dám dùng sức, chỉ đặt lên miệng hôn hôn mấy cái.
Nâng bé con lên, dụi đầu vào cái cổ thơm phức mùi sữa, thì thào với bé: “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, con phải phù hộ cho cha con bình an vô sự trở về nha, cha con yêu con, cha con rất thương con……”
Nhóc con căn bản không hiểu lời Đỗ Tu Nhiên nói, chỉ biết ấy ấy nha nha miệng thổi bong bóng vui mừng, nghe Đỗ Tu Nhiên nói cha con, ngẫu nhiên cũng có thể học nói mấy âm ba ba, đôi chân nhỏ không ngừng đạp đạp lên đùi Đỗ Tu Nhiên, chơi đùa đến phát nghiện, miệng cạc cạc hớn hở.
Đỗ Tu Nhiên cứ như vậy ngơ ngác ôm nhóc con ngồi trên ghế, nỗi lo lắng cho Ngô Kình Thương cũng vơi bớt phần nào.
Dù sao cũng phải nói, Đỗ Tu Nhiên vốn có lòng tin với tiểu quỷ, cậu ấy ở ngoài nhiều năm như vậy, đối với mọi chuyện hầu như đều biết chừng mực, cho nên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Anh nghe nói chuyện giết người ở vùng biên giới Tam Giác Vàng cũng không có xử nghiêm như trong nước, tương đối nới lỏng, hy vọng nếu không cần thiết thì tiểu quỷ cũng không tất yếu phải dùng bạo lực, những chuyện bắn giết trên tivi kia, đại khái đều là bang phái báo thù nhau, người giết ta ta giết ngươi, anh không muốn tiểu quỷ giống như diễn viên hành động trong phim sau này chỉ có thể sống cuộc sống trốn chui trốn lủi.
/64
|