Sau bữa trưa, Tiêu Cố không đưa Mễ Tinh về tiệm mà chở cô về thẳng hoa viên Nam Thành với mình.
Có thể quang minh chính đại trốn làm việc như thế, Mễ Tinh cầu còn không được, cô nhớ cảm giác ngủ trưa trong phòng ngủ ấm áp, cuộc sống gia đình trôi qua mới dễ chịu làm sao
Nhưng sau khi mở cửa ra, trong phòng bừa bãi lộn xộn làm cô thấy giật mình.
Tất cả đệm ghế salon đều bị tháo ra vứt bừa bãi dưới đất, còn một cái gối dựa hình như bị vật gì đó sắc nhọn cào rách tanh rách bành, sợi bông bên trong cũng lòi hết cả ra. Trên đất rơi không ít giấy vụn, nhìn qua là thấy mấy quyển tạp chí tan nát nằm la liệt góc tường, mấy món đồ trang trí nhỏ thì khá hơn một chút nhưng cũng không tránh khỏi bị rơi đầy trên sàn, Mễ Tinh nhìn phòng khách lộn xộn, mắt nháy nháy vài cái: “Đây là… có trộm sao?”
Đúng là cuối năm ăn trộm khá hoành hành, dù sao bây giờ cũng đang trong giai đoạn bọn chúng chạy nước rút.
Ban đầu Tiêu Cố còn tim đập thình thịch, nhưng sau đó thần sắc bình ổn lại rất nhanh. Anh nhìn sang ổ chó của Husky, giọng đầy đe dọa: “Thiên Thiên, lại ngứa da đấy hả?”
“Gâu!” Husky kiêu ngạo vẫy vẫy đuôi, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nghía sang anh một cái.
Mễ Tinh nhìn Husky không giống trước kia lắm, cô hỏi Tiêu Cố đứng bên cạnh: “Cái này, nó tới thời kỳ phản nghịch sao?”
“Hai hôm nay không đưa nó xuống lầu đi dạo, nó đang náo lên với anh thôi.” Tiêu Cố vừa nói, vừa đi tới ổ chó Husky.
Mễ Tinh nhìn Husky tao nhã nằm trong ổ của mình, trong đầu cô lại nghĩ, nó mới là công chúa nhỏ thực sự đấy.
Tiêu Cố ngồi xuống trước ổ chó, nói với Mễ Tinh: “Em về phòng trước đi, anh muốn dạy dỗ nó một trận.”
Mễ Tinh: “….”
“À, anh nhẹ tay chút nhé.” Cô vừa nói xong đã xoay người, vốn định bước nhanh trở về phòng của mình, nhưng ánh mắt bỗng dừng lại nơi mấy quyển tạp chí vung vãi nơi góc tường không biết từ đâu tới.
Cô vòng qua đống bừa bãi trên đất đi sang đó, tiện tay cầm một cuốn tạp chí lật lật xem: “Bình thường anh cũng đọc tạp chí nữa đấy à?” Nội dung không có mấy cô người mẫu chân dài lộ ngực gì gì đó, Mễ Tinh nhíu mày chun mũi, cầm một quyển khác lên.
Tiêu Cố suy nghĩ một lúc, biết cô đang tìm gì, anh cúi đầu cười khẽ hỏi cô: “Em mong anh đọc tạp chí gì?”
Mễ Tinh không đáp, cứ tiếp tục lật hết từng quyển một, thấy tất cả đều là tạp chí ẩm thực mới đứng lên: “Không có gì.” Cô phủi phủi hai tay, trở về phòng.
Cô vừa bước vào phòng đã xoay người khóa cửa, thấy mình may mắn vì thoát khỏi tai họa nên thở phào nhẹ nhõm, ngoài cửa vâng lên tiếng chó sủa mơ hồ.
Chờ Tiêu Cố dạy dỗ Thiên Thiên xong, anh đứng trước cửa phòng cô gõ gõ: “Em ngủ một giấc đi, anh dạy nó xong còn phải liên hệ với công ty lắp đặt lại thiết bị, tới bốn giờ em nhớ dắt Thiên Thiên xuống lầu đi dạo, nhớ buộc xích cho nó đấy.”
“Vâng”, Mễ Tinh gật đầu, nhận nhiệm vụ mà Tiêu Cố giao cho.
Tiêu Cố vừa chuẩn bị xoay người lại hỏi thêm câu nữa: “Em sẽ nhớ buộc dây xích cho nó chứ?”
“…Dĩ nhiên rồi!” Mễ Tinh hận không thể buộc dây xích chó lên cổ của anh luôn.
Tiêu Cố cười nói: “Đừng đi lung tung, tránh chốc nữa anh phải đi cứu hai người luôn đấy.”
Mễ Tinh: “…”
“Yên tâm lo thu xếp nhà cửa của anh đi!” Mễ Tinh vừa nói vừa đẩy anh ra rồi khóa cửa lần nữa.
Sau khi đặt báo thức trên di động xong, Mễ Tinh mới cởi áo quần ra, chuẩn bị thay đồ ngủ. Buổi sáng đi gấp quá, cô không kịp nhìn kỹ, giờ soi mình qua gương mấy lượt mới phát hiện trên người đầy dấu vết lốm đốm.
Mặt cô bỗng đỏ lên, đóng tủ áo quần lại, mặc đồ ngủ qua loa rồi bò lên giường.
Có lẽ vì trong người hơi mệt, giấc ngủ của Mễ Tinh cực kỳ sâu, đồng hồ báo thức vang inh ỏi thật lâu cô mới mỏi mệt mở mắt ra.
Trong chăn ấm quá, cô không muốn dắt Cẩu Đản đi dạo một tí nào, nhưng nghĩ lại tình cảnh căn phòng ngày hôm nay, nếu không dắt nó ra ngoài chỉ e ngày mai nó phá phòng cô mất.
Mễ Tinh chần chừ một lúc, thật lâu sau, cuối cùng cô cũng bò dậy thay quần áo ra cửa.
Hình như Husky đang chờ cô, đứng vẫy đuôi trước cửa, lúc Mễ Tinh mở cửa nhìn thấy mà hết hồn, Husky ngước đầu lên nhìn cô: “Gâu!”
Cô cột dây xích lại cho nó, cầm chìa khóa và di động, mang thêm ít tiền lẻ rồi mới bước xuống lầu.
Husky thẳng tiến xuống lầu dưới, tung ta tung tăng. May mà Mễ Tinh mang một đôi giày đế bằng, khó khăn đuổi theo tốc độ của nó.
Phải dắt Husky đi dạo sau khi ngủ dậy, Mễ Tình ngẫm nghĩ, rốt cuộc cũng biết cơ bắp của Tiêu Cố được luyện tập thế nào… Cô dắt chó mấy lần, nói không chừng bắp chân sẽ to lên ấy chứ?
Cô bị ý nghĩ này dọa sợ, dùng sức kéo kéo Husky đang hứng chí chạy nhanh ngay phía trước: “Cẩu Đản, chạy chậm một chút.”
Husky bị cô kéo thong thả chạy chậm hơn. Mễ Tinh nhớ ra Husky là giống chó chuyên kéo xe trượt tuyết, nếu đã kéo được xe chở người trượt tuyết, thế thì…lần sau cô đạp xe, để nó kéo cô đi?
Mễ Tinh càng nghĩ càng thấy có khả năng, chỉ cần cô nắm vững ghi-đông thì cứ để Cẩu Đản kéo cũng được, như vậy không chỉ Cẩu Đản có thể chạy nhanh hơn mà bắp chân của cô cũng không bị to lên!
Cô nhớ chị Dung Dung có một chiếc xe đạp để trong tiệm, ngày mai thử tìm chị ấy mượn xem sao.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Mễ Tinh bắt đầu tìm những đoạn vắng người, tránh việc đụng phải người khác làm cho họ bị thương.
Bị Husky kéo một vòng cực lớn, cứ thế, dù đang trong mùa đông Mễ Tình cũng có thể ứa mồ hôi ròng ròng. Lúc trở về, cô thở hồng hộc lết theo sau husky, tinh thần của nó vẫn phấn chấn như cũ, như thể có chạy thêm vòng nữa nó cũng còn dư sức.
Bởi vì thể lực Mễ Tinh không theo kịp, đường về chậm hơn rất nhiều lúc họ đi. Khi đi qua một cửa hàng bán đồ trang sức nọ, cô nhìn thấy một cái cài hình tai thỏ màu hồng ở bên trong tủ kính, mắt sáng bừng cả lên.
“Gâu!” Husky thấy cô không đi thì dừng lại sủa một tiếng.
Mễ Tinh nhìn nó cười cười, ánh mắt không có ý tốt: “Cẩu Đản à, chúng ta đi mua vài thứ đi.”
Cô kéo husky đi vào cửa hàng, nhân viên thấy cô liền gọi lại: “Xin lỗi chị, chó không vào được.”
“À, vậy sao.” Mặc dù Cẩu Đản nhà cô bị hắt hủi, nhưng cô cũng không thể mạnh mẽ cứ liều chết xông vào, “Vậy cô trông chó nhà tôi một lát, tôi đi vào lấy đồ xong ra ngay.”
Nhân viên nhìn chú chó bên cạnh cô, không dám nhận: “Hay là chị cứ trông nó đi, chị muốn mua cái gì, em lấy giúp chị.”
“Vậy làm phiền cô rồi.” Mễ Tinh cười nói, “Tôi muốn cái cài tai thỏ màu hồng trong tủ kính kia.”
Cô chỉ chỉ, nhân viên đi đến chỗ cô chỉ dẫn, cầm cài lên quơ quơ trước mặt cô: “Là cái này ạ?”
“Đúng rồi, cái này bao nhiêu tiền?”
“Ba mươi lăm.” Nhân viên cửa hàng cầm chiếc cài đi tới, Mễ Tinh mò tiền lẻ ra đếm đếm, có ba mươi bảy đồng, vừa đủ.
Cô đưa cho nhân viên ba mươi lăm đồng, để cô ấy cắt nhãn mác giúp cô rồi cài lên đầu thử, nhìn vào gương mấy lần, Mễ Tinh hài lòng kéo Husky đi ra.
Cài một đôi tai thỏ trên đầu rồi đi thong dong ngoài đường như vậy đúng là hấp dẫn không ít cặp mắt nhìn, một bạn nhỏ chỉ tay về phía cô, nói với mẹ mình: “Mẹ, mẹ nhìn xem, bên kia có một con thỏ và một con chó đó.”
Mẹ người bạn nhỏ bật cười thành tiếng, bà cúi đầu xuống, hỏi: “Bé cưng thích thỏ sao? Mẹ mua cho con một cái nhé.”
“Được ạ được ạ”. Người bạn nhỏ sung sướng vỗ vỗ tay.
Lúc Mễ Tinh tản bộ với chó về đến nhà, Tiêu Cố đã về đang nấu cơm trong bếp, Mễ Tinh cởi xích chó ra, đang sờ đầu husky thì thấy Tiêu Cố đi từ phòng bếp ra.
Nhìn thấy đôi tai nhỏ đeo trên đầu Mễ Tinh, Tiêu Cố thoáng sững lại, anh không nhịn được cười: “Sao mà dắt chó đi dạo lại có thêm đôi tai thỏ thế nào?”
Mễ Tinh cười hì hì đứng lên, hỏi anh: “Đẹp không anh?”
Tiêu Cố sờ đôi tai thỏ một cái, cảm giác nó vô cùng mềm mại: “Rất đẹp.”
Mễ Tinh vui vẻ nói: “Vậy anh đeo lên cho em nhìn thử đi.”
Tiêu Cố: “….”
Anh cảm thấy càng ngày càng không thể hiểu được cấu tạo não bộ của cô công chúa nhỏ.
Mễ Tình thấy anh không đồng ý thì nhíu mày hỏi anh: “Không phải anh nói rất đẹp à, sao không đeo?”
Khóe miệng Tiêu Cố run run, không nói nên lời: “Anh nói em đeo rất đẹp.” Anh mà đeo lên chẳng khác gì tên biến thái.
Mễ Tinh liếc anh: “Anh không đeo thử thì sao em biết được anh có phải là anh thỏ đã cứu em không chứ.”
Tiêu Cố hơi sững sốt, trêu cô: “Khi bé còn không nhận ra anh, chẳng lẽ bây giờ đeo cái này lên là nhận ra được hả?”
Mễ Tinh bị người khác chọt đúng chỗ mình đau, cô nghẹn một lúc rồi ngang ngược vung tay: “Em không biết, tóm lại, hôm nay anh phải đeo cho em nhìn xem thử! Nếu không em sẽ không thừa nhận anh là anh thỏ đâu!”
Tiêu Cố: “…”
Nếu không theo ý cô chắc cô sẽ phá hủy cái nhà này luôn mất, thật là, giống Thiên Thiên như đúc.
Đáng tiếc, với Thiên Thiên chỉ cần đánh một trận là xong xuôi hết cả, còn với công chúa nhỏ, anh chỉ biết cưng chiều.
Nghĩ lại, cũng chỉ có mỗi mình Mễ Tinh nhìn thấy nó, Tiêu Cố co được dãn được, tháo cái cài trên đầu Mễ Tinh xuống rồi đeo lên đầu mình.
Mắt Mễ Tinh sáng lên, hưng phấn nhìn anh: “Woa woa woa, quả thật anh đeo lên dễ thương lắm luôn ấy, em thấy em cũng hơi hiểu được cảm giác của dì anh rồi đấy, haha.”
Tiêu Cố trầm mặc không nói lời nào, Mễ Tinh nhìn Tiếu Cố “Tú sắc khả san”*, lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng: “Thành thật khai báo, lúc anh chuộc áo quần về đã hy sinh cái gì rồi?”
*một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói
Hai Lượng không giống một người tốt, là một sắc nữ, thấy Tiêu Cố thế này sao không nhào tới được
Mắt Tiêu Cố giật giật, tiếp nối sóng điện não của Mễ Tinh, anh cúi người xuống: “Em thấy anh đã hy sinh cái gì?”
Giọng Mễ Tinh nghe có vẻ phấn chấn: “Nhan sắc”.
Rốt cuộc Tiêu Cố cũng bật cười, hôn môi cô một cái: “Anh chỉ hy sinh nhan sắc cho em thôi.”
Mễ Tinh hừ một tiếng: “Vậy mới được.”
Tiêu Cố lại cúi đầu hôn môi cô say đắm, lúc hai người đang say mê thì chóp mũi của Mễ Tinh khẽ giật giật, mềm nhũn nhìn anh: “Hình như có mùi khét thì phải?”
Tiêu Cố: “….”
Anh quên mất mình còn đang nấu cơm.
Trở lại phòng bếp, ngay cả tai thỏ trên đầu cũng quên không tháo xuống, Mễ Tinh cầm điện thoại di động, đổi góc chụp cho anh một tấm rồi mới chịu đứng lên.
Lúc Tiêu Cố tắt lửa trên bếp mới phát hiện cô nàng bên cạnh đang mải chụp hình mình, anh tháo cài xuống: “Mễ Tinh.”
Giọng anh buồn bực gọi cô, Mễ Tinh cất di động, cười nói: “Gì thế?”
Tiêu Cố đe dọa nhìn cô, chuẩn bị dùng khí thế của mình đưa cô vào khuôn khổ: “Xóa hình đi.”
“Không, em phải dùng hình này làm hình nền.” Mễ Tinh phấn khích chạy đi.
Tiêu Cố: “…”
Có thể quang minh chính đại trốn làm việc như thế, Mễ Tinh cầu còn không được, cô nhớ cảm giác ngủ trưa trong phòng ngủ ấm áp, cuộc sống gia đình trôi qua mới dễ chịu làm sao
Nhưng sau khi mở cửa ra, trong phòng bừa bãi lộn xộn làm cô thấy giật mình.
Tất cả đệm ghế salon đều bị tháo ra vứt bừa bãi dưới đất, còn một cái gối dựa hình như bị vật gì đó sắc nhọn cào rách tanh rách bành, sợi bông bên trong cũng lòi hết cả ra. Trên đất rơi không ít giấy vụn, nhìn qua là thấy mấy quyển tạp chí tan nát nằm la liệt góc tường, mấy món đồ trang trí nhỏ thì khá hơn một chút nhưng cũng không tránh khỏi bị rơi đầy trên sàn, Mễ Tinh nhìn phòng khách lộn xộn, mắt nháy nháy vài cái: “Đây là… có trộm sao?”
Đúng là cuối năm ăn trộm khá hoành hành, dù sao bây giờ cũng đang trong giai đoạn bọn chúng chạy nước rút.
Ban đầu Tiêu Cố còn tim đập thình thịch, nhưng sau đó thần sắc bình ổn lại rất nhanh. Anh nhìn sang ổ chó của Husky, giọng đầy đe dọa: “Thiên Thiên, lại ngứa da đấy hả?”
“Gâu!” Husky kiêu ngạo vẫy vẫy đuôi, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nghía sang anh một cái.
Mễ Tinh nhìn Husky không giống trước kia lắm, cô hỏi Tiêu Cố đứng bên cạnh: “Cái này, nó tới thời kỳ phản nghịch sao?”
“Hai hôm nay không đưa nó xuống lầu đi dạo, nó đang náo lên với anh thôi.” Tiêu Cố vừa nói, vừa đi tới ổ chó Husky.
Mễ Tinh nhìn Husky tao nhã nằm trong ổ của mình, trong đầu cô lại nghĩ, nó mới là công chúa nhỏ thực sự đấy.
Tiêu Cố ngồi xuống trước ổ chó, nói với Mễ Tinh: “Em về phòng trước đi, anh muốn dạy dỗ nó một trận.”
Mễ Tinh: “….”
“À, anh nhẹ tay chút nhé.” Cô vừa nói xong đã xoay người, vốn định bước nhanh trở về phòng của mình, nhưng ánh mắt bỗng dừng lại nơi mấy quyển tạp chí vung vãi nơi góc tường không biết từ đâu tới.
Cô vòng qua đống bừa bãi trên đất đi sang đó, tiện tay cầm một cuốn tạp chí lật lật xem: “Bình thường anh cũng đọc tạp chí nữa đấy à?” Nội dung không có mấy cô người mẫu chân dài lộ ngực gì gì đó, Mễ Tinh nhíu mày chun mũi, cầm một quyển khác lên.
Tiêu Cố suy nghĩ một lúc, biết cô đang tìm gì, anh cúi đầu cười khẽ hỏi cô: “Em mong anh đọc tạp chí gì?”
Mễ Tinh không đáp, cứ tiếp tục lật hết từng quyển một, thấy tất cả đều là tạp chí ẩm thực mới đứng lên: “Không có gì.” Cô phủi phủi hai tay, trở về phòng.
Cô vừa bước vào phòng đã xoay người khóa cửa, thấy mình may mắn vì thoát khỏi tai họa nên thở phào nhẹ nhõm, ngoài cửa vâng lên tiếng chó sủa mơ hồ.
Chờ Tiêu Cố dạy dỗ Thiên Thiên xong, anh đứng trước cửa phòng cô gõ gõ: “Em ngủ một giấc đi, anh dạy nó xong còn phải liên hệ với công ty lắp đặt lại thiết bị, tới bốn giờ em nhớ dắt Thiên Thiên xuống lầu đi dạo, nhớ buộc xích cho nó đấy.”
“Vâng”, Mễ Tinh gật đầu, nhận nhiệm vụ mà Tiêu Cố giao cho.
Tiêu Cố vừa chuẩn bị xoay người lại hỏi thêm câu nữa: “Em sẽ nhớ buộc dây xích cho nó chứ?”
“…Dĩ nhiên rồi!” Mễ Tinh hận không thể buộc dây xích chó lên cổ của anh luôn.
Tiêu Cố cười nói: “Đừng đi lung tung, tránh chốc nữa anh phải đi cứu hai người luôn đấy.”
Mễ Tinh: “…”
“Yên tâm lo thu xếp nhà cửa của anh đi!” Mễ Tinh vừa nói vừa đẩy anh ra rồi khóa cửa lần nữa.
Sau khi đặt báo thức trên di động xong, Mễ Tinh mới cởi áo quần ra, chuẩn bị thay đồ ngủ. Buổi sáng đi gấp quá, cô không kịp nhìn kỹ, giờ soi mình qua gương mấy lượt mới phát hiện trên người đầy dấu vết lốm đốm.
Mặt cô bỗng đỏ lên, đóng tủ áo quần lại, mặc đồ ngủ qua loa rồi bò lên giường.
Có lẽ vì trong người hơi mệt, giấc ngủ của Mễ Tinh cực kỳ sâu, đồng hồ báo thức vang inh ỏi thật lâu cô mới mỏi mệt mở mắt ra.
Trong chăn ấm quá, cô không muốn dắt Cẩu Đản đi dạo một tí nào, nhưng nghĩ lại tình cảnh căn phòng ngày hôm nay, nếu không dắt nó ra ngoài chỉ e ngày mai nó phá phòng cô mất.
Mễ Tinh chần chừ một lúc, thật lâu sau, cuối cùng cô cũng bò dậy thay quần áo ra cửa.
Hình như Husky đang chờ cô, đứng vẫy đuôi trước cửa, lúc Mễ Tinh mở cửa nhìn thấy mà hết hồn, Husky ngước đầu lên nhìn cô: “Gâu!”
Cô cột dây xích lại cho nó, cầm chìa khóa và di động, mang thêm ít tiền lẻ rồi mới bước xuống lầu.
Husky thẳng tiến xuống lầu dưới, tung ta tung tăng. May mà Mễ Tinh mang một đôi giày đế bằng, khó khăn đuổi theo tốc độ của nó.
Phải dắt Husky đi dạo sau khi ngủ dậy, Mễ Tình ngẫm nghĩ, rốt cuộc cũng biết cơ bắp của Tiêu Cố được luyện tập thế nào… Cô dắt chó mấy lần, nói không chừng bắp chân sẽ to lên ấy chứ?
Cô bị ý nghĩ này dọa sợ, dùng sức kéo kéo Husky đang hứng chí chạy nhanh ngay phía trước: “Cẩu Đản, chạy chậm một chút.”
Husky bị cô kéo thong thả chạy chậm hơn. Mễ Tinh nhớ ra Husky là giống chó chuyên kéo xe trượt tuyết, nếu đã kéo được xe chở người trượt tuyết, thế thì…lần sau cô đạp xe, để nó kéo cô đi?
Mễ Tinh càng nghĩ càng thấy có khả năng, chỉ cần cô nắm vững ghi-đông thì cứ để Cẩu Đản kéo cũng được, như vậy không chỉ Cẩu Đản có thể chạy nhanh hơn mà bắp chân của cô cũng không bị to lên!
Cô nhớ chị Dung Dung có một chiếc xe đạp để trong tiệm, ngày mai thử tìm chị ấy mượn xem sao.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Mễ Tinh bắt đầu tìm những đoạn vắng người, tránh việc đụng phải người khác làm cho họ bị thương.
Bị Husky kéo một vòng cực lớn, cứ thế, dù đang trong mùa đông Mễ Tình cũng có thể ứa mồ hôi ròng ròng. Lúc trở về, cô thở hồng hộc lết theo sau husky, tinh thần của nó vẫn phấn chấn như cũ, như thể có chạy thêm vòng nữa nó cũng còn dư sức.
Bởi vì thể lực Mễ Tinh không theo kịp, đường về chậm hơn rất nhiều lúc họ đi. Khi đi qua một cửa hàng bán đồ trang sức nọ, cô nhìn thấy một cái cài hình tai thỏ màu hồng ở bên trong tủ kính, mắt sáng bừng cả lên.
“Gâu!” Husky thấy cô không đi thì dừng lại sủa một tiếng.
Mễ Tinh nhìn nó cười cười, ánh mắt không có ý tốt: “Cẩu Đản à, chúng ta đi mua vài thứ đi.”
Cô kéo husky đi vào cửa hàng, nhân viên thấy cô liền gọi lại: “Xin lỗi chị, chó không vào được.”
“À, vậy sao.” Mặc dù Cẩu Đản nhà cô bị hắt hủi, nhưng cô cũng không thể mạnh mẽ cứ liều chết xông vào, “Vậy cô trông chó nhà tôi một lát, tôi đi vào lấy đồ xong ra ngay.”
Nhân viên nhìn chú chó bên cạnh cô, không dám nhận: “Hay là chị cứ trông nó đi, chị muốn mua cái gì, em lấy giúp chị.”
“Vậy làm phiền cô rồi.” Mễ Tinh cười nói, “Tôi muốn cái cài tai thỏ màu hồng trong tủ kính kia.”
Cô chỉ chỉ, nhân viên đi đến chỗ cô chỉ dẫn, cầm cài lên quơ quơ trước mặt cô: “Là cái này ạ?”
“Đúng rồi, cái này bao nhiêu tiền?”
“Ba mươi lăm.” Nhân viên cửa hàng cầm chiếc cài đi tới, Mễ Tinh mò tiền lẻ ra đếm đếm, có ba mươi bảy đồng, vừa đủ.
Cô đưa cho nhân viên ba mươi lăm đồng, để cô ấy cắt nhãn mác giúp cô rồi cài lên đầu thử, nhìn vào gương mấy lần, Mễ Tinh hài lòng kéo Husky đi ra.
Cài một đôi tai thỏ trên đầu rồi đi thong dong ngoài đường như vậy đúng là hấp dẫn không ít cặp mắt nhìn, một bạn nhỏ chỉ tay về phía cô, nói với mẹ mình: “Mẹ, mẹ nhìn xem, bên kia có một con thỏ và một con chó đó.”
Mẹ người bạn nhỏ bật cười thành tiếng, bà cúi đầu xuống, hỏi: “Bé cưng thích thỏ sao? Mẹ mua cho con một cái nhé.”
“Được ạ được ạ”. Người bạn nhỏ sung sướng vỗ vỗ tay.
Lúc Mễ Tinh tản bộ với chó về đến nhà, Tiêu Cố đã về đang nấu cơm trong bếp, Mễ Tinh cởi xích chó ra, đang sờ đầu husky thì thấy Tiêu Cố đi từ phòng bếp ra.
Nhìn thấy đôi tai nhỏ đeo trên đầu Mễ Tinh, Tiêu Cố thoáng sững lại, anh không nhịn được cười: “Sao mà dắt chó đi dạo lại có thêm đôi tai thỏ thế nào?”
Mễ Tinh cười hì hì đứng lên, hỏi anh: “Đẹp không anh?”
Tiêu Cố sờ đôi tai thỏ một cái, cảm giác nó vô cùng mềm mại: “Rất đẹp.”
Mễ Tinh vui vẻ nói: “Vậy anh đeo lên cho em nhìn thử đi.”
Tiêu Cố: “….”
Anh cảm thấy càng ngày càng không thể hiểu được cấu tạo não bộ của cô công chúa nhỏ.
Mễ Tình thấy anh không đồng ý thì nhíu mày hỏi anh: “Không phải anh nói rất đẹp à, sao không đeo?”
Khóe miệng Tiêu Cố run run, không nói nên lời: “Anh nói em đeo rất đẹp.” Anh mà đeo lên chẳng khác gì tên biến thái.
Mễ Tinh liếc anh: “Anh không đeo thử thì sao em biết được anh có phải là anh thỏ đã cứu em không chứ.”
Tiêu Cố hơi sững sốt, trêu cô: “Khi bé còn không nhận ra anh, chẳng lẽ bây giờ đeo cái này lên là nhận ra được hả?”
Mễ Tinh bị người khác chọt đúng chỗ mình đau, cô nghẹn một lúc rồi ngang ngược vung tay: “Em không biết, tóm lại, hôm nay anh phải đeo cho em nhìn xem thử! Nếu không em sẽ không thừa nhận anh là anh thỏ đâu!”
Tiêu Cố: “…”
Nếu không theo ý cô chắc cô sẽ phá hủy cái nhà này luôn mất, thật là, giống Thiên Thiên như đúc.
Đáng tiếc, với Thiên Thiên chỉ cần đánh một trận là xong xuôi hết cả, còn với công chúa nhỏ, anh chỉ biết cưng chiều.
Nghĩ lại, cũng chỉ có mỗi mình Mễ Tinh nhìn thấy nó, Tiêu Cố co được dãn được, tháo cái cài trên đầu Mễ Tinh xuống rồi đeo lên đầu mình.
Mắt Mễ Tinh sáng lên, hưng phấn nhìn anh: “Woa woa woa, quả thật anh đeo lên dễ thương lắm luôn ấy, em thấy em cũng hơi hiểu được cảm giác của dì anh rồi đấy, haha.”
Tiêu Cố trầm mặc không nói lời nào, Mễ Tinh nhìn Tiếu Cố “Tú sắc khả san”*, lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng: “Thành thật khai báo, lúc anh chuộc áo quần về đã hy sinh cái gì rồi?”
*một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói
Hai Lượng không giống một người tốt, là một sắc nữ, thấy Tiêu Cố thế này sao không nhào tới được
Mắt Tiêu Cố giật giật, tiếp nối sóng điện não của Mễ Tinh, anh cúi người xuống: “Em thấy anh đã hy sinh cái gì?”
Giọng Mễ Tinh nghe có vẻ phấn chấn: “Nhan sắc”.
Rốt cuộc Tiêu Cố cũng bật cười, hôn môi cô một cái: “Anh chỉ hy sinh nhan sắc cho em thôi.”
Mễ Tinh hừ một tiếng: “Vậy mới được.”
Tiêu Cố lại cúi đầu hôn môi cô say đắm, lúc hai người đang say mê thì chóp mũi của Mễ Tinh khẽ giật giật, mềm nhũn nhìn anh: “Hình như có mùi khét thì phải?”
Tiêu Cố: “….”
Anh quên mất mình còn đang nấu cơm.
Trở lại phòng bếp, ngay cả tai thỏ trên đầu cũng quên không tháo xuống, Mễ Tinh cầm điện thoại di động, đổi góc chụp cho anh một tấm rồi mới chịu đứng lên.
Lúc Tiêu Cố tắt lửa trên bếp mới phát hiện cô nàng bên cạnh đang mải chụp hình mình, anh tháo cài xuống: “Mễ Tinh.”
Giọng anh buồn bực gọi cô, Mễ Tinh cất di động, cười nói: “Gì thế?”
Tiêu Cố đe dọa nhìn cô, chuẩn bị dùng khí thế của mình đưa cô vào khuôn khổ: “Xóa hình đi.”
“Không, em phải dùng hình này làm hình nền.” Mễ Tinh phấn khích chạy đi.
Tiêu Cố: “…”
/69
|