Đột nhiên có người hỏi chuyện này, Mễ Tinh thấy hơi ngại, huống chi đối phương lại là Lâm Tĩnh Dung, người từng theo đuổi Tiêu Cố.
Mễ Tinh chần chừ mãi rồi lúng túng quay đầu lại, cười với Lâm Tĩnh Dung mấy tiếng: “Dạ…Đúng ạ.”
Không ngoài dự đoán của Lâm Tĩnh Dung, nhưng vẻ mặt của cô vẫn có phần ảm đạm. Cô mím môi, nở nụ cười cứng nhắc: “Vậy, chúc mừng hai người.”
“Cảm ơn chị.” Mễ Tinh không biết nói gì thêm nên chỉ gật đầu bừa, vẫy tay với cô ấy rồi đẩy xe đạp ra ngoài tiệm thật nhanh.
Ngoài cửa tiệm, Tiểu Đức đang nhào mặt Husky ra đủ khuôn đủ dạng, Mễ Tinh đứng sau lưng cậu ta khẽ ho khan vài tiếng, mở lời uy hiếp: “Cậu có tin tôi báo cho ông chủ Tiêu cậu chọc chó nhà anh ta không hả, hình như cậu vẫn chưa nhận được thưởng cuối năm đâu ấy nhỉ?”
Tiểu Đức: “…”
Anh ta vội vàng thu tay lại, nghiêng đầu cười tươi với Mễ Tinh: “Chó của ông Tiêu anh minh thần vũ đến thế mà, tôi nào dám chọc.”
“Gâu!” Công chúa Cẩu đản bất bình sủa to một tiếng không đồng ý, Tiểu Đức xoay người lại, vỗ vỗ đầu nó như bè bạn.
Mễ Tinh không so đo với Tiểu Đức làm gì, cô bước tới một tay dắt chó, một tay vịn ghi-đông xe đạp đi ra ngoài.
Vì husky được ra ngoài lần nữa, nó vui vẻ chạy lung tung chỗ nọ xọ chỗ kia, ở ngoài đường lớn chạy càng sướng, một tay Mễ Tinh thì kéo nó, tay kia còn phải cầm chắc phần ghi-đông xe đạp, thấy cũng hơi quá sức: “Cẩu đản, ở đây nhiều người lắm, khoan hẵng chạy, nếu không tối nay không cho mày ăn thịt.”
Giọng Mễ Tinh tràn ngập vẻ uy hiếp, thế nên Husky cũng đành phải chậm đi.
Sau khi đến khu đường nhỏ ít người, Mễ Tinh nhanh chóng dừng lại, cột xích chó lên xe, một đầu buộc chặt vào ghi-đông, thử độ bền mấy lần liên tiếp thấy đã chắc chắn rồi, Mễ Tinh mới trèo lên xe, nói với Husky đang còn rất ngạc nhiên: “Được rồi, kéo từ từ đã nhé, không được chạy quá nhanh, nếu không không có thịt ăn đâu.”
“Gâu!” Có lẽ trước giờ nó chưa được chơi trò nào như vậy, thế nên Husky tỏ ra rất hào hứng. Nó sủa với Mễ Tinh một tiếng rồi chạy về phía trước. Lúc đầu Mễ Tinh thả chân ở hai bên, dần dần đến khi xe duy trì được thăng bằng, Mễ Tinh mới đặt chân lên bàn đạp để Husky kéo chạy.
“Woa, Cẩu đản, chạy giỏi quá.” Mễ Tinh vui sướng, nếu xung quanh biến thành vùng tuyết trắng, nói không chừng cô còn tưởng mình đang ngồi xe trượt tuyết nữa kìa.
“Gâu Gâu!”
Husky dần tìm được cảm giác, chạy càng lúc càng nhanh, nó vui sướng chạy đi, Mễ Tình có hơi không khống chế được nữa: “Này này, Cẩu đản, nhanh quá, chậm lại chút!”
Husky đang chạy hăng, làm sao nghe được cô đang nói cái gì, nó cứ cắm đầu chạy như điên. Đầu ghi-đông xe đạp của Mễ Tinh rung lắc dữ dội, cô không buồn quan tâm chân có đau hay không, một bên bóp chặt thắng xe, một bên đặt chân xuống rê rê trên mặt đất, muốn làm phanh giảm tốc.
Đến một đoạn cua, tốc độ có chậm lại thật đấy, nhưng thân xe càng lắc dữ dội hơn. Sức lực của Mễ Tinh cũng cạn kiệt hết rồi, tay cô mềm nhũn, cả xe lẫn người dứt khoát đổ nhào xuống bên đường.
Lúc xe chuẩn bị rơi cô nhanh nhẹn nhảy ra nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh làm chính mình bị ngã.
May mà con đường này đang trong quá trình được phủ xanh, Mễ Tinh ngã xuống, may, trên đất toàn là cỏ, cô ngã cũng không nghiêm trọng lắm, chẳng qua lòng bàn tạy bị mấy nhành cây khô trên đất cào rách một vài chỗ.
Cô miễn cưỡng bò dậy từ trong đám cây cỏ, trên tóc vương ít lá.
Cúi đầu nhìn áo lông trắng ngần bị bẩn hơn một nửa, còn ướt nhè ướt nhẹp, Mễ Tinh đau lòng phủi phủi mấy cái, càng phủi càng bẩn thêm.
“Gâu!” Vừa rồi lúc xe đổ, Husky cũng bị quật ngã theo, khá khen là nó không kéo xe tiếp nữa, thay vào đó lại chạy tới chỗ của Mễ Tinh.
Mễ Tinh ngẩn đầu nhìn nó, tức giận trách: “Đều tại mày cả đấy, đã bảo đừng chạy nhanh vậy mà! Lần sau không dắt mày đi nữa!”
“Gâu!” Dường như Husky cũng nhận ra mình đã gây họa, nó mở to đôi mắt vô tội nhìn cô.
Bánh xe đạp vẫn còn quay vòng vòng, Mễ Tinh lấy tay gãi đầu, phát hiện trên đầu còn dính đầy lá cây, cô đứng lên thử, trên đầu gối đau rát, xem ra, ít nhất là trầy da, bây giờ cô đang mặc quần jean, không thể xem kỹ được. Cô đành dựng xe lên, dắt husky quay về: “Còn dám chạy là cho nhịn hai ngày!”
“Gâu!” Lần này husky lại ngoan ngoãn bước cạnh bên cô trở về y như cô vợ nhỏ.
Mễ Tinh cúi đầu nhìn nó, lông trắng trên người cũng bị bẩn đôi phần, may là không bị thương đâu cả.
Ài, xong đời, trở về ăn nói với Tiêu Cố sao đây? Cô mím chặt môi, đau khổ suy nghĩ.
Trước tiên nên dắt chó đến trung tâm tắm rửa, sau đó trả xe cho Lâm Tịnh Dung, sau đó trước khi Tiêu Cố về thì tắm rửa sửa soạn một chút, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rồi nhận chó về.
Được, cứ làm vậy đi!
Bên hoa viên Nam Thành có một trung tâm chăm sóc chó, thỉnh thoảng Tiêu Cố sẽ dẫn chó đi qua đó tắm rửa, Mễ Tinh đẩy xe đạp, còn chưa đến trung tâm, một chiếc ô tô đột nhiên dừng lại bên cạnh mình.
Theo bản năng Mễ Tinh ngẩng đầu nhìn xem thử, sau đó ngẩn người.
Xe này…. giông giống chiếc của Tiêu Cố.
Đang suy nghĩ, cửa chỗ điều khiển được mở ra, Tiêu Cố bước xuống từ trên xe.
Mễ Tinh: “…”
Cái này được gọi là lưới trời tuy thưa mà khó thoát.
Tiêu Cố vừa xuống xe đã cau mày, quan sát cả người cô, anh trầm giọng hỏi: “Em với chó làm sao mà thành ra thế này?”
Mễ Tinh vùi đầu không lên tiếng, Tiêu Cố lại nhìn qua Husky: “Thiên Thiên, mày lại đi nghịch bẩn ở chỗ nào?”
Husky cũng bắt chước Mễ Tinh cúi đầu xuống, một người một chó cứ yên lặng như thế, dáng vẻ chuẩn bị nghe dạy bảo.
Mày Tiêu Cố giật giật, anh giơ tay gỡ hết mấy chiếc lá trên đầu Mễ Tinh xuống: “Xe này là của Lâm Tịnh Dung? Em cưỡi xe cho chó kéo, đi biểu diễn xiếc ở đâu vậy?”
Mễ Tinh: “…”
Tiêu Cố nhìn vẻ thảm hại của cô, cũng không buồn dạy nữa, dẫn một người một chó quay về nhà.
Mễ Tinh rửa mặt sạch sẽ xong, cô thay bộ đồ bẩn ra rồi mặc quần áo ngủ. Tiêu Cố kéo cô ngồi lên ghế sô pha trong phòng khách, kiểm tra vết thương cho cô.
Trong lòng bàn tay cô bị mấy vết xước, to có nhỏ có, đầu gối cũng bị trầy, còn hơi hơi rướm máu. Anh cau mày, vén ống quần Mễ Tinh lên, dùng bông gòn có thấm rượu thuốc lau vết thương.
Vừa đụng tới da, đối phương đã hét lên rồi rụt chân mình lại: “Ôi không, đau quá!”
Tiêu Cố nắm chặt mắt cá chân của cô, cười lạnh: “Còn biết đau? Anh để em dắt chó đi dạo, em dắt thành cái dạng này?”
Tự biết mình đuối lý, cô ngậm miệng, cúi đầu tự an ủi.
Ngoài miệng thì Tiêu Cố nói móc, nhưng trong lòng vẫn sợ làm cô đau, thổi thổi trên đầu gối cô, lúc xuống tay nhẹ nhàng hơn không ít: “Cố chịu một lúc”.
“Vâng”. Anh dùng rượu thuốc, Mễ Tinh đau đến hít mũi, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
“Anh phát hiện trí tưởng tượng của em cũng phong phú thật đấy, để Thiên Thiên kéo xe đạp chở mình, kiểu nhàn rỗi thế này anh còn chưa từng thử xem đâu đấy.”
Mễ Tinh: “…”
Cô tức giận bùng nổ, không còn ngậm miệng như trước nữa: “Không phải nó là chó chuyên kéo xe trượt tuyết sao? Xe trượt tuyết còn kéo được huống chi chỉ là chiếc xe đạp?”
Tiêu Cố ngước mắt nhìn cô một lúc: “Chỉ tiếc là tay nghề của em quá kém.”
Mễ Tinh: “…”
Tiêu Cố xử lý xong chân trái của cô, anh cầm lấy chân phải, đổi một miếng bông khác: “May là chỉ té một chút thôi, nếu là…”
Nói đến đây thì ngừng lại, Mễ Tinh lí nhí nói: “Em cố tình tìm một đoạn đường vắng.” Điều cơ bản này cô vẫn biết. “Có đều nói đi cũng phải nói lại, sao anh lại ở đó?”
Tiêu Cố cười cười: “Sao, em còn định lừa anh hả?”
Mễ Tinh hừ một tiếng, không trả lời. Tiêu Cố nói: “Anh làm xong chuyện thì chạy thẳng về nhà, từ xa thì thấy chuyện nên thấy.” Lúc thấy người cô thê thảm và lem luốc, anh còn tưởng cô xảy ra chuyện gì, thiếu chút nữa cô đã hù chết anh.
Xử lý xong xuôi vết thương trên chân cô, Tiêu Cố tiếp tục với vết thương trên tay, bởi vì chà mạnh trên đất, vết thương ở lòng bàn tay sâu hơn ở trên chân một chút, thậm chí còn có gai đâm phải.
Lúc Tiêu Cố gắp mảnh cây xong xuôi, Mễ Tinh đã nước mắt lưng tròng.
“Đau quá đi…”
Mễ Tinh theo phản xạ rút về, Tiêu Cố nắm tay cô không buông: “Sẽ xong nhanh thôi, đừng lộn xộn.”
Nước mắt Mễ Tinh thi nhau chảy xuống, lòng bàn tay lan ra từng cơn đau rát buốt, sau này cho dù Tiêu Cố có đồng ý, cô cũng nhất quyết không để Cẩu đản kéo mình đâu.
Lúc Mễ Tinh đang thổi thổi phù phù vào bàn tay, Tiêu Cố đã cầm một túi xoài khô tới đưa cô, kéo husky ra ngoài: “Anh mang Thiên Thiên đi trung tâm tắm rửa, em nghỉ ngơi một chút, lát anh về ăn cơm trưa với em.”
“Vâng”. Mễ Tinh cắn một miếng xoài khô, cảm nhận mùi vị thanh thanh của nó, dần quên đi đau đớn.
Nửa giờ sau Tiêu Cố mới trở về, trên tay còn xách một đống túi lớn nhỏ.
Mễ Tinh ngửi ngửi, là mùi cơm. “Anh mua gì vậy?” Cô tò mò hỏi.
“Hôm nay anh không kịp nấu cơm nên ghé quán mua vài món mang về.” Tiêu Cố đặt hộp cơm lên bàn, anh lấy ra thêm mấy miếng băng cá nhân, “Đưa tay cho anh”.
Mễ Tinh ngoan ngoãn đưa tay ra, Tiêu Cố xé một miếng băng đặt nhẹ trên vết thương của cô: “Mấy ngày này nên tránh đụng nước đấy.”
“Vâng”. Mễ Tinh nhìn lòng bàn tay của mình, băng cá nhân màu hồng, trên mặt còn có hình con thỏ, “Cái băng cá nhân này đáng yêu ghê!”
Tiêu Cố cười cười, tiếp tục dán lên vết thương trên đầu gối: “Anh sợ em chê mấy băng dán trong nhà xấu xí quá, nên anh đến tiệm thuốc mua cái này đấy chứ.” Nhân viên nói trong băng dán có tẩm thuốc Vân Nam, hy vọng hiệu quả được như tiệm thuốc nói.
Mễ Tinh trừng mắt nhìn anh: “Này nha, không ngờ anh lại là người tỉ mỉ thế này.”
Tiêu Cố cười với cô: “Ai bảo anh nuôi công chúa nhỏ làm chi.”
Mễ Tinh không nhịn được cười theo.
Lúc vết thương trên người Mễ Tinh đã xử lý xong xuôi, Tiêu Cố mới cầm túi cơm đặt lên bàn ăn trong phòng bếp: “Đừng ngồi mãi trên sô pha, tới ăn cơm đi.”
Mễ Tinh ngửa đầu nhìn anh, giang hai tay ra nói: “Chân em bị thương không nhúc nhích được, anh ôm em qua đi.”
Tiêu Cố: “…”
Xem ra anh còn chưa chu đáo đủ đấy nhỉ.
Anh đứng bên bàn nhìn Mễ Tinh một hồi rồi tới ôm cô lên. Tay Mễ Tinh vòng qua cổ của anh, ánh mắt cong cong.
Tiêu Cố nhìn cô, hết cách, anh cười nói: “Chờ lát nữa có phải em sẽ nói tay mình cũng bị thương, không bưng cơm được, cần anh đút cho em?”
Mễ Tinh nhướng mày cười nói: “Chúc mừng anh, nhận thức về cuộc sống nuôi cô công chúa nhỏ đã tiến thêm bước mới.”
Mễ Tinh chần chừ mãi rồi lúng túng quay đầu lại, cười với Lâm Tĩnh Dung mấy tiếng: “Dạ…Đúng ạ.”
Không ngoài dự đoán của Lâm Tĩnh Dung, nhưng vẻ mặt của cô vẫn có phần ảm đạm. Cô mím môi, nở nụ cười cứng nhắc: “Vậy, chúc mừng hai người.”
“Cảm ơn chị.” Mễ Tinh không biết nói gì thêm nên chỉ gật đầu bừa, vẫy tay với cô ấy rồi đẩy xe đạp ra ngoài tiệm thật nhanh.
Ngoài cửa tiệm, Tiểu Đức đang nhào mặt Husky ra đủ khuôn đủ dạng, Mễ Tinh đứng sau lưng cậu ta khẽ ho khan vài tiếng, mở lời uy hiếp: “Cậu có tin tôi báo cho ông chủ Tiêu cậu chọc chó nhà anh ta không hả, hình như cậu vẫn chưa nhận được thưởng cuối năm đâu ấy nhỉ?”
Tiểu Đức: “…”
Anh ta vội vàng thu tay lại, nghiêng đầu cười tươi với Mễ Tinh: “Chó của ông Tiêu anh minh thần vũ đến thế mà, tôi nào dám chọc.”
“Gâu!” Công chúa Cẩu đản bất bình sủa to một tiếng không đồng ý, Tiểu Đức xoay người lại, vỗ vỗ đầu nó như bè bạn.
Mễ Tinh không so đo với Tiểu Đức làm gì, cô bước tới một tay dắt chó, một tay vịn ghi-đông xe đạp đi ra ngoài.
Vì husky được ra ngoài lần nữa, nó vui vẻ chạy lung tung chỗ nọ xọ chỗ kia, ở ngoài đường lớn chạy càng sướng, một tay Mễ Tinh thì kéo nó, tay kia còn phải cầm chắc phần ghi-đông xe đạp, thấy cũng hơi quá sức: “Cẩu đản, ở đây nhiều người lắm, khoan hẵng chạy, nếu không tối nay không cho mày ăn thịt.”
Giọng Mễ Tinh tràn ngập vẻ uy hiếp, thế nên Husky cũng đành phải chậm đi.
Sau khi đến khu đường nhỏ ít người, Mễ Tinh nhanh chóng dừng lại, cột xích chó lên xe, một đầu buộc chặt vào ghi-đông, thử độ bền mấy lần liên tiếp thấy đã chắc chắn rồi, Mễ Tinh mới trèo lên xe, nói với Husky đang còn rất ngạc nhiên: “Được rồi, kéo từ từ đã nhé, không được chạy quá nhanh, nếu không không có thịt ăn đâu.”
“Gâu!” Có lẽ trước giờ nó chưa được chơi trò nào như vậy, thế nên Husky tỏ ra rất hào hứng. Nó sủa với Mễ Tinh một tiếng rồi chạy về phía trước. Lúc đầu Mễ Tinh thả chân ở hai bên, dần dần đến khi xe duy trì được thăng bằng, Mễ Tinh mới đặt chân lên bàn đạp để Husky kéo chạy.
“Woa, Cẩu đản, chạy giỏi quá.” Mễ Tinh vui sướng, nếu xung quanh biến thành vùng tuyết trắng, nói không chừng cô còn tưởng mình đang ngồi xe trượt tuyết nữa kìa.
“Gâu Gâu!”
Husky dần tìm được cảm giác, chạy càng lúc càng nhanh, nó vui sướng chạy đi, Mễ Tình có hơi không khống chế được nữa: “Này này, Cẩu đản, nhanh quá, chậm lại chút!”
Husky đang chạy hăng, làm sao nghe được cô đang nói cái gì, nó cứ cắm đầu chạy như điên. Đầu ghi-đông xe đạp của Mễ Tinh rung lắc dữ dội, cô không buồn quan tâm chân có đau hay không, một bên bóp chặt thắng xe, một bên đặt chân xuống rê rê trên mặt đất, muốn làm phanh giảm tốc.
Đến một đoạn cua, tốc độ có chậm lại thật đấy, nhưng thân xe càng lắc dữ dội hơn. Sức lực của Mễ Tinh cũng cạn kiệt hết rồi, tay cô mềm nhũn, cả xe lẫn người dứt khoát đổ nhào xuống bên đường.
Lúc xe chuẩn bị rơi cô nhanh nhẹn nhảy ra nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh làm chính mình bị ngã.
May mà con đường này đang trong quá trình được phủ xanh, Mễ Tinh ngã xuống, may, trên đất toàn là cỏ, cô ngã cũng không nghiêm trọng lắm, chẳng qua lòng bàn tạy bị mấy nhành cây khô trên đất cào rách một vài chỗ.
Cô miễn cưỡng bò dậy từ trong đám cây cỏ, trên tóc vương ít lá.
Cúi đầu nhìn áo lông trắng ngần bị bẩn hơn một nửa, còn ướt nhè ướt nhẹp, Mễ Tinh đau lòng phủi phủi mấy cái, càng phủi càng bẩn thêm.
“Gâu!” Vừa rồi lúc xe đổ, Husky cũng bị quật ngã theo, khá khen là nó không kéo xe tiếp nữa, thay vào đó lại chạy tới chỗ của Mễ Tinh.
Mễ Tinh ngẩn đầu nhìn nó, tức giận trách: “Đều tại mày cả đấy, đã bảo đừng chạy nhanh vậy mà! Lần sau không dắt mày đi nữa!”
“Gâu!” Dường như Husky cũng nhận ra mình đã gây họa, nó mở to đôi mắt vô tội nhìn cô.
Bánh xe đạp vẫn còn quay vòng vòng, Mễ Tinh lấy tay gãi đầu, phát hiện trên đầu còn dính đầy lá cây, cô đứng lên thử, trên đầu gối đau rát, xem ra, ít nhất là trầy da, bây giờ cô đang mặc quần jean, không thể xem kỹ được. Cô đành dựng xe lên, dắt husky quay về: “Còn dám chạy là cho nhịn hai ngày!”
“Gâu!” Lần này husky lại ngoan ngoãn bước cạnh bên cô trở về y như cô vợ nhỏ.
Mễ Tinh cúi đầu nhìn nó, lông trắng trên người cũng bị bẩn đôi phần, may là không bị thương đâu cả.
Ài, xong đời, trở về ăn nói với Tiêu Cố sao đây? Cô mím chặt môi, đau khổ suy nghĩ.
Trước tiên nên dắt chó đến trung tâm tắm rửa, sau đó trả xe cho Lâm Tịnh Dung, sau đó trước khi Tiêu Cố về thì tắm rửa sửa soạn một chút, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rồi nhận chó về.
Được, cứ làm vậy đi!
Bên hoa viên Nam Thành có một trung tâm chăm sóc chó, thỉnh thoảng Tiêu Cố sẽ dẫn chó đi qua đó tắm rửa, Mễ Tinh đẩy xe đạp, còn chưa đến trung tâm, một chiếc ô tô đột nhiên dừng lại bên cạnh mình.
Theo bản năng Mễ Tinh ngẩng đầu nhìn xem thử, sau đó ngẩn người.
Xe này…. giông giống chiếc của Tiêu Cố.
Đang suy nghĩ, cửa chỗ điều khiển được mở ra, Tiêu Cố bước xuống từ trên xe.
Mễ Tinh: “…”
Cái này được gọi là lưới trời tuy thưa mà khó thoát.
Tiêu Cố vừa xuống xe đã cau mày, quan sát cả người cô, anh trầm giọng hỏi: “Em với chó làm sao mà thành ra thế này?”
Mễ Tinh vùi đầu không lên tiếng, Tiêu Cố lại nhìn qua Husky: “Thiên Thiên, mày lại đi nghịch bẩn ở chỗ nào?”
Husky cũng bắt chước Mễ Tinh cúi đầu xuống, một người một chó cứ yên lặng như thế, dáng vẻ chuẩn bị nghe dạy bảo.
Mày Tiêu Cố giật giật, anh giơ tay gỡ hết mấy chiếc lá trên đầu Mễ Tinh xuống: “Xe này là của Lâm Tịnh Dung? Em cưỡi xe cho chó kéo, đi biểu diễn xiếc ở đâu vậy?”
Mễ Tinh: “…”
Tiêu Cố nhìn vẻ thảm hại của cô, cũng không buồn dạy nữa, dẫn một người một chó quay về nhà.
Mễ Tinh rửa mặt sạch sẽ xong, cô thay bộ đồ bẩn ra rồi mặc quần áo ngủ. Tiêu Cố kéo cô ngồi lên ghế sô pha trong phòng khách, kiểm tra vết thương cho cô.
Trong lòng bàn tay cô bị mấy vết xước, to có nhỏ có, đầu gối cũng bị trầy, còn hơi hơi rướm máu. Anh cau mày, vén ống quần Mễ Tinh lên, dùng bông gòn có thấm rượu thuốc lau vết thương.
Vừa đụng tới da, đối phương đã hét lên rồi rụt chân mình lại: “Ôi không, đau quá!”
Tiêu Cố nắm chặt mắt cá chân của cô, cười lạnh: “Còn biết đau? Anh để em dắt chó đi dạo, em dắt thành cái dạng này?”
Tự biết mình đuối lý, cô ngậm miệng, cúi đầu tự an ủi.
Ngoài miệng thì Tiêu Cố nói móc, nhưng trong lòng vẫn sợ làm cô đau, thổi thổi trên đầu gối cô, lúc xuống tay nhẹ nhàng hơn không ít: “Cố chịu một lúc”.
“Vâng”. Anh dùng rượu thuốc, Mễ Tinh đau đến hít mũi, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
“Anh phát hiện trí tưởng tượng của em cũng phong phú thật đấy, để Thiên Thiên kéo xe đạp chở mình, kiểu nhàn rỗi thế này anh còn chưa từng thử xem đâu đấy.”
Mễ Tinh: “…”
Cô tức giận bùng nổ, không còn ngậm miệng như trước nữa: “Không phải nó là chó chuyên kéo xe trượt tuyết sao? Xe trượt tuyết còn kéo được huống chi chỉ là chiếc xe đạp?”
Tiêu Cố ngước mắt nhìn cô một lúc: “Chỉ tiếc là tay nghề của em quá kém.”
Mễ Tinh: “…”
Tiêu Cố xử lý xong chân trái của cô, anh cầm lấy chân phải, đổi một miếng bông khác: “May là chỉ té một chút thôi, nếu là…”
Nói đến đây thì ngừng lại, Mễ Tinh lí nhí nói: “Em cố tình tìm một đoạn đường vắng.” Điều cơ bản này cô vẫn biết. “Có đều nói đi cũng phải nói lại, sao anh lại ở đó?”
Tiêu Cố cười cười: “Sao, em còn định lừa anh hả?”
Mễ Tinh hừ một tiếng, không trả lời. Tiêu Cố nói: “Anh làm xong chuyện thì chạy thẳng về nhà, từ xa thì thấy chuyện nên thấy.” Lúc thấy người cô thê thảm và lem luốc, anh còn tưởng cô xảy ra chuyện gì, thiếu chút nữa cô đã hù chết anh.
Xử lý xong xuôi vết thương trên chân cô, Tiêu Cố tiếp tục với vết thương trên tay, bởi vì chà mạnh trên đất, vết thương ở lòng bàn tay sâu hơn ở trên chân một chút, thậm chí còn có gai đâm phải.
Lúc Tiêu Cố gắp mảnh cây xong xuôi, Mễ Tinh đã nước mắt lưng tròng.
“Đau quá đi…”
Mễ Tinh theo phản xạ rút về, Tiêu Cố nắm tay cô không buông: “Sẽ xong nhanh thôi, đừng lộn xộn.”
Nước mắt Mễ Tinh thi nhau chảy xuống, lòng bàn tay lan ra từng cơn đau rát buốt, sau này cho dù Tiêu Cố có đồng ý, cô cũng nhất quyết không để Cẩu đản kéo mình đâu.
Lúc Mễ Tinh đang thổi thổi phù phù vào bàn tay, Tiêu Cố đã cầm một túi xoài khô tới đưa cô, kéo husky ra ngoài: “Anh mang Thiên Thiên đi trung tâm tắm rửa, em nghỉ ngơi một chút, lát anh về ăn cơm trưa với em.”
“Vâng”. Mễ Tinh cắn một miếng xoài khô, cảm nhận mùi vị thanh thanh của nó, dần quên đi đau đớn.
Nửa giờ sau Tiêu Cố mới trở về, trên tay còn xách một đống túi lớn nhỏ.
Mễ Tinh ngửi ngửi, là mùi cơm. “Anh mua gì vậy?” Cô tò mò hỏi.
“Hôm nay anh không kịp nấu cơm nên ghé quán mua vài món mang về.” Tiêu Cố đặt hộp cơm lên bàn, anh lấy ra thêm mấy miếng băng cá nhân, “Đưa tay cho anh”.
Mễ Tinh ngoan ngoãn đưa tay ra, Tiêu Cố xé một miếng băng đặt nhẹ trên vết thương của cô: “Mấy ngày này nên tránh đụng nước đấy.”
“Vâng”. Mễ Tinh nhìn lòng bàn tay của mình, băng cá nhân màu hồng, trên mặt còn có hình con thỏ, “Cái băng cá nhân này đáng yêu ghê!”
Tiêu Cố cười cười, tiếp tục dán lên vết thương trên đầu gối: “Anh sợ em chê mấy băng dán trong nhà xấu xí quá, nên anh đến tiệm thuốc mua cái này đấy chứ.” Nhân viên nói trong băng dán có tẩm thuốc Vân Nam, hy vọng hiệu quả được như tiệm thuốc nói.
Mễ Tinh trừng mắt nhìn anh: “Này nha, không ngờ anh lại là người tỉ mỉ thế này.”
Tiêu Cố cười với cô: “Ai bảo anh nuôi công chúa nhỏ làm chi.”
Mễ Tinh không nhịn được cười theo.
Lúc vết thương trên người Mễ Tinh đã xử lý xong xuôi, Tiêu Cố mới cầm túi cơm đặt lên bàn ăn trong phòng bếp: “Đừng ngồi mãi trên sô pha, tới ăn cơm đi.”
Mễ Tinh ngửa đầu nhìn anh, giang hai tay ra nói: “Chân em bị thương không nhúc nhích được, anh ôm em qua đi.”
Tiêu Cố: “…”
Xem ra anh còn chưa chu đáo đủ đấy nhỉ.
Anh đứng bên bàn nhìn Mễ Tinh một hồi rồi tới ôm cô lên. Tay Mễ Tinh vòng qua cổ của anh, ánh mắt cong cong.
Tiêu Cố nhìn cô, hết cách, anh cười nói: “Chờ lát nữa có phải em sẽ nói tay mình cũng bị thương, không bưng cơm được, cần anh đút cho em?”
Mễ Tinh nhướng mày cười nói: “Chúc mừng anh, nhận thức về cuộc sống nuôi cô công chúa nhỏ đã tiến thêm bước mới.”
/69
|