Editor&Betaer: Cogau
Cầm năm triệu rưỡi trong tay, tâm tình Mễ Quang có chút kích động.
Bình thường, năm triệu rưỡi có lẽ không đủ để cô mua một bộ quần áo, nhưng bây giờ năm triệu rưỡi này quý như ân nhân cứu mạng vậy.
Trên đường về, cô tính toán chi li, trừ tiền trả cho chủ nhà 700 nghìn ra, cô vẫn còn lại hơn 4 triệu, chỉ cần đừng có mua sắm bừa bãi thì hơn 4 triệu này vẫn đủ chi phí sinh hoạt trong vòng một tháng cho cô.
Việc phải làm sau đó chính là nhanh nhanh tìm được một công việc. Có thu nhập ổn định mới có thể sống sung túc hơn chút.
Cô vốn nghĩ phải chạy về nhà viết ngay một bản Sơ yếu lý lịch, rồi đăng lên mạng. Nhưng còn chưa đi đến cổng khu Vườn hoa Nam Thành, đã ngửi thấy một mùi thơm làm người ta không kìm lòng được.
Cô dừng lại ngửi kỹ càng, là một loạt mùi hương ngào ngạt.
Mễ Quang nhìn xung quanh, quả nhiên chếch chếch phía đối diện ở bên đường thấy một nhà hàng tự chọn, tên gọi HƯƠNG BAY MƯỜI DẶM.
Ừ, tên nghe có vẻ tầm thường, nhưng mùi hương thì làm người ta rất muốn ăn.
Mễ Quang hơi do dự, ăn lẩu tự chọn thì có vẻ hơi xa xỉ chút, nhưng cô đã đói bụng hai ngày rồi, rất muốn ăn đồ ăn ngon.
Cô nghĩ, một mình cô ăn nhiều nhất hết khoảng 300 nghìn, vẫn có thể chấp nhận được.
Một cơn gió lạnh mang theo mùi thơm ngào ngạt tới lần nữa, Mễ Quang bị cơn gió làm cho rùng mình, quyết định đi ăn lẩu tự chọn cho ấm áp.
Nhân viên phục vụ của HƯƠNG BAY MƯỜI DẶM thấy có khách vào, nhiệt tình chào đón, khi nhìn rõ Mễ Quang thì như cảm thấy ánh hào quang tỏa sáng ngay trước mặt vậy. Cậu ta nở nụ cười rực rỡ nhất từng có, hỏi Mễ Quang: Người đẹp, xin hỏi chị đi mấy người? Đã đặt chỗ chưa ạ?
Mễ Quang quan sát cậu ấy, trên người cậu ta có lẽ mặc đồng phục của nhà hàng, gần giống Hán phục, nhưng để cho tiện công việc thì may ngắn hơn.
Cô cười, nói với cậu phục vụ: Tôi chưa đặt chỗ, chỉ có một mình tôi thôi.
Giờ này, khách trong nhà hàng không nhiều, cậu phục vụ nhìn quanh một vòng, dẫn Mễ Quang vào trong: Mời qua đây ngồi đi ạ.
Mễ Quang đi theo cậu ta đi vào trong, thuận tiện quan sát xung quanh, kiểu trang trí của nhà hàng này theo phong cách cổ, ngay cả hoa văn in trên bộ đồ ăn cũng đậm chất cổ. Nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều mặc đồng phục thống nhất, trông rất sạch sẽ chỉnh tề.
Đi ngang qua cầu thang, cô nhìn lên trên, tò mò hỏi: Trên lầu còn chỗ không?
Cậu phục vụ nói: Trên lầu đều là phòng VIP, và cả khu làm việc nữa, Chị muốn ngồi phòng VIP sao ạ?
Mễ Quang do dự: Có tính thêm phí không?
Cậu phục vụ gật đầu một cái: Có ạ.
À, vậy thì thôi. Mễ Quang nhún vai, đi tiếp cùng Cậu phục vụ ca.
Đến trước bàn thì cô cố gắng quan sát, bàn ghế đều rất sạch sẽ, không có cảm giác dầu mỡ như những nhà hàng bình thường khác. Cô mới vừa ngồi xuống, đã nghe tiếng một cô gái nói vọng qua bên này: Tiểu Đức, tới đây dẫn khách đi, thấy gái đẹp là đi không nổi sao?
Mễ Quang ngẩng đầu nhìn, thấy một cô gái mặc sườn xám màu đỏ đang đi tới đây.
Trang phục của cô ấy không giống với các nhân viên nữ trong Nhà hàng, có lẽ chức vị cao hơn so với nhân viên phục vụ.
Cậu phục vụ vừa dẫn Mễ Quang vào nhìn thấy cô ta, vội vàng cười ha hả với cô ấy: Dung Dung, chị đừng nói lung tung nha, nếu bị ông chủ nghe thấy sẽ trừ tiền thưởng của em đấy.
Cô gái được gọi là Dung Dung khoát tay với cậu ta, như muốn đẩy cậu ấy: Đi, đi ra đón khách đi, bên này để chị lo.
Yes Sir~ Yes Sir~.
Tiểu Đức cun cút chạy đi ra cửa đón khách, bà chị Dung Dung nhìn Mễ Quang, cười nói với cô: Người đẹp, lần đầu tiên tới Nhà hàng chúng tôi ăn lẩu tự chọn sao? Trước đây chưa từng gặp cô đấy.
Mễ Quang nói: Vâng, hôm qua tôi mới chuyển tới.
Bà chị Dung gật đầu, không hỏi thêm: Nhà hàng chúng tôi có nhiều đồ ăn ngon lắm, sau này nếu rảnh phải tới nhiều chút nha. Cô ấy vừa nói, vừa rót
Cầm năm triệu rưỡi trong tay, tâm tình Mễ Quang có chút kích động.
Bình thường, năm triệu rưỡi có lẽ không đủ để cô mua một bộ quần áo, nhưng bây giờ năm triệu rưỡi này quý như ân nhân cứu mạng vậy.
Trên đường về, cô tính toán chi li, trừ tiền trả cho chủ nhà 700 nghìn ra, cô vẫn còn lại hơn 4 triệu, chỉ cần đừng có mua sắm bừa bãi thì hơn 4 triệu này vẫn đủ chi phí sinh hoạt trong vòng một tháng cho cô.
Việc phải làm sau đó chính là nhanh nhanh tìm được một công việc. Có thu nhập ổn định mới có thể sống sung túc hơn chút.
Cô vốn nghĩ phải chạy về nhà viết ngay một bản Sơ yếu lý lịch, rồi đăng lên mạng. Nhưng còn chưa đi đến cổng khu Vườn hoa Nam Thành, đã ngửi thấy một mùi thơm làm người ta không kìm lòng được.
Cô dừng lại ngửi kỹ càng, là một loạt mùi hương ngào ngạt.
Mễ Quang nhìn xung quanh, quả nhiên chếch chếch phía đối diện ở bên đường thấy một nhà hàng tự chọn, tên gọi HƯƠNG BAY MƯỜI DẶM.
Ừ, tên nghe có vẻ tầm thường, nhưng mùi hương thì làm người ta rất muốn ăn.
Mễ Quang hơi do dự, ăn lẩu tự chọn thì có vẻ hơi xa xỉ chút, nhưng cô đã đói bụng hai ngày rồi, rất muốn ăn đồ ăn ngon.
Cô nghĩ, một mình cô ăn nhiều nhất hết khoảng 300 nghìn, vẫn có thể chấp nhận được.
Một cơn gió lạnh mang theo mùi thơm ngào ngạt tới lần nữa, Mễ Quang bị cơn gió làm cho rùng mình, quyết định đi ăn lẩu tự chọn cho ấm áp.
Nhân viên phục vụ của HƯƠNG BAY MƯỜI DẶM thấy có khách vào, nhiệt tình chào đón, khi nhìn rõ Mễ Quang thì như cảm thấy ánh hào quang tỏa sáng ngay trước mặt vậy. Cậu ta nở nụ cười rực rỡ nhất từng có, hỏi Mễ Quang: Người đẹp, xin hỏi chị đi mấy người? Đã đặt chỗ chưa ạ?
Mễ Quang quan sát cậu ấy, trên người cậu ta có lẽ mặc đồng phục của nhà hàng, gần giống Hán phục, nhưng để cho tiện công việc thì may ngắn hơn.
Cô cười, nói với cậu phục vụ: Tôi chưa đặt chỗ, chỉ có một mình tôi thôi.
Giờ này, khách trong nhà hàng không nhiều, cậu phục vụ nhìn quanh một vòng, dẫn Mễ Quang vào trong: Mời qua đây ngồi đi ạ.
Mễ Quang đi theo cậu ta đi vào trong, thuận tiện quan sát xung quanh, kiểu trang trí của nhà hàng này theo phong cách cổ, ngay cả hoa văn in trên bộ đồ ăn cũng đậm chất cổ. Nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều mặc đồng phục thống nhất, trông rất sạch sẽ chỉnh tề.
Đi ngang qua cầu thang, cô nhìn lên trên, tò mò hỏi: Trên lầu còn chỗ không?
Cậu phục vụ nói: Trên lầu đều là phòng VIP, và cả khu làm việc nữa, Chị muốn ngồi phòng VIP sao ạ?
Mễ Quang do dự: Có tính thêm phí không?
Cậu phục vụ gật đầu một cái: Có ạ.
À, vậy thì thôi. Mễ Quang nhún vai, đi tiếp cùng Cậu phục vụ ca.
Đến trước bàn thì cô cố gắng quan sát, bàn ghế đều rất sạch sẽ, không có cảm giác dầu mỡ như những nhà hàng bình thường khác. Cô mới vừa ngồi xuống, đã nghe tiếng một cô gái nói vọng qua bên này: Tiểu Đức, tới đây dẫn khách đi, thấy gái đẹp là đi không nổi sao?
Mễ Quang ngẩng đầu nhìn, thấy một cô gái mặc sườn xám màu đỏ đang đi tới đây.
Trang phục của cô ấy không giống với các nhân viên nữ trong Nhà hàng, có lẽ chức vị cao hơn so với nhân viên phục vụ.
Cậu phục vụ vừa dẫn Mễ Quang vào nhìn thấy cô ta, vội vàng cười ha hả với cô ấy: Dung Dung, chị đừng nói lung tung nha, nếu bị ông chủ nghe thấy sẽ trừ tiền thưởng của em đấy.
Cô gái được gọi là Dung Dung khoát tay với cậu ta, như muốn đẩy cậu ấy: Đi, đi ra đón khách đi, bên này để chị lo.
Yes Sir~ Yes Sir~.
Tiểu Đức cun cút chạy đi ra cửa đón khách, bà chị Dung Dung nhìn Mễ Quang, cười nói với cô: Người đẹp, lần đầu tiên tới Nhà hàng chúng tôi ăn lẩu tự chọn sao? Trước đây chưa từng gặp cô đấy.
Mễ Quang nói: Vâng, hôm qua tôi mới chuyển tới.
Bà chị Dung gật đầu, không hỏi thêm: Nhà hàng chúng tôi có nhiều đồ ăn ngon lắm, sau này nếu rảnh phải tới nhiều chút nha. Cô ấy vừa nói, vừa rót
/69
|