Cuối cùng là Tần Phóng và Nhan Phúc Thụy hợp lực mới cứu được đám người bị treo giữa không trung. Đạo môn không thể bảo toàn lực lượng rút lui, trong lúc ngọ nguậy dây mây bị đứt, Phan Kỳ Niên động Đào Nguyên rơi xuống dưới. Giống như Thẩm Ngân Đăng nói, anh ta bị đỉnh nhọn đâm xuyên qua bụng, máu tươi đều tẩm bổ cho đám con cháu Xích Tán.
Đây xem là gì? Tai nạn lao động à? Nhóm người quan chủ Thương Hồng phải viện ra cái cớ gì để giải thích với người nhà Phan Kỳ Niên đây? Trong đầu Tần Phóng rất rối, đang lúc hỗn loạn Tư Đằng đi ra ngoài, không để ý đến đạo môn cũng không để ý đến Tần Phóng và Nhan Phúc Thụy, cứ thế rời khỏi động.
Cái gọi là nuốt yêu nguyên của Xích Tán, cái gọi là sự việc thứ tư, tất nhiên đại sự đã thành rồi.
Không biết xuất phát từ điều gì, Tần Phóng lại đi vào trong động. Thẩm Ngân Đăng bị đóng chết trên vách đá cực kỳ giống với Tư Đằng lần đầu tiên anh gặp. Chỉ còn da bọc xương, mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
Anh nhìn thật lâu rồi yên lặng lui ra ngoài.
Nhóm người đạo môn vô cùng lo lắng, bàn bạc rối rít, ngoại trừ giáo sư Bạch Kim không bị trúng Đằng Sát, mỗi người đều hỏi cùng một câu:
– “Tiểu thư Tư Đằng vẫn giải Đằng Sát cho chúng ta chứ?”
***
Lúc Tần Phóng và Nhan Phúc Thụy trở về khách sạn, trời cũng vừa sụp tối. Tư Đằng đã rửa mặt xong, thay bộ sườn xám và giày cao gót mới. Cô bảo chủ khách sạn mang chiếc xích đu ở lầu hai ra ngoài hàng hiên. Quay lưng về tòa nhà, cô đu đưa nhìn phong cảnh núi non ngoài bản Miêu.
Hai người đều không muốn nói chuyện, chỉ ngồi xuống cầu thang, mỗi người ôm một tâm sự. Lúc đó Đơn Chí Cương gửi tới một tin nhắn: “Còn ở bản Miêu không?”
Tần Phóng trả lời: “Còn.”
Khi tin nhắn trở thành hình phong thư gửi đi, Nhan Phúc Thụy bỗng đứng bật dậy, vội vã đi đến chỗ Tư Đằng. Tần Phóng không quay đầu lại, anh nghe thấy ông nói: “Tiểu thư Tư Đằng, cô nói Thẩm tiểu thư là yêu quái, tôi cũng biết rõ cô ta là yêu quái, nhưng cô ta vẫn mang dáng vẻ con người, nói chuyện với tôi giống như người bình thường. Tôi… tôi luôn cảm thấy… tôi đã giết người rồi.”
Xưa nay ông chưa từng giết qua nửa con mèo con chó, xem cảnh hàng yêu trừ ma trên tivi chỉ cảm thấy sảng khoái hả giận. Nhưng khi thực sự đối mặt mới biết được chuyện hoàn toàn không giống như vậy. Thẩm Ngân Đăng dáng vẻ giống hệt với con người, nói chuyện cũng như con người và cũng biết sợ hãi như người bình thường. Lúc mũi tên đâm vào ngực cô ta, tiếng phầm phập vang lên khiến cả người ông tê dại.
Nếu như cô ta hóa thành một trận khói đen bay mất, hoặc là biến thành một cây Độc Dăng Tán héo rũ, ông sẽ cảm thấy khá hơn. Nhưng mà lại không phải như vậy, ngực cô ta chảy máu, tay chân co rút, tình trạng chết giống hệt với con người.
Nhan Phúc Thụy cảm thấy chuyện này thật chẳng khác gì giết người cả.
Tần Phóng nín thở nghe Tư Đằng trả lời.
Đầu tiên cô thản nhiên ồ lên một tiếng, sau đó hỏi ông: “Có phải Thẩm Ngân Đăng giết Nhà Ngói hay không?”
Dường như Nhan Phúc Thụy thoáng sửng sốt: “Đúng vậy.”
“Giết người có nên đền mạng hay không?”
“…Nên.”
“Vậy giết kẻ đáng chết thì có cái gì mà cứ rối rắm chứ?”
Trong lòng Tần Phóng cảm thấy mặn đắng lại có chút buồn cười. Tư Đằng rất biết nói chuyện, chỉ ba câu đã đuổi được Nhan Phúc Thụy. Quả nhiên, Nhan Phúc Thụy không lên tiếng nữa, sau đó ấp úng quay về. Lúc ngồi xuống Tần Phóng nghe thấy ông lẩm bẩm: “Cũng đúng nhỉ.”
Ngồi một hồi ông ta lại khẽ khuyến khích Tần Phóng: “Tôi thấy cậu cũng khá rối rắm, cậu có cần nói chuyện với tiểu thư Tư Đằng một chút không? Tôi cảm thấy tiểu thư Tư Đằng là người rất hiểu biết.”
***
Hơn mười giờ tối, quan chủ Thương Hồng dẫn theo đám người đạo môn đến thăm. Khách sạn không lớn, bảy tám người đứng trong khoảng sân nhỏ như vậy gần như đã chật kín. Tư Đằng làm như không thấy, nằm trên xích đu lắc lư, chỗ nối gỗ kêu kẽo kẹt.
Quan chủ Thương Hồng rất lúng túng, nhìn Tần Phóng như cầu cứu. Tần Phóng không nhẫn tâm bỏ đá xuống giếng, đành nhắc nhở Tư Đằng: “Quan chủ Thương Hồng đến.”
Tốc độ đánh đu của Tư Đằng vẫn không thay đổi: “Có gì thì cứ nói đi.”
Có gì thì cứ nói, ý này là ngay cả lầu cũng không cho quan chủ Thương Hồng lên.
Ở tít trên cao chễm chệ nhìn xuống, giờ này phút này, quả thật cô có tư cách khiến quan chủ Thương Hồng bẽ mặt.
Quan chủ Thương Hồng do dự nhiều lần, giọng điệu lấy lòng gần như xum xoe: “Chuyện hôm nay thật không đúng với tiểu thư Tư Đằng, Thẩm… yêu quái Xích Tán này quá gian xảo, dắt mũi bọn tôi quay vòng vòng… Cũng trách bọn tôi không có mắt nhìn người, kính xin tiểu thư Tư Đằng đại nhân đại lượng đừng để trong lòng. Vả lại, chuyện này cuối cùng cũng hoàn thành được một nửa…”
Tư Đằng cười khanh khách, cô đứng dậy đi đến cạnh lan can, hai tay miễn cưỡng khẽ chống lên lan can, tư thái vô cùng xinh đẹp: “Quan chủ Thương Hồng có từng học qua tiểu học chứ? Có học tập làm văn không? Giáo viên đã nhận xét thế nào?”
Quan chủ Thương Hồng không hiểu ra sao, từ nhỏ ông đã vào đạo quan, sư phụ dạy ông biết chữ, cũng dạy ông niệm kinh, chưa từng dạy ông làm văn bao giờ.
Tư Đằng nói: “Tôi chưa từng học hành đàng hoàng nhưng cũng biết phải xác định điểm chính, nói đúng chủ đề. Lão quan chủ nói dài dòng nhiều như vậy, nào là xin lỗi, nào là mắng Xích Tán gian xảo, lại bảo tôi đại nhân đại lượng. Nói cho cùng không phải là vì Đằng Sát sao? Cũng được, tránh để lão quan chủ lòng dạ rối rắm, thôi tôi cũng nói rõ, Đằng Sát này tôi sẽ không giải.”
Ai ai cũng cho rằng sau câu “thôi tôi cũng nói rõ” là tất cả đều vui vẻ, rốt cuộc việc lớn của chính cô đã thành, chắc hẳn là tâm trạng phải vui vẻ đúng không? Nào biết được lại đổi lấy một câu như sét đánh giữa trời quang.
Sau phút im lặng kinh ngạc ban đầu, đạo trưởng Mã Khưu Dương hổn hển cất lời trước: “Tại sao?”
Tư Đằng ngạc nhiên: “Tại sao hả? Mã đạo trưởng dáng vẻ tròn trịa lẽ nào trong đầu cũng toàn là thịt heo sao? Dựa theo sắp xếp của Thẩm Ngân Đăng, hôm nay đạo sĩ đứng đầy cả sân này không phải đều làm mồi cho nấm hết à? Bây giờ còn có thể yên lành đứng ở đây là nên cảm ơn ai?”
“Vô tình tôi đã cứu cả đám người muốn giết tôi, trong lòng đã không thoải mái lắm rồi, còn dám nói với tôi chuyện Đằng Sát. Tôi là một yêu quái, không muốn làm nhiều chuyện tốt như vậy. Tôi sợ lỡ như lập địa thành Phật sẽ không thích ứng nổi.”
Quan chủ Thương Hồng lúng túng vô cùng. Người cần thể diện, cây cần vỏ, làm sao ông lại không biết lần này đến đây là tự rước lấy nhục chứ? Có điều là so sánh với chuyện sống chết, mặt mũi chẳng có gì quan trọng. Ông ảo tưởng mình có thể gạt bỏ mặt mũi tranh thủ đến xem sao…
Quả nhiên vừa cất lời đã bị tát vào mặt, cô nói Đằng Sát này tôi sẽ không giải.
Trong lúc nhất thời mọi người đều cảm thấy bế tắc, cũng không biết trải qua bao lâu, Đinh Đại Thành tức tối nói một câu: “Đi thôi, còn chưa đủ mất mặt à.”
Tính tình người phương Bắc quả nhiên nóng vội. Có anh ta dẫn đầu, những người khác cũng không biết phải làm thế nào, chần chờ một lúc bắt đầu cất bước. Thứ nhất đúng là bọn họ đuối lý, cả đám không phải là không biết xấu hổ. Thứ hai là họ có thể làm gì Tư Đằng được chứ?
Chỉ có quan chủ Thương Hồng đứng yên không nhúc nhích, mọi người đi đến cửa, quay đầu lại nhìn ông. Ông run rẩy hai cái rồi bỗng quỳ phịch xuống.
Tư Đằng tỉnh bơ: “Số tuổi tôi không coi là nhỏ, cộng lại cũng gần cả trăm tuổi, bị một vãn bối quỳ thế này thật sự nhận không nổi.”
Môi quan chủ Thương Hồng run run, tiếng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Nếu trong lòng tiểu thư Tư Đằng khó chịu, nhất định phải tìm người trút giận thì hãy trút lên người ông già này đi. Tôi đã sống đến hơn bảy mươi tuổi rồi, có sống nữa hay không cũng không quan trọng. Nhưng mong tiểu thư Tư Đằng giơ cao đánh khẽ cho mấy đạo hữu của tôi. Họ bị tôi kéo vào vũng bùn này, đạo trưởng Phan cũng đã chết trên núi, chỉ còn sót lại những người này thôi. Sư phụ Đinh chỉ là tài xế taxi, trong nhà còn có vợ con. Tiểu đồ đệ Vương Càn Khôn của tôi nó chẳng làm gì hết…”
Nói đến sau, giọng cũng run lên không nói được nữa. Sau một lúc sụt sùi, ông ta bắt đầu dập đầu đùng đùng, mỗi cái đều rất mạnh. Không biết dập đầu đến cái thứ mấy thì bỗng nhiên giống như bị gì đó ngăn chặn không dập đầu được nữa, tư thế rất quái gở. Ban đầu Tần Phóng cũng thấy lạ, sau giây lát bỗng hiểu ra: Là Tư Đằng đã ngăn ông ta lại.
Cô không cần hiện ra nguyên thân hoặc là dùng dây mây nữa. Đó là cô đã sử dụng yêu lực do cô cướp được từ Thẩm Ngân Đăng.
Tư Đằng nói: “Yêu quái không có trái tim, dáng vẻ lão quan chủ than thở khóc lóc này có thể thu lại. Tôi tuyệt đối không giải Đằng Sát. Nhưng nếu như lão quan chủ chịu phối hợp thì năm tháng còn lại của quý vị tôi có thể sẽ không để nó phát tác.”
Quan chủ Thương Hồng nghe không hiểu, há hốc nhìn Tư Đằng. Giáo sư Bạch Kim phản ứng nhanh nhất, tiếng nói gần như kích động: “Cái này giống như bệnh AIDS vậy, thời kỳ ủ bệnh trong cơ thể người bình thường là mười năm. Trong mười năm người bệnh chẳng khác gì người bình thường, trừ phi phát bệnh mới không có cách cứu chữa. Tiểu thư Tư Đằng có thể điều khiển Đằng Sát, nếu như năm tháng còn lại của mọi người cô ấy không để cho Đằng Sát phát tác, như vậy…”
Nếu như năm tháng còn lại Đằng Sát sẽ không phát tác, ẩn náu trong người cả đời, quả thật sẽ không ảnh hưởng đến tính mệnh.
Quan chủ Thương Hông kích động tiếng nói run lên: “Tiểu thư Tư Đằng muốn tôi phối hợp thế nào?”
Tư Đằng nhìn ông ta thật lâu mới nói: “Ông đến đây.”
***
Tư Đằng hỏi quan chủ Thương Hồng một vấn đề.
Năm 1946, sau khi đạo trưởng Khưu Sơn, Lý Chính Nguyên và Hoàng Ngọc trấn giết Tư Đằng, hài cốt chôn ở đâu?
Hài cốt chôn ở đâu ư?
Quan chủ Thương Hồng nhớ được, sau khi Tư Đằng chết, vẻ mặt đạo trưởng Khưu Sơn lạnh lùng nói là để tránh có biến, thi thể yêu quái nhất định phải thiêu hủy.
Lúc châm lửa còn cố ý tưới dầu hỏa lên thi thể, xoẹt một cái ngọn lửa đã bốc cao. Đạo trưởng Khưu Sơn liên tục ném từng lá bùa vào lửa, nói: “Một ý nghĩ lầm lạc hơn ba mươi năm trước đã dẫn đến sai lầm to lớn, hôm nay cuối cùng đã chấm dứt được rồi.”
Khi đó quan chủ Thương Hồng còn nhỏ, bị đạo trưởng Lý Chính Nguyên đuổi sang một bên, ông nghe rõ ràng từng chữ nhưng lại không hiểu gì cả. Ông chỉ nhớ được, lúc lửa tàn gương mặt đạo trưởng Khưu Sơn khó coi giống như người chết.
Tất cả củi gỗ đều đốt thành tro bị gió thổi bay tán loạn trong không trung, giống trận bão tuyết tuyệt vọng trút xuống, nhưng bộ hài cốt nám đen kia vẫn còn nguyên vẹn.
Xương cốt vẫn đầy đủ, xương sườn vẫn rõ ràng, mắt tựa như động sâu không thấy đáy, hàm răng hiện rõ ra như đang cười mỉa mai. Tựa như sau một khắc sẽ cất tiếng nói: “Tôi sẽ trở lại.”
Quan chủ Thương Hồng hoảng sợ nhìn bộ xương đốt vẫn không đổi kia. Sư phụ Lý Chính Nguyên xông lên bịt mắt ông lại, thoáng chốc chỉ còn lại bóng tối đen nhánh. Ông nghe thấy Khưu Sơn nói: “Không được, tôi phải mang bộ xương này về Thanh Thành để trấn áp. Và cả gốc mây nguyên thân của cô ta cũng phải đào lên, để ngừa ngày sau có biến.”
Khi đó đã là tháng cuối cùng của năm 1946, không biết có phải là số mệnh sắp đặt hay không. Ngày mang theo hài cốt Tư Đằng rời khỏi Thượng Hải, bầu trời ảm đạm, sương mù giăng kín, tầm nhìn chỉ có hai ba mươi mét, bóng người ở khoảng cách xa hơn nhìn lờ mờ giống như bóng ma đang đi trên đường.
Nhóm bọn họ mang tâm sự nặng nề, trời dần tối, xung quanh nhà cửa thấp lè tè. Đi một hồi trời bắt đầu mưa to, quan chủ Thương Hồng đội mũ vải gặm bánh bao ngồi sau đuôi xe ba gác. Ông nhớ đến lúc đó hình như mình bị nghẹn, ú ớ nói với sư phụ Lý Chính Nguyên muốn uống nước. Lý Chính Nguyên giở túi nước bên hông ra, đang cúi người cho ông uống thì giữa không trung vang lên một tiếng thật lớn, một cầu lửa đỏ rực khổng lồ phá vỡ màn sương mù.
Sau đó trước mắt chói lóa, cả mặt đất đều rung động, tiếng vang chấn động khiến Hoàng Ngọc bất tỉnh tại chỗ, sức nóng khổng lồ hừng hực ập đến. Xe bị luồng khí lật tung. Quan chủ Thương Hồng gào khóc lăn rất xa trên mặt đất, ngay sau đó là khói đen cuồn cuộn khiến ông suýt chết ngợp.
Lúc tỉnh lại, xung quanh bước chân lộn xộn, tiếng người ồn ào, có người gào lên cào xé ruột gan, mùi máu tanh và khí nóng ập vào mặt. Trong cảnh mưa như trút nước, cách đó không xa có vô số ngọn lửa lập lòe, quan chủ Thương Hồng kêu thét bò trốn trên mặt đất, đến tận khi được Hoàng Ngọc bế lên.
Mãi cho đến thật lâu sau khi quan chủ Thương Hồng đến tuổi ba mươi, tìm hiểu nhiều nơi rốt cuộc mới biết được ngày đó đã xảy ra chuyện gì.
Hôm đó là đêm giáng sinh ngày 25 tháng 12 năm 1946, Thượng Hải sương mù dày đặc, lúc hoàng hôn trời bắt đầu đổ mưa rồi dần chuyển thành mưa to. Khoảng chừng tám giờ tối, ba chiếc máy bay xuất phát từ Trùng Khánh đến Thượng Hải đồng thời xảy ra sự cố trong màn sương mù dày đặc này. Một chiếc trực thuộc hãng hàng không trung ương, hai chiếc khác trực thuộc hãng hàng không Trung Quốc, tổng cộng tám mươi mốt người gặp nạn và mười ba người may mắn thoát chết. Ba tai nạn trên không này được ghi lại trong lịch sử hàng không thời dân quốc với cái tên “Đêm giáng sinh Thượng Hải đen tối” đã rúng động trong lẫn ngoài nước.
Ngay lúc đó trong cảnh trời đất ảm đạm, hỗn loạn kinh hoàng, khó tránh khỏi có người nhân cơ hội cháy nhà hôi của. Sau khi nhóm người Khưu Sơn tập trung lại, may mắn không ai bị thương. Nhưng đồng thời mới phát hiện ra phần lớn hành lý mang theo và cả hòm gỗ đựng hài cốt Tư Đằng đã sớm biến mất.
***
Sau khi quan chủ Thương Hồng kể lại, Tư Đằng im lặng rất lâu, sự trầm mặc giằng co khác thường này kéo dài đến tận khi chuông đồng hồ khách sạn bất chợt vang lên.
“Đinh… Đinh… Đinh…”
Đã mười hai giờ.
Đây xem là gì? Tai nạn lao động à? Nhóm người quan chủ Thương Hồng phải viện ra cái cớ gì để giải thích với người nhà Phan Kỳ Niên đây? Trong đầu Tần Phóng rất rối, đang lúc hỗn loạn Tư Đằng đi ra ngoài, không để ý đến đạo môn cũng không để ý đến Tần Phóng và Nhan Phúc Thụy, cứ thế rời khỏi động.
Cái gọi là nuốt yêu nguyên của Xích Tán, cái gọi là sự việc thứ tư, tất nhiên đại sự đã thành rồi.
Không biết xuất phát từ điều gì, Tần Phóng lại đi vào trong động. Thẩm Ngân Đăng bị đóng chết trên vách đá cực kỳ giống với Tư Đằng lần đầu tiên anh gặp. Chỉ còn da bọc xương, mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
Anh nhìn thật lâu rồi yên lặng lui ra ngoài.
Nhóm người đạo môn vô cùng lo lắng, bàn bạc rối rít, ngoại trừ giáo sư Bạch Kim không bị trúng Đằng Sát, mỗi người đều hỏi cùng một câu:
– “Tiểu thư Tư Đằng vẫn giải Đằng Sát cho chúng ta chứ?”
***
Lúc Tần Phóng và Nhan Phúc Thụy trở về khách sạn, trời cũng vừa sụp tối. Tư Đằng đã rửa mặt xong, thay bộ sườn xám và giày cao gót mới. Cô bảo chủ khách sạn mang chiếc xích đu ở lầu hai ra ngoài hàng hiên. Quay lưng về tòa nhà, cô đu đưa nhìn phong cảnh núi non ngoài bản Miêu.
Hai người đều không muốn nói chuyện, chỉ ngồi xuống cầu thang, mỗi người ôm một tâm sự. Lúc đó Đơn Chí Cương gửi tới một tin nhắn: “Còn ở bản Miêu không?”
Tần Phóng trả lời: “Còn.”
Khi tin nhắn trở thành hình phong thư gửi đi, Nhan Phúc Thụy bỗng đứng bật dậy, vội vã đi đến chỗ Tư Đằng. Tần Phóng không quay đầu lại, anh nghe thấy ông nói: “Tiểu thư Tư Đằng, cô nói Thẩm tiểu thư là yêu quái, tôi cũng biết rõ cô ta là yêu quái, nhưng cô ta vẫn mang dáng vẻ con người, nói chuyện với tôi giống như người bình thường. Tôi… tôi luôn cảm thấy… tôi đã giết người rồi.”
Xưa nay ông chưa từng giết qua nửa con mèo con chó, xem cảnh hàng yêu trừ ma trên tivi chỉ cảm thấy sảng khoái hả giận. Nhưng khi thực sự đối mặt mới biết được chuyện hoàn toàn không giống như vậy. Thẩm Ngân Đăng dáng vẻ giống hệt với con người, nói chuyện cũng như con người và cũng biết sợ hãi như người bình thường. Lúc mũi tên đâm vào ngực cô ta, tiếng phầm phập vang lên khiến cả người ông tê dại.
Nếu như cô ta hóa thành một trận khói đen bay mất, hoặc là biến thành một cây Độc Dăng Tán héo rũ, ông sẽ cảm thấy khá hơn. Nhưng mà lại không phải như vậy, ngực cô ta chảy máu, tay chân co rút, tình trạng chết giống hệt với con người.
Nhan Phúc Thụy cảm thấy chuyện này thật chẳng khác gì giết người cả.
Tần Phóng nín thở nghe Tư Đằng trả lời.
Đầu tiên cô thản nhiên ồ lên một tiếng, sau đó hỏi ông: “Có phải Thẩm Ngân Đăng giết Nhà Ngói hay không?”
Dường như Nhan Phúc Thụy thoáng sửng sốt: “Đúng vậy.”
“Giết người có nên đền mạng hay không?”
“…Nên.”
“Vậy giết kẻ đáng chết thì có cái gì mà cứ rối rắm chứ?”
Trong lòng Tần Phóng cảm thấy mặn đắng lại có chút buồn cười. Tư Đằng rất biết nói chuyện, chỉ ba câu đã đuổi được Nhan Phúc Thụy. Quả nhiên, Nhan Phúc Thụy không lên tiếng nữa, sau đó ấp úng quay về. Lúc ngồi xuống Tần Phóng nghe thấy ông lẩm bẩm: “Cũng đúng nhỉ.”
Ngồi một hồi ông ta lại khẽ khuyến khích Tần Phóng: “Tôi thấy cậu cũng khá rối rắm, cậu có cần nói chuyện với tiểu thư Tư Đằng một chút không? Tôi cảm thấy tiểu thư Tư Đằng là người rất hiểu biết.”
***
Hơn mười giờ tối, quan chủ Thương Hồng dẫn theo đám người đạo môn đến thăm. Khách sạn không lớn, bảy tám người đứng trong khoảng sân nhỏ như vậy gần như đã chật kín. Tư Đằng làm như không thấy, nằm trên xích đu lắc lư, chỗ nối gỗ kêu kẽo kẹt.
Quan chủ Thương Hồng rất lúng túng, nhìn Tần Phóng như cầu cứu. Tần Phóng không nhẫn tâm bỏ đá xuống giếng, đành nhắc nhở Tư Đằng: “Quan chủ Thương Hồng đến.”
Tốc độ đánh đu của Tư Đằng vẫn không thay đổi: “Có gì thì cứ nói đi.”
Có gì thì cứ nói, ý này là ngay cả lầu cũng không cho quan chủ Thương Hồng lên.
Ở tít trên cao chễm chệ nhìn xuống, giờ này phút này, quả thật cô có tư cách khiến quan chủ Thương Hồng bẽ mặt.
Quan chủ Thương Hồng do dự nhiều lần, giọng điệu lấy lòng gần như xum xoe: “Chuyện hôm nay thật không đúng với tiểu thư Tư Đằng, Thẩm… yêu quái Xích Tán này quá gian xảo, dắt mũi bọn tôi quay vòng vòng… Cũng trách bọn tôi không có mắt nhìn người, kính xin tiểu thư Tư Đằng đại nhân đại lượng đừng để trong lòng. Vả lại, chuyện này cuối cùng cũng hoàn thành được một nửa…”
Tư Đằng cười khanh khách, cô đứng dậy đi đến cạnh lan can, hai tay miễn cưỡng khẽ chống lên lan can, tư thái vô cùng xinh đẹp: “Quan chủ Thương Hồng có từng học qua tiểu học chứ? Có học tập làm văn không? Giáo viên đã nhận xét thế nào?”
Quan chủ Thương Hồng không hiểu ra sao, từ nhỏ ông đã vào đạo quan, sư phụ dạy ông biết chữ, cũng dạy ông niệm kinh, chưa từng dạy ông làm văn bao giờ.
Tư Đằng nói: “Tôi chưa từng học hành đàng hoàng nhưng cũng biết phải xác định điểm chính, nói đúng chủ đề. Lão quan chủ nói dài dòng nhiều như vậy, nào là xin lỗi, nào là mắng Xích Tán gian xảo, lại bảo tôi đại nhân đại lượng. Nói cho cùng không phải là vì Đằng Sát sao? Cũng được, tránh để lão quan chủ lòng dạ rối rắm, thôi tôi cũng nói rõ, Đằng Sát này tôi sẽ không giải.”
Ai ai cũng cho rằng sau câu “thôi tôi cũng nói rõ” là tất cả đều vui vẻ, rốt cuộc việc lớn của chính cô đã thành, chắc hẳn là tâm trạng phải vui vẻ đúng không? Nào biết được lại đổi lấy một câu như sét đánh giữa trời quang.
Sau phút im lặng kinh ngạc ban đầu, đạo trưởng Mã Khưu Dương hổn hển cất lời trước: “Tại sao?”
Tư Đằng ngạc nhiên: “Tại sao hả? Mã đạo trưởng dáng vẻ tròn trịa lẽ nào trong đầu cũng toàn là thịt heo sao? Dựa theo sắp xếp của Thẩm Ngân Đăng, hôm nay đạo sĩ đứng đầy cả sân này không phải đều làm mồi cho nấm hết à? Bây giờ còn có thể yên lành đứng ở đây là nên cảm ơn ai?”
“Vô tình tôi đã cứu cả đám người muốn giết tôi, trong lòng đã không thoải mái lắm rồi, còn dám nói với tôi chuyện Đằng Sát. Tôi là một yêu quái, không muốn làm nhiều chuyện tốt như vậy. Tôi sợ lỡ như lập địa thành Phật sẽ không thích ứng nổi.”
Quan chủ Thương Hồng lúng túng vô cùng. Người cần thể diện, cây cần vỏ, làm sao ông lại không biết lần này đến đây là tự rước lấy nhục chứ? Có điều là so sánh với chuyện sống chết, mặt mũi chẳng có gì quan trọng. Ông ảo tưởng mình có thể gạt bỏ mặt mũi tranh thủ đến xem sao…
Quả nhiên vừa cất lời đã bị tát vào mặt, cô nói Đằng Sát này tôi sẽ không giải.
Trong lúc nhất thời mọi người đều cảm thấy bế tắc, cũng không biết trải qua bao lâu, Đinh Đại Thành tức tối nói một câu: “Đi thôi, còn chưa đủ mất mặt à.”
Tính tình người phương Bắc quả nhiên nóng vội. Có anh ta dẫn đầu, những người khác cũng không biết phải làm thế nào, chần chờ một lúc bắt đầu cất bước. Thứ nhất đúng là bọn họ đuối lý, cả đám không phải là không biết xấu hổ. Thứ hai là họ có thể làm gì Tư Đằng được chứ?
Chỉ có quan chủ Thương Hồng đứng yên không nhúc nhích, mọi người đi đến cửa, quay đầu lại nhìn ông. Ông run rẩy hai cái rồi bỗng quỳ phịch xuống.
Tư Đằng tỉnh bơ: “Số tuổi tôi không coi là nhỏ, cộng lại cũng gần cả trăm tuổi, bị một vãn bối quỳ thế này thật sự nhận không nổi.”
Môi quan chủ Thương Hồng run run, tiếng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Nếu trong lòng tiểu thư Tư Đằng khó chịu, nhất định phải tìm người trút giận thì hãy trút lên người ông già này đi. Tôi đã sống đến hơn bảy mươi tuổi rồi, có sống nữa hay không cũng không quan trọng. Nhưng mong tiểu thư Tư Đằng giơ cao đánh khẽ cho mấy đạo hữu của tôi. Họ bị tôi kéo vào vũng bùn này, đạo trưởng Phan cũng đã chết trên núi, chỉ còn sót lại những người này thôi. Sư phụ Đinh chỉ là tài xế taxi, trong nhà còn có vợ con. Tiểu đồ đệ Vương Càn Khôn của tôi nó chẳng làm gì hết…”
Nói đến sau, giọng cũng run lên không nói được nữa. Sau một lúc sụt sùi, ông ta bắt đầu dập đầu đùng đùng, mỗi cái đều rất mạnh. Không biết dập đầu đến cái thứ mấy thì bỗng nhiên giống như bị gì đó ngăn chặn không dập đầu được nữa, tư thế rất quái gở. Ban đầu Tần Phóng cũng thấy lạ, sau giây lát bỗng hiểu ra: Là Tư Đằng đã ngăn ông ta lại.
Cô không cần hiện ra nguyên thân hoặc là dùng dây mây nữa. Đó là cô đã sử dụng yêu lực do cô cướp được từ Thẩm Ngân Đăng.
Tư Đằng nói: “Yêu quái không có trái tim, dáng vẻ lão quan chủ than thở khóc lóc này có thể thu lại. Tôi tuyệt đối không giải Đằng Sát. Nhưng nếu như lão quan chủ chịu phối hợp thì năm tháng còn lại của quý vị tôi có thể sẽ không để nó phát tác.”
Quan chủ Thương Hồng nghe không hiểu, há hốc nhìn Tư Đằng. Giáo sư Bạch Kim phản ứng nhanh nhất, tiếng nói gần như kích động: “Cái này giống như bệnh AIDS vậy, thời kỳ ủ bệnh trong cơ thể người bình thường là mười năm. Trong mười năm người bệnh chẳng khác gì người bình thường, trừ phi phát bệnh mới không có cách cứu chữa. Tiểu thư Tư Đằng có thể điều khiển Đằng Sát, nếu như năm tháng còn lại của mọi người cô ấy không để cho Đằng Sát phát tác, như vậy…”
Nếu như năm tháng còn lại Đằng Sát sẽ không phát tác, ẩn náu trong người cả đời, quả thật sẽ không ảnh hưởng đến tính mệnh.
Quan chủ Thương Hông kích động tiếng nói run lên: “Tiểu thư Tư Đằng muốn tôi phối hợp thế nào?”
Tư Đằng nhìn ông ta thật lâu mới nói: “Ông đến đây.”
***
Tư Đằng hỏi quan chủ Thương Hồng một vấn đề.
Năm 1946, sau khi đạo trưởng Khưu Sơn, Lý Chính Nguyên và Hoàng Ngọc trấn giết Tư Đằng, hài cốt chôn ở đâu?
Hài cốt chôn ở đâu ư?
Quan chủ Thương Hồng nhớ được, sau khi Tư Đằng chết, vẻ mặt đạo trưởng Khưu Sơn lạnh lùng nói là để tránh có biến, thi thể yêu quái nhất định phải thiêu hủy.
Lúc châm lửa còn cố ý tưới dầu hỏa lên thi thể, xoẹt một cái ngọn lửa đã bốc cao. Đạo trưởng Khưu Sơn liên tục ném từng lá bùa vào lửa, nói: “Một ý nghĩ lầm lạc hơn ba mươi năm trước đã dẫn đến sai lầm to lớn, hôm nay cuối cùng đã chấm dứt được rồi.”
Khi đó quan chủ Thương Hồng còn nhỏ, bị đạo trưởng Lý Chính Nguyên đuổi sang một bên, ông nghe rõ ràng từng chữ nhưng lại không hiểu gì cả. Ông chỉ nhớ được, lúc lửa tàn gương mặt đạo trưởng Khưu Sơn khó coi giống như người chết.
Tất cả củi gỗ đều đốt thành tro bị gió thổi bay tán loạn trong không trung, giống trận bão tuyết tuyệt vọng trút xuống, nhưng bộ hài cốt nám đen kia vẫn còn nguyên vẹn.
Xương cốt vẫn đầy đủ, xương sườn vẫn rõ ràng, mắt tựa như động sâu không thấy đáy, hàm răng hiện rõ ra như đang cười mỉa mai. Tựa như sau một khắc sẽ cất tiếng nói: “Tôi sẽ trở lại.”
Quan chủ Thương Hồng hoảng sợ nhìn bộ xương đốt vẫn không đổi kia. Sư phụ Lý Chính Nguyên xông lên bịt mắt ông lại, thoáng chốc chỉ còn lại bóng tối đen nhánh. Ông nghe thấy Khưu Sơn nói: “Không được, tôi phải mang bộ xương này về Thanh Thành để trấn áp. Và cả gốc mây nguyên thân của cô ta cũng phải đào lên, để ngừa ngày sau có biến.”
Khi đó đã là tháng cuối cùng của năm 1946, không biết có phải là số mệnh sắp đặt hay không. Ngày mang theo hài cốt Tư Đằng rời khỏi Thượng Hải, bầu trời ảm đạm, sương mù giăng kín, tầm nhìn chỉ có hai ba mươi mét, bóng người ở khoảng cách xa hơn nhìn lờ mờ giống như bóng ma đang đi trên đường.
Nhóm bọn họ mang tâm sự nặng nề, trời dần tối, xung quanh nhà cửa thấp lè tè. Đi một hồi trời bắt đầu mưa to, quan chủ Thương Hồng đội mũ vải gặm bánh bao ngồi sau đuôi xe ba gác. Ông nhớ đến lúc đó hình như mình bị nghẹn, ú ớ nói với sư phụ Lý Chính Nguyên muốn uống nước. Lý Chính Nguyên giở túi nước bên hông ra, đang cúi người cho ông uống thì giữa không trung vang lên một tiếng thật lớn, một cầu lửa đỏ rực khổng lồ phá vỡ màn sương mù.
Sau đó trước mắt chói lóa, cả mặt đất đều rung động, tiếng vang chấn động khiến Hoàng Ngọc bất tỉnh tại chỗ, sức nóng khổng lồ hừng hực ập đến. Xe bị luồng khí lật tung. Quan chủ Thương Hồng gào khóc lăn rất xa trên mặt đất, ngay sau đó là khói đen cuồn cuộn khiến ông suýt chết ngợp.
Lúc tỉnh lại, xung quanh bước chân lộn xộn, tiếng người ồn ào, có người gào lên cào xé ruột gan, mùi máu tanh và khí nóng ập vào mặt. Trong cảnh mưa như trút nước, cách đó không xa có vô số ngọn lửa lập lòe, quan chủ Thương Hồng kêu thét bò trốn trên mặt đất, đến tận khi được Hoàng Ngọc bế lên.
Mãi cho đến thật lâu sau khi quan chủ Thương Hồng đến tuổi ba mươi, tìm hiểu nhiều nơi rốt cuộc mới biết được ngày đó đã xảy ra chuyện gì.
Hôm đó là đêm giáng sinh ngày 25 tháng 12 năm 1946, Thượng Hải sương mù dày đặc, lúc hoàng hôn trời bắt đầu đổ mưa rồi dần chuyển thành mưa to. Khoảng chừng tám giờ tối, ba chiếc máy bay xuất phát từ Trùng Khánh đến Thượng Hải đồng thời xảy ra sự cố trong màn sương mù dày đặc này. Một chiếc trực thuộc hãng hàng không trung ương, hai chiếc khác trực thuộc hãng hàng không Trung Quốc, tổng cộng tám mươi mốt người gặp nạn và mười ba người may mắn thoát chết. Ba tai nạn trên không này được ghi lại trong lịch sử hàng không thời dân quốc với cái tên “Đêm giáng sinh Thượng Hải đen tối” đã rúng động trong lẫn ngoài nước.
Ngay lúc đó trong cảnh trời đất ảm đạm, hỗn loạn kinh hoàng, khó tránh khỏi có người nhân cơ hội cháy nhà hôi của. Sau khi nhóm người Khưu Sơn tập trung lại, may mắn không ai bị thương. Nhưng đồng thời mới phát hiện ra phần lớn hành lý mang theo và cả hòm gỗ đựng hài cốt Tư Đằng đã sớm biến mất.
***
Sau khi quan chủ Thương Hồng kể lại, Tư Đằng im lặng rất lâu, sự trầm mặc giằng co khác thường này kéo dài đến tận khi chuông đồng hồ khách sạn bất chợt vang lên.
“Đinh… Đinh… Đinh…”
Đã mười hai giờ.
/108
|