"A?" Mai Phượng Tuyết không nghĩ tới lời nói tùy tiện của nàng khiến hắn tin, hắn cho nàng dùng thử rượu thuốc, kinh ngạc đến trợ mắt há mồm. " Ngươi thật sự tốt như vậy, thật nguyện ý cho ta thử thuốc. . . . . . Ngươi yên tâm, khi ta trở về tuyệt đối không thử lung tung, ta nhất định sẽ sử dụng thật tốt rượu thuốc kia." Có phải vừa rồi khí thế của nàng quá mạnh mẽ, quá dữ tợn?
"Nhưng ta vẫn ko thể yên tâm." Đỗ Trọng Khang giả bộ rầu rĩ. "Nếu ngươi trở về thử lung tung, sau đó lại nói thuốc của ta ko hiệu nghiêm, ta lúc ấy chẳng phải rất bi thảm sao?"
"Ý của ngươi là ko thể cho ta thử hay sao?" Mai Phượng Tuyết sắc mặt vô cùng khó coi nhìn hắn. Nói cho cùng, hắn cũng ko chịu cho nàng dùng thử sao!"Không phải là không thể cho ngươi, chỉ là trước tiên phải cho ngươi biết cách phán đoán công hiệu của thuốc." Đỗ Trọng Khang bên môi nở nụ cười tà ác, đã gài bẫy con mồi, chỉ chờ con mồi mắc câu mà thôi.
"Có thật không?" Mai Phượng Tuyết ko thể tin."Ngươi nguyện ý cho ta biết cách thử hiệu nghiệm của loại rượu thuốc kia?"
Đỗ Trọng Khang ngưng mắt nhìn vẻ mặt ko dám tin của nàng, mỉm cười gật đầu."Đương nhiên là thật."
Nàng mừng rỡ, hưng phấn nói hết chuyện buồn bực trong lòng "Điều này thật sự tốt quá! Ta một mực ko hiểu tột cùng là chỗ nào của nam nhân sẽ giơ lên, chỗ đó của nam nhân có giơ lên hay ko thì có ảnh hưởng gì đến hạnh phúc cả đời của nữ nhân, uống thuốc kia sẽ làm cho cái gì của nam nhân giơ lên. . . . . . Ta thật sự muốn biết, ngươi nhanh lên dạy ta đi." Con ngươi lấp lánh của nhàng toả sáng, đầy mong chờ.
"Loại chuyện như vậy không gấp được." Đỗ Trọng Khang cười một tiếng "Ta nghĩ, để cho ngươi có thể hiểu nam nhân giơ bất lực lên và hạnh phúc cả đời của nữ nhân có quan hệ gì cũng phải rất lâu nữa qua sự dạy dỗ của ta."
"À?" Mai Phượng Tuyết không hiểu chớp chớp đôi mắt đen láy. "Nhưng mà ta chỉ muốn biết công hiệu của rượu thuốc thôi." Đỗ Trọng Khang tà nhếch lông mày. "Như lời ngươi nói, ngươi muốn biết thuốc của ta có hữu hiệu hay ko, ít nhất phải hiểu cấu tạo thân thể của nam nhân cùng nữ nhân có quan hệ gì, mới có thể biết chai rượu thuốc này tác dụng ở nơi nào, không phải sao?"
"Cũng đúng." Mai Phượng Tuyết buồn bực nhìn hắn, "Nhưng mà thân thể của nam nhân diện tích lớn như vậy, không phải chỉ cần nhìn một chút cũng biết nơi nào sẽ giơ hoặc không giơ sao? Tại sao lại phải mất một khoảng thời gian?" Nàng thật sự là càng nghĩ càng không thể lý giải nổi.
"Có một số việc, nhìn không bằng thân thể trực tiếp cảm thụ mới chính xác. Ngươi không có cảm thụ qua, nhất định không biết nam nhân giơ bất lực cùng nữ nhân có quan hệ gì, như vậy rượu thuốc của ta coi như chẳng có lợi gì, ngươi cũng ko thể hiểu sâu sắc được vấn đề." Đỗ Trọng Khang mỉm cười giải thích.
"À?" Mai Phượng Tuyết cảm thấy vô cùng kinh ngạc. "Thì ra lại có yêu cầu cao như vậy! Xem ra ta vừa mới trách lầm ngươi, ta vẫn cho là ngươi hẹp hòi, cay nghiệt, một ngày chỉ bán ba lọ rượu thuốc."
"Không phải vậy." Đỗ Trọng Khang bờ môi hiện lên nụ cười thanh cạn. "Là bởi vì rượu thuốc kia trân quý, rất khó khăn để cất được, một ngày chỉ có thể chế tạo ra ba bình, cho nên một ngày chỉ bán ba bình. Ta đã cố gắng cho tất cả mọi người có thể mua được, cho nên giới hạn mỗi người chỉ được mua một chai."
"Hoá ra là như vậy . . . . . . Vậy ngươi thật sự là người tốt." Mai Phượng Tuyết nhìn hắn tràn ngập ý cười. "Khó trách ngươi chịu tốn công dạy ta." Đỗ Trọng Khang nở nụ cười vô cùng tà mị."Ngươi đã đối với sản phẩm của ta hứng thú như vậy, ta không dạy ngươi tựa hồ quá mức vô tình."
"Ngươi thật nguyện ý tốn thời gian dạy ta?" Mai Phượng Tuyết còn chưa dám tin tưởng. Bọn họ vốn không quen biết, hắn làm sao tốt như vậy?
"Đương nhiên là thật." Đỗ Trọng Khang bên môi mỉm cười đầy tà ý. Nàng cùng người khác bất đồng, gợi cho hắn hi vọng. Hắn thật sự rất muốn biết sau khi nàng hiểu thời điểm giơ bất lực lên thì chuyện gì sẽ xảy ra, sẽ có phản ứng như thế nào?
"Vậy thì cảm tạ ngươi." Mai Phượng Tuyết cực kỳ cảm tạ nói."Vậy trong thời gian tới, ta sẽ ngủ ở đâu?" Nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng."Ta không giống bọn họ, ta ko mang theo lều vải."
"Ở trong tửu gia trang chẳng phải là được sao?" Đỗ Trọng Khang mỉm cười.
"Thế thì thật sự ngại quá." Nếu không phải là giờ phút này đôi tay bị trói, nàng thật sự là rất muốn vặn vặn ngón tay, thẹn thùng. "Ta đã nhờ ngươi dạy, lại còn ở nhà ngươi. . . . . .."
"Không phải ngại." Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười. "Ngươi ở chỗ ta, ta dạy ngươi dễ hơn."
"Thật sự là quá tốt!" Mai Phượng Tuyết cảm động cực kỳ, chính mình cũng không thể tin được vận số của mình sao lại tốt như vậy, gặp được người tốt."Ta có thể xin thêm một chuyện —— cho ta cùng tiểu Thiện ở cùng một chỗ?" Vừa rồi hắn thẩm vấn nàng, tiểu Thiện không biết bị hắn giải đi đâu.
"Tiểu Thiện?" Đỗ Trọng Khang nhếch cao lông mày."Ta sẽ an bài cho nàng ta ở chỗ khác, ngươi không cần phải lo lắng."
"À?" Mai Phượng Tuyết càng thấy khó tin. Hắn cho nàng chỗ ở còn chưa tính, ngay cả tỳ nữ cũng được an bài? Làm sao lại tốt như vậy?", "Ta cởi trói giúp ngươi." Đỗ Trọng Khang mỉm cười bước tới phía sau nàng, cởi trói cho nàng
"Ngươi thật sự là quá tốt. . . . . ." Mai Phượng Tuyết kích động thiếu chút nữa cho hắn một cái ôm thật chặt. "Ngươi chừng nào thì có thể bắt đầu dạy ta?" "Tối mai thôi." Đỗ trọng Khang tươi cười. "Ta ít nhất phải để cho ngươi ăn no, nghỉ ngơi đủ rồi trở lại dạy ngươi, không phải sao?"
"Thật ra thì bây giờ ngươi cũng có thể dạy ta mà." Mai Phượng Tuyết không thể chờ đợi.
"Không không không, tối mai đi." Hắn cũng không có gấp. "Để cho ngươi có tinh lực, dạy có thể thuận buồm xuôi gió."
"Ngươi thật sự quá tốt!" Còn chăm sóc học sinh, nghĩ nhiều như vậy, hắn thật không phải tốt bình thường. Nàng ko cảm động cũng ko được.
"Ta trước phái người dẫn ngươi đi xuống nghỉ ngơi." Đỗ Trọng Khang mỉm cười, nhìn nàng.
Con mồi như hắn dự đoán đã mắc câu, hưởng dụng con mồi trước, hắn hy vọng có thể đem con mồi sửa sang lại, phải ngon miệng hơn một chút.
"Ngươi ngươi ngươi. . . . . ." Đỗ Phụ nghe được tin nhi tử lưu người ở lại tửu gia trang thật ko dám tin. "Ngươi muốn xử lý người ta như thế nào hả? Ta đã nói với ngươi, nàng ta là một cô gái yếu đuối, vì rượu thuốc mà phải leo tường đi vào, loại tình cảm sâu đậm này rất đáng phục, ngươi không nên đối xử với nàng như vậy, cho nàng ta ba bình rượu thuốc để nàng hồi hương đi."
Đỗ Trọng Khang nhàn nhạt nhíu mày, bên môi thu lại nụ cười."Ta có nói sẽ xử lý nàng như thế nào sao?"
"Ngươi không nói, ta biết ngươi nhất định là muốn nàng chọn lựa cực hình." Hừ, đứa con trai này của hắn vốn không có lương tâm, làm sao có thể không xự phạt kẻ trộm để răn đe chứ! "Ta đã nói với ngươi, ngươi không được khi dễ nàng! Nàng là một nữ nhân chân yếu tay mềm, ngươi dám bắt nàng vào nhà lao, ta sẽ từ ngươi, coi ngươi như là cô nhi!"
Mặc dù loại này uy hiếp đối với Đỗ Trọng Khang mà nói giống như đùa giỡn, nhưng hắn vẫn là cực kỳ nghiêm túc đáp lại: "Ta đã an bài cho nàng ở lại, làm sao có thể đối với nàng như thế nào đây? Ngươi hãy yên tâm đi, phụ thân."
"Ta không ném nàng vào nhà lao?" Đỗ Phụ sửng sốt một chút. Tên này so với trước kia thay đổi hoàn toàn à.
"Ngươi còn an bài phòng tốt nhất cho nàng? Nhi tử, ngươi bị bệnh sao?" Đỗ Phụ buồn bực nhìn thẳng Đỗ Trọng Khang. "Không đúng, ngươi ko thể thông suốt. Nhìn lại tinh thần ngươi như vô cùng sảng khoái, cũng ko có phát sốt a . . . . . Vậy ngươi nhất định là có quỷ kế!"
"Ta có thể có quỷ kế gì? Ta chỉ là muốn cho nàng biết một chút về tửu gia trang chúng ta mà thôi. Phụ thân, ngươi nghĩ quá nhiều rồi." Đỗ Trọng Khang không lo lắng nói.
"Có thật không?" Đỗ Phụ liếc nhìn Đỗ Trọng Khang, không dám tin. Bình thường nhi tử càng hiền hòa, đại biểu trong đó càng có âm mưu.
"Đương nhiên là thật." Đỗ Trọng Khang bên môi nở nụ cười đảm bảo.
"Ngươi ko được khi dễ nàng, biết không?" Đỗ Phụ không yên tâm dặn dò ."Ta muốn đi chưng cất rượu. . . . . . Khó có người nghiêm túc cầu xin rượu, ta nhất định phải ủ một bình rượu ngon để nàng thưởng thức mới được!"
"Yên tâm, ta thật sự sẽ không khi dễ nàng. Ngươi nhanh đi chưng cất rượu đi." Đỗ Trọng Khang đối với cha lộ ra nụ cười đảm bảo.
Đúng vậy, hắn cũng không muốn khi dễ nàng, hắn chỉ hảo hảo "Thương yêu" nàng thôi.
"Điều này thật sự là quá kỳ quái. . . . . ." Đỗ Trọng Khang vì tiểu thư mà chuẩn bị phòng, tiểu Thiện vô cùng lo lắng ko nghĩ ra được biện pháp giải quyết.
"Có cái gì kỳ quái đâu?" Mai Phượng Tuyết không hiểu, nhướng cao lông mày, không hiểu nổi bất an của tỳ nữ nhà mình.
"Chúng ta leo tường đi vào rõ ràng là trộm, Đỗ Trọng Khang lại đối đãi với chúng ta như khách quý. . . . . . Ngươi không cảm thấy đây là một chuyện rất kỳ quái sao?" Tiểu Thiện cau chặt mày, vẫn cảm thấy mọi việc làm người ta ko thể tưởng tượng nổi.
"Hắn là người tốt chứ sao." Mai Phượng Tuyết bờ môi mỉm cười."Hắn biết chúng ta rất cố gắng muốn xin rượu thuốc, cho nên mới làm như thế. Ta cảm thấy hắn rất quan tâm đến nỗi khổ tâm của ta thôi mà. . . . . . Lúc đầu ta đã hiểu lầm hắn.:
"Nhưng mà bên ngoài còn có rất nhiều người xếp hàng chờ rượu thuốc, sao hắn lại ko xem mỗi người thành khách quý, duy chỉ đối với tiểu thư thì như vậy chứ? Đây mới là điểm kì quái." Tiểu Thiện gật gù đắc ý nói.
"Bởi vì những người khác không có cố gắng giống như ta." Mai Phượng Tuyết đem mọi chuyện trở nên hợp lý hoá.
"Tiểu Thiện, ngươi không cần khẩn trương, ta đã nói với ngươi, hắn thật sự là người tốt..., nếu như hiện tại ta cùng hắn có quan hệ tốt, nói không chừng về sau chúng ta có thể dùng thân phận khách quý, không cần khổ công xếp hàng."
"Tiểu thư, người không thấy mọi việc quá tốt đẹp sao? Ta cảm thấy Đỗ Trọng Khang có thể là đang làm mất cảnh giác của người, hắn sẽ chọn thời cơ thích hợp để trừng phạt ngươi?" Tiểu Thiện khẩn trương nói.
"Không phải là ta không thấy mọi việc tốt đẹp, là ngươi suy nghĩ quá nhiều." Mai Phượng Tuyết cười nhìn nàng."Không cần khẩn trương như vậy có được hay không? Không có việc gì đâu."
Thật không có việc gì sao? Tiểu Thiện còn chưa dám tin tưởng. Theo nàng thấy, Đỗ Trọng Khang rõ ràng chính là Gà chúc tết Hoàng Thử Lang*, tự dưng tốt bụng mới là lạ! (sao tỷ này ko làm tiểu thư đi)
Nàng phải theo sát tiểu thư, tránh cho tiểu thư cứ ngây ngốc bị Đỗ Trọng Khang bắt đi làm nguyên liệu chưng cất rượu!
"Nhưng ta vẫn ko thể yên tâm." Đỗ Trọng Khang giả bộ rầu rĩ. "Nếu ngươi trở về thử lung tung, sau đó lại nói thuốc của ta ko hiệu nghiêm, ta lúc ấy chẳng phải rất bi thảm sao?"
"Ý của ngươi là ko thể cho ta thử hay sao?" Mai Phượng Tuyết sắc mặt vô cùng khó coi nhìn hắn. Nói cho cùng, hắn cũng ko chịu cho nàng dùng thử sao!"Không phải là không thể cho ngươi, chỉ là trước tiên phải cho ngươi biết cách phán đoán công hiệu của thuốc." Đỗ Trọng Khang bên môi nở nụ cười tà ác, đã gài bẫy con mồi, chỉ chờ con mồi mắc câu mà thôi.
"Có thật không?" Mai Phượng Tuyết ko thể tin."Ngươi nguyện ý cho ta biết cách thử hiệu nghiệm của loại rượu thuốc kia?"
Đỗ Trọng Khang ngưng mắt nhìn vẻ mặt ko dám tin của nàng, mỉm cười gật đầu."Đương nhiên là thật."
Nàng mừng rỡ, hưng phấn nói hết chuyện buồn bực trong lòng "Điều này thật sự tốt quá! Ta một mực ko hiểu tột cùng là chỗ nào của nam nhân sẽ giơ lên, chỗ đó của nam nhân có giơ lên hay ko thì có ảnh hưởng gì đến hạnh phúc cả đời của nữ nhân, uống thuốc kia sẽ làm cho cái gì của nam nhân giơ lên. . . . . . Ta thật sự muốn biết, ngươi nhanh lên dạy ta đi." Con ngươi lấp lánh của nhàng toả sáng, đầy mong chờ.
"Loại chuyện như vậy không gấp được." Đỗ Trọng Khang cười một tiếng "Ta nghĩ, để cho ngươi có thể hiểu nam nhân giơ bất lực lên và hạnh phúc cả đời của nữ nhân có quan hệ gì cũng phải rất lâu nữa qua sự dạy dỗ của ta."
"À?" Mai Phượng Tuyết không hiểu chớp chớp đôi mắt đen láy. "Nhưng mà ta chỉ muốn biết công hiệu của rượu thuốc thôi." Đỗ Trọng Khang tà nhếch lông mày. "Như lời ngươi nói, ngươi muốn biết thuốc của ta có hữu hiệu hay ko, ít nhất phải hiểu cấu tạo thân thể của nam nhân cùng nữ nhân có quan hệ gì, mới có thể biết chai rượu thuốc này tác dụng ở nơi nào, không phải sao?"
"Cũng đúng." Mai Phượng Tuyết buồn bực nhìn hắn, "Nhưng mà thân thể của nam nhân diện tích lớn như vậy, không phải chỉ cần nhìn một chút cũng biết nơi nào sẽ giơ hoặc không giơ sao? Tại sao lại phải mất một khoảng thời gian?" Nàng thật sự là càng nghĩ càng không thể lý giải nổi.
"Có một số việc, nhìn không bằng thân thể trực tiếp cảm thụ mới chính xác. Ngươi không có cảm thụ qua, nhất định không biết nam nhân giơ bất lực cùng nữ nhân có quan hệ gì, như vậy rượu thuốc của ta coi như chẳng có lợi gì, ngươi cũng ko thể hiểu sâu sắc được vấn đề." Đỗ Trọng Khang mỉm cười giải thích.
"À?" Mai Phượng Tuyết cảm thấy vô cùng kinh ngạc. "Thì ra lại có yêu cầu cao như vậy! Xem ra ta vừa mới trách lầm ngươi, ta vẫn cho là ngươi hẹp hòi, cay nghiệt, một ngày chỉ bán ba lọ rượu thuốc."
"Không phải vậy." Đỗ Trọng Khang bờ môi hiện lên nụ cười thanh cạn. "Là bởi vì rượu thuốc kia trân quý, rất khó khăn để cất được, một ngày chỉ có thể chế tạo ra ba bình, cho nên một ngày chỉ bán ba bình. Ta đã cố gắng cho tất cả mọi người có thể mua được, cho nên giới hạn mỗi người chỉ được mua một chai."
"Hoá ra là như vậy . . . . . . Vậy ngươi thật sự là người tốt." Mai Phượng Tuyết nhìn hắn tràn ngập ý cười. "Khó trách ngươi chịu tốn công dạy ta." Đỗ Trọng Khang nở nụ cười vô cùng tà mị."Ngươi đã đối với sản phẩm của ta hứng thú như vậy, ta không dạy ngươi tựa hồ quá mức vô tình."
"Ngươi thật nguyện ý tốn thời gian dạy ta?" Mai Phượng Tuyết còn chưa dám tin tưởng. Bọn họ vốn không quen biết, hắn làm sao tốt như vậy?
"Đương nhiên là thật." Đỗ Trọng Khang bên môi mỉm cười đầy tà ý. Nàng cùng người khác bất đồng, gợi cho hắn hi vọng. Hắn thật sự rất muốn biết sau khi nàng hiểu thời điểm giơ bất lực lên thì chuyện gì sẽ xảy ra, sẽ có phản ứng như thế nào?
"Vậy thì cảm tạ ngươi." Mai Phượng Tuyết cực kỳ cảm tạ nói."Vậy trong thời gian tới, ta sẽ ngủ ở đâu?" Nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng."Ta không giống bọn họ, ta ko mang theo lều vải."
"Ở trong tửu gia trang chẳng phải là được sao?" Đỗ Trọng Khang mỉm cười.
"Thế thì thật sự ngại quá." Nếu không phải là giờ phút này đôi tay bị trói, nàng thật sự là rất muốn vặn vặn ngón tay, thẹn thùng. "Ta đã nhờ ngươi dạy, lại còn ở nhà ngươi. . . . . .."
"Không phải ngại." Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười. "Ngươi ở chỗ ta, ta dạy ngươi dễ hơn."
"Thật sự là quá tốt!" Mai Phượng Tuyết cảm động cực kỳ, chính mình cũng không thể tin được vận số của mình sao lại tốt như vậy, gặp được người tốt."Ta có thể xin thêm một chuyện —— cho ta cùng tiểu Thiện ở cùng một chỗ?" Vừa rồi hắn thẩm vấn nàng, tiểu Thiện không biết bị hắn giải đi đâu.
"Tiểu Thiện?" Đỗ Trọng Khang nhếch cao lông mày."Ta sẽ an bài cho nàng ta ở chỗ khác, ngươi không cần phải lo lắng."
"À?" Mai Phượng Tuyết càng thấy khó tin. Hắn cho nàng chỗ ở còn chưa tính, ngay cả tỳ nữ cũng được an bài? Làm sao lại tốt như vậy?", "Ta cởi trói giúp ngươi." Đỗ Trọng Khang mỉm cười bước tới phía sau nàng, cởi trói cho nàng
"Ngươi thật sự là quá tốt. . . . . ." Mai Phượng Tuyết kích động thiếu chút nữa cho hắn một cái ôm thật chặt. "Ngươi chừng nào thì có thể bắt đầu dạy ta?" "Tối mai thôi." Đỗ trọng Khang tươi cười. "Ta ít nhất phải để cho ngươi ăn no, nghỉ ngơi đủ rồi trở lại dạy ngươi, không phải sao?"
"Thật ra thì bây giờ ngươi cũng có thể dạy ta mà." Mai Phượng Tuyết không thể chờ đợi.
"Không không không, tối mai đi." Hắn cũng không có gấp. "Để cho ngươi có tinh lực, dạy có thể thuận buồm xuôi gió."
"Ngươi thật sự quá tốt!" Còn chăm sóc học sinh, nghĩ nhiều như vậy, hắn thật không phải tốt bình thường. Nàng ko cảm động cũng ko được.
"Ta trước phái người dẫn ngươi đi xuống nghỉ ngơi." Đỗ Trọng Khang mỉm cười, nhìn nàng.
Con mồi như hắn dự đoán đã mắc câu, hưởng dụng con mồi trước, hắn hy vọng có thể đem con mồi sửa sang lại, phải ngon miệng hơn một chút.
"Ngươi ngươi ngươi. . . . . ." Đỗ Phụ nghe được tin nhi tử lưu người ở lại tửu gia trang thật ko dám tin. "Ngươi muốn xử lý người ta như thế nào hả? Ta đã nói với ngươi, nàng ta là một cô gái yếu đuối, vì rượu thuốc mà phải leo tường đi vào, loại tình cảm sâu đậm này rất đáng phục, ngươi không nên đối xử với nàng như vậy, cho nàng ta ba bình rượu thuốc để nàng hồi hương đi."
Đỗ Trọng Khang nhàn nhạt nhíu mày, bên môi thu lại nụ cười."Ta có nói sẽ xử lý nàng như thế nào sao?"
"Ngươi không nói, ta biết ngươi nhất định là muốn nàng chọn lựa cực hình." Hừ, đứa con trai này của hắn vốn không có lương tâm, làm sao có thể không xự phạt kẻ trộm để răn đe chứ! "Ta đã nói với ngươi, ngươi không được khi dễ nàng! Nàng là một nữ nhân chân yếu tay mềm, ngươi dám bắt nàng vào nhà lao, ta sẽ từ ngươi, coi ngươi như là cô nhi!"
Mặc dù loại này uy hiếp đối với Đỗ Trọng Khang mà nói giống như đùa giỡn, nhưng hắn vẫn là cực kỳ nghiêm túc đáp lại: "Ta đã an bài cho nàng ở lại, làm sao có thể đối với nàng như thế nào đây? Ngươi hãy yên tâm đi, phụ thân."
"Ta không ném nàng vào nhà lao?" Đỗ Phụ sửng sốt một chút. Tên này so với trước kia thay đổi hoàn toàn à.
"Ngươi còn an bài phòng tốt nhất cho nàng? Nhi tử, ngươi bị bệnh sao?" Đỗ Phụ buồn bực nhìn thẳng Đỗ Trọng Khang. "Không đúng, ngươi ko thể thông suốt. Nhìn lại tinh thần ngươi như vô cùng sảng khoái, cũng ko có phát sốt a . . . . . Vậy ngươi nhất định là có quỷ kế!"
"Ta có thể có quỷ kế gì? Ta chỉ là muốn cho nàng biết một chút về tửu gia trang chúng ta mà thôi. Phụ thân, ngươi nghĩ quá nhiều rồi." Đỗ Trọng Khang không lo lắng nói.
"Có thật không?" Đỗ Phụ liếc nhìn Đỗ Trọng Khang, không dám tin. Bình thường nhi tử càng hiền hòa, đại biểu trong đó càng có âm mưu.
"Đương nhiên là thật." Đỗ Trọng Khang bên môi nở nụ cười đảm bảo.
"Ngươi ko được khi dễ nàng, biết không?" Đỗ Phụ không yên tâm dặn dò ."Ta muốn đi chưng cất rượu. . . . . . Khó có người nghiêm túc cầu xin rượu, ta nhất định phải ủ một bình rượu ngon để nàng thưởng thức mới được!"
"Yên tâm, ta thật sự sẽ không khi dễ nàng. Ngươi nhanh đi chưng cất rượu đi." Đỗ Trọng Khang đối với cha lộ ra nụ cười đảm bảo.
Đúng vậy, hắn cũng không muốn khi dễ nàng, hắn chỉ hảo hảo "Thương yêu" nàng thôi.
"Điều này thật sự là quá kỳ quái. . . . . ." Đỗ Trọng Khang vì tiểu thư mà chuẩn bị phòng, tiểu Thiện vô cùng lo lắng ko nghĩ ra được biện pháp giải quyết.
"Có cái gì kỳ quái đâu?" Mai Phượng Tuyết không hiểu, nhướng cao lông mày, không hiểu nổi bất an của tỳ nữ nhà mình.
"Chúng ta leo tường đi vào rõ ràng là trộm, Đỗ Trọng Khang lại đối đãi với chúng ta như khách quý. . . . . . Ngươi không cảm thấy đây là một chuyện rất kỳ quái sao?" Tiểu Thiện cau chặt mày, vẫn cảm thấy mọi việc làm người ta ko thể tưởng tượng nổi.
"Hắn là người tốt chứ sao." Mai Phượng Tuyết bờ môi mỉm cười."Hắn biết chúng ta rất cố gắng muốn xin rượu thuốc, cho nên mới làm như thế. Ta cảm thấy hắn rất quan tâm đến nỗi khổ tâm của ta thôi mà. . . . . . Lúc đầu ta đã hiểu lầm hắn.:
"Nhưng mà bên ngoài còn có rất nhiều người xếp hàng chờ rượu thuốc, sao hắn lại ko xem mỗi người thành khách quý, duy chỉ đối với tiểu thư thì như vậy chứ? Đây mới là điểm kì quái." Tiểu Thiện gật gù đắc ý nói.
"Bởi vì những người khác không có cố gắng giống như ta." Mai Phượng Tuyết đem mọi chuyện trở nên hợp lý hoá.
"Tiểu Thiện, ngươi không cần khẩn trương, ta đã nói với ngươi, hắn thật sự là người tốt..., nếu như hiện tại ta cùng hắn có quan hệ tốt, nói không chừng về sau chúng ta có thể dùng thân phận khách quý, không cần khổ công xếp hàng."
"Tiểu thư, người không thấy mọi việc quá tốt đẹp sao? Ta cảm thấy Đỗ Trọng Khang có thể là đang làm mất cảnh giác của người, hắn sẽ chọn thời cơ thích hợp để trừng phạt ngươi?" Tiểu Thiện khẩn trương nói.
"Không phải là ta không thấy mọi việc tốt đẹp, là ngươi suy nghĩ quá nhiều." Mai Phượng Tuyết cười nhìn nàng."Không cần khẩn trương như vậy có được hay không? Không có việc gì đâu."
Thật không có việc gì sao? Tiểu Thiện còn chưa dám tin tưởng. Theo nàng thấy, Đỗ Trọng Khang rõ ràng chính là Gà chúc tết Hoàng Thử Lang*, tự dưng tốt bụng mới là lạ! (sao tỷ này ko làm tiểu thư đi)
Nàng phải theo sát tiểu thư, tránh cho tiểu thư cứ ngây ngốc bị Đỗ Trọng Khang bắt đi làm nguyên liệu chưng cất rượu!
/19
|